• 1,711

Chương 606: Chạy trốn (2)


Khi Tử La định đưa thịt nướng cho một kẻ mặc đồ đen bên cạnh mình thì Thác Bạt Thế Kiệt đột nhiên lên tiếng ngăn cản nàng,
Khoan đã!


Nghe v8ậy, mặc dù trong lòng Tử La giật thót, nhưng cũng không lộ ra một chút vẻ khác thường nào.


Không biết Thất vương gia có gì chỉ bảo?
Tử La 3hỏi.
Quả thực miếng thịt nướng kia trông rất ngon, cho nên không cần Tử La tỏ ra ngon lành, nhìn dáng vẻ của nàng cũng biết vị của thịt nướng này thật sự rất ngon.
Thế nên, kẻ mặc đồ đen lúc sáng còn chưa được ăn no, nhìn thấy Tử La ăn ngon lành như vậy, có vài người đã không nhịn được mà nuốt nước miếng rồi.
Nhìn thấy thủ hạ của mình không thể khá lên được, tuy là Thác Bạt Thế Kiệt không biểu hiện ra ngoài, nhưng trong lòng vẫn thấy hơi mất mặt.
Nghĩ vậy, ngay lập tức Tử La liền sốt ruột muốn lập tức trở lại bên cạnh Mạc Vân Thiên và Tử Thụ.
Nhưng mà nàng cũng biết việc này không thể vội vàng được, nóng vội sẽ khiến nàng lâm vào hoàn cảnh bất lợi.
Dù muốn cũng không thể gặp mấy người Mạc Vân Thiên được, cho nên Tử La không khỏi lại căm hận Thác Bạt Thế Kiệt bên ngoài thêm vài phần.

