• 797

Chương 437: Chất vấn tô sở nguyệt


Lúc trước nàng ta vẫn thầm cầu may, mong túi thơm kia không bị rơi lúc gặp mặt Phú Quý. Dù là rơi khi ấy cũng không chắc là Phú Quý nhặt được 8túi tiền kia. Hơn nữa, nàng ta xác nhận rằng lúc bọn họ gặp nhau không có ai L nhìn thấy. Lúc xong việc nàng ta sợ mắc phải sai lầm không đán3g có như thế sẽ bị Tô Sở Nguyệt trách phạt nên vẫn không nói chuyện này cho Tô Sở Nguyệt biết.

Vốn dĩ sau khi biết Tử La không có việ9c gì, nàng ta còn muốn nói việc này cho Tổ Sở Nguyệt biết để hai người cùng nghĩ đối sách, nhưng ánh mắt vừa rồi của Tổ Sở Nguyệt đã nhắc nhở6 nàng ta.

Lúc này nàng ta trăm triệu lần không thể nói ra, nếu không chỉ sợ cái mạng nhỏ này không cần huynh đệ Tử La tìm tới, Tô Sở 5Nguyệt đã giết nàng ta rồi. Cho nên, sau khi nghĩ kĩ, Ngọc Chi giấu tin tức này đi.
Vậy là tốt rồi, có lẽ mấy tên sát thủ đó cũng không biết thân phận của Vương Viễn, dù bọn chúng có bị Đổng Tử La bắt cũng không khai ra được Vương Viễn. Dù cho bọn chúng có biết thân phận của Vương Viễn, chắc cũng không biết được sự tồn tại của chúng ta. Thậm chí nếu Vương Viễn muốn khai chúng ta ra, cũng phải xem hắn ta có chứng cứ là do bọn ta sai hắn làm không. Hừ, cũng may, những lá thư lúc trước ta đưa cho Vương Viễn đều cầm về rồi.

Tuy không biết được nhiều lắm, nhưng trước giờ Tô Sở Nguyệt vẫn là người nhạy bén, căn cứ từ những tin tức tiểu nha hoàn này cung cấp, nàng ta đã nghĩ ra rất nhiều thứ.
Mà càng nghĩ nàng ta càng cảm thấy lần này Thân lão bà gọi bọn họ sang có liên quan đến nàng. Tô Sở Nguyệt cố ép bản thân bình tĩnh lại, nàng ta biết bất kể chuyện gì xảy ra, bản thân nàng ta phải bình tĩnh mới được.
Ô! Vậy ngươi ra ngoài kêu người chuẩn bị váy áo cho ta đi. À còn nữa, kêu Trân Châu vào đây trang điểm cho ta.
Mặc kệ có phải có chuyện không tốt xảy ra hay không, Tô Sở Nguyệt vẫn muốn giữ nguyên hình tượng của mình. Vậy nên lúc này nàng ta vẫn không chút hoang mang kêu người vào trang điểm chải chuốt.
Vâng thưa tiểu thư.
Tiểu nha hoàn vội đáp, sau đó chạy ra gọi người. Sau khi tiểu nha hoàn rời khỏi, sắc mặt Tô Sở Nguyệt càng thêm khó coi. Tuy giờ không biết bên ngoài có chuyện gì xảy ra nhưng nàng ta biết đó không phải là chuyện tốt. Không được, không được, dù là chuyện gì nàng ta cũng không thể ngồi chờ chết. Nàng ta nhất định phải mau nghĩ xem lát nữa sẽ gặp tình huống gì, nên xử lý như nào.
Chờ sau khi Tô Sở Nguyệt trang điểm xong bước ra cửa, trên mặt đã không còn nét hoảng loạn ban nãy.
Tô Sở Nguyệt bình tĩnh nói, lúc này nàng ta vạn phần yên tâm vì sự phòng ngừa chu đáo của mình, cảm thấy may mắn vì đã thu hết thư về. Ngọc Chi nghe Tổ Sở Nguyệt nói vậy vẫn không thả lỏng chút nào, bởi chỉ riêng hai việc nàng ta không cải trang đã đi gặp Phú Quý, nói chuyện thù lao với hắn ta và làm mất túi thơm, kiểu gì cũng thấy có chuyện xảy ra. Bây giờ nghe Tô Sở Nguyệt nói vậy, vì để Tô Sở Nguyệt không nghi ngờ, nàng ta đành ra vẻ thở phào nhẹ nhõm, khen Tô Sở Nguyệt:
Đúng là chỉ có tiểu thư biết nhìn xa trông rộng, như vậy nô tỳ yên tâm rồi.
Ngọc Chi biết lúc này Tô Sở Nguyệt đang quan sát phản ứng của mình nên nàng không thể để lộ chút dấu vết nào. Quả nhiên, Tô Sở Nguyệt vẫn luôn đánh giá Ngọc Chi, thấy nàng ta thở phào nhẹ nhõm, nhìn cũng không giả nên bớt một phần hoài nghi, càng tin Ngọc Chi không để lộ điều gì, mà trái tim đang thấp thỏm của nàng ta cũng buồng xuống. Nghe Ngọc Chi nịnh hót xong, tuy biết không được mấy phần thật nhưng nàng ta cũng thấy yên tâm. Tiếp đó lại dặn dò Ngọc Chi những việc phải làm, bởi giờ phút này nàng ta phải chuẩn bị nhiều một chút mới được. Vì thế, nàng ta quay ra bảo Ngọc Chi:
Được rồi, đừng để chút việc nhỏ dọa cho như thế. Ngươi cho người đi hỏi thăm một chút xem có đúng là Đổng Tử La kia đã quay lại không hề hấn gì không. Còn nữa, cho người đi tìm Vương Viễn, đúng rồi, kêu cha ta cho người đi tìm Chu Viễn cùng nữa, tìm được Vương Viễn rồi thì khống chế hắn cho ta. Hừ, dám lừa bổn tiểu thư, ta nhất định phải cho hắn biết sự lợi hại của ta!
Nói đến về sau, Tô Sở Nguyệt lộ ra vẻ mặt hung ác. Ngọc Chi thấy Tô Sở Nguyệt không đánh giá mình tiếp mà sai nàng ta đi làm việc thì biết bản thân đã tạm thời dẹp được sự nghi ngờ của Tô Sở Nguyệt, không dám nói gì thêm mà vội vàng đồng ý.
Chờ sau khi Ngọc Chi đi xuống, Tô Sở Nguyệt mới thấy vừa rồi mình khẩn trương quá mức. Sau khi bình tĩnh lại, nàng ta càng nghĩ càng thấy không ổn, nhưng không biết đã xảy ra vấn đề ở đâu, đành cố gắng làm bản thân bình tĩnh lại, chờ có tin của Ngọc Chi thì tính toán tiếp.
Nhưng mãi tới khi sắc trời sắp tối đen, nàng ta vẫn không đợi được Ngọc Chi trở về. Vì thế dự cảm không tốt trong lòng Tô Sở Nguyệt càng mãnh liệt.

