Chương 577: Diệu kế thủ thành (1)
-
Điền Viên Cẩm Tú
- Mộ Dạ Hàn Phong
- 2503 chữ
- 2022-02-10 11:55:41
Mỗi ngày, dưới sự tấn công không biết mệt mỏi của quân địch, bên phía Tử La đều bận rộn tiếp viện không xuể, mỗi ngày đều phải đối mặt với sự hoản8g hốt tột độ, lo lắng chỉ sau một khắc thì biên thành sẽ bị đánh tan tành.
Càng thêm khốn khổ chính là, mười nghìn quân cứu viện của liên3 quân hai nước rất nhanh cũng đã chạy tới.
Trịnh Thế Nghiêm cùng Mạc Tứ đứng trên tường thành nhìn xuống quân địch đang từ từ vây lại ở p9hía dưới, sắc mặt của hai người đều trở nên cực kỳ khó coi.
Sao Tử La không hiểu ý tứ của Trịnh Thế Nghiêm, cho nên hốc mắt nóng lên, trong lòng cũng quay cuồng
Nàng siết chặt nắm đấm, tiếp đó mới ngẩng đầu kiên định lên tiếng:
A La hiểu tấm lòng của mọi người, cũng hiểu tâm ý của Mạc đại ca, những ý A La đã quyết, A La thể phải giữ vững biên thành chờ Mạc đại ca trở về
Cho nên, các huynh không cần khuyên nữa
Hôm nay, Tử La vừa mới kết thúc một ngày cứu chữa người bị thương, đang định chuẩn bị cùng Xuân Hoa, Hạ Hà đi về lều lớn nghỉ ngơi
Trên đường, lúc đi ngang qua lều nghị sự dùng để thảo luận công việc trong quân doanh thì Tử La thấy rất nhiều tướng lĩnh sau khi từ trong lều bước ra đều mang vẻ mặt cực kỳ khó coi
Mấy vị tướng lĩnh này vừa đi vừa lắc đầu, thậm chí thỉnh thoảng còn lên tiếng than thở nữa, Tử La nhạy bén phát hiện tình huống dường như lại có biển rồi.
Mỗi người chúng ta đều có sự kiên trì của chính mình.
Thấy Tử La không hề dao động, rồi nghe lời nàng nói, Trịnh Thế Nghiêm và Mạc Tứ đều bị chấn động mạnh.
Bọn họ có thể cảm nhận rõ ràng được lúc này sự quyết tâm của Tử La đã vững chắc như bàn thạch, trên mặt của hai người đều lộ ra mấy phần xúc động
Giờ phút này, Trịnh Thể nghiêm không khỏi cảm thấy hâm mộ Mạc Vân Thiên vì hắn có được một người cũng yêu mình, cũng nguyện ý sống chết bên nhau
Trịnh Thể Nghiêm vỗ bàn một cái, biểu cảm trên mặt so với vừa rồi đã tăng thêm mấy phần kiên quyết thấy chết không sờn
Phải nói rằng, thái độ của Tử La đã tiếp thêm nhiều dũng khí cho Trịnh Thể Nghiêm.
Tử La là một cô gái mỏng manh, yếu đuối mà còn có thể không hề chùn bước như vậy, thì bọn họ thân là đàn ông làm sao có thể nhát gan hơn nàng chứ!
Trong lúc nhất thời, hai người Trịnh Thể Nghiêm cũng không thể nói ra được mấy lời khuyên nhủ tiếp theo
Tốt, tốt! Thành Khê có thể có được sự đối đãi này của Tam tiểu thư, chúng ta cũng vui mừng thay hắn
Vậy thì chúng ta hãy cùng sống chết với biên thành đi, cũng phải để cho bọn liên quân hai nước thấy được người Đại Tề chúng ta không phải dễ ức hiếp!
Tam tiểu thư, ta sẽ phải hai trăm quân Mạc gia tinh nhuệ cùng mấy người Mạc Ngũ đi theo bảo hộ cô rời đi, dù kết cục không tốt cũng đỡ hơn là ở lại biên thành chờ chết!
Trịnh Thể Nghiêm nói đến đây, ngẩng đầu nhìn về phía Tử La rồi mới chân thành nói tiếp:
Tam tiểu thư, cô là mối bận tâm duy nhất của Thành Khê, dù như thế nào chúng ta cũng không thể để cô gặp nguy hiểm, cho nên thỉnh cầu cô mau rời đi!
