Chương 2.8
-
Điều kì diệu của tiệm tạp hóa Namiya
- Higashino Keigo
- 1822 chữ
- 2020-05-09 06:29:42
Số từ: 1813
Phương Nam dịch
C.ty Nhã Nam phát hành
NXB Hội Nhà Văn
Số hóa và soát lỗi: VCTVEGROUP
tve-4u.org
K
atsuro, dậy đi.
Cơ thể bị lay mạnh. Katsuro choàng tỉnh. Trước mắt anh là khuôn mặt tái nhợt của bà Kanako.
Katsuro nhăn nhó, chớp chớp mắt.
Gì thế ạ.
Vừa hỏi anh vừa quờ tay lấy đồng hồ đeo tay để ở đầu giường. Đồng hồ chỉ hơn bảy giờ sáng.
Nguy rồi. Bố bị ngất ở ngoài chợ.
Hả?
Anh bật nửa người dậy, tỉnh ngủ hẳn.
Khi nào ạ?
Vừa xong, người ở chợ báo. Họ bảo bố được đưa đến viện rồi.
Katsuro lao ra khỏi giường, với chiếc quần jean vắt ở lưng ghế.
Thay quần áo xong anh cùng bà Kanako và Emiko ra khỏi nhà. Họ dán tờ giấy ghi ‘Hôm nay cửa hàng tạm nghỉ’ ở cánh cửa cuốn.
Ba người bắt taxi đến bệnh viện. Một người đàn ông trung niên trong ban quản lý chợ đang đợi ở đó. Có vẻ ông cũng quen biết bà Kanako.
Đang khuân đồ thì tự nhiên ông ấy thấy khó thở. Chúng tôi đã gọi xe cấp cứu ngay…
Người đàn ông giải thích.
Vậy ạ. Cảm phiền anh quá. Giờ chúng tôi có thể lo được rồi. Anh cứ về chợ đi.
Bà Kanako bày tỏ sự cảm ơn.
Việc sơ cứu đã xong nên giờ có thể tới gặp bác sĩ để nghe tình hình. Katsuro và Emiko cũng ngồi nghe cùng.
Nói ngắn gọn thì do làm việc quá sức. Quả tim đã chịu sức ép. Mọi người có đoán được nguyên nhân không? Gần đây ông ấy có làm việc gì nặng nhọc không?
Vị bác sĩ tóc bạc, khuôn mặt hiền hậu nói với giọng điềm tĩnh.
Khi bà Kanako nói rằng nhà vừa có tang, vị bác sĩ gật đầu với vẻ đồng tình.
Không chỉ thể lực mà có lẽ cả vì căng thẳng thần kinh kéo dài nữa. Hiện tình trạng tim không đến nỗi phải lo lắng quá nhưng vẫn nên cẩn thận. Tôi khuyên ông nhà nên đi kiểm tra định kỳ.
Bà Kanako đáp rằng sẽ bắt chồng làm vậy.
Có thể vào thăm ông Takeo nên cả nhà đến phòng bệnh ngay sau đó. Ông Takeo đang nằm trong phòng dành cho bệnh nhân cấp cứu. Trông thấy cả nhà, ông hơi lúng túng.
Làm gì mà kéo cả nhà đến thế này. Có chuyện gì đâu.
Ông gắng nói nhưng giọng không còn mấy sức lực.
Đúng là mở lại cửa hàng sớm quá. Đáng lẽ nên nghỉ lấy dăm ba hôm.
Nghe bà Kanako nói vậy, ông Takeo lắc đầu, mặt cau có:
Làm thế sao được. Tôi ổn. Nhà mình mà nghỉ thì sẽ phiền cho khách đấy. Có những người mong được ăn cá nhà mình mà.
Nhưng ông cứ cố rồi đổ bệnh thì lại thành xôi hỏng bỏng không.
Tôi đã bảo không sao mà.
Bố đừng quá sức.
Katsuro nói.
Nếu bố muốn mở cửa hàng thì con sẽ giúp.
Cả ba người quay sang nhìn anh. Đôi mắt nào cũng có ánh sửng sốt.
Sau khoảnh khắc tất cả cùng im lặng, ông Takeo cất tiếng làu bàu:
Mày bảo sao? Mày thì được tích sự gì. Đến mổ cá còn không biết.
Không đâu. Bố quên rồi à? Đến tận lúc học xong cấp ba, con vẫn giúp cửa hàng mỗi dịp nghỉ hè đấy.
