• 5,394

Chương 2.6


Số từ: 1976
Phương Nam dịch
C.ty Nhã Nam phát hành
NXB Hội Nhà Văn

Số hóa và soát lỗi: VCTVEGROUP
tve-4u.org
Đ
ám tang ngày hôm sau cũng diễn ra một cách suôn sẻ. Vẻ mặt của những người tham dự không khác mấy so với hôm qua. Những người họ hàng đến khá sớm nhưng có lẽ vì chuyện tối qua nên ai nấy đều có đôi chút e dè trước Katsuro. Ông chú còn chẳng thèm tới gần.
Ngoài họ hàng, những người ở tổ dân phố và khu phố chợ cũng tới khá đông. Toàn những người Katsuro biết từ hồi bé.
Trong số đó có cả bạn học cùng anh ngày xưa. Cậu ta mặc lễ phục nên Katsuro không nhận ra ngay nhưng chắc chắn cậu ta học cùng lớp cấp hai với anh. Nhà cậu ta có cửa hàng khắc dấu trong cùng khu phố chợ với Ngư Tùng.
Nhắc mới nhớ, trước đây anh từng nghe ai đó kể rằng cậu ta mất bố từ nhỏ, sau được ông nội dạy cho kỹ thuật khắc dấu bằng tay, học xong cấp ba thì phụ giúp cửa hàng. Chắc hôm nay cậu ta đến đây với tư cách đại diện cửa hàng.
Cậu bạn thắp hương xong, lúc đi qua gia đình Katsuro, cậu ta kính cẩn cúi chào. Tác phong nhìn già dặn hơn hẳn Katsuro.
Sau lễ viếng là thủ tục xuất quan và hỏa thiêu. Khi các thủ tục này xong xuôi, người nhà và họ hàng quay lại hội trường để tiến hành lễ cúng tuần đầu. Sau cùng, ông Takeo đứng cúi chào toàn thể họ hàng, kết thúc mọi nghi lễ.
Tiễn họ hàng về xong, gia đình Katsuro cũng sửa soạn về. Có rất nhiều đồ đạc. Thùng chiếc xe van của cửa tiệm được mở ra để chất bộ bàn thờ và hoa vào trong. Ghế ngồi sau chật hẳn đi. Người lái xe là ông Takeo.

Katsuro, con lên ngồi ở ghế phụ đi.
Bà Kanako nói.
Katsuro lắc đầu.

Không, mẹ lên ngồi đi. Con đi bộ về.

Bà Kanako tỏ vẻ không bằng lòng. Chắc bà nghĩ anh không thích ngồi cạnh bố.

Con định ghé qua chỗ này một chút. Con sẽ về ngay.


