• 5,394

Chương 2.3


Số từ: 1653
Phương Nam dịch
C.ty Nhã Nam phát hành
NXB Hội Nhà Văn

Số hóa và soát lỗi: VCTVEGROUP
tve-4u.org
K
atsuro cuối cùng cũng rời khỏi căn hộ vào xế trưa hôm sau. Hành lý mang theo gồm một túi thể thao và một túi đựng áo vest. Trong túi đựng áo vest là bộ vest màu đen anh mượn của chủ quán. Vì không biết khi nào mới quay về Tokyo nên anh định mang cả đàn ghi ta theo, nhưng nghĩ sẽ bị bố mẹ càm ràm thì lại thôi. Thay vào đó, anh nhét vào túi cây kèn harmonica.
Anh lên tàu ở ga Tokyo. Tàu khá vắng, mình anh độc chiếm cả bốn ghế trong khoang ngồi. Anh cởi giày, gác chân lên ghế đối diện.
Từ ga Tokyo về tới thị trấn nhà anh mất chừng hai giờ đồng hồ, tính cả đổi tàu. Nghe nói có người hằng ngày vẫn đi từ nhà tới công ty ở Tokyo nhưng Katsuro không hình dung nổi.
Khi nghe anh nói bà anh mất, chủ quán đồng ý cho anh về ngay.

Đây là cơ hội tốt, cậu nên thư thả nói chuyện với bố mẹ. Chuyện sau này ấy.
Chủ quán nói như khuyên nhủ. Anh nghe như thể chủ quán đang ngầm gợi ý rằng đã đến lúc từ bỏ con đường âm nhạc rồi.
Trong lúc ngắm cảnh đồng ruộng lướt qua cửa sổ, anh mơ hồ nghĩ có lẽ mình không làm được thật. Về nhà thế nào anh cũng bị nói. Rằng định ngủ mơ đến bao giờ nữa, cuộc đời không đơn giản thế đâu, mau tỉnh dậy mà kế nghiệp gia đình đi, đằng nào cũng có kiếm được công việc nào ra hồn đâu…
Anh dễ dàng hình dung ra những câu nói đó của bố mẹ.
Katsuro khẽ lắc đầu. Phải thôi ngay kiểu suy nghĩ tiêu cực này. Anh mở túi thể thao, lấy máy nghe nhạc Walkman và tai nghe ra. Thiết bị âm thanh ra mắt năm ngoái này đúng là một sản phẩm đột phá. Ta có thể thưởng thức âm nhạc ở bất cứ đâu.
Anh nhấn nút ‘Nghe’ rồi nhắm mắt. Rót vào tai anh là thứ âm thanh điện tử của một giai điệu đẹp. Biểu diễn là ban nhạc Yellow Magic Orchestra. Các thành viên đều là người Nhật nhưng lại thành danh ở nước ngoài trước. Nghe đâu lần họ chơi bài mở màn trong buổi biểu diễn của ban nhạc The Tubes, khán giả đã đồng loạt đứng lên tán dương.
Người có tài là những người như thế này chăng?
Dù nhủ thầm sẽ không nghĩ ngợi nữa nhưng cảm giác bi quan cứ gợn lên trong lòng Katsuro.
Cuối cùng cũng tới ga gần nhà anh nhất. Vừa bước ra khỏi ga, khung cảnh quen thuộc đập ngay vào mắt. Dọc con phố chính nối với tuyến đường huyết mạch là một dãy cửa hàng nhỏ. Toàn những cửa hàng chỉ có khách quen là dân trong vùng. Đây là lần đầu tiên anh về kể từ khi bỏ học đại học, nhưng không khí thị trấn vẫn vậy.
Katsuro đứng lại. Nằm giữa một cửa hàng hoa và một cửa hàng rau, cửa cuốn của hàng cá có bề ngang chừng 3,64 m đang được kéo lên chừng một nửa. Biển hiệu phía trên ghi Ngư Tùng
, bên cạnh là dòng chữ nhỏ ‘Ở đây có bán cá tươi’.
(‘Ngư’ có nghĩa là ‘cá’, ‘Tùng’ là từ ‘Matsu’ trong Matsuoka – họ của Katsuro.)

