Quyển 3 - Chương 44: Hỏi thế gian tình là gì?
-
Dị Địa Trọng Sinh Chi Bạch
- Du Tai Nhân
- 3425 chữ
- 2020-05-09 06:20:40
Số từ: 3422
Một tháng sau,
Hôm nay lại là một ngày đẹp trời thời tiết sáng sủa, là một ngày thư thái rất thích hợp để đi đâu đó.
Mộ Dung Lâm Phong, Tiểu Bạch cùng Trúc Tử ngồi ở ngoài viện giữa phong cảnh điểu ngữ hương hoa, trăm hoa đua nở, trên bàn ăn nhỏ bằng gỗ chạm hoa lê, bày sáu đĩa thức ăn, ba người ngồi vây quanh bàn, ánh nắng sáng sớm mang theo chút ấm áp, cũng không quá nóng bức, chiếu vào trên người cũng là ấm áp thoải mái.
Tiểu Bạch vui vẻ rạng rỡ đang cầm một chén đầy cơm trắng thơm ngào ngạt, cầm chiếc đũa gắp lấy đậu hủ trơn mềm cùng hành hoa xanh biếc, phân biệt để vào chén của Mộ Dung Lâm Phong cùng Trúc Tử, đương nhiên cũng không quên Bạch hồ ngồi trên bàn chồn bạc, Tiểu Bạch cảm thấy Trúc Tử làm món đậu hủ này ăn rất là ngon, thơm thơm, ăn vào cũng cảm thấy thơm, sau đó bé cũng gắp một ít thật thỏa mãn mà ăn, Tiểu Bạch vẫn luôn cảm thấy tay nghề của Trúc Tử là tốt nhất trên đời, nguyên liệu nấu ăn đơn giản, lại tạo ra món ăn ngon nhất.
Nhưng gần đây sức ăn của Tiểu Bạch tăng lên rất nhiều, bình thường nhiều nhất ăn ba bát, hiện tại lại không ít hơn ba bát, tỷ như hiện tại Tiểu Bạch cầm bát cơm trống rỗng nhìn Trúc Tử nói,
Trúc Tử, Tiểu Bạch còn muốn......
Trúc Tử nghi hoặc nhìn thoáng qua Tiểu Bạch ngồi ở đối diện, tiếp nhận bát cơm trên tay Tiểu Bạch, dừng một chút, nói,
...... Bé ngốc, ngươi đã ăn bốn bát rồi...... Ngươi thật sự còn nuốt tiếp được sao?
Tiểu Bạch ngậm đôi đũa chờ Trúc Tử múc thêm cơm trắng ngọt ngào cho bé, nghe được Trúc Tử nói như thế, nghi hoặc một chút, nói,
...... Hết cơm rồi sao? Tiểu Bạch còn muốn ăn......
Mộ Dung Lâm Phong lúc này cũng buông đôi đũa trong tay, nhìn thấy Tiểu Bạch ở bên cạnh đôi mắt trông mong xem xét nồi cơm đặt kế Trúc Tử, nói với Tiểu Bạch,
Tiểu Bạch trước kia không phải đều là ăn nhiều nhất ba bát thôi sao? Ăn nhiều như vậy có sình bụng không......
Tiểu Bạch sờ sờ bụng nói với Mộ Dung Lâm Phong,
Nhưng mà...... Nhưng mà Tiểu Bạch vẫn rất muốn ăn......
Ân...... Vậy nếu không ăn no thì cứ ăn thêm chút đi, nơi đó còn rất nhiều cơm, Tiểu Bạch không cần lo lắng không có cơm ăn......
Mộ Dung Lâm Phong đưa tay lau đi một hạt cơm bên miệng Tiểu Bạch.
Nè, thêm một chén cơm lớn cho bé ngốc, ăn nhiều như vậy thêm mấy tháng nữa a, bé ngốc sẽ biến thành một con heo trắng mập mạp.
Trúc Tử buồn cười nhìn Tiểu Bạch vui vẻ tiếp nhận bát cơm, nói.
Trúc Tử trước khi bé ăn tiếp cũng không quên trêu chọc bé nữa, trả lời,
Tiểu Bạch mới không biến thành con heo trắng đâu......