Trịnh Thế Nghiêm nói đến năm chữ
thỉnh cầu cô rời đi
phía sau, từng chữ từng chữ như nàng ngàn cân
Hai vị danh tướng vừa mới đi ra ngoài cũng mang dáng vẻ lo lắng vội vàng, thấy Tử La cũng chỉ khẽ gật đầu chào một cái đã vội vàng đi thực hiện mệnh lệnh mà Trịnh Thể Nghiêm căn dặn
Tam tiểu thư, có chuyện gì sao?
Mấy ngày nay, Trịnh Thể Nghiêm cũng bận đến sứt đầu mẻ trán, ngay cả lời nói cũng cố gắng đơn giản hóa hết sức.
Mạc Tứ đứng bên cạnh cũng hành lễ với Tử La một cái, vừa nghe thấy vậy cũng nhìn về phía nàng
Tử La nghe thấy lời này, sắc mặt cũng biến đổi
Như vậy, bên phía bọn họ phải lấy hơn mười nghìn binh lực chống với một trăm nghìn liên quân hai nước dưới thành
Chuyện này vừa nghe sẽ khiến cho người có sinh ra cảm giác nản lòng thoái chí.
Mạc Tứ đứng bên cạnh hơi do dự liền quyết định báo cho Tử La biết, đây là lời căn dặn cuối cùng mà hắn nhận được từ Mạc Vân Thiên.
Trịnh Thế Nghiêm cũng cảm thấy Mạc Tứ nói đúng, đây thực sự là thời điểm bảo hộ Tử La rời đi trong kế hoạch, vì vậy cũng gật đầu
Tử La thấy vậy thì vội vàng lắc đầu:
A La sẽ không đi, hơn nữa hiện tại quân địch đã bao vây cả đoạn đường từ biên thành đến thành Lương Châu rồi, dù A La muốn đi cũng rất khó.
Đúng vậy, trước mắt nếu muốn rời đi đúng là cực kỳ khó khăn, bởi vì bọn họ đã bị bao vây
Lúc trước, bên phía bọn họ lấy hơn mười nghìn binh lực chống với sáu mươi nghìn liên quân hai nước đã là cố hết sức, mấy lần suýt chút nữa đã không thể giữ được, mà bây giờ dưới thành lại tăng thêm bốn mươi nghìn quân binh, chẳng lẽ đây sẽ là ngày diệt vong của quân đội Mạc gia sao?
Dựa theo tình huống hiện tại, không biết Trịnh tướng quân và Mạc Tứ đại ca còn có thể chống đỡ trong bao lâu nữa?
Suy nghĩ một lúc, Tử La không kìm nổi mà hỏi thẳng
Nghe vậy, Trịnh Thế Nghiêm lắc đầu cười khổ, sắc mặt trầm trọng nói:
Nói thật, ngay cả một ngày chúng ta cũng không thể cam đoan được!
Một ngày cũng không thể cam đoan được! Tử La nghe vậy lui về sau một bước, sắc mặt tái nhợt thêm vài phần
Tam tiểu thư, nếu như biên thành bên này thật sự không thể giữ được nữa, thuộc hạ sẽ cho mấy người Mạc Ngũ đưa Tam tiểu thư đi, xin Tam tiểu thư luôn luôn trong tư thế chuẩn bị.
Trịnh Thế Nghiêm vừa nói xong lời này, ba người đều không nói thêm gì nữa.
Trước mắt, biên thành đã sắp không thể giữ vững được nữa, nhưng mà mấy người Mạc Vân Thiên lại cần đến nửa tháng mới có thể quay trở về cứu viện, sự thật hiển nhiên là bọn họ vốn không thể giữ vững được biên thành để chờ đến ngày đó.
Hồi lâu sau, Trịnh Thế Nghiêm thở dài một cái, để Tử La rời đi:
Tam tiểu thư, cô về nghỉ ngơi trước đi, dù sao ở đây cũng còn chúng ta, ngày mai cô còn phải đi cứu chữa cho những người bị thương nữa mà.
Vả lại, Tử La cứ ở lại đây cũng không giúp ích được gì.
