Chương 10: Chính Là Cường Hào.
-
Dị Giới Kiếm Thế
- [email protected]
- 1679 chữ
- 2019-09-01 02:15:02
Toàn trường xôn xao không ngớt, tuy miêu tộc nô lệ rất là hiếm gặp nhưng cái giá này thực sự là quá điên rồ rồi. Hầu hết mọi người đều tặc lưỡi ngán ngẩm, cực phẩm vưu vật trước mặt nhưng chỉ ngắm nhìn mà thầm than thôi.
-" Công tử nhà chúng ta trả 100 vạn lượng không biết có vị nào muốn tranh nữa không " lại là giọng tên người hầu từ phòng của Nguyễn gia truyền ra.
Toàn trường cũng không quá tỏ vẻ ngạc nhiên. Vị Nguyễn thiếu gia này vốn nổi tiếng háo sắc nếu mà hắn bỏ qua mới thực sự là chuyện lạ đây.
Rồi bỗng nhiên một đạo âm thanh từ căn phòng bên cạnh vang lên:
- " Nguyễn Tuyên, ngươi đã bắt được một vị mỹ nhân rồi chả lẽ còn muốn nuốt thêm nữa sao. Ngươi thấy hai tiểu cô nương khả ái như vậy vào tay ngươi chẳng sẽ sớm thân tàn ma dại sao"
Âm thanh vừa rồi là của Lăng Thiên, con trai độc nhất của Lăng Tiêu, gia chủ lăng gia và cũng là một trong tam đại gia tộc.
Nghe được lời Lăng Thiên xong, mọi người trong lòng đều là nhổ một bãi nước bọt thật lớn. Mẹ ai lại không biết Lăng Thiên cùng Nguyễn Tuyên hung danh cơ chứ. Đa số nô lệ rơi vào tay chúng đều không có số phận tốt, tất cả chỉ được chúng chơi vài hôm rồi ném vô thanh lâu chịu mọi người giày vò. Nữ nhân trâu tộc khá lắm thì chịu được một tuần, hai cô gái trước mắt này nhỏ tuổi như vậy sợ một đêm liền không chịu được.
- " Tưởng ai hóa ra là Lăng đại thiếu gia đây mà, nếu Lăng Thiên ngươi cũng có hứng thú không bằng ở đây có hai người chúng ta mỗi người một thì thế nào. " Lúc này Nguyễn Tuyên làm bộ hòa khí nói. Nguyễn Tuyên khá tức giận nhưng hắn cũng không thể làm gì quá đáng được, tam đại gia tộc hình thành thế chân vạc, không thể vì một nữ nô lệ mà làm hỏng hòa khí được. Dù sao hắn cũng còn một nô lệ trâu tộc nữa, nên dùng cách này là tốt nhất.
Chưa kịp để Nguyễn Tuyên lên tiếng đáp lại, một đạo âm thanh nữ nhân khàn khàn từ căn phòng sát cạnh vang lên:
- " Hai cô gái đáng thương như vậy rơi vào tay hai tên lang sói các ngươi ta làm sao có thể đứng nhìn được. Ta ra giá 105 vạn lượng không biết hai vị thiếu gia có ý kiến gì không đây".
Chủ nhân giọng âm thanh vừa rồi là Phong Lạc Anh, là con của Phong Khiếu, gia chủ Phong gia.
Nghe lần này thanh âm của Phong Lạc Anh, mọi người trong phòng còn muốn đái một bãi lên mặt nó.
Phong Lạc Anh, thực lực so với Nguyễn Tuyên và Lăng Thiên còn muốn mạnh hơn một chút. Tuy là con gái của Phong gia gia chủ,nhưng nữ nhân này căn bản không có chút nào ra dáng đàn bà cả, giọng nói thì khàn khàn, khuôn mặt thì trung bình, sở thích của nữ tặc này là giày vò hành hạ những cô gái xinh đẹp hơn mình. số mỹ nhân hôm nay trừ vị Trâu tộc cùng hai cô gái miêu tộc này ra thì hầu hết đã bị nữ tặc này mua. Mọi người chỉ thầm than hộ hai cô gái đáng thương này, mặc dù họ cũng có ý đồ =)). Hai cô gái này rơi vào tay hai cái dâm thiếu gia kia chí ít còn giữ được tánh mạng. Chứ rơi vào Phong Lạc Anh cái nữ nhân kinh khủng này liền chết chắc, nếu may mắn mà sống sót thì khi soi mình trong gương liền cũng ngay lập tức muốn tự sát mà thôi. Nữ nhân như vậy sao còn tồn tại trên đời cơ chứ, phá hỏng hết bao nhiêu là vưu vật. Những lời này họ cũng chỉ giữ trong lòng thầm chửi màthôi.
Nghe được Phong Lạc Anh lên tiếng, Lăng, Nguyễn hai vị thiếu gia giận điên người nhưng không làm gì được hơn là từ bỏ, việc mua bán nô lệ gia tộc bọn hắn chắc chắn sẽ không quản, hơn nữa bọn hắn đánh không lại Phong Lạc Anh không nhịn bỏ qua còn làm thế nào, đây cũng không phải lần đầu tiên bọn họ bị Phong Lạc Anh cho ăn quả đắng.
Thấy tình hình có vẻ xuôi, lão giả kia tiến lên định gõ báo kết thúc phiên đấu giá. Lại một thanh âm vang lên. ( Vang lắm vãi).
- " Ta trả 1000 vạn lượng ".
