• 5,394

Chương 4.1


Số từ: 2090
Phương Nam dịch
C.ty Nhã Nam phát hành
NXB Hội Nhà Văn
✫✫✫
Số hóa và soát lỗi: VCTVEGROUP
tve-4u.org
Chương bốn: Mặc niệm bằng nhạc The Beatles

R
a khỏi nhà ga, lúc đi qua dãy phố với những cửa hàng nằm san sát, Waku Kousuke bất chợt nhận ra cảm giác cáu kỉnh đang lan tỏa trong lồng ngực. Đúng như anh nghĩ. Nơi này cũng đang suy tàn. Cái thời người từ nơi khác đổ về đây sống khiến phố chợ trước cửa ga nhộn nhịp là hồi thập niên bảy mươi rồi. Gần bốn mươi năm trôi qua. Thời thế đã thay đổi. Ngày càng có nhiều cửa hàng ở các thị trấn địa phương phải đóng cửa. Không có lý gì mà nơi này là ngoại lệ.
Anh bước đi chậm rãi, thầm so sánh với khung cảnh ngày xưa. Cứ ngỡ ký ức về thị trấn này đã phai nhạt nhưng khi đặt chân tới nơi, anh ngạc nhiên thấy mình lại nhớ ra nhiều chuyện.
Đương nhiên không phải thị trấn không thay đổi gì. Cửa hàng cá mẹ anh vẫn thường mua đã biến mất khỏi khu phố chợ. Tên tiệm hình như là Ngư Tùng
. Ông chủ tiệm có làn da đen giòn rám nắng lúc nào cũng cất tiếng rao sang sảng.
Các mẹ các chị ơi, hôm nay có hàu thượng hạng này, không mua là uổng đấy, mua về cho chồng ăn đi nào…

Không biết cửa hàng cá đó giờ sao. Hình như anh có nghe nói nhà đó có cậu con trai kế nghiệp nhưng ký ức ấy đã mai một đi nhiều nên có thể anh nhầm với cửa hàng khác.
Đi dọc theo phố chợ được một lúc, anh rẽ phải ở đoạn áng chừng là đúng. Anh không chắc có đến được đúng nơi cần đến hay không.
Kousuke đi vào con đường mờ tối. Tuy có đèn đường nhưng không phải tất cả đều được bật. Sau đợt thiên tai năm ngoái, cả nước Nhật được yêu cầu tiết kiệm điện. Với đèn đường chắc chỉ cần nhìn rõ dưới chân là đủ.
So với hồi Kousuke còn nhỏ thì nhà cửa bây giờ đã nhiều hơn. Anh nhớ láng máng hồi tiểu học, cả thị trấn này sôi nổi với kế hoạch phát triển.
Sẽ có rạp chiếu phim đấy.
Một đứa trong lớp loan tin.
Hẳn là kế hoạch đã thành công ở mức độ nhất định. Hiện tượng kinh tế bong bóng cũng đã gõ cửa nơi đây. Rất có thể đây từng là thị trấn ven đô ưa thích của những người làm việc ở Tokyo.
Con đường dẫn anh tới giao lộ hình chữ T. Điều này không nằm ngoài dự đoán. Thậm chí còn đúng như trong ký ức. Kousuke rẽ sang phải.
Đi thêm một lúc nữa, anh gặp một con dốc thoai thoải. Chỗ này cũng giống như trong ký ức. Chỉ cần đi thêm đoạn nữa chắc chắn sẽ thấy tiệm đó. Trong trường hợp thông tin ấy không phải là tin đồn nhảm.
Kousuke nhìn xuống dưới chân và tiếp tục bước. Nếu nhìn về phía trước, anh sẽ sớm biết tiệm đó còn tồn tại hay không. Nhưng anh vẫn bước mà không ngẩng lên. Chẳng hiểu sao anh sợ phải biết câu trả lời sớm. Giả như đó là tin đồn nhảm thì anh vẫn muốn nuôi hi vọng đến phút chót.
Cuối cùng anh cũng dừng bước. Vì anh biết mình đã ở ngay cạnh tiệm. Con đường này anh đã đi qua không biết bao nhiêu lần.
Kousuke ngẩng lên. Sau đó, anh hít một hơi thật sâu rồi thở ra.
Tiệm đó vẫn còn. Tiệm tạp hóa Namiya. Tiệm có liên quan mật thiết tới số phận Kousuke.
Anh từ từ bước lại gần. Chữ trên bảng hiệu đã bị mờ, không còn đọc được nữa. Cửa cuốn đầy gỉ sét. Chỉ có căn nhà vẫn còn đó. Như thể đang đợi Kousuke tới.
Anh nhìn đồng hồ đeo tay. Chưa tới mười một giờ đêm. Anh đến hơi sớm.
Anh đưa mắt nhìn quanh. Không một bóng người. Chẳng có vẻ gì là có người đang sống trong căn nhà này. Có tin được thông tin ấy không nhỉ? Dù sao cũng chỉ là thông tin trên mạng. Có lẽ vẫn nên đặt nghi vấn.