Đó đâu phải công việc chuyên nghiệp.
Nhưng…
Katsuro im bặt. Ông Takeo đang thò tay phải ra khỏi chăn như muốn ngăn thằng con nói.
Chuyện âm nhạc, mày tính sao?
Thì con định sẽ bỏ…
Cái gì?
Miệng ông Takeo méo xệch.
Mày chạy trốn à?
Không phải, con nghĩ là mình nên tiếp quản cửa hàng.
Ông Takeo tặc lưỡi.
Ba năm trước, mày nói hùng hồn thế, kết cục là vậy hả? Nói thẳng cho mày biết là bố không có ý định để mày tiếp quản cửa hàng đâu.
Katsuro kinh ngạc nhìn bố.
Ông à.
Bà Kanako lo lắng nói.
Nếu mày muốn làm nghề cá thì lại là chuyện khác. Nhưng mày đâu có muốn. Tiếp quản với tâm trạng như vậy thì sao có thể làm nghề cá cho tử tế được. Vài năm nữa lại tiếc biết thế theo âm nhạc còn hơn
.
Không có chuyện đó đâu.
Có đấy. Tao biết chứ. Đến lúc đó, mày sẽ viện đủ lý do bào chữa rằng tại bố ốm nên mới phải tiếp quản cửa hàng, rằng mày đã hi sinh vì gia đình, mày sẽ đổ hết lỗi cho mọi người mà không chịu chút trách nhiệm nào hết.
Ông à, đâu cần phải nói với con như thế.
Bà im đi… Sao, mày không nói lại được đúng không? Mày muốn càm ràm gì thì nói đi.
Katsuro dẩu môi lên, mắt lườm ông Takeo.
Việc con nghĩ cho gia đình chẳng lẽ xấu đến thế sao?
Ông Takeo khịt mũi.
Những lời to tát ấy hãy nói khi nào mày làm được dù chỉ một việc thôi. Mày đã làm được cái gì ra hồn khi theo đuổi âm nhạc chưa? Chưa, đúng không? Nếu mày quyết dành tâm huyết cho một việc đến mức bỏ ngoài tai cả lời bố mẹ thì hãy tạo ra thành quả đi. Việc đó còn chưa làm được mà lại nghĩ có thể bán cá thì đúng là xúc phạm tao quá.
Sau khi nói một tràng, ông Takeo hơi nhăn mặt, tay ôm ngực.
Ông à,
bà Kanako gọi,
Ông không sao chứ? Emiko, gọi bác sĩ mau.
Bà đừng lo. Không có gì đâu. Này, Katsuro, mày nghe cho rõ đây.
Vẫn nằm trên giường, ông Takeo hướng ánh mắt nghiêm nghị về phía Katsuro.
Cả tao và Ngư Tùng đều chưa yếu đến mức phải nhờ đến mày. Thế nên mày không cần nghĩ ngợi gì cả, cứ cố thêm một lần nữa đi. Hãy lên Tokyo chiến đấu. Dù thua cũng phải chiến đấu. Phải để lại dấu ấn. Chưa làm được thì đừng có vác mặt về. Hiểu chưa?
Chẳng nghĩ ra được lời nào, Katsuro bèn im lặng. Thấy vậy, ông Takeo gằn giọng hỏi lại:
Mày hiểu chưa?
Con hiểu rồi.
Katsuro đáp lí nhí.
Thật không? Đây là lời hứa giữa hai người đàn ông đấy.
Katsuro gật đầu thật mạnh trước câu hỏi của bố.
Từ bệnh viện về, Katsuro bắt tay thu dọn hành lý luôn. Không chỉ dọn đồ mang đi, anh còn dọn cả đồ đạc trong phòng. Suốt một thời gian dài căn phòng không được dọn dẹp tử tế nên đây gần giống như một cuộc tổng vệ sinh.
Bàn với giường mẹ vứt đi giúp con. Giá sách không dùng nữa nên có thể bỏ đi.
Trong lúc tạm nghỉ để ăn trưa, Katsuro nói với bà Kanako.
Con không dùng phòng đó nữa đâu.
Thế cho em dùng nhé?
Emiko hỏi ngay.
Ừ.
Tuyệt.
Emiko khẽ đập hai tay vào nhau.
Katsuro à, bố nói thế thôi nhưng con có thể về nhà bất cứ lúc nào.