Không... không có, nô tỳ cũng không nghe được là chuyện gì mà tất cả đều bị mời sang như thế. Nhưng nô tỳ nghe nói đây là do Thần đại thiếu gia đi tìm Thân lão phu nhân đầu tiên, sau đó lão phu nhân mới ra lệnh mời tất cả mọi người đi tới chỗ bà.
Tiếu nha hoàn kia tiếp tục trả lời.
Thân Diệc Phàm đi trước tìm Thân lão bà, sau đó Thân lão bà mới kêu người mới toàn bộ người trong Thân phủ tới?
Thân Diệc Phàm thì nói với Thân lão bà được chuyện gì quan trọng? Hơn nữa còn liên quan đến mẹ con nàng ta nữa?
Lúc này, khuôn mặt Tô Sở Nguyệt trang điểm khéo léo, từng động tác đều thể hiện rõ tác phong tiểu thư khuê các, đầu còn chút hoảng loạn thất thổ như lúc ở trong phòng. Nếu không phải cạnh nàng ta thiếu mất Ngọc Chi thì lần này nàng ta ra ngoài không có gì khác với những lần trước.
Trong viện của Thân lão bà.
Lúc này, Thần lão bà mặt mày nghiêm túc ngồi ngay ngắn, trong phòng là con dâu, con trai của bà ta, đến đứa cháu như Thận Diệc Phàm cũng ở đây. Sắc mặt của Thần Diệc Phàm lúc này, người sáng suốt vừa nhìn là biết tâm trạng hắn ta không tốt, thậm chí còn có khả năng bùng nổ.

Đại tiểu thư, thân lão phu nhân kêu người sang viện của bà ấy.
Lúc này, một tiểu nha hoàn bước vào bẩm báo.

Ngọc Chi đã về chưa?
Tô Sở Nguyệt không đáp mà hỏi lại.

Chưa... chưa ạ, cả ngày hôm nay nô tỳ không thấy Ngọc Chi tỷ tỷ đâu cả.
Tiểu nha hoàn kia bị Tô Sở Nguyệt nhìn đến nỗi hoảng hốt, không hiểu vì sao nàng ta lại thấy được sát ý trong mắt Tô Sở Nguyệt, suýt chút nữa thì nàng ta không biết nên trả lời như thế nào.

