Chương 3.2
-
Điều kì diệu của tiệm tạp hóa Namiya
- Higashino Keigo
- 2252 chữ
- 2020-05-09 06:29:44
Số từ: 2235
Phương Nam dịch
C.ty Nhã Nam phát hành
NXB Hội Nhà Văn
✯✯✯
Số hóa và soát lỗi: VCTVEGROUP
tve-4u.org
T
akayuki làm việc ở tầng năm của một tòa nhà nhìn xuống đường Yasukuni, khu Shinjuku. Công ty của anh chuyên bán và cho thuê máy văn phòng, khách hàng chủ yếu là các doanh nghiệp vừa và nhỏ. Tay giám đốc trẻ tuyên bố:
Sắp đến thời của mi-com rồi.
Mi-com là viết tắt của micro computer, nghĩa là máy vi tính, ám chỉ sắp tới thời kỳ mỗi văn phòng sẽ có một chiếc máy tính. Người học ngành xã hội như Takayuki không biết thứ máy đó dùng để làm gì nhưng theo lời giám đốc thì nó có vô vàn công năng.
Thế nên các cô các cậu phải học từ giờ đi.
Đây là câu cửa miệng của giám đốc gần đây.
Chị Yoriko gọi đến công ty khi Takayuki đang đọc cuốn Nhập môn vi tính
. Vì chẳng hiểu mô tê nên anh đã toan ném nó đi.
Xin lỗi em vì chị gọi điện đến chỗ làm thế này.
Giọng Yoriko có vẻ áy náy.
Không sao đâu. Có chuyện gì thế ạ? Lại chuyện của bố à?
Chị gái mà gọi điện thì chỉ có thể là chuyện đó.
Quả nhiên chị Yoriko bảo ừ.
Hôm qua chị về thăm bố thì thấy tiệm đóng cửa. Em có nghe bố nói gì không?
Hả, em không. Sao hả chị?
Khi chị hỏi bố sao lại đóng cửa tiệm thì bố bảo chẳng có gì đâu, thỉnh thoảng bố vẫn nghỉ bán.
Thì là như bố nói thôi.
Không phải đâu. Trên đường về chị có hỏi một người hàng xóm rằng gần đây tiệm tạp hóa Namiya thế nào. Họ bảo là tiệm đóng cửa cả tuần nay rồi.
Takayuki chau mày.
Lạ thật đấy.
Thì lạ mà. Với lại, chị thấy sắc mặt bố không được tốt. Như kiểu bố gầy hẳn đi ý.
Nếu ốm thì gầy là phải rồi.
Chị cũng nghĩ thế, nhưng mà…
Chuyện này đúng là đáng lo thật. Với ông Yuji bây giờ, công việc tư vấn là động lực sống lớn nhất. Để duy trì công việc thì điều kiện đầu tiên là tiệm tạp hóa vẫn phải hoạt động.
Năm kia Takayuki có về thuyết phục bố đóng cửa tiệm. Nhớ lại bố mình hồi ấy, anh thấy chuyện bố đóng cửa tiệm khi chẳng ốm đau gì thật khó tin.
Em hiểu rồi. Tối nay đi làm về em sẽ đến chỗ bố.
Phiền em quá, giúp chị nhé? Là Takayuki, biết đâu bố lại thổ lộ lý do thật.
Tuy không chắc nhưng anh vẫn nói ‘Vâng, em sẽ hỏi thử’ rồi ngắt điện thoại.
Hết giờ làm, từ công ty anh về thẳng nhà của bố. Trên đường đi, anh rẽ vào bốt điện thoại công cộng để gọi về nhà cho vợ. Nghe anh kể, Fumiko có vẻ lo lắng.
Anh không gặp bố kể từ sau Tết. Tính ra cũng nửa năm rồi. Không biết trong khoảng thời gian ấy đã xảy ra chuyện gì.