Nghe mẹ nói vậy, Katsuro gượng cười với mẹ:
Mẹ nghe đấy. Đó là lời hứa giữa hai người đàn ông.
Nhưng mà…
Bà Kanako bỏ lửng câu nói.
Việc dọn dẹp kéo dài đến tận xế chiều. Trước đó, bà Kanako đến bệnh viện để đón ông Takeo về. So với hồi sáng, sắc mặt ông Takeo đã tươi tỉnh hơn.
Bữa tối hôm ấy là món lẩu sukiyaki. Có vẻ như bà Kanako đã vung tay mua loại thịt hảo hạng. Emiko vui như đứa trẻ, ông Takeo được bác sĩ dặn phải hạn chế thuốc lá và chất cồn mấy hôm nên cứ cằn nhằn vì không được uống bia. Với Katsuro thì đây là bữa ăn ấm cúng đầu tiên kể từ sau đám tang.
Xong bữa tối, Katsuro chuẩn bị rời đi. Anh sẽ về Tokyo. Bà Kanako nói để mai hẵng đi, nhưng bị ông Takeo mắng là cứ để nó làm gì tùy thích.
Dạ, con đi đây.
Hai tay xách đồ, Katsuro chào tạm biệt bố mẹ và Emiko.
Vững vàng lên con nhé.
Bà Kanako nói. Ông Takeo thì im lặng.
Ra khỏi nhà, Katsuro không đi ra ga mà chọn đi đường vòng. Anh định ghé qua tiệm tạp hóa Namiya lần cuối. Biết đâu trong hộp nhận sữa lại có thư hồi âm cho bức thư của anh hôm qua.
Anh đến kiểm tra thử, quả nhiên có thư hồi âm thật. Cho bức thư vào túi quần, Katsuro nhìn lại cửa tiệm bỏ hoang. Tấm biển phủ đầy bụi trông như thể muốn tâm sự với Katsuro điều gì đó.
Anh đi ra ga, lên tàu xong anh mới mở thư ra đọc.
Gửi nhạc sĩ cửa hàng cá.
Tôi đã đọc bức thư thứ ba.
Tôi không thể nói chi tiết nhưng việc gặp trực tiếp là không thể. Vả lại, không nên gặp thì hơn. Gặp rồi cậu sẽ thất vọng đấy. Cậu sẽ ghét bản thân vì hóa ra đã nhờ một kẻ thế này tư vấn. Hãy thôi nói đến chuyện này.
Ra là vậy. Cuối cùng cậu cũng nghĩ tới chuyện không theo nghề nhạc sĩ nữa.
Nhưng có lẽ đó chỉ là tạm thời. Cậu vẫn muốn trở thành nhạc sĩ. Biết đâu khi đọc lá thư này, cậu lại đổi ý.
Tôi cũng chẳng biết việc đó là tốt hay là xấu nữa.
Tôi chỉ muốn nói với cậu thế này:
Việc cậu theo đuổi con đường âm nhạc không bao giờ là vô ích.
Tôi nghĩ sẽ có người được cứu rỗi bởi bài hát của cậu. Thứ âm nhạc cậu tạo ra chắc chắn sẽ được lưu lại.
Nếu cậu hỏi tại sao tôi có thể khẳng định như vậy thì tôi cũng chịu, không biết nói sao, nhưng điều đó là chắc chắn.
Về chuyện này thì cứ tin tôi. Tin tới giây phút cuối cùng.
Tiệm tạp hóa Namiya.
Katsuro nghiêng đầu thắc mắc ngay khi vừa đọc xong.
Thư hồi âm này là sao? Lịch sự một cách khó hiểu. Cách dùng từ không hề thô lỗ như mấy thư trước.
Lạ nhất là ông ta thấy được việc Katsuro lại quyết tâm trở thành nhạc sĩ. Có lẽ vì đọc thấy được tâm can người khác nên tiệm tạp hóa Namiya mới trở thành nơi giải đáp thắc mắc chăng.
Tin tới giây phút cuối cùng?
Không biết ý ông ta là sao. Nghĩa là một ngày nào đó ước mơ của anh sẽ thành hiện thực à? Nhưng tại sao ông ta có thể khẳng định được điều đó?
Katsuro cho bức thư vào phong bì rồi nhét vào túi xách. Dù sao thì cũng được tiếp thêm dũng khí,
anh nghĩ.