Ông nội anh là người gây dựng cửa hàng cá. Địa điểm ban đầu khác với chỗ hiện tại, nghe nói rộng hơn. Nhưng cửa hàng đó đã bị cháy trong chiến tranh nên sau chiến tranh, ông đã mở lại ở chỗ bây giờ.
Katsuro luồn người qua cửa cuốn. Bên trong cửa hàng tối om. Anh căng mắt nhìn nhưng không thấy ngăn mát có bày cá. Mùa này đồ tươi không giữ nổi một ngày. Hàng tồn hẳn đã được cho vào đông lạnh. Trên tường có dán tờ giấy ghi ‘Có bán cá chình lọc xương nướng’.
Mùi cá đã quen ngửi quả là có sự thân thuộc riêng. Katsuro đi sâu vào phía trong. Bên trong có một bậc thềm nối với gian nhà chính. Cửa lùa của gian nhà chính đang đóng nhưng có ánh sáng lọt ra qua khe cửa. Hình như có bóng người.
Katsuro lấy hơi và nói
Con về rồi đây.
Nói xong anh trộm nghĩ, có lẽ phải dùng ‘Xin chào’ mới đúng.
Cửa mở ra ngay. Emiko trong bộ váy liền màu đen đang đứng đó. Lâu rồi không gặp, cô bé giờ đã thành người lớn. Cô nhìn xuống Katsuro, thở hắt ra.

Tốt quá. Em cứ tưởng nhỡ đâu anh không về.


Sao cơ. Anh đã bảo sẽ tính mà.
Katsuro cởi giày, bước vào nhà rồi nhìn một lượt căn phòng chật chội.
Có mỗi mình Emiko thôi à? Mẹ với bố đâu?

Emiko nhíu mày.

Bố mẹ ra hội trường rồi. Lẽ ra em cũng phải ra giúp đấy, nhưng nghĩ anh về mà không có ai ở nhà thì không được nên em ở nhà chờ anh.

Katsuro nhún vai:
Ra là vậy.


Anh này, chắc anh không định ăn mặc như thế đến lễ thông dạ đấy chứ?

Katsuro đang mặc áo phông và quần bò.

Đương nhiên rồi. Đợi anh chút. Anh thay luôn đây.


Nhanh lên nhé.


Biết rồi.

Katsuro xách hành lý đi lên cầu thang. Trên tầng hai có hai căn phòng kiểu Nhật rộng bốn chiếu rưỡi và sáu chiếu. Phòng sáu chiếu là phòng Katsuro đã ở đến hết cấp ba.
Vừa mở cửa, mùi ẩm mốc xộc ngay vào mũi anh. Rèm đang đóng nên căn phòng rất tối. Anh bật công tắc trên tường. Dưới ánh sáng trắng của đèn huỳnh quang, không gian anh từng sống vẫn nguyên vẹn như xưa. Cái gọt bút chì vẫn gắn trên bàn học, những bức ảnh thần tượng dán trên tường vẫn chưa bị bóc đi. Trên giá sách, sách dạy ghi ta xếp cạnh các cuốn tham khảo.
Sau khi Katsuro lên Tokyo được một thời gian, anh có nghe mẹ bảo Emiko muốn dùng căn phòng này. Anh đồng ý. Bởi khi ấy anh đã tính theo đuổi âm nhạc nên nghĩ sẽ không về nhà nữa.
Vậy mà căn phòng vẫn còn nguyên, có lẽ bố mẹ vẫn hy vọng anh sẽ quay về. Nghĩ vậy, anh thấy lòng trĩu nặng.
Anh thay sang bộ vest rồi cùng Emiko ra khỏi nhà. Thật may, đang tháng Bảy nhưng trời khá mát.
Địa điểm làm lễ thông dạ hình như là hội trường của thị trấn. Nghe nói hội trường mới được xây, đi bộ mất chừng mười phút.
Khi vào trong khu dân cư, anh hơi ngạc nhiên vì quang cảnh khác xưa quá nhiều. Emiko bảo có nhiều người mới chuyển đến. Thị trấn này hóa ra cũng có thay đổi cơ đấy,
Katsuro thầm nghĩ.