Khoảng hơn chín giờ thì Takayuki về tới tiệm tạp hóa Namiya. Anh dừng lại ngắm tiệm. Chẳng có gì lạ khi cửa cuốn đang đóng, nhưng anh lại có cảm giác toàn bộ tiệm đang mất dần sinh khí.
Anh vòng ra cửa sau, vặn tay nắm cửa. Thật bất ngờ là cửa khóa. Takayuki lấy chìa khóa riêng ra. Phải mấy năm rồi anh mới dùng đến nó.
Anh mở cửa, bước vào trong nhà. Đèn bếp không sáng. Anh đi vào trong thì thấy ông Yuji đang nằm trên nệm ở phòng kiểu Nhật.
Nghe thấy tiếng động, ông Yuji xoay người nhìn ra.
Hả, sao con về đây?
Sao với giăng gì ạ. Chị lo lắng nên gọi điện cho con. Chẳng phải bố đang nghỉ bán hàng sao. Lại còn suốt một tuần nay nữa.
Yoriko hả? Con bé đấy rách việc quá.
Thế đâu phải rách việc. Tóm lại đã có chuyện gì vậy? Bố ốm à?
Không có gì nghiêm trọng đâu.
Có nghĩa là bố không khỏe thật.
Bố thấy không khỏe chỗ nào à?
Bố bảo không có gì nghiêm trọng mà. Chẳng có chỗ nào đau hay khó chịu đâu.
Vậy thì sao bố không bán hàng? Bố nói cho con biết đi.
Ông Yuji im lặng. Bố lại bắt đầu bướng bỉnh rồi đây,
anh nghĩ. Song khi nhìn mặt bố, Takayuki không khỏi giật mình. Ông Yuji đang chau mày, hai môi mím chặt lại. Gương mặt thấm đẫm vẻ thống khổ.
Bố, tóm lại là…
Takayuki.
Ông Yuji mở miệng.
Còn phòng không?
Chuyện gì ạ?
Nhà con ấy. Nhà ở Tokyo.
À à.
Anh gật đầu. Năm ngoái anh mua một căn nhà ở Mikata. Là nhà đã qua sử dụng nhưng trước khi chuyển vào anh đã sửa sang lại. Ông Yuji cũng đã đến xem.
Không còn thừa phòng nào đúng không?
Anh hiểu ý ông Yuji. Cùng lúc, anh thấy bất ngờ.
Còn chứ ạ.
Takayuki nói.
Bọn con đã chuẩn bị sẵn phòng cho bố. Phòng kiểu Nhật ở tầng một. Lần trước bố đến, con chẳng cho bố xem rồi còn gì. Tuy hơi chật nhưng có nhiều ánh sáng.
Ông Yuji thở dài rồi gãi phía trên lông mày.
Fumiko thì sao, nó đồng ý thật chứ? Mãi mới có nhà riêng, cả gia đình đang sống với nhau giờ tự dưng ông già này tới thì có phiền không?
Không vấn đề gì đâu ạ. Lúc mua bọn con đã tính tới chuyện đó rồi.
… Thế hả?
Giờ bố muốn chuyển đến ở với bọn con ạ? Bọn con thì lúc nào cũng sẵn sàng.
Vẫn giữ bộ mặt đăm chiêu, ông Yuji bảo:
Được rồi. Vậy thì phiền con.
Takayuki thấy tim đau nhói. Cuối cùng ngày này cũng tới. Tuy nhiên, anh không để suy nghĩ này lộ ra trên mặt.
Bố không cần khách sáo với con đâu. Nhưng chuyện này là sao ạ? Trước đây bố bảo là muốn giữ tiệm cơ mà. Đúng là bố không khỏe rồi.
Không phải. Con đừng lo lắng vớ vẩn. Nói sao nhỉ…
Ông Yuji ngừng lại một lát rồi nói tiếp.
Đã đến lúc rồi.
Takayuki gật đầu.
Ra vậy.
Anh đáp. Ông đã bảo vậy thì anh cũng chẳng biết nói sao nữa.
