• 1,711

Chương 428: Mạc vân thiên tự trách


Thấy Tử La khó chịu, hình như còn hơn lúc ngồi trên xe ngựa, tuy Trưởng lão nhân đã nói Tử La không sao, nhưng Mạc Vân Thiên n8hìn Tử La bị tra tấn như thế, tim hắn như thắt lại.

Nếu không phải tại Trương lão nhân đảm bảo Tử La không sao, có kh3i Mạc Vân Thiên sẽ đè Tử La ra tại đây luôn rồi, hắn không thể nhìn Tử La khó chịu như vậy. Nhưng lí trí lại nói cho hắn biết9, hắn không thể. Nếu không đến vạn bất đắc dĩ, hắn sẽ không làm vậy, vì người đời rất hà khắc với nữ nhân, nếu hắn muốn nàng 6thật, nàng chắc chắn sẽ bị chỉ trích, hắn không muốn nhìn thấy điều đó.

Hắn chỉ mong bé con mà hắn thương luôn vui vẻ5 hạnh phúc, nàng không cần phải hiểu ưu sầu thể nhân, ít nhất hắn muốn nàng được hưởng thụ những ngày vô tư lự nhiều hơn một chút. Nếu có thể, hắn mong nàng sẽ vĩnh viễn không cần phải hiểu buồn đau của thế gian, tình người ấm lạnh, tuy rằng điều này khó thành hiện thực.
Từ lúc gặp được bé con nhà mình, hắn chỉ mong cả đời nàng luôn vui vẻ không buồn đau, mãi mãi sung sướng hạnh phúc không biết đến ưu sầu, nhưng hắn không làm được. Những tháng năm trước khi nàng sáu tuổi, hắn vẫn chưa gặp nàng, khi nàng mất đi ba mẹ, cơ hàn túng quẫn hắn không thể thay đổi. Nhưng sau khi gặp hắn rồi mà nàng vẫn chịu nhiều thế tục tổn thương như vậy, hắn không thể tha thứ cho chính mình.
Nếu nói sở dĩ Tử La gặp nhiều đau khổ trong nửa năm vừa rồi như thể là do Thận Diệc Phàm ích kỉ, đám Thân lão bà tính kế, thậm chí là do đám Xuân Hoa, Mạc Nam thất trách thì cái quan trọng nhất vẫn do hắn chưa bảo vệ nàng một cách nghiêm túc.
Nghe thấy, nhìn thấy bé con nhà mình chịu nhiều đau khổ như vậy, hắn ngoài tức giận vì đám người Thân Diệc Phàm và Thân lão bà, càng tự trách bản thân không bảo vệ được nàng, cuối cùng hắn vẫn để nàng chịu thương tổn. Tâm tư Mạc Vân Thiên biến chuyển liên tục, càng nghĩ hắn càng hối hận.
Khi biết người nhà họ Thân đối xử với nàng như vậy, đặc biệt là khi biết cái tên Thân Diệc Phàm kia vì tư tâm của mình, chỉ muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân để khiến nàng xiêu lòng vì hắn ta mà thông đồng với người ta bắt cóc nàng đi, hắn tức giận không thôi. Hắn không biết tên Thận Diệc Phàm kia có nghĩ tới việc những tên hắn ta tìm tới kia sẽ không cẩn thận khiến nàng bị thương không.
Có thể nói, sau khi nghe được tin này, hắn đã hoàn toàn vứt bỏ suy nghĩ lúc trước của mình.
Không sai, lúc trước hắn từng nghĩ hắn không thể tự mình mang lại hạnh phúc cho nàng, có lẽ người đàn ông tên Thận Diệc Phàm kia sẽ cho nàng hạnh phúc. Bởi hắn biết dù nàng không thích Thận Diệc Phàm, nhưng nàng vẫn có cảm tình tốt với hắn ta.
Nhưng cuối cùng, hắn cũng không thể bảo vệ nàng một cách toàn vẹn, nàng vẫn bị ô trọc của thế gian làm tổn thương.
Không ai biết ngày hắn nhận được thư Xuân Hoa, Hạ Hà gửi tới nói những gì Tử La gặp phải sáu tháng cuối năm ngoái, lòng hắn tức giận biết bao, hắn hận từng tên đã tổn thương nàng.
Khiến hắn đau lòng là tiểu nha đầu kia bị người nhà họ Thân Uyển Nhi uy hiếp ép làm bình thế, nàng không đồng ý mà lại bị những người đó đồn đại những lời... khó nghe như thế.
Cũng may hôm nay hắn chạy tới đúng lúc, cũng may bé con của hắn không sao, nếu không cả đời này hắn cũng không thể tha thứ cho chính mình. Nhìn Tử La đang bị thuốc tra tấn, nhớ đến Trưởng lão nhân đã nói thuốc này lợi hại vô cùng, Tử La sẽ rất khó chịu, lòng hắn như bị ai xé thành mảnh nhỏ, đau đến nỗi thở cũng khó khăn.
