Chương 627: Chỉ mong muội ấy được bình an vui vẻ cả đời
-
Điền Viên Cẩm Tú
- Mộ Dạ Hàn Phong
- 2263 chữ
- 2022-02-12 04:51:56
Ngay khi trong lòng mọi người đều đang cảm thấy phức tạp vì Mạc Vân Thiên đột nhiên quỳ xuống, thì có một vị hòa thượng đã 8hơn bảy mươi tuổi đi ra từ trong đại điện.
Mạc Tam nhận ra vị hòa thượng già này chính là sự trụ trì đại sư Huyền 3Tuệ đức cao vọng trọng của chùa Linh Tuyền, thấy vậy hắn liền định xông tới cầu xin đại sư Nguyên Không chữa trị cho Tử La9
Đi về rồi hãy nói!
Mặc dù Mạc Vân Thiên vẫn trả lời ngắn gọn như thường lệ, nhưng tất cả mọi người nhìn thấy sắc mặt của hắn đã nhẹ nhõm hơn trước rất nhiều nên cũng đã đoán được một phần, hẳn là có khả năng xoay chuyển, vì vậy tất cả đều thở phào nhẹ nhõm
Sau đó theo thời gian trôi đi, âm thành kêu gào kia lại càng ngày càng thêm sốt ruột, còn có sự tuyệt vọng ẩn chứa bên trong đó lại càng ngày càng nhiều hơn, cuối cùng nàng mới nhớ ra chủ nhân của âm thanh này là ai.
Tiếp đó, nàng nhớ tới chuyện mình chuyển kiếp, nhớ tới hết thảy mọi chuyện đã xảy ra ở Đại Tề.
Nhưng mà, chẳng mấy chốc nàng đã phát hiện ra những người ở đó dường như không hề thấy được sự tồn tại của nàng
Nàng cuống cuồng định tiến lên chào hỏi người bạn thân đã từng quen thuộc, nhưng lại phát hiện chỉ là uống công mà thôi, bởi vì người bạn đó không hề nhìn thấy nàng.
Hãy nhớ kĩ, không được tự ý cởi chuỗi tràng hạt này ra
Nàng ấy vượt qua ngàn năm chỉ vì để gặp người, nhưng cuối cùng lại không được an ổn, hy vọng ngươi có thể trân trọng lấy.
Mạc Vân Thiên vừa nghe thấy đại sư Nguyên Không đã đáp ứng thì dù ngày thường hắn có lạnh lùng thì cũng không thể nào kiềm chế được sự vui sướng vào giờ phút này.
Hắn gần như không hề do dự mà ôm Tử La đi qua
Còn Mạc Vân Thiên, ngoài việc tới chùa Linh Tuyền và sắp xếp nhân thủ đi tìm dược liệu, thời gian còn lại đều ôm chặt lấy Tử La không chịu buông ra, mọi người thấy vậy cũng không dám khuyên nhủ nhiều.
Cuối cùng, sáng sớm hôm nay, Tử La hôn mê nhiều ngày đã mở đôi mắt sáng rực như ánh sao ra..
Nàng loanh quanh ở đó rất lâu, nhìn từng nơi từng nơi mà mình đã từng đi qua, sau đó nàng mới cảm thấy có chuyện gì không thích hợp lắm
Bởi vì hình như nàng nghe thấy ở một nơi xa xôi có người đang gào thét gọi tên mình, không biết vì sao vừa nghe nước mắt nàng đã tràn ra nơi hốc mắt, lòng cũng chua xót không thôi.
Ông tin tưởng cô gái trên tay Mạc Vân Thiên có ý nghĩa quan trọng với hắn hơn hết thảy mọi chuyện khác, cho nên ông cũng không hề hoài nghi sự thành tâm của hắn.
Nghĩ tới đây, ánh mắt khi nhìn về phía Mạc Vân Thiên của đại sư Nguyên Không lại càng nhu hòa hơn,
A di đà Phật, nếu như thí chủ tin tưởng lão nạp thì hãy ôm cô gái này tới để lão nạp nhìn một chút.
Mà một loại khác, nhờ vào con đường kinh doanh ở Mạc Bắc của Mạc Vân Thiên mà chưa tới hai ngày các ám vệ cũng đã lấy được rồi.
Sau khi cho Tử La uống thuốc, ánh mắt của mọi người đều dồn về phía nàng, mọi người trong phủ Thành Chủ cho dù đang làm việc cũng đều đặt toàn bộ tâm tư lên người Tử La.
A di đà Phật, thiện tại, thiên tai! Hôm nay gặp được hai vị thí chủ xem như là có duyên, huống chi trời cao có đức hiếu sinh, cho nên thí chủ không cần phải như vậy, chỉ mong thí chủ không quên lời đã nói hôm nay.
Xin nhớ kĩ lời đại sư dạy bảo!
Từ trước đến nay, Mạc Vân Thiên chưa từng thoải mái tiếp thu lời người khác nói như vậy.
Lát nữa lão nạp sẽ viết phương thuốc, sau khi về dùng, có lẽ không quá ba ngày thì vị cô nương này sẽ tỉnh lại, sau này cũng sẽ khỏe mạnh như người bình thường.