Một tuần sau, ông Yuji rời tiệm tạp hóa Namiya. Việc chuyển nhà tự làm mà không thuê dịch vụ. Trước mắt chỉ mang đi những thứ tối thiểu, còn lại vẫn để ở tiệm, bởi vẫn chưa quyết định sẽ làm gì với tiệm. Có bán cũng chưa chắc có người mua. Trước mắt cứ để vậy.
Trên đường đến nhà Takayuki, radio của chiếc xe tải đi thuê phát bài Ellie, my love
của Southern All Stars. Ca khúc phát hành vào tháng Ba, giờ đang rất nổi.
Fumiko và cậu con trai vui mừng chào đón thành viên mới. Tất nhiên là Takayuki biết, cậu con trai thì không nói làm gì nhưng trong thâm tâm hẳn Fumiko không thích. Nhưng cô hiền lành và biết điều ở chỗ không nói ra miệng. Chính vì thế mà anh chọn cô làm vợ.
Ông Yuji có vẻ cũng thích cuộc sống mới. Ông đọc sách, xem ti vi trong phòng riêng, thi thoảng ra ngoài đi dạo. Đặc biệt, ông vui vì ngày nào cũng được nhìn thấy thằng cháu.
Song những ngày này không kéo dài lâu. Sống chung với gia đình con trai chưa được bao lâu thì ông đột nhiên đổ bệnh. Nửa đêm, ông thấy khó chịu nên cả nhà phải gọi xe cấp cứu chở ông đến bệnh viện. Ông bảo đau bụng dữ dội. Lần đầu tiên gặp chuyện này nên Takayuki cứ cuống lên.
Hôm sau, bác sĩ cho anh biết cần phải xét nghiệm kỹ hơn nhưng nhiều khả năng ông Yuji bị ung thư gan.
Có lẽ là giai đoạn cuối rồi.
Vị bác sĩ đeo kính nói với giọng rất điềm tĩnh. Takayuki hỏi ý bác sĩ là không cứu được nữa sao. Vẫn giữ nguyên giọng, vị bác sĩ bảo nên nghĩ vậy thì hơn. Nghĩa là phẫu thuật cũng vô ích.
Lẽ dĩ nhiên, ông Yuji không ngồi nghe cùng. Đoạn hội thoại diễn ra lúc ông đang ngủ vì thuốc mê.
Cuộc nói chuyện đi đến thống nhất sẽ không cho người bệnh biết về bệnh tình thật sự. Anh nhờ bác sĩ nghĩ giúp một cách giải thích phù hợp.
Biết được sự tình, chị gái Yoriko khóc nức nở. Chị tự trách mình lẽ ra phải đưa bố đi viện sớm hơn. Nghe vậy, Takayuki cũng thấy đau lòng. Anh biết bố không khỏe nhưng không hình dung được ông lại mắc bệnh nặng thế.
Những ngày chiến đấu với bệnh tật của ông Yuji bắt đầu. Có lẽ nên gọi là may mắn chăng vì hầu như ông Yuji không kêu đau. Takayuki buồn vì mỗi lần đến thăm lại thấy ông gầy đi, nhưng trông ông vẫn khá khỏe mạnh.
Cứ thế khoảng một tháng trôi qua. Một hôm, trên đường đi làm về, Takayuki có ghé vào thăm bố và bất ngờ thấy ông đang ngồi nhìn ra ngoài cửa sổ. Phòng bệnh có hai giường nhưng hiện giường kia đang trống.
Trông bố có vẻ khỏe đấy.
Takayuki lên tiếng.
Ông Yuji ngước nhìn con trai, khẽ mỉm cười.
Bình thường giá toàn chạm đáy. Thi thoảng cũng phải lên giá một hôm chứ.
Lên giá được thì tốt quá. Bánh nhân đậu đỏ đây ạ.
Takayuki đặt túi giấy lên giá ở cạnh giường.
Ông Yuji nhìn chiếc túi rồi quay sang nhìn con trai.
Có việc này bố muốn nhờ con.
Việc gì ạ?
