• 792

Chương 560: Cuối cùng đã tỉnh lại


Mặc dù trước mắt, đám người Trịnh Thể Nghiêm và Mạc Tam thúc còn muốn đánh một trận bất phân thắng bại với liên quân hai nước Hun8g Nô và Dạ Quốc, nhưng mấy người Tử La đều biết lấy tinh thể hiện tại, quân đội Mạc gia đang ở thế bất lợi, nếu cứ đánh tiếp thì3 quân đội Mạc gia cũng không có bất kỳ lợi ích gì

Có lẽ bây giờ còn chưa thấy như vậy, quân đội Mạc gia vẫn có thể miễn 9cưỡng chống lại liên quân hai nước, nhưng về sau này, dưới tình thể địch nhiều ta ít, thì khuyết thiếu về quân số không thể nghi6 ngờ sẽ càng bộc lộ rõ ràng hơn
Có điều, Tử La không biết suy nghĩ hiện tại của Mạc Vân Thiên, nàng không thể yên tâm được, vì thế nàng kiên trì nói:
Cứ để Mạc Nhị đại ca xem qua rồi A La lại trò chuyện cùng Mạc đại ca được không? Đến lúc đó muốn nói bao lâu cũng được!
Tử La không phát hiện ra trong giọng điệu của nàng lúc này còn mang theo một chút dỗ dành.
Nhìn thấy Tử La phải rời khỏi, Mạc Vân Thiên nóng vội liền kéo lấy bàn tay của Tử La đang đặt bên cạnh mình
Mà lúc này đây, hắn có thể cảm nhận được lần này nguy hiểm hơn so với những lần trước, hắn cũng thật sự tưởng rằng mình đã không thể chống đỡ nổi nữa
Nhưng hắn vẫn chống đỡ được, tình hình hiện tại nói cho hắn rằng hắn thật sự đã trở lại, hơn nữa trước mắt còn có tiểu nha đầu khiến hồn hắn bị dẫn dắt, giấc mộng cũng bị quấy nhiễu, giống như bị bỏ bùa mê vậy.

Ha ha, làm A La lo lắng là Mạc đại ca không tốt.
Mạc Vân Thiên dễ tính mà tiếp tục nói, nói xong còn lộ ra một nụ cười cưng chiều làm Tử La ngây ngẩn cả người

Đúng rồi, Mạc đại ca, huynh còn chỗ nào không thoải mái không?
Cuối cùng, Tử La cũng nhớ tới muốn hỏi tình hình sức khỏe của Mạc Vân Thiên, gấp gáp hỏi xong, không đợi Mạc Vân Thiên đáp lời đã vội nói:
Không được, không được, A La phải đi gọi mấy người Mạc Nhị đại ca đến khám cho Mạc đại ca mới được.

Đột nhiên, người đàn ông trên giường chậm rãi mở hai mắt ra.
Sau một lúc hoang mang ngắn ngủi, ánh mắt của người đàn ông liền trở nên sắc bén
Thấy vậy, Tử La nhẫn tâm giống như không nhìn thấy vẻ dị thường trên mặt Mạc Vân Thiên, sau khi Mạc Vân Thiên buông tay ra, nàng liền nhanh chóng đi ra khỏi lều lớn.
Nhưng mà, nàng mới đi ra vài bước, Hạ Hà đã từ bên ngoài đi vào.
Vì thế, Tử La cũng nóng ruột, suýt nữa đã rơi lệ
Tử La cũng muốn ở bên Mạc Vân Thiên trong chốc lát, nhưng nàng không yên tâm về sức khỏe của hắn
Thoáng suy nghĩ một chút, Tử La lại phúc chí tâm linh mà hiểu được suy nghĩ vào lúc này của Mạc Vân Thiên
() Vận khí tới thì đầu óc cũng sáng suốt linh lợi hơn.
Vẫn còn may, trong một ngày đầy căng thẳng này cuối cùng cũng có một chuyện tốt, chính là buổi tối, khi Tử La bắt mạch cho Mạc Vân Thiên đã phát hiện Mạc Vân Thiên lại khỏe hơn trước nhiều
Xem tình hình của hắn thì có thể tỉnh lại bất cứ lúc nào.
Mạc Vân Thiên nhìn thấy Tử La sinh động như vậy, nghe thấy giọng nói quen thuộc của Tử La, cuối cùng hắn cũng xác định đây không phải cảnh trong mơ, vì thế cũng lộ ra nụ cười mỉm, A La, là ta!
Bốn chữ ngắn ngủi vừa nói ra khiến Tử La ngạc nhiên mừng rỡ, hốc mắt cũng đỏ lên, Tử La cuối cùng cũng ý thức được Mạc Vân Thiên thật sự đã tỉnh lại