Tiểu Bạch quay đầu nhìn thấy bát cơm trước mặt Mộ Dung Lâm Phong trước cũng đã trống không, còn có đôi đũa đặt lên trên, nói:
Sư phụ không ăn nữa sao?
Ân, vi sư ăn no, Tiểu Bạch tự mình ăn đi.
Mộ Dung Lâm Phong sờ sờ cái đầu nhỏ của Tiểu Bạch nói.
Mộ Dung Lâm Phong trong lòng thở dài, nhìn thấy sức ăn Tiểu Bạch chậm rãi gia tăng, trong lòng cũng từng đợt lo lắng, cứ theo tốc độ ăn thế này, không qua mấy tháng Tiểu Bạch thật sự sẽ biến tành con heo con, chẳng lẽ đây cũng lại là tác dụng phụ của ‘ Bạch Quả ‘ sao?
...... Ta là phân cách tuyến rất muốn kết thúc.
Vừa qua buổi trưa, Mộ Dung Lâm Phong cùng Tiểu Bạch luyện tự, trải qua thời gian dài như vậy, Tiểu Bạch cuối cùng cũng có thể nhận thức rất nhiều chữ, nhưng mà chữ dùng bút lông viết ra tuy rằng không đủ lưu loát thuần thục, song cũng có thể đọc ra là chữ gì, Mộ Dung Lâm Phong cũng không yêu cầu Tiểu Bạch về mặt học thức phải có tài nghệ cao thâm gì, chỉ cần có thể biết chữ đọc sách là được.
Tiểu Bạch cầm bút lông ướt đẫm mực nước ngồi bên bàn học, thẳng thắt lưng, một tay đặt trên tờ giấy trắng, phòng trang giấy di động, ánh mắt chăm chú nhìn chằm chằm đầu bút lông, sau đó từ từ chuyển động bút lông, tỉ mỉ mỗi đường mỗi nét, cho đến khi mấy chữ thật to hiện ra trên trang giấy.
Tiểu Bạch viết xong, thổi thổi, lại nhìn cao thấp một phen, sau đó mới đưa cho Mộ Dung Lâm Phong,
Sư phụ, Tiểu Bạch viết xong rồi.
Mộ Dung Lâm Phong cầm lấy, nhìn thấy trên tờ giấy trắng viết mấy chữ thật to,
Tiểu Bạch thích sư phụ nhất
, đáy lòng chảy qua một dòng ấm áp, chữ mặc dù viết không đẹp, nhưng tâm ý chân chân thật thật rót vào lòng Mộ Dung Lâm Phong.
Tiểu Bạch thấy Mộ Dung Lâm Phong nhìn trang giấy xong khóe môi nhịn không được cong lên, trong mắt đều là ôn nhu ấm áp, làm cho Mộ Dung Lâm Phong thoạt nhìn so với bình thường lại có vẻ như trích tiên hơn, nhìn rất đẹp, Tiểu Bạch trong lòng vừa động, bỗng dưng đứng lên nhón mủi chân,
chụt
một cái hôn lên cằm Mộ Dung Lâm Phong, bởi vì chênh lệch chiều cao mà Tiểu Bạch chỉ có thể hôn tới đó thôi.
Sư phụ thật xinh đẹp!!
Mộ Dung Lâm Phong buồn cười ôm lấy Tiểu Bạch, cúi xuống, dừng trên đôi môi cánh hoa của Tiểu Bạch một chút, nói,
Tiểu Bạch, xinh đẹp không phải là từ dùng để tả một nam tử trưởng thành đích, những hoa văn tiếu từ này chỉ dùng để hình dung nữ nhân.
Tiểu Bạch suy nghĩ một chút, vẫn là nói,
Nhưng mà...... Nhưng mà sư phụ đúng là rất xinh đẹp......
Nếu là vào mười năm, Mộ Dung Lâm Phong nghe được có người nói hắn xinh đẹp, Mộ Dung Lâm Phong chắc chắn sẽ hành hung đối phương một chút, nhưng từ ngữ do bé con yêu thương trong lòng nói ra, trong lòng không có chút khó chịu nào, chỉ còn ấm ấm áp áp.