Ông Yuji ‘Ừ’ và cụp mắt xuống. Câu nói ngắn ngủi bật ra từ khóe miệng ông sau đó hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của Takayuki.
Ông bảo ông muốn về lại tiệm.
Về làm gì ạ? Bố lại muốn bán hàng à? Với sức khỏe thế này?
Ông Yuji lắc đầu trước câu hỏi của Takayuki.
Có được bao nhiêu hàng hóa đâu mà bán. Không phải chuyện đó. Chỉ là bố muốn về lại căn nhà đó thôi.
Để làm gì ạ?
Ông Yuji im lặng. Trông ông như đang phân vân không biết có nên nói ra hay không.
Bố à, bố tỉnh táo suy xét giúp con đi. Với sức khỏe thế này, bố làm sao sống một mình được. Phải có ai đó ở cùng để chăm sóc bố chứ. Bố cũng biết chuyện đó bây giờ không đơn giản mà.
Nghe vậy, ông Yuji nhíu mày, lắc đầu.
Không cần ai ở cùng bố cả. Một mình bố là được rồi.
Đâu có được. Rõ ràng là không thể bỏ mặc người ốm một mình. Bố đừng nói linh tinh.
Ông Yuji hướng ánh mắt nài nỉ về phía Takayuki.
Chỉ một đêm thôi.
Một đêm?
Ừ, một đêm thôi. Bố muốn con để bố một mình ở căn nhà đó một đêm thôi.
Hả? Thế nghĩa là sao ạ?
Có nói với con cũng vô ích. Con không hiểu được đâu. Mà không, chẳng ai hiểu được cả. Con sẽ cho đây là chuyện ngớ ngẩn và không chịu thuận theo bố.
Bố chưa nói thì sao mà biết được.
Không.
Ông Yuji nghiêng đầu.
Vô ích thôi. Con sẽ không tin đâu.
Hả? Không tin? Không tin cái gì?
Ông Yuji không trả lời câu hỏi ấy mà nghiêm giọng bảo:
Takayuki, chẳng phải bác sĩ đã nói với con là bố có thể ra viện bất cứ lúc nào sao. Rằng không thể chữa trị cho bố được nữa nên cứ để bố làm những gì bố thích.
Đến lượt Takayuki im lặng. Điều ông Yuji nói là sự thật. Ông đã được tuyên là vô phương cứu chữa, có thể ra đi bất cứ lúc nào.
Bố xin con đấy, Takayuki. Như thế này này.
Ông Yuji chắp tay trước mặt.
Takayuki nhăn mặt.
Bố đừng làm thế.
Không còn thời gian đâu. Con đừng hỏi, đừng nói gì nữa, hãy để bố làm điều bố muốn.
Câu nói của người cha già đè lên lồng ngực Takayuki nặng trĩu. Dù không hiểu chuyện này nhưng anh buộc phải làm ông toại nguyện.
Takayuki thở dài.
Bao giờ đi ạ?
Càng sớm càng tốt. Tối nay được không?
Tối nay?
Anh trợn tròn mắt.
Sao lại gấp thế…
Bố đã bảo không còn thời gian mà.
Nhưng phải giải thích với mọi người nữa.
Không cần đâu. Đừng nói với nhà Yoriko. Với bệnh viện thì chỉ cần mình về nhà một chút. Từ đây mình sẽ về thẳng tiệm.
Bố à, rốt cuộc là sao ạ. Bố có thể nói cho con lý do không?
Ông Yuji ngoảnh đi.
Con nghe xong thể nào cũng bảo không được cho mà xem.
Không đâu. Con hứa đấy. Con sẽ đưa bố về tiệm. Vì vậy hãy nói cho con biết.
Ông Yuji từ từ ngoảnh mặt sang nhìn Takayuki.
Con nói thật chứ? Con sẽ tin lời bố chứ?
Con nói thật. Con sẽ tin bố. Lời hứa giữa hai người đàn ông.
Được rồi.
Ông Yuji gật đầu.
Bố sẽ kể.