Hắn không dám tưởng tượng nếu hôm nay Tử La rơi vào trong tay đám sát thủ đó thật thì sẽ như thế nào, dù là nghĩ hắn cũng không có dũng khí để tưởng tượng ra.
Cũng may, hắn tới kịp.
Hắn không biết lúc bé con nghe những lời đồn đó sẽ khổ sở, bất lực đến thế nào.
Tuy hai người Xuân Hoa nói nàng chẳng thèm để ý, rất bình tĩnh, nhưng hắn biết lòng nàng đã tổn thương. Có lẽ, không ai có thể thật lòng không để ý đến những lời đồn về mình. Dù bé con của hắn không sợ hãi, không để bụng những lời đồn đó, nhưng hắn biết bé con của hắn tốt bụng đến nhường nào. Từ trước đến giờ nàng vẫn rộng lượng như thế, nàng sẽ cố hết sức để không màng đến lời đồn bên ngoài, nhưng nàng sẽ tự trách bản thân vì danh tiếng mình không tốt mà gây ảnh hưởng đến các huynh đệ tỷ muội.
Hắn thậm chí còn không dám tưởng tượng, bé con nhà hắn sẽ hao tổn tinh thần đến mức nào vì những lời đồn bên ngoài, còn tự trách mình vì lời đồn ảnh hưởng đến người thân. Khi ấy, bé con nhà hắn đau đớn biết bao nhiêu.
Có điều, biết hai lần Tử La gặp cướp đều do Thân Diệc Phàm thao túng đằng sau, hắn hoàn toàn xóa mất suy nghĩ này. Hắn không thể giao hạnh phúc của bé con nhà hắn cho một người không thực sự đặt nàng ở dưới đáy lòng.
Về sau Thân Diệc Phàm cố ý tung ra những lời đồn không tốt về Tử La, thậm chí còn không tiếc hạ dược với nàng, lấy cách này để uy hiếp nàng gả cho hắn. Như thế, hắn càng cảm thấy Thần Diệc Phàm không xứng với bé con của hắn.
Mỗi khi nghĩ lại những gì Tử La đã gặp phải trong mấy tháng qua, thậm chí hôm nay còn gặp phải cái này, hắn chỉ hận mình trước giờ là Trần Bắc hầu. Nếu có thể để người bên ngoài bảo vệ nàng, để nàng không phải chịu những tổn thương mấy tháng vừa rồi, không để nàng gặp chuyện hôm nay, hắn thì làm một người bình thường như bao người khác, chứ không phải là Trấn Bắc hầu.
Lúc này, Mạc Vân Thiên thật lòng cảm thấy niềm may mắn trước giờ chưa từng có. Nhìn Tử La bị thuốc tra tấn chật vật như thế, Mạc Vân Thiên có chút xúc động muốn có nàng. Như vậy nàng sẽ không phải khổ sở như thế, nhưng hắn biết không thể làm như vậy, làm bây giờ là không lý trí.
Nhưng cứ trơ mắt mà nhìn Tử La khổ sở như thế, hắn không thể giữ nổi lý trí của mình. Mạc Vân Thiên cảm thấy từ trước tới giờ chưa có lúc nào khiến hắn do dự thiếu quyết đoán như thế. Hắn vẫn luôn cho rằng bản thân đủ quyết đoán, nhưng giờ hắn mới hiểu đó là bởi những năm trước đây hắn chưa bao giờ gặp được một vấn đề khiến hắn phải lo lắng chọn lựa thật sự. Có lẽ, đến bây giờ hắn vẫn không biết mình thích tiểu nha đầu tốt đẹp này từ khi nào. Bé con của hắn, từ bao giờ đã ở trong tim hắn, khiến hắn vĩnh viễn không thể dứt bỏ, càng không thể nào quên.
Tất cả đã không còn quan trọng nữa, quan trọng là cuộc đời hắn đã không thể rời khỏi nàng.
Lúc này lòng Mạc Vân Thiên đang đấu tranh dữ dội, cũng may vợ chồng Trương lão nhân cầm thuốc giải đến đây, nếu không có lẽ Mạc Vân Thiên thấy mình điên mất rồi.
Thiếu chủ, thuốc của tam tiểu thư xong rồi.
Trương lão nhân cung kính nói.
Mang lại đây đi.
Trưởng lão nhân nói xong đang định kêu thê tử của ông là Trương Lâm thị tới đút thuốc cho Tử La, nhưng còn chưa kịp nói thì Mạc Vân Thiên đã lên tiếng.