Lúc này, một binh sĩ chạy tới, hô to:
Báo!
Nói!
Trịnh Thế Nghiệm thấy vậy6, mày liền nhướng lên, trong lòng có dự cảm xấu
Theo tin báo, bốn mươi nghìn quân cứu viện của liên quân hai nước đã tới cách ngoài biên5 thành mười dặm, hiện đang hợp lại chạy về phía chúng ta!
Nghe nói bốn mươi nghìn quân cứu viện chỉ còn cách mười dặm, sắc mặt của Trịnh Thể Nghiêm và Mạc Tử Lai càng khó coi hơn.
Đến lúc biên thành đã bị đánh chiếm, mà Thành Khê còn chưa kịp đánh bại quân phản loạn ở bên kia, thì chúng ta cũng chỉ có nước thất bại mà thôi.
Vậy không biết Mạc đại ca cần bao nhiêu thời gian mới có thể bình định được quân phản loạn ở hậu phương, rồi trở lại biên thành cứu viện chúng ta?
Tử La suy nghĩ một chút mới hỏi.
Ừm...
Nghe vậy, Trịnh Thể Nghiêm liền trầm mặc, tính toán sơ lược một chút:
Khoảng nửa tháng, nếu suôn sẻ thì nửa tháng là Thành Khê có thể trở lại cứu viện, đó là nếu như biên thành không bị đánh bại.
Những chuyện khác nàng không thể giúp được gì, nàng chỉ có thể dùng sở trường là y thuật, cộng thêm nước linh tuyển tới cứu chữa cho thương binh, góp một phần sức lực cho công tác bảo vệ biên thành
Mặc dù đối với thể tiến công rào rào của quân địch thì tác dụng của nàng vô cùng nhỏ nhưng nàng vẫn không nản lòng, có thể giúp được chút nào hay chút đó
Miễn là có thể cống hiến thêm một chút sức mạnh để phòng thủ biên thành thì Tử La quyết sẽ không chối từ
Tình thể trong quân có phải lại có biến động gì rồi không? A La thấy sắc mặt của các tướng lĩnh mới vừa đi ra dường như cũng không được tốt lắm.
Tử La hỏi
Ừ, đúng vậy
Bốn mươi nghìn quân tăng thêm của quân địch đã đến dưới biên thành, mà theo phỏng đoán thì bốn mươi nghìn quân này ngày mai sẽ lên chiến trường.
Trịnh Thế Nghiêm cũng không giấu giếm Tử La mà nói tình hình thực tế hiện nay
Trịnh tướng quân nói rất đúng, trước mắt chúng ta thực sự không có đường lui!
Tử La nghe vậy gật đầu, lại hỏi tin tức của Mạc Vân Thiên:
Không biết tình hình bên phía Mạc đại ca thế nào rồi, có nhận được tin tức của bọn họ không?
Ừm, vừa nãy đã nhận được tin tức bên phía Thành Khê đưa trở về, bọn họ bên kia cũng xem như rất suôn sẻ, dọc theo đường đi, Thành Khê đã tụ tập được hơn ba mươi nghìn quân Mạc gia, cộng thêm bốn mươi nghìn quân mà Thành Khê mang tới thành Lương Châu, còn có mười nghìn quân đang đóng quân ở thành Lương Châu nữa, hiện giờ trên tay Thành Khê đã có hơn tám mươi nghìn binh lực, phần thắng khi đối đầu với quân phản loạn Dực Châu và quân phản loạn ở thành Vân rất cao.
Nói đến đây, cuối cùng sắc mặt của Trịnh Thể Nghiêm đã khá hơn chút, nhưng ngay sau đó lại nhanh chóng đổi sắc mặt:
Chỉ có điều, vấn đề trước mắt của chúng ta chính là khó có thể duy trì đến lúc Thành Khê đánh bại quân phản loạn trở về
Trước mắt, sáu mươi nghìn liên quân dưới thành cũng đã đủ khiến bọn họ phải chống đỡ mỏi mệt rồi, bây giờ còn tăng thêm bốn mươi nghìn binh đến, thì làm sao có thể giữ được biên thành đây!