Đúng lúc này, Trúc Tử từ bên ngoài tiến vào, nhìn thấy Mộ Dung Lâm Phong cùng Tiểu Bạch đều ở đây, vì thế đi đến trước mặt Mộ Dung Lâm Phong, nói,
Chủ nhân, đều chuẩn bị xong rồi, bất cứ lúc nào cũng có thể xuất phát.
Mộ Dung Lâm Phong gật gật đầu, nhẹ nhàng nói,
Đã biết, ngươi đi ra ngoài trước đi
.
Trước đó, mọi thứ đều đã được chuẩn bị tốt rồi, chỉ chờ chữa khỏi cho Tiểu Bạch xong, liền rời khỏi nơi này.
Sư phụ, bây giờ chúng ta là về nhà sao?
Tiểu Bạch nhớ tới sáng nay sau khi ăn điểm tâm, Trúc Tử liền bận rộn thu dọn trước sau, những thứ quan trọng đều đóng gói lại, những thứ vụng vặt thì không đụng gì đến, cứ để ở chỗ cũ, mấy ngày hôm trước Mộ Dung Lâm Phong cũng có nói qua với Tiểu Bạch, chuẩn bị rời khỏi Mộc Diễm quốc.
Ân, hôm nay chúng ta lên đường trở về, ở đây cũng không còn việc gì nữa.
Ân, tốt quá, về nhà, chúng ta về nhà đi......
Tiểu Bạch vui vẻ cười tươi, có lẽ Tiểu Bạch vẫn luôn chờ mong rời khỏi nơi này, trở về ngôi nhà ấm áp kia.
Mộ Dung Lâm Phong dắt tay Tiểu Bạch, đi ra ngoài, ngoài sân Trúc Tử đang ngồi ở vị trí người đánh xe ngựa, Bạch hồ chui vào lòng Trúc Tử híp mắt, giật giật cái lổ tai đầy lông tơ, tựa hồ đang lười biếng ngủ trưa. Đợi khi Mộ Dung Lâm Phong cùng Tiểu Bạch ngồi vào bên trong xong, Trúc Tử liền vung roi đánh xe ngựa từ từ d
i động.
Vưu Minh hiên họ đã tu sinh dưỡng tức hơn hai tháng, theo xe ngựa chuyển động, dần dần khuất xa.
Ngắm vùng ngoại ô đã thật lâu chưa đi, lớp tuyết đọng đã sớm tan đi, từng đám cỏ xanh mơn mởn bắt đầu nhô lên, những nhành cây vốn trụi lủi cũng đã bắt đầu điểm vài nét màu xanh mang theo ý xuân, hoa dại vàng vàng đỏ đỏ nở rộ ven đường, tuy rằng không diễm lệ như hoa đào, hoa mai, nhưng những bông hoa li ti nho nhỏ cũng mê người đến lạ.
Tiểu Bạch mở to mắt nhìn, lại hỏi Mộ Dung Lâm Phong:
Sư phụ, Thần ca ca không đi cùng chúng ta sao?
Tiểu Bạch biết trong khoảng thời gian này, bên người Trúc Tử thường xuyên nhìn thấy bóng dáng Trần Thần, người kia cả ngày luôn vây quanh Trúc Tử, hôm nay hiếm khi không nhìn thấy hắn.
Ân, về sau sẽ còn gặp lại.
Mộ Dung Lâm Phong nhìn thoáng qua Trúc Tử ngồi trước tấm mành che nói.
Quả thật, tối hôm qua, dưới nền trời đêm đầy sao, Trúc Tử cùng Trần Thần ngồi trên bậc thềm ngoài viện, kế hai người bày đầy những bình rượu to nhỏ, đêm nay hai người đều trầm mặc mà áp lực. Cho đến hai người sắp uống hết tất cả những bình rượu để đầy đất kia, Trúc Tử dĩ nhiên có chút men say bị Trần Thần ôm chặt lấy, sau đó hôn sâu, mà Trúc Tử cũng thuận theo Trần Thần, dù sao giờ khắc này chia ly là không thể tránh, gia tộc khổng lồ của Trần Thần không cho phép Trần Thần tùy tiện rời đi.