Mạc Vân Thiên nói xong lập tức đưa tay về phía Trương Lâm thị, ý gì thì không cần nói cũng biết, đó là chính hắn tự đút cho Tử La. Trương Lâm thị thấy thể hiểu ý Mạc Vân Thiên, không nói gì thêm cẩn thận bưng thuốc đưa cho hắn.


Tam tiểu thư uống thuốc này xong, tác dụng của thuốc trên người nàng sẽ từ từ giải. Tuy hơi mất thời gian, nhưng lão phu đảm bảo tam tiểu thư uống thuốc giải xong sẽ không còn vấn đề gì khác. Thiếu chủ cứ yên tâm đi.


Trưởng lão nhận thấy sắc mặt Mạc Vân Thiên vẫn tối sầm, nhìn Tử La đang nằm trên giường bị tra tấn, ông lên tiếng an ủi, nói xong lập tức nói tiếp:
Vậy... vậy thiếu chủ đút cho Tam tiểu thư trước đi, lão phu ra ngoài đây. Một lúc nữa lão phu sẽ qua đây bắt mạch cho Tam tiểu thư.
Trưởng lão nhân là người thức thời, thầy Mạc Vân Thiên tự mình đút thuốc cho Tử La, chủ động nói đi ra ngoài.


Ừ, đã làm phiền vợ chồng Trương bá bá rồi.
Quả nhiên Mạc Vân Thiên nghe vậy hai mày hơi thả lỏng, tuy sắc mặt vẫn nặng nề như trước nhưng đã tốt hơn rất nhiều. Chờ Vợ chồng Trương lão nhân rời khỏi, Mạc Vân Thiên cẩn thận đút thuốc cho Tử La. Tuy Tử La đang hôn mê nên ý thức không rõ ràng, rất không phối hợp với động tác của Mạc Vân Thiên mà ngoan ngoãn uống thuốc, nhưng Mạc Vân Thiên vẫn vô cùng kiên nhẫn, thậm chí còn kiên nhẫn dô nàng như dỗ trẻ con.

Không thể không nói, bộ dạng lúc này của hắn nếu để mấy tên thủ hạ nhìn thấy, mười hai vạn quân Mạc gia nhìn thấy Hầu gia lãnh khốc vô tình từ trước tới giờ của mình, chắc chắn sẽ chói mù mắt bọn họ, thậm chí còn không tin đây là sự thật.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Điền Viên Cẩm Tú.