Mạc đại ca, huynh thật sự đã tỉnh lại rồi! Thật tốt quá, thật tốt quá!
Tử La nói xong, nước mắt cuối cùng cũng tuôn rơi, trong phút chốc đã khóc đến mức không thể tự kiềm chế được.

A La..
Sau khi xác định trước mắt không phải ảo giác mà là sự thật, Mạc Vân Thiên khó khăn vươn tay về phía Tử La, hồi lâu sau, tay của hắn cuối cùng cũng chạm lên khuôn mặt đang ngủ say của Tử La.
Xúc cảm chân thật làm Mạc Vân Thiên thiếu chút nữa không khống chế được tình cảm đang dâng trào trong lòng mà rơi xuống một giọt lệ nóng bỏng.
Nhìn thấy Tử La chạy ra ngoài cửa, Hạ Hà hoảng sợ nói:
Tam tiểu thư, người định đi đâu thế?

Mạc đại ca tỉnh lại rồi, A La muốn đi gọi mấy người Mạc Nhị đại ca đến đây!
Thấy vậy, Tử La ngừng lại
Một câu ngắn ngủi này của Tử La làm cho Hạ Hà lập tức biến sắc, vội vàng liếc về phía giường của Mạc Vân Thiên một cái, quả nhiên ánh mắt của Mạc Vân Thiên đang dừng ở trên người Tử La
Nghĩ đến việc Mạc Vân Thiên có thể tỉnh lại bất cứ lúc nào, cho nên đêm nay nói thế nào thì Tử La cũng phải ở lại lều chỉ huy trông coi Mạc Vân Thiên.
Vì thế, cho dù có Xuân Hoa và Hạ Hà luôn thúc giục mãi, Tử La vẫn ở lại tiếp tục chăm sóc Mạc Vân Thiên
Mạc Vân Thiên cũng biết chắc chắn Tử La vì chuyện mình hôn mê mà phải lo lắng rất lâu, hiện tại nhìn thấy hắn tỉnh lại, không còn phải lo lắng nữa nên khó tránh khỏi thất thổ, vì thế đương nhiên hắn cũng không để ý, ngược lại còn cười nhận sai,
Là Mạc đại ca không tốt, làm A La và mọi người phải lo lắng.


Mạc đại ca, huynh tỉnh lại là tốt rồi, huynh tỉnh lại, A La đành miễn cưỡng không trách huynh nữa!
Tử La vốn không giận, nghe vậy liền không được tự nhiên mà nói

Nhưng mà, nhưng mà huynh vừa mới tỉnh lại, vẫn nên để Mạc Nhị đại ca khám cho huynh mới được!
Nghe vậy, Tử La vẫn cảm thấy nên đi gọi người.