Trúc Tử, chờ ta an bài thỏa đáng hết mọi chuyện trong nhà, ta sẽ đi tìm ngươi, ngươi nhất định phải chờ ta, nhất định......
Trần Thần buông đôi môi Trúc Tử ra, ánh mắt kiên định nói.
Trúc Tử nhìn thấy Trần Thần bắt đầu hồng hốc mắt, trong mắt là thần sắc kiên định, nhất thời ngây người.
Nhìn thấy Trúc Tử không có phản ứng gì, Trần Thần sốt ruột, lại bị Trúc Tử ôm chặt lấy, nói:
Được, Tiểu Thần, ta sẽ chờ ngươi, mãi mãi......
...... Ta là phân cách tuyến nhớ lại.
Muốn rời khỏi Mộc Diễm quốc, nhất định phải đi qua thủ đô phồn thịnh của Mộc Diễm quốc, Tiểu Bạch ngồi trong xe ngựa nhìn bên đường có tiếng rao hàng thét to không ngừng, còn có từng mùi hương bay tới, Tiểu Bạch cảm thấy được cái bụng nhỏ của bé lại thấy đói.
Mộ Dung Lâm Phong đang cầm sách chăm chú đọc, thì thấy Tiểu Bạch chầm chập cọ lại,
Sư phụ, Tiểu Bạch đói bụng.
Sao nhanh như vậy lại đói bụng rồi? Không phải mới ăn không bao lâu sao? Hay là thân thể không thoải mái chỗ nào rồi?
Mộ Dung Lâm Phong buông sách, nói với Tiểu Bạch đang dựa vào người hắn.
Tiểu Bạch cũng rất kỳ quái không hiểu được sao bụng lại đói nhanh như vậy, rõ ràng vừa nãy còn ăn rất nhiều, nhưng mà sờ sờ bụng nhỏ, vẫn rất là đói,
Tiểu Bạch không có không thoải mái, Tiểu Bạch muốn ăn thôi, đói
Mộ Dung Lâm Phong cũng đưa tay sờ sờ bụng nhỏ của Tiểu Bạch, đã không còn thấy cái bụng cao ngất ngưỡng lúc nãy nữa rồi, Mộ Dung Lâm Phong nghi hoặc, làm sao mà tiêu hóa nhanh thế?
...... Sư phụ......
Tiểu Bạch nhìn thấy phố ăn uống cách càng ngày càng xa, có chút cấp bách gọi Mộ Dung Lâm Phong.
Ân, nếu Tiểu Bạch đói bụng, vậy đi ăn chút gì trước đi.
Nói xong, Mộ Dung Lâm Phong liền gọi Trúc Tử dừng lại, mấy người vào quán sủi cảo gần nhất, gọi sủi cảo ngô, sủi cảo tôm, sủi cảo gà cùng vài miếng sủi cao chay.
Bởi vì Trúc Tử cùng Mộ Dung Lâm Phong cũng không đói, trên bàn ba người ngồi cũng chỉ có Tiểu Bạch cùng Bạch hồ đang ăn, Mộ Dung Lâm Phong cùng Trúc Tử ngồi uống trà, đột nhiên, từ bàn cách vách không xa truyền đến một giọng nam khàn to......
Hắc lão huynh, ngươi nghe nói chưa? Hai tháng trước trong hoàng cung xuất hiện long quyển phong màu đỏ oanh động cả Mộc Diễm quốc ấy?......
Khi nam tử áo lam kia nói tới đoạn này, hai mắt còn liếc loạn chung quanh, sợ có người khác chú ý tới bên này, sau đó mới chậm rãi tiến đến bên tai nam tử áo vàng nhỏ giọng nói,
Nghe nói a, kia căn bản không phải là hiện tượng thiên tai gì, mà là do một thiếu niên thoạt nhìn gầy teo yếu đuối tạo thành, long quyển phong kia chính là lấy hắn làm trung tâm mà khuếch tán ra, trong long quyển phong nhuộm đầy màu đỏ vốn là máu người đó......