Người lên tiếng không ai khác chính là Trần Vũ, hắn ngồi xem náo nhiệt một hồi rồi giờ mới lên tiếng. Lúc Trần Vũ còn đang xem náo nhiệt đột nhiên Tiểu hoàng hiện ra nói với hắn:
-" Hai tiểu cô nương này xinh đẹp vậy ngươi không muốn giành lấy sao hắc hắc "
-" Cái gì mà xinh đẹp chứ, ta chắc chắn sẽ ra tay cứu vớt, nhưng vì ta thấy họ đáng thương mà thôi tuyệt đối không như ngươi nghĩ". Trần Vũ tay chùi nước miếng nói. " Mà ngươi đột nhiên ra không phải chỉ nói mấy lời này chứ".
-" Ha ha, ngươi thông minh lên rồi nha, hai tiểu cô nương này ta xem ra trong huyết thống có một chút bạch hổ huyết thống chảy qua, huyết thống của ngươi tuy rất cường đại nhưng điểm xuất phát khá thấp. Ngươi có thể thu hai tiểu nha đầu này nuôi dưỡng rồi hấp thụ liền có lợi cho ngươi rất nhiều a."
-" có Bạch hổ huyết thống ẩn chứa bên trong sao? nhưng kẻ cả vậy ta cũng tuyệt đối không thể ra tay làm hại hai tiểu cô nương khả ái như vậy được ".
Bốp. một cái tát hư không giáng vào đầu Trần Vũ.
- " Uổng ta còn khen ngươi, ai bắt ngươi phải giết người ăn thịt cái gi cơ chứ. Ngươi có thể thu dưỡng hai cái tiểu nữ nhân này. Sau này thông qua song tu để bồi dưỡng huyết thống cả hai bên. " Tiểu hoàng said.
- " Vậy cũng được sao, mà dù ngươi không ra ta cũng định ra tay cứu giúp hai tiểu cô nương này rồi. Khả ái đáng yêu như vậy bỏ thì thằng tác giả nó chả thay mẹ thằng khác làm nhân vật chính rồi. Nhìn đôi tai và cái đuôi kia, nhìn từ xa thôi đã không tự kiềm được rồi."
Tiểu Hoàng : " Ngươi lại lẩm bẩm cái gì vậy"
- " Không có gì cả, ta giờ muốn đấu giá rồi, ngươi trở lại đi" Trần Vũ xoa đầu nói.
Trở Lại sàn đấu giá.
Toàn trường đấu giá há hốc mồm. 1000 vạn lượng vàng, đây là con số khủng khiếp như thế nào cơ chứ, không biết vị khách nhân ở căn phòng số 6,9 có thân phận như nào mà có thể hét ra một con số kinh khủng như vậy. Này mới chân chính là cường hào a.
Mọi người đều là không nhặt mồm lại được rồi, 1000 vạn lượng vàng, đây chắc chắn là kỷ lục của sàn đấu giá, sợ sau này muốn phá kỷ lục cũng không thể a. Tam đại gia tộc, mỗi một gia tộc lợi nhuận một năm cũng chỉ khoảng hơn 1000 lượng vàng mà thôi.
Lão giả kia thì kinh ngạc không thôi, giọng run run hỏi lại:
-" Ngài... ngài xác thực ra giá 1000 vạn lượng vàng mà không phải bạc ?
-" Ngươi cho rằng ta lừa gạt?" Trần Vũ lạnh lùng quát.
-" Tiểu nhân nào dám. Hai tỉ muội miêu tộc này liền thuộc về vị đại nhân phòng 6,9. Phiên đấu giá tới đây liền kết thúc. Hi vọng mọi người phiên đấu giá sau lại tới ủng hộ. "
Lão giả hiện tại giọng khúm núm hơn, một người có thể quăng chơi ra 1000 vạn lượng như vậy sợ là thân phận hắn không đắc tội nổi.
Hai tiểu nữ nhân bị nhốt trong cũi giam, ánh mắt kinh ngạc nhìn về phía căn phòng mà Trần Vũ báo giá. Số tiền đó hẳn cũng làm hai nàng chấn động rồi, nhưng rất nhanh họ lại ôm lấy nhau run rẩy mà khóc. Gia tộc bị diệt, Chạy đông chạy tây, chốn thui chốn lủi cuối cùng vẫn bị bắt, ép làm nô lệ cho một cái xa lạ người. Số phận nằm trong tay người khác không thể chống cự được chỉ có thể lãnh mệnh mà thôi.
Lão giả ra lệnh cho tên lính nhanh chóng đẩy cái cũi giam giữ đến sương phòng của Trần Vũ. Lão giả hiện tại muốn nhanh chóng lấy lòng Trần Vũ, Quả trứng vàng như vậy nếu có thể lôi kéo thì thân phận hắn ở phòng đấu giá sợ liền muốn tăng lên nhiều lắm, biết đâu được lên làm quản lý của cả phòng đấu giá đây.
Sự việc diễn ra quá nhanh chóng, các thiếu gia, tiểu thư của tam đại gia tộc cũng có làm mẹ được gì khác nữa là rời đi. Tự nhiên chạy ra một cái kỳ đà làm hỏng việc tốt của chúng, nhưng ai bảo người ta có tiền như vậy đây. Số tiền đó có thể đè chết người rồi, chỉ sợ thân phận sau lưng người đó không tầm thường, đắc tội hắn khiến gia tộc bị liên lụy tuyệt đối là hành động ngu xuẩn.
Nếu biết Trần Vũ, chỉ là một con gà có thể đẻ trứng vàng, thực lực vẫn còn yếu ớt chỉ sợ tam đại gia tộc liền huy động hết lực lượng ra mà tóm lấy.
Ân, cũng là một cái tươi đẹp hiểu lầm.
Này năm... này tháng... này hoa mộng... Phút chốc quay đầu hoá hư không...!Nhập Ngã Thần Tịch