Vậy cũng không cần vội, hiện tại Mạc đại ca cảm thấy rất tốt, A La cứ ngồi xuống nói chuyện với huynh đi!
Mạc Vân Thiên cười nói, kỳ thật ngoài chuyện hắn nói hắn không sao, còn có một nguyên nhân quan trọng nhất chính là hắn muốn tiếp tục ở lại bên cạnh Tử La thêm một lúc.
Ban đêm, sau khi đút cho Mạc Vân Thiên uống nước linh tuyền xong thì Tử La không quay về giường nhỏ bên cạnh của nàng để ngủ mà bất giác đã ngủ ngay bên mép giường Mạc Vân Thiên
Trên một chiếc giường lớn trong lều chỉ huy của quân doanh quân đội Mạc gia, có một người đàn ông vô cùng khôi ngô nhưng mặt mũi lại gầy gò đang an tỉnh ngủ
Tiếp đó, hắn liền để ý tới tiểu cô nương đang ngủ ở bên mép giường
Trong nháy mắt, ánh mắt của hắn lộ ra chút thất thần, tiếp đến lại lộ ra vẻ bị chấn động mãnh liệt, sắc mặt lập tức trở nên buồn vui đan xen.
Dưới sự tự chủ mạnh mẽ, Mạc Vân Thiên vẫn không nhịn được mà đỏ hốc mắt, nhìn Tử La trước mắt thật lâu mà vẫn không nói nên lời.
Đối với Mạc Vân Thiên mà nói, hạnh phúc trước mắt tới quá đột nhiên, người mà hắn tâm tâm niệm niệm đang ở ngay nơi mà hắn có thể chạm tới.

Mạc..
Mạc đại ca..
Tử La không dám tin tưởng mà hô lên
Tử La vừa mới đứng lên thì phát hiện hai tay mình đều bị một bàn tay của Mạc Vân Thiên giữ chặt, nàng hơi giãy giụa cũng không sao giấy ra được
Nhìn thấy ánh mắt của Mạc Vân Thiên, tuy rằng vẻ mặt của hắn thoạt nhìn rất bình tĩnh, nhưng không hiểu tại sao, nàng lại khẳng định trong lòng Mạc Vân Thiên lúc này đang căng thẳng
Vừa nói xong, Tử La đã định đứng dậy đi gọi người.

Không vội đầu A La, hiện giờ đêm đã khuya, dù sao cũng không nên đi quấy rầy mọi người!
Mạc Vân Thiên nhanh chóng ngăn cản.
Vì thế, Mạc Vân Thiên đã tỉnh lại cứ thế mà si ngốc nhìn Tử La bên cạnh mình, thậm chí cũng không dám cử động, chỉ sợ vừa mới cử động thì sẽ phát hiện trước mắt chỉ là cảnh trong mơ mà thôi!
Có lẽ là tâm ý tương thông, lúc này Tử La cũng đột nhiên chớp hai mắt.
Nhìn thấy Tử La như vậy, Mạc Vân Thiên luống cuống muốn đưa tay lau nước mắt cho Tử La, gấp gáp nói:
A La đừng khóc, đừng khóc nữa!

Lời nói vốn tràn ngập sự quan tâm nhưng ra tới miệng Mạc Vân Thiên lại bởi vì khẩn trương mà có vẻ hơi nghiêm khắc
Tuy rằng Mạc Vân Thiên nói hắn không sao, nhưng nàng vẫn không thể yên tâm, vẫn cảm thấy nên để Mạc Nhị đến xem một chút,
Mạc đại ca, huynh yên tâm, A La sẽ nhanh chóng trở về!
.
Nhìn thấy vẻ kiên định trên mặt Tử La, Mạc Vân Thiên biết tấm lòng của Tử La, hơn nữa sau khi tỉnh táo lại, sự tự chủ của hắn cũng đã khôi phục, cho nên hắn liền buông lỏng tay ra.
Nhưng mà càng về sau thì ưu thế này hiển nhiên không thể sử dụng tiếp được nữa
Cho nên, tuy rằng trước mắt bọn họ vẫn chưa bị đánh bại, nhưng bọn họ đều cực kỳ ưu sầu, không ngừng lo lắng cho tương lai
Có thể nói, nếu đánh tiếp nữa, quân đội Mạc gia kém hai vạn binh lực so với liên quân ha5i nước nên khẳng định không phải đối thủ của liên quân hai nước.
Trước mắt, bọn họ chiếm được ưu thế chẳng qua là vì sớm đã có dự đoán nên mới có thể đánh ngang tay với liên quân hai nước mà không bị âm mưu của bọn chúng làm loạn bước chân, khiến bọn chúng được như ý nguyện
Mà Tử La cũng mời Mạc Nhị đến xem mạch cho Mạc Vân Thiên một lần, Mạc Nhị cũng khẳng định suy đoán của nàng.
Thế nên tâm tình bọn họ mới thoáng an ổn lại.