Cô... cô dám bỏ thuốc...
Sau khi đã trúng thuốc, không ngờ Thác Bạt Thế Kiệt vẫn còn minh mẫn, hơn nữa còn định đến gần bắt lấy Tử La.
Thấy vậy, tuy là căng thẳng, nhưng Tử La vẫn buộc bản thân bình tĩnh lại, trong tay cầm thuốc bột mà nàng đã lấy từ trong không gian ra, hất bột ấy về phía Thác Bạt Thế Kiệt và cả hai kẻ mặc đồ đen khác còn có thể đứng dậy.
Sau khi xác định đám người Thác Bạt Thế Kiệt đều đã bất tỉnh, thiếu chút nữa Tử La cũng không thể đứng vững được.
Nhưng mà, chuyện hạ thấp thân phận như trừng cấp dưới của mình thì hắn lại không thể làm được. Trong phút chốc, Thác Bạt Thế Kiệt cũng đành giả câm vờ điếc.
Nhưng mà nhìn thấy sắc mặt Thác Bạt Thế Kiệt sầm lại, mấy người mặc đồ đen này lại nhạy bén, ngay lập tức phát hiện gia nhà mình không vui.
Hơn nữa dựa vào tình hình hiện tại, cũng không khó đoán được nguyên nhân hắn ta không vui, thế nên bọn chúng đều thu suy nghĩ lại.
Có lẽ sẽ có người cảm thấy cách làm này của nàng rất ngốc, đang cầm trong tay một ngọn núi vàng núi bạc mà lại không biết lợi dụng.
Nhưng nàng lại không thấy tiếc nuối và hối hận.
Nàng cảm thấy con người nên học được cách thỏa mãn, bởi vì thỏa mãn thì mới có thể thấy vui vẻ.
Vì thế, nàng liền tùy ý kéo lấy một con ngựa của đám người Thác Bạt Thế Kiệt, đương nhiên nàng không lấy con ngựa của Thác Bạt Thế Kiệt rồi, ai mà biết ngựa của hắn ta có điểm gì đặc biệt không. Sau đó, nàng tìm một nơi bí mật, xác định xung quanh không có ai rồi mới lách mình đi vào không gian.
Nói tới đây, vì nàng không muốn ỷ lại không gian để làm giàu, nếu thành công tới quá đơn giản thì sẽ làm huynh muội họ mất đi mục đích ban đầu, và nếu dùng không gian nhiều sẽ khiến cho người có lòng để ý phát hiện ra. Hơn nữa, ngoài ý muốn theo đuổi cuộc sống đầy đủ sung túc ra thì nàng cũng không có dã tâm lớn với cuộc sống như vậy, cũng không cần dùng không gian để dệt hoa trên gấm lên cuộc sống của nàng.
Chính vì đủ loại lý do như vậy, cho nên bình thường ngoài những lúc thỉnh thoảng sử dụng một ít nước linh tuyền và lấy một ít lương thực được trồng trọt trong không gian để thay thế cho thức ăn có thể thay thế trong nhà ra, thì cho đến bây giờ, hầu như nàng không hề lợi dụng tới không gian này.
Cho nên, nàng lại không cần phải vì những thứ ham muốn kia mà bí quá hóa liều.
Đối với chuyện dùng không gian này làm át chủ bài cuối cùng của nàng, nàng không cần phải phát huy tác dụng của nó quá nhiều.
Sau khi đi vào không gian, Tử La nhìn thấy một nơi vẫn là bồng lai tiên cảnh như thường lệ, thì sự căng thẳng của nàng cũng được giảm bớt đi.
Vừa chú ý động tĩnh bên ngoài, Tử La vừa bắt đầu chọn một vài món ăn nóng nàng thích mà lúc trước nàng đã cất trong không gian rồi ăn.
Đồ trong không gian dù có để lâu cũng sẽ không biến chất, không chỉ vậy mà có thể trở nên ngon hơn nhiều.
Cho nên, lúc này ăn được đồ ăn ngon trong không gian, đối với Tử La vừa mới ăn thịt nướng nhàm chán thì đây quả thực chính là hưởng thụ.
Nhìn thấy đám người Thác Bạt Thế Kiệt bắt đầu ăn, Tử La vẫn âm thầm chú ý có phải ai cũng đều ăn hay không. Cho đến khi nhìn thấy kẻ mặc đồ đen cuối cùng cũng cầm lấy thịt nướng ăn, Tử La âm thầm thở phào nhẹ nhõm trong lòng, nhưng mà trên mặt vẫn ung dung thản nhiên như cũ.
Sau khi ăn thịt nướng, Tử La bắt đầu thầm đếm thời gian trong lòng, cuối cùng, hai khắc sau, đám người mặc đồ đen này bắt đầu ngã xuống, kể cả Thác Bạt Thế Kiệt cũng thoạt nhìn có vẻ không chống đỡ được.
Vì thế, Tử La liền vui vẻ, nhưng vẫn không dám thả lỏng cảnh giác.
Sau khi ăn uống no đủ, Tử La bắt đầu chú ý động tĩnh bên ngoài.
Quả nhiên đám người Thác Bạt Thế Kiệt đã tỉnh lại trong thời gian mà nàng đã dự đoán, sau đó, đúng như dự kiến, bọn họ bắt đầu tìm kiếm nàng khắp vùng núi.
Lúc này, thậm chí Tử La còn có thể nhìn thấy sắc mặt của Thác Bạt Thế Kiệt sau khi tỉnh lại và đi qua nơi này đã xanh mét rồi.
Sau đó, nàng hơi nghiêng ngả lảo đảo đi ra hang động, chẳng mấy chốc đã tỉnh táo lại.
Không ai hiểu rõ hơn nàng rằng dựa vào tình cảnh lúc này, đây là cơ hội đầu tiên, cũng là duy nhất để nàng chạy trốn!
Nghĩ vậy, nàng liền buộc bản thân bình tĩnh lại, sau đó nàng cũng không đi vội, bởi vì nàng biết xung quanh đây khẳng định còn có người của Thác Bạt Thế Kiệt, nếu chạy trốn bị bọn họ phát hiện thì nàng cũng không thoát được.
Thấy Tử La ăn miếng thịt to bằng nửa bàn tay mà vẫn không có một chút khác thường nào, Thác Bạt Thế Kiệt lại nghĩ phạm vi xung quanh đây đều hoang tàn vắng vẻ, hơn nữa cả chặng đường đi đều có người mà hắn bố trí, cuối cùng hắn ta cũng hoàn toàn yên tâm, gật đầu với kẻ áo đen gần Tử La nhất, ý bảo bọn chúng có thể ăn.
Sau khi kẻ mặc đồ đen chia cho Thác Bạt Thế Kiệt một miếng thịt nướng lớn xong, những người còn lại đều ăn ngấu nghiến.
Mà bọn chúng vừa nếm thử cũng đã bị hương vị ngon lành mà Tử La làm ra chinh phục rồi, tốc độ ăn cũng nhanh hơn.

Cô ăn trước!

Tuy rằng chỉ có ba chữ lạnh lùng nhưng mọi người trong hang động, kể cả Tử La đều hiểu được ý của hắn ta.

À, thì ra là Thất vương gia không yên tâm thịt mà ta nướng chứ gì? Vậy ta sẽ ăn trước cho các ngươi nhìn rõ.