Kêu nàng ta vào đi!
Nghe Tô Sở Nguyệt tới, hiểm được lúc Thân lão bà không để lộ vẻ yêu thích Tô Sở Nguyệt như ngày thường, chỉ lạnh lùng ném lại một câu.
Người trong phòng đều có phản ứng, xem ra việc hôm nay có liên quan đến Tô Sở Nguyệt, lại còn không phải chuyện tốt. Mà Tổ phu nhân Tô Thân thị thấy thế thì lòng nhảy dựng lên, đổ mồ hôi vì Tô Sở Nguyệt, đồng thời bà ta cũng tính toán trong lòng xem lát nữa nên đối mặt với những tình huống có thể phát sinh như thế nào. Người trong phòng suy nghĩ khác nhau. Lúc này, Tô Sở Nguyệt và mẩy nha hoàn thướt tha vào phòng. Làm như không để ý tới không khí bất bình thường trong phòng, Tô Sở Nguyệt vẫn khéo léo thăm hỏi mọi người như cũ, tiếp đó cười tủm tỉm hỏi Thân lão bà:
Bà ngoại hôm nay tìm cháu tới có việc gì thế?


Phàm ca nhi, cháu nói đi.
Thân lão bà đẩy việc lên người Thân Diệc Phàm.
Nghe Ngọc Chi còn chưa về, lòng Tô Sở Nguyệt bồn chồn, cũng không muốn gặp mặt Thân lão bà, nhưng nàng cũng biết giờ chưa phải lúc tảng lờ Thân lão bà, đành ép bản thân bình tĩnh lại, hỏi:
Bà ngoại có nói tìm ta làm gì không?
Không biết vì sao bất an trong lòng Tổ Sở Nguyệt lúc này lại càng mạnh mẽ.
Bà tử tới truyền lại không nói, nhưng nô tỳ có nghe nói cả Thân đại thiếu gia, Thân tam lão gia, Thân tam phu nhân, Thân đại lão gia, Thân đại phu nhân và Thân nhị phu nhân đều đi tới viện của Thân lão phu nhân. Thậm chí ngay cả phu nhân cũng được mời sang.
Tiểu nha hoàn nghe vậy vội trả lời đúng sự thật. Tô Sở Nguyệt nghe vậy càng kinh ngạc, nhìn tình hình này xem ra trừ các tiểu thư trong Thân phủ và Thân nhị lão gia lúc này ra ngoài không có trong Thân phủ thì các bậc chủ từ đầu tới viện của nhân lão bà rồi.
Trận thế lớn như vậy, có lẽ đã có việc lớn xảy ra rồi.
Nghĩ vậy, dự cảm bất an trong lòng nàng ta càng mãnh liệt.
Thể có nghe được trong phủ xảy chuyện gì không?
Tô Sở Nguyệt cổ chịu cơn thấp thỏm, tiếp tục hỏi.
Ngoài Thân lão bà và Thân Diệc Phàm là hai người biết chuyện gì xảy ra, đám Thân đại thiếu gia hoàn toàn không hiểu gì cả. Không phải bọn họ chưa từng hỏi Thận Diệc Phàm và Thân lão bà đã xảy ra chuyện gì, chỉ là hai người họ đều nhất trí không nói mà đều kêu đợi Tổ Sở Nguyệt đến rồi nói tiếp.
Vì thế, cả đám Thần đại lão gia đình phải chờ.

Lão phu nhân, biểu tiểu thư tới rồi!
Lúc này ngoài cửa có nha hoàn bước vào bẩm báo.

Nguyệt Nhi, muội có quen đại công tử Vương Viễn của Vương gia từng là phú thương số một phủ Dự Lâm không?
Giọng Thân Diệc Phàm tuy bình thường, không khác là mấy nhưng người thông minh một chút đều nghe ra sự lạnh lùng trong lời hắn.

Mẹ con Tô Sở Nguyệt và Tô Thân thị đều kinh hãi trong lòng, may sao nha hoàn bên cạnh họ đều không có ở đây, cả hai mẹ con đều là người ổn trọng nên mới không lộ ra khác thường ngay lập tức. Nhưng người tỉ mẩn nhất định sẽ nhìn thấy lúc này Tổ Thân thị âm thầm và chiếc khăn trong tay, chiếc khăn tay kia suýt bị bà ta vặn thành bánh quẩy.

Tô Sở Nguyệt tuy không có hành động gì nhưng trong mắt cũng lóe qua tia khẩn trương.
Theo lời biểu ca, Vương gia từng là phú thương nổi danh nhất phủ Dự Lâm, Nguyệt Nhi vốn là người phủ Dự Lâm đương nhiên có nghe qua rồi, nhưng không biết vì sao biểu ca lại hỏi vậy?


Tổ Sở Nguyệt nhanh chóng điều chỉnh lại tâm trạng, suy nghĩ lướt qua nhanh chóng nở một nụ cười khéo léo, bình tĩnh trả lời Thân Diệc Phàm. Nhìn hành động của nàng ta, căn bản là không thấy có gì khác, càng đừng nói tới chột
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Điền Viên Cẩm Tú.