Trịnh Thế Nghiêm cùng Mạc Tứ đều không nói gì
Mấy ngày nay Tử La đều thức khuya dậy sớm cùng Xuân Hoa, Hạ Hà và Mạc Nhị đi giúp các thương binh ở trong quân chữa trị
Muốn phá vòng vây rời đi, chuyện này có thể nói là mười phần chết chín.
Nhưng mà, dù tia hy vọng này có le lói cũng còn tốt hơn là ở lại chờ thành bị hạ gục.
Cho nên, Trịnh Thể Nghiêm và Mạc Tứ vẫn cảm thấy đưa Tử La rời đi là sự lựa chọn sáng suốt.
Mà bởi vì thỉnh thoảng nàng có cho thêm nước linh tuyển vào trong nước dùng để nấu cơm của quân đội Mạc gia, mà khi rửa vết thương cho những người bị thương nàng cũng thừa dịp mọi người không để ý còn dùng thêm nước linh tuyền, nhờ vậy mà cũng nhận được hiệu quả hết sức rõ ràng
Đầu tiên là bởi vì Tử La cho thêm nước linh tuyển vào trong nước nấu cơm, cho nên tốc độ hồi phục thể lực của các tướng sĩ nhanh hơn không ít, đây cũng là một sự giúp đỡ vô cùng có ích đối với quân đội Mạc gia đã bị tiêu hao thể lực quá nghiêm trọng.
Còn nữa, bởi vì trong nước nấu cơm được cho thêm linh tuyền, cùng với đôi khi dùng nước linh tuyền để rửa vết thương cho các thương binh thể nên số thương binh tử vong cũng đã giảm đi không ít, khả năng hồi phục của các thương binh cũng nhanh hơn
Suy nghĩ một lúc, hơi do dự, cuối cùng Tử La mới quyết định vào trong lều nghị sự hỏi Trịnh Thể Nghiêm và Mạc Tứ một chút.
Trong doanh trướng lúc này chỉ còn lại Trịnh Thể Nghiêm và Mạc Tử, ngoài ra còn có hai vị tướng lĩnh đang báo cáo tình hình quân sự cho Trịnh Thể Nghiệm nghe.
Nghe thấy Tử La xin cầu kiến, Trịnh Thể Nghiêm và Mạc Tứ liếc nhìn nhau, ngay sau đó Trịnh Thể Nghiêm liền vẫy tay để cho hai vị tướng lĩnh đã báo cáo xong lui xuống, tiếp đó mới cho người mời Tử La đi vào.
Trên một mức độ nhất định nào đó thì chuyện này đã giúp đỡ hóa giải áp lực thiểu người của quân đội
Quân đội Mạc gia có thể giữ vững biên thành đến tận bây giờ, trừ việc nhờ vào khả năng lãnh đạo sáng suốt Trịnh Thể Nghiêm và Mạc Tứ thì cũng như rất nhiều vào Tử La.
Chỉ có điều, hết thảy những chuyện này khi phải đối mặt với binh lực nhiều hơn gấp mấy lần bọn họ của liên quân hai nước thì vẫn lộ ra vẻ bất lực.
Được, vậy A La đi trước.
Tử La cũng thở dài một hơi, đồng ý
Đi ra ngoài, cái giá rét bên ngoài liền khiến cho tinh thần của Tử La bị chấn động.
Sau khi trở lại chỗ ở của nàng, sự lo lắng của Tử La lại càng thêm chồng chất, nàng lại đi ra bên ngoài lều lớn nhìn về phương hướng thành Lương Châu nơi có Mạc Vân Thiên, sự nhớ nhung trong lòng dâng lên như thủy triều
Xuân Hoa thấy vậy, sợ Tử La bị lạnh liền theo ra, ân cần nói:
Tam tiểu thư, chúng ta mau trở về lều đi, trời mùa đông tuyết còn đang rơi, rất lạnh.
Ừ!
Tử La nghe vậy đáp một tiếng, nhưng tiếp theo lại giật mình, trong đầu dường như là có gì đó lóe lên, nhưng rất nhanh đã không bắt kịp.
Xuân Hoa tỷ, tỷ mới vừa nói gì?
Chúng ta trở về lều đi.
Xuân Hoa thấy Tử La hỏi như vậy, mặc dù nghi ngờ nhưng vẫn trả lời.
Không phải, không phải câu này, cầu sau cơ!
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.