Tử La nói trắng ra băn khoă6n của Thác Bạt Thế Kiệt, điều này khiến cho trên mặt Thác Bạt Thế Kiệt cùng mấy người đồ đen thoáng qua vẻ lúng túng. Bởi lẽ biểu hiện này của bọn c5húng còn không thẳng thắn bằng một tiểu nữ tử, mặc dù cẩn thận vẫn là trên hết, nhưng bọn chúng vẫn hơi mất tự nhiên.
Phản ứng vừa rồi của Thác Bạt Thế Kiệt cũng nằm trong dự kiến của Tử La, nàng cũng đã có kế sách ứng đối từ sớm rồi, cho nên khi vừa nghe vậy, Tử La đương nhiên không sợ.
Dưới ánh mắt của đám người Thác Bạt Thế Kiệt, nàng thoải mái cắt một miếng thịt nướng rồi ăn ngon lành.
Phải nói rằng kỹ thuật nướng thịt của Tử La đúng là tuyệt đối có thể qua cửa.
Nhìn thấy dáng vẻ ấy của Thác Bạt Thế Kiệt thì sự tức giận của Tử La khi bị hắn bắt lâu như vậy cuối cùng cũng đã được trút ra.
Nếu không phải nàng biết yếu không địch lại mạnh, hiện tại nàng có thể trốn thoát đều là nhờ cả vào không gian thì Tử La đã không nhịn được mà lao ra dạy dỗ Thác Bạt Thế Kiệt một trận rồi. Hiện tại, nàng không thể tưởng tượng nổi sự mất tích của nàng sẽ gây ra sóng lớn đến thế nào trong quân doanh, còn có Mạc Vân Thiên và Tử Thụ khi biết nàng bị bắt đi thì sẽ sốt ruột đến thế nào.
Tuy rằng nàng không tận mắt nhìn thấy, nhưng vào xế chiều hôm nay, thông qua mấy câu nói rời rạc của Thác Bạt Thế Kiệt, nàng vẫn có thể biết được Mạc Vân Thiên đã bị đả kích đến nhường nào khi nàng bị bắt đi.
Nàng có thể chuyển kiếp mà sống lại ở triều Đại Tề này, có được tình thân mà trước nay nàng chưa bao giờ có được, lại có cả không gian này cho nàng làm vật bảo đảm dự bị cho sau này, giống như bây giờ gặp phải nguy hiểm, còn có thể giúp nàng tự bảo vệ mình, Tử La đã cảm thấy nàng nên thỏa mãn rồi.
Hơn nữa, trên đời này luôn không thiếu người thông minh, nàng cũng không nắm chắc tuyệt đối rằng khi nàng lợi dụng không gian làm giàu, hoặc làm đủ chuyện khác, đi các loại đường tắt thì sẽ không bị người khác phát hiện ra có gì khả nghi.
Mà một khi cuộc trò chuyện không thực tế của người đó bị những người khác phát hiện, thì nàng cũng có thể tưởng tượng được nó sẽ là một tai họa lớn đến thế nào đối với nàng, thậm chí là với huynh đệ Tử Thụ.
Sau đó, nàng lại ở bên trong một hồi lâu, mãi đến khi đã xác định đám người Thác Bạt Thế Kiệt đều đã đi xa tới những nơi khác tìm kiếm nàng, thì lúc này Tử La mới đi ra khỏi không gian.

Tử La biết, cho dù là nàng có sự giúp đỡ của không gian, nhưng phải quay về biên thành, tuy rằng không phải không có khả năng, nhưng trong mùa đông giá rét này thì vẫn là hơi khó khăn.

Căn cứ vào sự phân tích của nàng thì bây giờ nàng đã bị đám người Thác Bạt Thế Kiệt bắt đưa đến một nơi cách cửa khẩu Quảng Yên khoảng nửa ngày đường nữa, mà nơi này tuy rằng không cách biên thành quá xa, nhưng nàng còn phải trốn truy binh của đám người Thác Bạt Thế Kiệt nên vẫn rất khó khăn.

Hơn nữa, hiện tại đang là mùa đông, thời tiết cực kỳ rét lạnh, thời gian có thể liên tục lên đường cũng không nhiều, thế nên nếu muốn về đến biên thành lại càng chậm.

Hơn nữa, nàng biết nếu nàng muốn thoát khỏi sự truy đuổi của đoàn người Thác Bạt Thế Kiệt phía sau, thì phải nghĩ cách tới gần biên thành, bởi vì chỉ có thể sớm ngày tụ hợp với đám người Mạc Vân Thiên thì nàng mới có thể được an toàn tuyệt đối, không cần phải lo lắng lại bị đám người Thác Bạt Thế Kiệt bắt về lần nữa.

Ra khỏi không gian, Tử La cưỡi ngựa đi về hướng biên thành, sau một đoạn đường nàng thấy sắc trời đã tối dần, cho nên liền đi vào không gian nghỉ ngơi, chuẩn bị tích lũy thể lực để ngày mai chạy trốn tiếp.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Điền Viên Cẩm Tú.