Quyển 2 - Chương 2: Người bị thương
-
Dị Địa Trọng Sinh Chi Bạch
- Du Tai Nhân
- 1601 chữ
- 2020-05-09 06:20:14
Số từ: 1598
Tiểu Bạch nghe được lời Mộ Dung Lâm Phong nói, ngẩn người, tựa hồ hơi không hiểu được lắm, vì thế không xác định hỏi:
Ý sư phụ là chúng ta hiện tại đã rời nhà, sẽ có một thời gian rất dài không trở về nhà sao?
Ân, đúng vậy, Tiểu Bạch trước kia không phải thực thích đi ra ngoài nhìn xem thế giới bên ngoài, đối với thế giới bên ngoài rất là tò mò sao?
Mộ Dung Lâm Phong nhìn thấy Tiểu Bạch từ vẻ mặt vui sướng lúc nãy lại đổi thành hưng trí thiếu thiếu, nghi hoặc nói.
Tiểu Bạch quả thật là đối với thế giới bên ngoài rất hiếu kỳ, đây là không thể phủ nhận, tựa như một đứa trẻ mới sinh mới sinh hiếu kỳ cùng tò mò về thế giới chung quanh, lần đi chợ trước chính là thể nghiệm cuộc sống Tiểu Bạch mỗi thời mỗi khắc đều mong muốn. Thật vất vả có thể dùng ánh mắt hoàn hảo xem hết vạn vật trên thế giới, thiên hạ kỳ quan tráng vĩ.
Nhưng sau lần ở chợ Tiểu Bạch biết, nơi phồn hoa náo nhiệt, nhiều vẻ nhiều màu, đều có những nguy cơ không hề yên ổn, bởi vì dục vọng vô cùng vô tận, lòng người rất rất xấu xa, tham lam, tính cách Tiểu Bạch cả đời tỉnh tỉnh mê mê rất nhiều lúc đều là lực bất tòng tâm, Tiểu Bạch trải qua chuyện ở chợ rồi, tuy rằng là thoát khỏi ác mộng rối rắm trong lòng cho tới nay, nhưng Tiểu Bạch cũng không dám đi ra thế giới bên ngoài nữa, sợ một ngày nào đó lúc không có Mộ Dung Lâm Phong, lại mơ mơ màng màng
không thấy Mộ Dung Lâm Phong nữa.
Mộ Dung Lâm Phong nhìn thấy Tiểu Bạch vẻ mặt trầm mặc không biết nên nói như thế nào, hai hàng lông mày nhíu chặt lại, buông mành xuống ngồi suy nghĩ. Hai tay lay lay tay áo, nhìn thấy Tiểu Bạch như vậy, Mộ Dung Lâm Phong cũng liên tưởng đến cảm giác ở chợ trong nháy mắt thiếu chút nữa mất đi tất cả bảo bối kia, khủng hoảng cực độ cùng không biết về sau sẽ thế nào......
Mộ Dung Lâm Phong vươn tay ôn nhu ôm Tiểu Bạch vào trong lòng mình, ngón tay mềm mại nhẹ nhàng vuốt lên đôi lông mày nhíu lại của Tiểu Bạch, nói:
Tiểu Bạch, không có việc gì, vi sư về sau sẽ không bao giờ rời khỏi Tiểu Bạch, đi nơi nào đều sẽ mang theo Tiểu Bạch, cho dù Tiểu Bạch đang ngủ, vi sư cũng sẽ bế Tiểu Bạch cùng đi, Tiểu Bạch không tin vi sư sao?
Tiểu Bạch cũng vươn hai tay ôm lấy thắt lưng Mộ Dung Lâm Phong để cái đầu nhỏ tựa lên ngực Mộ Dung Lâm Phong, không được tự nhiên nhích tới nhích lui, chỉ là không muốn nói chuyện.
Tiểu Bạch tiếp tục không được tự nhiên trong chốc lát, Mộ Dung Lâm Phong hai tay nâng hai má Tiểu Bạch lên, hôn khẽ như lông chim lướt qua đôi môi phấn nộn của Tiểu Bạch nói:
Tiểu Bạch không tin vi sư làm được sao? Hay là Tiểu Bạch cảm thấy bởi vì lần trước vi sư không tìm được Tiểu Bạch sớm hơn, cho nên Tiểu Bạch vẫn giận vi sư?
Tiểu Bạch nhìn thấy Mộ Dung Lâm Phong đột nhiên vẻ mặt tự trách cùng áy náy, vội vội vàng vàng giải thích nói:
Tiểu Bạch... Tiểu Bạch không phải ý này, Tiểu Bạch... Tiểu Bạch không có giận sư phụ, Tiểu Bạch chỉ là sợ......
Mộ Dung Lâm Phong tiếp tục vẻ mặt
ngươi là đang giận vi sư
nói:
Thế thì đúng là Tiểu Bạch không tin vi sư rồi, vậy ra vi sư ở trong cảm nhận của Tiểu Bạch chính là không thể tin tưởng đến thế......
Tiểu Bạch nhìn thấy Mộ Dung Lâm Phong lại tự trách, liền hoang mang rối loạn nói:
Không có, không có, Tiểu Bạch tin tưởng sư phụ nhất, sư phụ muốn Tiểu Bạch đi nơi nào Tiểu Bạch sẽ đi nơi đó.
Thật không?
Thật mà!
vỗ vỗ bộ ngực nhỏ, vẻ mặt kiên định nói.
Ngoan Tiểu Bạch quả nhiên là tiểu bảo bối của vi sư.
Nói xong, Mộ Dung Lâm Phong ở góc độ Tiểu Bạch nhìn không tới, sung sướng hơi hơi nhếch lên một khóe môi.
