Chương 11: Phương Vũ có chuyện.
-
Dị Giới Y Tiên
- Hán Bảo
- 1660 chữ
- 2019-03-08 05:01:25
Phương Vân lấy một chút đấu khí của Dạ lão ra, sau đó cho tiên khí của mình dung hợp vào, nhưng vẫn chưa có kết quả vừa lòng.
Đồng thời, việc này càng khơi dậy lòng hiếu kì của Phương Vân, tu chân giả muốn tăng cảnh giới, không phải chỉ biết tu luyện cùng lĩnh ngộ là được, mà còn cần phải có một trái tim ham thích học hỏi.
Ngày thứ hai, Phương Vũ lại chạy tới, nhìn vẻ mặt của nàng, dường như rất vội vã.
"Lão ngũ... lão ngũ." Giọng nói của Phương Vũ tao nhã, chẳng giống một tiểu nha đầu đanh đá chua ngoa chút nào cả.
"Lão tứ, hai ngày nay ta không ghé thăm vườn hoa ở hậu viện nhà ngươi, ngươi lại tới đây để mần chi." Khi Phương Vân nhìn thấy Phương Vũ, suýt chút nữa thì bị dọa nhảy dựng lên, đây còn là Phương gia lão tứ điêu ngoa ngang ngược hay sao, đây rõ ràng là một cô nương hiểu biết lễ nghĩa, đôi mắt trong veo như nước của đằng ấy suýt chút nữa khiến Phương Vân tưởng rằng nàng bị quỉ nhập xác.
Hận ý chợt lóe lên trong mắt Phương Vũ, nhưng lập tức khôi phục lại vẻ nhu nhược, mở to mắt nhìn Phương Vân: "Đệ đệ..."
Cả người Phương Vân run lên, hắn xác định, Phương Vũ này, tuyệt đối không phải là Phương Vũ thực, mà là một tên gia hỏa nào đó mạo danh!
Phương Vũ không nhìn thấy Phương Vân đang miên man suy nghĩ, run rẩy lấy viên ngọc màu xanh biển lúc trước cướp được, tuy nhiên trải qua mấy ngày, lam châu đã không còn rực rỡ như trước nữa, hơn nữa linh tính cũng yếu hơn rất nhiều.
"Đây là..." Phương Vân khó hiểu nhìn Phương Vũ, lam châu mấy ngày trước còn lung linh sáng chói, tuy chưa tới mức độ hào quang vạn trượng, nhưng ánh sáng đó giống như trái tim của hải dương, cuốn hút lòng người.
Thế nhưng lam châu trong tay của Phương Vũ lại ảm đạm thất sắc, hoàn toàn không tìm thấy bóng dáng của lam châu mấy ngày trước.
"Ta cũng không biết nữa, để ở trên người vài ngày, kết quả lại biến thành như vậy..." Phương Vũ ủ rũ nhìn Phương Vân, vẻ mặt không đành cùng không cam lòng.
Phương Vân tiếp nhận cực linh hàn châu, lam châu đục ngầu, chẳng hề sáng chói, hàn ý bên trong gần như mất hết, tìm không ra loại hàn ý sâu tận tim gan như lúc trước, không có chổ nào phát sáng, thoạt nhìn giống một viên bi tầm thường.
Phương Vân nhíu mày, chuyện gì vậy nhỉ? Vì sao hàn khí trong cực linh hàn châu lại mất hết, Phương Vân đưa tiên khí vào trong hạt châu, tìm kiếm kết quả.
Chỉ qua một hồi, hắn đã tìm được nguyên nhân, cực linh hàn khí trong cực linh hàn châu này không hiểu sao lại mất hết tám chín phần mười, hiện giờ chỉ còn lại một cái xác.
Giống với con người sau khi mất linh hồn, chỉ còn lại một thể xác, mà thể xác này do tiên khí còn thừa tạo thành, thoạt nhìn rất bình thường.
Phương Vân bóp nhẹ, xác của cực linh hàn châu trong nháy mắt hóa thành tro bụi, theo gió bay mất.
"A... bảo châu của ta!" Phương Vũ hét ầm lên, khoảnh khắc này nàng cảm thấy như trời sập, đầu óc trống rỗng, toàn thân phát ra lam quang.
Phương Vân sửng sốt, thầm kêu một tiếng không ôn, chỉ thấy ma lực trên người Phương Vũ dao động, bất ngờ phóng thích, hoàn toàn không thể ngăn chặn, chỉ trong thời gian ngắn, đã cạn hết, Phương Vũ trợn to mắt, phía trước tối sầm lại, té xuống mặt đất.
"Không phải chứ..." Phương Vân mơ màng, hắn không thể ngờ mình chỉ bóp nát cái xác của cực linh hàn châu lại khiến tinh thần của Phương Vũ suy sụp.
Phương Vân ngày đó không biết, trong lúc vô tình, Phương Vũ đã luyện hóa cực linh hàn châu thành pháp bảo của mình, liên kết với tinh thần lực.
Thử nghĩ nếu như một pháp bảo, bị người khác mạnh mẽ hủy diệt, đối với tu chân giả thì sẽ có kết quả gì, đương nhiên là thần niệm bị tổn hại, bản thân bị thương nặng.
Phương Vũ cũng không ngoại lệ, tuy rằng nàng chỉ liên kết tinh thần lực lượng với nhau, nhưng không có nghĩa là nàng không bị thương nặng.
Phương Vân phá hủy cực linh hàn châu, tâm trí cùng tinh thần lực của Phương Vũ trong chốc lát không thể khống chế được, hơn nữa nàng còn là một đứa bé, căn bản không biết xảy ra chuyện gì, chỉ thấy đầu óc trống rỗng, sau đó thì hoàn toàn mất ý thức.