Nam tử áo vàng nghe xong cả kinh đến mắt lồi sắp rớt ra ngoài, nhỏ giọng bám vào bên tai nam tử áo lam nói,
...... Ngươi...... Ngươi nói giỡn đi...... Điều này sao có thể a...... Người như vậy còn gọi là người sao...... Chẳng phải đã thành yêu quái sao......
Nam tử áo lam tựa hồ sợ nam tử áo vàng không tin, vội vàng dựa vào lổ tai nói,
Là thật đó, đường ca của ta là làm việc trong cung, ngày đó đường ca uống rượu mới để lộ ra, nghe nói đường ca ta bởi vì có việc mà ở lại trong cung một hồi, nghe được cách đó không xa có tiếng đánh nhau, vì thế liền theo thanh âm mà tìm, liền thấy được một thiếu niên rất xacách không vứt người đi, không lâu sau thì long quyển phong xuất hiện, cũng may đường ca của ta có chút công phu, bằng không long quyển phong màu đỏ kia cũng có một phần của đường ca ta nha......
...... Không thể nào...... Kia...... Kia thiếu niên sau đó thế nào??
...... Chuyện sau đó đường ca ta cũng không biết...... Về phần kia thiếu niên hẳn là bị người trong cung áp chế rồi đi, bằng không cả Mộc Diễm quốc chẳng ai sống nổi, ai...... Nhớ tới ta liền nổi da gà một trận, thiếu niên kia căn bản không phải là người, là ma quỷ a......
Nam tử áo lam tựa hồ đang liên tưởng đến cảnh tượng kia, sau đó hai tay tự ôm lấy thân mình run rẩy.
Trúc Tử đột nhiên đứng lên, định đi qua phía hai người kia, lại bị Mộ Dung Lâm Phong ngăn trở,
Cần gì phải để ý đến mấy kẻ nhanh mồm nhanh miệng đó, ngồi xuống.
Ọe...... ọe......
Tiểu Bạch sau khi ăn một cái sủi cảo gà đầy mỡ xong, lại đột nhiên thấy buồn nôn, mấy thứ mới nuốt vào đều không nhịn được bị ói ra ngoài.
Mộ Dung Lâm Phong vỗ vỗ lưng Tiểu Bạch, lấy một chén nước cho Tiểu Bạch uống, nói:
Sao vậy?
Tiểu Bạch hơi hơi lấy lại nhịp thở, mới chậm rãi chỉ vào dĩa sủi cảo vừa ăn được một cái kia, nói,
...... Sủi cảo kia khó ăn...... Khó ăn quá......
Trúc Tử nghe xong kỳ quái gắp một cái bánh Tiểu Bạch chỉ đưa vào miệng ăn,
Đâu có a, có phải bé ngốc ngươi ăn nhiều quá rồi không, sủi cảo gà này ăn ngon mà, không có gì vấn đề a.
Nói xong còn gắp thêm một cái nữa.
Mộ Dung Lâm Phong cũng gắp thử một cái sủi cảo gà, quả thật không có vấn đề gì, vì thế cho rằng Tiểu Bạch chỉ là ăn no quá thôi,
Được rồi, Tiểu Bạch ăn no rồi thì không cần ráng ăn nữa, chút đói bụng lại ăn tiếp.
Nghỉ ngơi xong, mấy người lại lên mã xa tiếp tục chạy đi.
Tiểu Bạch có vẻ bởi vì vừa mới ăn cái sủi cảo gà kia, cả người có chút mệt mỏi, cũng không có tâm tình tựa vào cửa sổ xe ngựa ngắm phong cảnh bên ngoài, ngược lại cọ cọ dựa vào đùi Mộ Dung Lâm Phong, sau đó tựa hồ là nhớ tới gì đó, lại ngồi lên, mang theo chút lo lắng nói với Mộ Dung Lâm Phong:
...... Sư phụ...... cơn lốc màu đỏ kia...... là..... là do Tiểu Bạch tạo nên...... Sư phụ có chán ghét Tiểu Bạch...... không......