Mấy người Trịnh Thế Nghiêm cùng Mạc Nhị thúc chờ ở ngoài cửa đã lâu, thấy cuối cùng Mạc Vân Thiên đã đi ra thì mau chóng vây lại
Thế nào rồi?
Trịnh Thể Nghiệm thay mọi người hỏi ra vấn đề mà bọn họ đang quan tâm nhất.
Được!
Mạc Vân Thiên vẫn ít nói như thường lệ, nghe vậy thì gật đầu
Thấy Mạc Vân Thiên không có ý kiến, những người còn lại dĩ nhiên cũng đồng ý
May mà Mạc Nhị đứng bên cạnh đã nhìn thấu được suy nghĩ của hắn, cho nên liền âm thầm kéo hắn lại.
Quả nh6iên, lúc này trụ trì Huyền Tuệ khẽ mỉm cười đi về phía đoàn người của bọn họ, phía sau lưng còn có một hòa thượng nhỏ tuổi5 diện mạo xinh đẹp.
Mạc Vân Thiên căng thẳng nhìn đại sư Nguyên Không khám cho Tử La, chờ ông ngồi xuống lần nữa, hắn mới lên tiếng hỏi,
Đại sư, rốt cuộc A La thế nào rồi?
Đại sư Nguyên Không không trả lời hắn ngay mà lại lấy tràng hạt ở trên tay đã đi theo ông cả đời xuống,
Có thể gặp được vị nữ thí chủ này cũng là duyên phận, đây là tràng hạt đi theo lão nạp cả đời, hôm nay tặng lại vị nữ thí chủ này, mong nữ thí chủ được bình an cả đời.
Vừa nói, ông vừa đặt chuỗi tràng hạt lên trên tay Tử La rồi mới nói tiếp:
Mặc dù chuỗi tràng hạt này không phải là vật quý giá gì, nhưng lão nạp đã dùng cả đời, hy vọng có thể giúp được cho vị nữ thí chủ này
Vì vậy, trong lời nói của hắn cũng tràn ngập sự chân thành.
Nghe vậy, đại sư Nguyên Không cũng biết ý của Mạc Vân Thiên là chỉ cần ông có thể ra tay cứu được Tử La thì nhất định hắn sẽ không có ý nghĩ muốn tàn sát Dạ Quốc nữa.
Vậy quấy rầy đại sư!
Mạc Vân Thiên nói
Chờ sau khi đại sư Nguyên Không viết phương thuốc xong đưa cho Mạc Vân Thiên, Mạc Vân Thiên bái tạ hết lần này đến khác rồi mới đi ra khỏi phòng thiền
Sau khi tỉnh lại, Tử La cảm thấy đầu óc của mình vẫn giống một đống tương hồ nhão, liền ưm một tiếng, mà âm thanh này giống như một loại thuốc thần kỳ để cho người đàn ông cao gầy, mặt đầy râu quai nón, nhếch nhác giống như một người hoang dã khôi phục lại sức sống ngay lập tức.
A La...
Một tiếng gào to này tựa như rót hết trông đợi vào thế gian, đồng thời trút tất cả hy vọng vào Mạc Vân Thiên
Dưới ánh mắt trông mong của tất cả mọi người, Mạc Vân Thiên ốm Tử La đi về hướng phòng thiền đang đóng kia
Vừa đẩy cửa ra, Mạc Vân Thiên thấy một lão giả đã hơn trăm tuổi, khuôn mặt hiền hậu đang ngồi trên đệm bồ đoàn, nghe thấy tiếng động khi hắn tiến vào mới mở hai mắt ra, mở lời một cách tự nhiên giống như đang chào hỏi một người quen cũ vậy:
Thí chủ, ngươi tới rồi!
Đại sư, xin hãy cứu A La!
Mạc Vân Thiên không chút do dự ôm lấy Tử La quỳ xuống, nhìn về phía đại sư Nguyên Không ở phía trên mà mở miệng cầu xin
Mà Mạc Nhị thúc cùng Mạc Nhị nhìn thấy phương thuốc này xong liền vô cùng khâm phục người đã kê đơn, lại nghe thấy Mạc Vân Thiên nói tới nguồn gốc của phương thuốc, bọn họ lập tức bừng tỉnh hiểu ra, càng kính nể đại sự Nguyên Không hơn.
Tiếp đó, sau khi Mạc Nhị thúc và Mạc Nhị khẳng định phương thuốc này có thể sử dụng, bọn họ liền bắt đầu không ngừng nghỉ đi tìm dược liệu cần thiết được kê trong đơn thuốc.
Cách một thời không rất xa, dường như nàng cũng có thể cảm nhận được bên trong giọng nói kia đầy ắp tuyệt vọng, còn có tình cảm nồng nàn giống như cứ kéo dài đằng đẵng, nàng cảm thấy nếu như nàng không trở về thì chủ nhân của giọng nói này sẽ ở nơi đó đợi nàng đến ngày sông cạn đá mòn
Nghĩ như vậy nàng mới cuống cuồng lên, bắt đầu tìm tới nơi phát ra âm thanh kia
Vào giờ phút này, trong mắt Mạc Vân Thiên là sự chân thành và trông mong chưa từng có, giống như là chỉ cần một câu nói của đại sư Nguyên Không thì hắn sẽ có một quyết định quan trọng gì đó vậy.