Phương Vân vội vàng ngồi chổm xuống, dò xét thân thể của Phương Vũ, lúc này sắc mặt của Phương Vũ trắng bệch, giống như không có tí máu nào cả.
"Lần này gây ra chuyện lớn rồi..." Phương Vân vội vàng lôi Phương Vũ vào trong phòng, sau một lát kiểm tra, Phương Vân xác định, tinh thần lực của Phương Vũ bị tổn thương, tuy nhiên khiến hắn cảm thấy khó hiểu đó là, trong cơ thể của Phương Vũ dường như có một luồng lực lượng không rõ đang bảo vệ Phương Vũ, để nàng khỏi phải tiếp nhận thương tổn lớn hơn nữa.
Mà luồng lực lượng này có thuộc tính rất âm hàn, dường như là hàn khí bên trong cực linh hàn châu.
Nếu nói như thế thì có thể hiểu rõ rồi, đó chính là trong lúc Phương Vũ tu luyện ma pháp, trong lúc vô ý hấp thu cực linh hàn châu vào trong cơ thể, nên mới khiến cực linh hàn châu bị hỏng.
Tuy nhiên Phương Vân không tài nào hiểu rõ, cô gái nhỏ này sao có thể luyện chế cực linh hàn châu thành pháp bảo, hơn nữa vì sao Phương Vũ hấp thu cực linh hàn khí mà không bị tổn hại, ngược lại đối với tiên khí thì thờ ơ coi như không thấy.
Phương Vân cẩn thận xem xét thân thể của Phương Vũ, nếu là lúc bình thường, hắn không có cơ hội tốt như vậy, lần này tuy chỉ là một hành động vô tình, nhưng có thể để hắn nghiên cứu một chút về ma lực của Phương Vũ.
Ma lực khác với đấu khí, đấu khí muôn hình muôn vẻ, còn ma lực thì chỉ có một hướng, Phương Vân đối với ma lực cũng có chút lí giải, ngày thường bị Phương Vũ đuổi giết vô số lần nên cũng hiểu ra.
Tuy nhiên đây là lần đầu tiên hắn có cơ hội được nghiên cứu như thế này, nếu như Phương Vũ tỉnh lại thì nhất định sẽ đập Phương Vân tê người.
Phương Vân vén áo của Phương Vũ lên, tuy nhiên cơ thể bằng phẳng của nàng chẳng có gì hay ho để nhìn ngắm.
Phương Vân dùng tiên khí, dò xét cơ thể Phương Vũ, vuốt ve từng tấc da thịt, hắn muốn dò xét căn nguyên ma lực, cũng giống như đấu khí chứa đựng ở đan điền, ma lực cũng có điểm dự trữ của riêng mình.
Khi Phương Vân sờ tới bụng dưới của Phương Vũ thì rốt cuộc cũng tìm ra được căn nguyên ma lực.
"Thì ra ma lực của ma pháp sư nằm trong Nhâm Đốc." Phương Vân thu tay lại, vuốt cằm, nhìn Phương Vũ đang hôn mê bất tỉnh.
Nhâm Đốc nhị mạch ở thế giới này còn gọi là thiên quan, địa quan, đồng thời cũng là nơi để chứa dựng ma lực.
Phương Vân kéo áo của Phương Vũ lại, trầm ngâm suy tư, sau một lát thì Phương Vân duỗi tay, lòng bàn tay phóng thích ra cực linh hàn khí, đây là lần thứ hai, cũng là lần cuối cùng trị liệu cho Dạ lão, dùng hàn khí kết hợp với tiên khí tạo thành.
Trong lòng bàn tay của Phương Vân xuất hiện một quả cầu màu lam, so với lần đầu thì to hơn mấy lần.
Phương Vân ngưng luyện hàn khí áp súc lại thành một viên cực linh hàn châu to bằng đấm tay, sau đó dùng tiên khí câu động ma lực của Phương Vũ, hắn muốn xem coi ma lực của Phương Vũ có phản ứng bao nhiêu với cực linh hàn khí.
Quả nhiên, chỉ trong nháy mắt, cơ thể của Phương Vân tỏa ra ánh sáng màu xanh tối, ánh sáng màu xanh giống như xúc tu mềm mại, hướng tới cực linh hàn châu trong tay Phương Vân.
Đó là do ma lực của Phương Vũ thực chất hóa, tuy nhiên lấy trình độ ma lực trước mắt của Phương Vũ không có khả năng khống chế nó, hoàn toàn là do phản ứng của bản năng.
Phương Vũ tuy rằng hôn mê bất tỉnh, nhưng miệng vẫn khe khẽ kêu một tiếng: "Ư..."
Thoạt nhìn nàng rất thoải mái, Phương Vân liếc nhìn Phương Vũ, tiếp tục dò xét sự tương tác của ma lực cùng cực linh hàn khí.
Ma lực giống như nước không chổ nào không có, không ngừng rót vào trong cực linh hàn châu, lại còn không ngừng dung hợp ma lực cùng cực linh hàn khí, tuy nhiên lại bài xích tiên khí còn thừa lại.
"Thì ra là thế, giống như phản ứng giữa khí âm hàn cũng tiên khí lúc trước, ma lực của lão tứ cùng cực linh hàn khí, cũng có 'phản ứng hóa học' riêng của mình." Phương Vân hơi gật đầu.
?77531-Huyen-Ao-Di-The-Y-Tien-Tac-gia-Han-Bao
Huyền Huyễn Võng Du Bạo Cường Lão Ba
truyện hài hước trang bức nhập hố không thì miễn vào
[ Sự Kiện Tháng 3 ] Nữ Thần Tuyệt Sắc Mùa 2