Cứ như vậy Tiểu Bạch như vậy vô cùng đơn giản để Mộ Dung Lâm Phong nói ba xạo lừa dối liền bỏ qua mọi chuyện, bị Mộ Dung Lâm Phong dắt mũi mà cũng không biết.
Lúc này, xe ngựa luôn vững vàng di chuyển lại ngừng lại, Trúc Tử ngồi ở ngoài xe ngựa đánh xe nói:
Chủ nhân, ven đường có một người toàn thân dính máu đang nằm ở nơi đó.
Mộ Dung Lâm Phong sau khi nghe được, nghi hoặc tiêu sái xuống xe ngựa, mặt sau là Tiểu Bạch cũng đi xuống theo, còn chưa đến gần Mộ Dung Lâm Phong đã ngửi thấy mùi máu tươi dày đặc, chỉ thấy một nam tử mặc y phục tơ lụa màu trắng bên ngoài viền tơ vàng nằm nghiêng trên mặt đất, trên mặt dính đầy bùn vàng, nhìn không rõ bộ dáng, trên vai trái có một vết thương do bị kiếm chém vào, rộng chừng năm li thước, nhưng miệng vết thương cũng rất sâu, máu tươi vẫn không ngừng chậm rãi chảy ra, lây dính màu đỏ đầy đất.
Mộ Dung Lâm Phong vươn tay đặt dưới mũi nam tử bị thương dò xét hơi thở, vẫn còn hô hấp, bất quá thực mỏng manh.
Sư phụ, người này chảy thiệt nhiều máu.
Tiểu Bạch kỳ quái nhìn người ngã xuống đất không dậy nổi kia, muốn đi tới đụng đụng thử xem, người đó có còn ý thức hay không, lại bị Mộ Dung Lâm Phong ở bên cạnh giữ chặt bàn tay đang vươn ra.
Tiểu Bạch đừng chạm lung tung, để ngừa vết thương lại nứt rộng ra hơn nữa.
Trúc Tử cẩn thận nhìn nhìn nam tử trên mặt đất, nói:
Xem vết thương kia, nam tử này hẳn là bị người khác đuổi giết đến tận đây, cuối cùng bởi vì đổ máu quá nhiều mà hôn mê đi.
Mộ Dung Lâm Phong chỉ nhìn nhìn trang phục nam tử mặc, sau đó lại thấy được trên người nam tử lộ ra một khối ngọc bội tính chất tuyệt hảo, mặt trên khéo léo khắc chữ ‘ Lâm ‘.
Mộ Dung Lâm Phong suy nghĩ một chút, cuối cùng bảo Trúc Tử trước giúp đưa nam tử đến một dòng suối nhỏ cách đó không xa, tẩy trừ một chút máu đen cùng bùn đất lây dính trên người y, thoa chút thảo dược cầm máu, sau đó giúp nam tử đổi một thân quần áo sạch sẽ, sau đó lại thả lên xe ngựa, đến phụ cận tìm một gian khách nghỉ ngơi đêm nay trước.
Bởi vì mang theo người bị thương, xe ngựa cũng không tiện di chuyển quá nhanh, khi đến khách , ánh mặt trời đã xuống núi rồi.
Mộ Dung Lâm Phong bảo Trúc Tử bế nam tử vẫn đang hôn mê bất tỉnh vào phòng nằm đàng hoàng, sau đó mọi người xuống dưới lầu ăn cơm.
Ngồi ở trên bàn, Tiểu Bạch đang cầm bát cơm nhìn Mộ Dung Lâm Phong thường thường gắp đầy thức ăn vào chén của bé, Tiểu Bạch thấy sư phụ chỉ lo gắp thức ăn cho bé, nhưng trong bát của sư phụ lại chỉ có cơm trắng dẻo, vội vàng cũng gắp ba miếng nấm nhồi thịt viên thật to, hai miếng thịt gà cùng sườn xào chua ngọt, đặt vào bát của sư phụ.
Mộ Dung Lâm Phong nhìn nhìn trong bát toàn là thức ăn Tiểu Bạch cho rằng ngon nhất, rất là vui vẻ nói:
Vi sư tự mình gắp là rồi, còn Tiểu Bạch phải ăn nhiều chút, biết không?
Ân ân, sư phụ cũng ăn nhiều chút, sườn xào chua ngọt này ăn ngon lắm nha, còn có nấm hương nhồi thịt cũng thế, sư phụ mau ăn thử.
Tiểu Bạch từng món đề cử với Mộ Dung Lâm Phong.
Mộ Dung Lâm Phong nhìn thấy Tiểu Bạch cười cười liền ăn thức ăn nóng hổi Tiểu Bạch đề cử với hắn.
Lúc đang ăn cơm, Tiểu Bạch giống như nghĩ tới cái gì đó, ngừng lại nhìn nhìn mấy món bị ba người ăn còn lại không nhiều lắm, đột nhiên hỏi:
Sư phụ, chúng ta có phải nên chừa ít thức ăn cho đại ca ca hay không a?
Không có việc gì, chúng ta ăn của chúng ta, người kia hiện tại mất máu quá nhiều, không thể ăn món ăn khó tiêu hóa, vi sư sẽ gọi tiểu nhị chuẩn bị cho hắn mấy món khác, Tiểu Bạch yên tâm ăn no là được.
Ân ân
Tiểu Bạch lúc nãy còn sợ bé ăn mất phần của đại ca ca kia rồi, Tiểu Bạch cảm thấy được sư phụ mình là người thật tốt, không chỉ giúp đại ca ca thoa thuốc đổi quần áo mới, lại còn chuẩn bị đồ ăn cho đại ca ca.
Tiểu Bạch cảm thấy sư phụ là người tốt nhất trên đời.