Thấy sự điên cuồng và cố chấp trong mắt Mạc Vân Thiên, đại sư Nguyên Không âm thầm thở dài, nhưng ánh mắt khi nhìn về phía Mạc Vân Thiên lại mang theo rất nhiều thân thiết,
A di đà Phật, Ngã Phật từ bi! Lão nạp cũng biết suy nghĩ trong lòng của thí chủ, trời cao có đức hiếu sinh, sau này làm gì cũng mong thí chủ suy nghĩ cẩn thận trước khi làm, tích thiện tích đức.
Mong đại sự cứu A La, cuộc đời này, Mạc Vân Thiên không có nhiều chấp niệm, chỉ cầu muội ấy có thể được bình an vui vẻ sống cả đời, không cầu gì khác, hi vọng đại sự giúp đỡ để đạt được mong muốn này!
A di đà Phật, lão nạp xin chào các thí chủ!
Trụ trì Huyền Tuệ đọc câu A di đà Phật xong, lại nói tiếp:
Hôm trước, sự thúc mới vừa xuất quan, đã nói sáng hôm nay sẽ có người có duyên đến đây, đặc biệt dặn dò lão nạp tới đón tiếp.
Câu này của trụ trì Huyền Tuệ giống như là một viên đá rơi trên mặt hồ nước vô cùng yên tĩnh vào buổi sáng tinh mơ, mọi người nghe vậy liền cùng nhìn về phía ông, sự ngạc nhiên và kỳ vọng lộ ra vô cùng rõ ràng và dễ thấy
Dưới sự hướng dẫn của trụ trì Huyền Tuệ, đoàn người Mạc Vân Thiên đi tới trước một phòng thiền, lúc này trụ trì Huyền Tuệ lại quay lại cười nói với mọi người:
Mời vị thí chủ này đưa theo cô nương này đi vào, còn mấy vị khác xin dừng bước.
Nghe nói như vậy, mọi người đều nhìn về phía Mạc Vân Thiên chờ câu trả lời của hắn
Tử La cảm thấy hình như nàng đã mơ một giấc mơ rất lâu vậy, trong mơ nàng trở lại cuộc sống hiện đại đã từng sinh sống
Biết được bản thân đã trở lại hiện đại, ban đầu nàng cũng cực kỳ phấn khởi, nhìn đường phố và sự vật quen thuộc, còn có những người đã từng là bạn thân, bạn bè, thậm chí là đồng nghiệp, nàng xúc động đến nỗi chẳng nói được lời nào.
Cũng may đa số dược liệu bên trong đơn thuốc này cũng thường gặp
Trong đó cũng có mấy loại hiếm thấy, còn khó có được, may mà Mạc Nhị là người thích tìm tòi đủ loại dược liệu quý hiếm cho nên hắn có hai loại trong đó
Quả nhiên, sau khi đoàn người đi xuống núi, dọc đường đi Mạc Vân Thiên liền gọi Mạc Nhị thúc cùng Mạc Nhị lên xe ngựa.
Đưa phương thuốc của đại sư Nguyên Không cho Mạc Nhị thúc và Mạc Nhị xem xong, Mạc Vân Thiên lại nói nguồn gốc của phương thuốc này.
Dĩ nhiên Mạc Vân Thiên cũng hiểu ý tứ của đại sư Nguyên Không, trong lòng cũng ngạc nhiên vì đại sư Nguyên Không biết được suy nghĩ của hắn
Có lẽ đại sư Nguyên Không này có thể cứu được Tử La thật
Câu sau đó, đại sư Nguyên Không nói hơi khó hiểu, người ngoài nghe nhất định sẽ giống như bị rơi vào sương mù, nhưng mà Mạc Vân Thiên nghe thấy vậy lại có cảm giác như bản thân đã vén được lớp mây mù ra, giống như nghĩ tới chuyện mà trước đây hắn vẫn luôn không để tâm tới, sau đó hốc mắt cũng nóng lên, suýt chút nữa nước mắt đã rơi xuống.
Hắn lại chân thành bái tạ đại sư Nguyên Không lần nữa,
Đa tạ đại sư đã chỉ bảo, suốt đời Mạc Vân Thiên khó mà quên được ân đức ngày hôm nay của đại sư!
Thấy khuôn mặt Mạc Vân Thiên thành khẩn, đại sư Nguyên Không cũng biết hắn không nói dối, trong lòng lại cảm thấy chuyện hôm nay mình đã làm là một việc rất tốt
Sau khi nhớ tới những thứ này, nàng không thể bình tĩnh được nữa! Nàng biết giọng nói này là của Mạc Vân Thiên, bên trong đầy ắp sự tuyệt vọng và tình cảm nồng nàn khiến cho nàng tin chắc rằng nếu như nàng không trở về triều Đại Tề thì hắn sẽ có suy nghĩ không sống nữa
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.