Anh định sao?
Vừa đi, Emiko vừa hỏi.
Thừa biết em gái hỏi chuyện gì nhưng anh cố tình giả bộ nói:
Gì cơ?


Thì chuyện tương lai đó. Nếu anh thực sự sống được bằng âm nhạc thì tốt, nhưng anh đủ tự tin không?


Đương nhiên rồi. Nếu không thì anh đã không làm.
Đáp vậy nhưng anh bỗng thấy chột dạ. Anh có cảm giác như mình đang tự huyễn hoặc bản thân.

Có điều, em không tài nào hình dung được. Gia đình mình mà lại có người có tài năng âm nhạc. Em từng xem anh biểu diễn và thấy anh chơi cũng hay đấy. Nhưng bảo có coi như chuyên nghiệp được không thì lại là phạm trù khác nhỉ?

Katsuro nhăn mặt.

Đừng có ăn nói hồ đồ. Em thì biết cái gì. A-ma-tơ thì chớ.

Cứ tưởng em gái sẽ nổi cáu nhưng Emiko lại rất bình tĩnh.

Phải, em A-ma-tơ. Em chẳng biết gì về thế giới âm nhạc hết. Thế nên em mới hỏi anh. Rốt cuộc anh định sao? Nếu anh tự tin như thế thì cho em biết viễn cảnh cụ thể hơn đi. Anh đang có kế hoạch gì, sau này định tiếp tục thế nào, khi nào thì có thể sống bằng âm nhạc? Nếu không biết những điều đó, cả em và bố mẹ đều lo lắm đấy.

Những điều em gái nói hoàn toàn đúng nhưng Katsuro khịt khịt mũi.

Nếu mọi thứ đều đúng như kế hoạch thì đã chẳng ai phải lao tâm khổ tứ. Người tốt nghiệp trường nữ sinh ở quê rồi vào làm ở một quỹ tín dụng cũng ở quê luôn không hiểu được đâu.

Anh đang nói tới Emiko. Mùa xuân tới cô mới tốt nghiệp nhưng đã sớm xin được việc làm. Tưởng lần này nhất định em gái sẽ nổi cáu song nó chỉ thở dài.
Anh này, đã bao giờ anh nghĩ tới tuổi già của bố mẹ chưa?
Emiko hỏi với vẻ chán nản.
Katsuro im lặng. Tuổi già của bố mẹ – đó cũng là một trong những điều anh không muốn nghĩ tới.

Cách đây một tháng bố ngã bệnh đấy. Vẫn là vì bệnh tim thôi.

Katsuro đứng khựng lại, nhìn vào mặt Emiko.
Thật không?


Tất nhiên là thật rồi.
Emiko cũng nhìn lại.
Cũng may chưa thành to chuyện nhưng bà đang ốm liệt giường mà lại xảy ra thế, mọi người cũng hoảng lắm.


Anh chẳng biết gì cả.


Hình như bố dặn mẹ không được nói cho anh Katsuro biết.


Hừm…

Ý bố là không cần phải liên lạc với thằng con bất hiếu chăng.
Vì không thể phản bác, Katsuro chỉ biết im lặng.
Hai anh em lại bước đi tiếp. Kể từ đó cho tới lúc đến hội trường, Emiko không nói năng gì.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Điều kì diệu của tiệm tạp hóa Namiya.