Này, này..
Hầu gia, hầu gia thật sự tỉnh lại rồi?
Hạ Hà kích động đến mức không thể nói thành một câu đầy đủ, nhìn về phía Mạc Vân Thiên mà kích động không thôi
Đúng vậy, dù đã trải một ít thời gian, Mạc Vân Thiên vẫn cảm thấy hạnh phúc trước mắt tới quá đột ngột và tốt đẹp đến mức làm hắn cảm thấy không chân thực, chỉ sợ trong chốc lát sẽ bị phá vỡ.
Cho nên hiện tại, Mạc Vân Thiên sốt ruột và bướng bỉnh không muốn để cho Tử La rời đi.
Ngũ quan của hắn thâm thúy và lạnh lùng, thậm chí cũng không bởi vì ngủ say mà nhu hòa đi chút nào, cho dù là đang trong giấc ngủ say vẫn khiến cho người ta vừa nhìn đã khiếp sợ, trong lòng sinh ra ý muốn lùi bước không dám tới gần.
Mà bên giường của hắn lại có một tiểu cô nương khoảng mười lăm, mười sáu tuổi đang ngủ say, không thấy rõ ngũ quan của nàng, người nàng tản ra sự dịu dàng nhưng lại không làm cho người ta sinh ra một chút cảm giác không hài hòa nào, ngược lại còn phù hợp đến kỳ lạ
Có điều, may mà điều ấy cũng không làm Tử La đang trong kích động cảm thấy sợ hãi, Tử La vẫn hiểu được Mạc Vân Thiên thật lòng muốn biểu đạt sự quan tâm với mình.

A La không khóc nữa!
Thấy vậy, Tử La nhanh chóng lau khô nước mắt trên mặt, nhưng phát hiện lau thế nào cũng vô dụng, nhưng nàng lại không muốn làm Mạc Vân Thiên vừa mới tỉnh dậy đã phải lo lắng, vì thế cũng không thèm để ý những cái khác, mang theo nức nở mà nói tiếp:
Mạc đại ca, cuối cùng huynh cũng đã tỉnh lại, A La và tất cả mọi người đều lo lắng cho huynh lắm, tại sao bây giờ huynh mới tỉnh lại chứ!
Nói đến phía sau, giọng điệu nàng không biết là oán trách hay là làm nũng.
Trong vô số lần độc phát, vô số lần đau đớn đến mức không muốn sống nữa, hầu như mỗi lần hắn đều cho rằng đời này kiếp này sẽ không thể còn nhìn thấy tiểu cô nương linh động, thông minh, luôn dùng ánh mắt không muốn xa rời nhìn hắn, gọi hắn
Đại ca ca
,
Mạc đại ca
, tết Nguyên Tiêu hàng năm đều trông đợi hắn đến để cùng nhau đi ngắm đèn, cưỡi ngựa.
Có lẽ là bởi vì hàng loạt chấp niệm, hàng loạt sự níu kéo, cuối cùng hắn cũng đã tỉnh lại
Sau đó, không đợi Tử La lên tiếng, rốt cuộc Hạ Hà cũng đã hồi phục lại tinh thần, bỗng nhiên xoay người bỏ chạy,
Vậy nô tỳ đi gọi người đây!
Động tác nhanh đến mức Tử La cũng không kịp phản ứng

Tử La nhìn Hạ Hà trong nháy mắt đã biến mất khỏi lều lớn, dường như là nghĩ tới điều gì liền đột nhiên biến sắc, lập tức đuổi theo,
Hạ Hà, tỷ đợi A La với!
Tử La vừa chạy vừa gọi Hạ Hà phía trước.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Điền Viên Cẩm Tú.