Hừm…

Katsuro quay lưng vội vàng bước đi trước sự khó chịu của bố và mẹ. Nhỡ bị hỏi đi đâu thì phiền lắm.
Vừa đi anh vừa nhìn đồng hồ. Đã gần sáu giờ tối.
Khuya hôm qua, Katsuro âm thầm ra khỏi nhà để đến tiệm tạp hóa Namiya. Trong túi quần bò là một phong bì màu nâu. Tờ giấy trong đó kín đặc những trăn trở hiện tại. Đương nhiên người viết là Katsuro.
Tuy không xưng tên nhưng anh cố gắng trình bày hoàn cảnh hiện tại rõ nhất có thể. Anh muốn xin ý kiến xem phải làm thế nào. Nên theo đuổi ước mơ hay từ bỏ để kế nghiệp gia đình. Nói ngắn gọn thì là như thế.
Nhưng sự thật là sáng nay khi tỉnh dậy, anh lại thấy hối hận. Anh nghĩ mình đã làm một việc thật ngu ngốc. Không thể có chuyện có người đang sống trong căn nhà đó. Chẳng phải cái cô anh gặp tối qua đầu óc không bình thường sao? Vậy thì nguy to rồi. Anh không muốn người khác đọc được bức thư ấy.
Nhưng mặt khác, anh cũng hy vọng rằng biết đâu đấy. Biết đâu anh cũng nhận được những lời khuyên xác đáng giống như cô gái kia.
Katsuro bước trên con đường dốc với tâm trạng nửa tin nửa ngờ. Cuối cùng anh cũng trông thấy căn nhà cũ kỹ của tiệm tạp hóa Namiya. Hôm qua tại trời tối nên anh không nhìn rõ, bức tường vốn có màu kem giờ đã chuyển thành màu đen xỉn.
Có một lối đi hẹp giữa tiệm và nhà kho bên cạnh. Hình như đó là đường duy nhất để vòng ra sau nhà. Anh bước vào lối đó, cẩn thận để quần áo không chạm vào tường.
Sau nhà có cửa hậu, đúng là có một hộp nhận sữa bằng gỗ ở ngay cạnh cửa. Katsuro nuốt nước bọt, giật cái nắp ở bên sườn ra. Nắp hơi chặt nhưng rồi anh cũng mở được.
Anh nhòm vào trong, có một phong bì màu nâu. Katsuro thò tay vào lấy. Có vẻ như đây là phong bì dùng lại của Katsuro. Chỗ cột người nhận ghi ‘Gửi nghệ sĩ hàng cá’ viết bằng bút bi mực đen.
Anh quá đỗi ngạc nhiên. Hóa ra ở đây vẫn có người sống. Katsuro đứng trước cánh cửa hậu, chăm chú lắng tai nghe. Song anh không thấy có bất cứ tiếng động nào.
Cũng có thể người trả lời thư sống ở một nơi khác, tối tối lại về đây kiểm tra xem có thư nhờ tư vấn nào không. Khả năng này nghe hợp lý. Nhưng sao phải cất công làm vậy nhỉ?
Dù thắc mắc nhưng Katsuro vẫn rời đi. Việc đó giờ sao chẳng được. Có thể tiệm tạp hóa Namiya có lý do riêng.
Điều anh quan tâm bây giờ là nội dung thư hồi âm.
Cầm phong bì thư, Katsuro đi loanh quanh khu vực gần tiệm tạp hóa. Anh định sẽ đọc thư ở một chỗ nào đó yên tĩnh.
Cuối cùng anh tìm thấy một công viên nhỏ. Chỉ có xích đu, cầu trượt và bãi cát. Không một bóng người, Katsuro ngồi xuống một chiếc ghế ở góc công viên, hít thở sâu mấy cái rồi mở phong bì ra. Bên trong có một tờ giấy viết thư. Anh hồi hộp đọc nó.

Gửi nghệ sĩ cửa hàng cá.

Tôi đã đọc trăn trở của cậu.
Cảm ơn cậu đã cho tôi nghe một trăn trở hết sức xa xỉ.
Cậu sướng thật đấy. Là con trai duy nhất của một cửa hàng cá truyền thống ba đời à? Nghĩa là chẳng cần làm gì cậu cũng được thừa hưởng cửa hàng đó đúng không? Có khách quen từ xưa rồi nên chẳng phải nhọc công tìm kiếm khách hàng nữa.
Cho tôi hỏi câu này nhé, quanh cậu có ai đang khổ sở vì chưa tìm được việc làm không?
Nếu không có thì đúng là một xã hội tốt.
Hãy thử nhìn ba mươi năm tới đi. Sẽ đến lúc không còn vô tư như thế được nữa đâu. Chỉ cần có việc làm thôi. Sẽ tới thời kỳ kể cả tốt nghiệp đại học suôn sẻ rồi cũng chưa biết có xin được việc hay không đấy. Chắc chắn sẽ tới lúc đó. Tôi có thể cá với cậu.
Thế mà cậu lại nghỉ học. Nghĩa là bỏ hẳn luôn à? Cậu đã bỏ ngôi trường mà cậu bắt bố mẹ chi tiền để vào học à? Ồ ồ.
Âm nhạc ư? Muốn làm nghệ sĩ ư? Cậu định vứt bỏ cửa hàng đã có mấy đời để sống chết với một cây đàn ghi ta à? Ái chà chà.
Ừm, tôi chẳng có gì để khuyên cậu cả. Ý tôi là, cậu muốn làm gì thì làm. Cứ để những kẻ mơ hão va vấp cho sáng mắt ra. À mà thôi, dẫu sao cũng là chuyện chẳng đặng đừng, thay mặt cho Tiệm tạp hóa Namiya, tôi sẽ trả lời cậu.
Tôi không xui dại đâu, bỏ đàn ghi ta xuống và tiếp quản cửa hàng cá đi. Bố cậu đâu còn khỏe. Giờ không phải lúc dửng dưng như thế được. Sao có thể sống bằng âm nhạc chứ?
Chỉ những người có tài năng đặc biệt mới sống được thôi. Cậu thì không. Đừng có mơ mộng ngu ngốc nữa, nhìn vào thực tế đi.

Tiệm tạp hóa Namiya.