Mộ Dung Lâm Phong nghe được lời lo lắng của Tiểu Bạch, trong lòng dâng lên nỗi thương tiếc, ôm Tiểu Bạch vào trong ngực, nâng khuôn mặt Tiểu Bạch lên, ngăn chặn lời Tiểu Bạch nói chưa xong, tùy ý hôn sâu vào.
Mộ Dung Lâm Phong buông ra Tiểu Bạch thiếu không khí ra, nhìn thấy cái miệng nhỏ nhắn kia bị hôn đến đỏ tươi, nhịn không được lại nhẹ nhàng ngậm lấy bờ môi cánh hoa của Tiểu Bạch, sau đó mới chậm rãi nói:
Lúc nãy, Tiểu Bạch đều nghe được?
Tiểu Bạch gật gật đầu, sau đó hạ mi mắt xuống.
Vi sư thời còn bằng tuổi với Tiểu Bạch hiện nay, giết rất nhiều người, khi ấy đầy tay đầy người vi sư đều là máu, mỗi người nhìn thấy vi sư giống như gặp sứ giả địa ngục vậy, bởi vì vi sư trong lòng bọn họ là một kẻ cuồng giết chóc lạnh lùng khát máu, mà cuối cùng, vi sư ngay cả đứa em trai ruột duy nhất trên đời cũng giết...... Tiểu Bạch có sợ sư phụ như vậy không? Sẽ rời bỏ sư phụ sao?
Tiểu Bạch nghe xong vội vàng lắc đầu như trống bỏi,
...... Sẽ không...... Sẽ không...... Tiểu Bạch vĩnh viễn đều ở cùng sư phụ...... Không sợ...... Không sợ......
Tiểu Bạch cảm thấy sư phụ vẫn luôn là một người rất ôn nhu, đối xử với Tiểu Bạch tốt ơi là tốt, sẽ ôn nhu cười với Tiểu Bạch, sẽ nắm tay Tiểu Bạch, buổi tối sẽ ôm Tiểu Bạch thật ấm áp, sẽ dạy Tiểu Bạch thiệt nhiều thứ, sẽ thương tiếc hôn nhẹ trán Tiểu Bạch, rất nhiều rất nhiều lần đầu tiên cảm thụ ấm áp, đều là sư phụ cho Tiểu Bạch, Tiểu Bạch chỉ nhớ rất kỹ có một người đối xử với bé tốt nhất trên đời, người kia tên là Mộ Dung Lâm Phong, cũng là sư phụ của bé.
Được rồi, Tiểu Bạch đừng lắc nữa, vậy Tiểu Bạch đã biết chuyện trước đây của vi sư, về sau cũng đừng nói những câu chán ghét gì đó, bằng không vi sư sẽ nghĩ Tiểu Bạch ghét bỏ vi sư......
Mộ Dung Lâm Phong sau khi nói xong, mặt mày còn tỏ ra u buồn.
Tiểu Bạch thích sư phụ nhất...... Cho nên sư phụ đừng không vui...... Tiểu Bạch về sau không bao giờ nói những lời như vậy nữa......
...... Vậy Tiểu Bạch hôn nhẹ nơi này đi...... Vi sư sẽ lại vui vẻ.
Ngón trỏ củaMộ Dung Lâm Phong nhẹ nhàng chỉ chỉ đôi môi mỏng, nói.
Mộ Dung Lâm Phong vừa mới nói xong, đôi môi Tiểu Bạch đã ấn thật mạnh lên, u buồn trên mặt Mộ Dung Lâm Phong đã sớm biến mất không thấy, đầy mặt chính là ý cười thỏa mãn ôn nhu.
Tiểu Bạch đứa nhỏ ngốc này, luôn dễ dàng bị lừa thế này đi, nhưng ta lại yêu ngươi như vậy, yêu đứa nhỏ đơn thuần ngây ngốc, trong tâm của ta tràn ngập hình ảnh của ngươi a, bảo bối của ta, cho dù người trong thiên hạ đều phụ ta, chỉ cần có ngươi ở bên cạnh ta là đủ rồi......
Xin hỏi thế gian tình là gì?
Mà khiến lứa đôi thề nguyền sống chết.
Hoàn