Tay anh run lên khi đọc bức thư. Đương nhiên là vì tức giận.
Cái gì thế này. Sao anh lại bị lăng mạ thế này chứ.
Hãy từ bỏ âm nhạc và kế nghiệp gia đình – anh đã lường trước câu trả lời này. Xét trên thực tế thì trả lời như vậy sẽ an toàn hơn. Nhưng kể cả vậy cũng đâu cần viết thế này. Bất lịch sự hết sức.
Katsuro nghĩ giá anh không nhờ tư vấn. Anh vo viên phong bì và bức thư, nhét vào túi quần rồi đứng dậy. Anh định sẽ vứt nó vào thùng rác ở đâu đó.
Nhưng vì chẳng thấy thùng rác nào rốt cuộc anh về nhà với bức thư trong túi. Ở nhà, bố mẹ và Emiko đang sắp xếp bàn thờ.

Con vừa đi đâu đấy? Về muộn quá.
Bà Kanako nói.

Vâng, con…
Anh nói rồi đi lên cầu thang.
Lên phòng, thay quần áo xong, anh liền ném bức thư và phong bì đã vo tròn vào thùng rác. Nhưng ngay lập tức, anh đổi ý và nhặt nó lên. Anh mở bức thư nhàu nhĩ và đọc lại. Có đọc bao nhiêu lần đi nữa thì sự ấm ức vẫn còn nguyên trong lòng.
Anh đã định quên đi nhưng lại thấy không thể cho qua chuyện này. Người viết bức thư đang có sự hiểu lầm lớn. Ông ta viết là ‘cửa hàng cá ba đời’, chứng tỏ đang hình dung ra một cửa hàng bề thế. Chắc hẳn ông ta nghĩ người nhờ tư vấn là một cậu ấm lớn lên trong nhung lụa.
Thư viết ‘Nhìn vào thực tế đi’ nhưng Katsuro đâu có lảng tránh thực tế. Chính vì thế anh mới trăn trở chứ, vậy mà người trả lời thư lại không hiểu được điều đó.
Katsuro ngồi vào bàn. Anh mở ngăn kéo, lấy giấy và bút bi ra. Dưới đây là bức thư anh đã hơi mất thời gian để viết.

Gửi tiệm tạp hóa Namiya.

Cảm ơn ông đã trả lời tôi. Tôi ngạc nhiên lắm vì không nghĩ sẽ nhận được thư hồi âm của ông.
Tuy nhiên sau khi đọc thư, tôi lại thấy thất vọng.
Nói thẳng ra là ông chẳng hiểu gì về những trăn trở của tôi cả. Bản thân tôi cũng biết kế nghiệp gia đình sẽ an toàn hơn. Chẳng cần ông phải nói đâu.
Nhưng an toàn ở hiện tại không có nghĩa là sẽ ổn định.
Hình như ông đang hiểu lầm, cửa hàng nhà tôi nhỏ lắm, bề ngang chỉ rộng có 3,64 m thôi. Cố gắng lắm cũng chỉ đủ tiền chi tiêu hằng ngày, không thể nói là đắt hàng được. Tôi nghĩ có thừa kế một cửa hàng như vậy cũng chẳng đảm bảo được cho tương lai. Nếu vậy thì can đảm tìm một con đường khác cũng là một cách chứ? Như tôi đã nói ở thư trước, hiện tại cả bố và mẹ đều ủng hộ tôi. Nếu từ bỏ ước mơ lúc này tôi sẽ khiến bố mẹ thất vọng.
Ông còn hiểu lầm một điều nữa. Tôi coi âm nhạc cũng như một nghề. Tôi sẽ kiếm sống bằng việc hát, biểu diễn và sáng tác. Song hình như ông lại nghĩ rằng tôi chỉ coi âm nhạc như một thú vui nghệ thuật thôi thì phải. Vậy nên ông mới dùng cách nói ‘muốn làm nghệ sĩ’. Về điểm này thì tôi xin được phản đối. Tôi muốn trở thành một người làm âm nhạc chuyên nghiệp chứ không phải một nghệ sĩ xa rời thực tế. Tôi muốn thành nhạc sĩ.
Bản thân tôi cũng biết chỉ những người có tài năng đặc biệt thì mới thành công. Nhưng sao ông có thể khẳng định là tôi không có tài năng? Ông đã bao giờ nghe bài hát của tôi đâu? Đừng vội kết luận kiểu thành kiến như thế. Chưa thử thì sao mà biết được.
Tôi đợi hồi âm của ông.

Nhạc sĩ cửa hàng cá.

Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Điều kì diệu của tiệm tạp hóa Namiya.