Nhưng ở thời này, dùng cái tên ‘Tiệm tạp hóa Namiya’ để tung tin đồn nhảm thì có ích gì? Chỉ một số rất ít người biết đến tiệm này.
Kousuke nghĩ cứ xem tình hình thế nào. Với lại anh cũng chưa viết thư. Dù đã quyết định dấn thân vào một sự kiện kỳ lạ nhưng không có nghĩa là anh hoàn toàn chấp nhận.
Kousuke quay trở lại con đường vừa đi, xuyên qua khu dân cư để quay lại khu phố chợ trước ga. Hầu hết các tiệm đã đóng cửa. Anh đã hi vọng có quán ăn gia đình nào mở cửa 24/24 nhưng có vẻ anh đã lầm.
Trông thấy cửa hàng tiện lợi, anh bèn ghé vào. Trước mắt có thứ anh cần phải mua. Anh lấy hàng ở chỗ để văn phòng phẩm rồi mang tới quầy tính tiền. Nhân viên là một cậu thanh niên.

Quanh đây không có quán nào mở đến khuya à? Quán rượu chẳng hạn.
Anh hỏi sau khi trả tiền xong.

Đoạn trên kia có mấy quán nhậu. Tôi cũng chưa vào đó bao giờ.
Cậu nhân viên đáp với giọng thờ ơ.

Vậy hả. Cảm ơn cậu.

Ra khỏi cửa hàng tiện lợi, anh đi thêm một đoạn nữa thì thấy một dãy quán bar và quán rượu. Quán nào trông cũng ảm đạm. Chắc chỉ là chỗ để mấy ông chủ tiệm quanh đây tụ tập.
Song khi nhìn thấy biển hiệu của một quán, Kousuke đã đứng lại. Tấm biển ghi ‘Bar Fab4’. Một cái tên anh không thể lẳng lặng bước qua.
Anh mở cánh cửa đen bóng rồi ngó vào trong. Có hai bàn ở phía ngoài, trong cùng là quầy bar. Một phụ nữ mặc chiếc váy liền thân không tay màu đen đang ngồi trên chiếc ghế đẩu. Cô để kiểu đầu cúp đuôi ngắn. Trong quán không còn ai khác nên chắc cô là chủ quán.
Cô quay ra với vẻ ngạc nhiên:
Quý khách vào uống ạ?

Trông cô cũng phải tầm bốn lăm, bốn sáu. Gương mặt đúng kiểu phụ nữ Nhật.

Vâng. Muộn rồi chăng?

Nghe vậy người phụ nữ nhoẻn miệng cười, tụt xuống ghế đẩu.

Không ạ. Quán mở đến mười hai giờ cơ.


Vậy cho tôi một ly.
Kousuke bước vào quán, chọn chiếc ghế trong cùng của quầy bar.

Anh không cần phải vào tận đó đâu.
Người phụ nữ gượng cười rồi đưa cho anh chiếc khăn ướt.
Tôi nghĩ hôm nay sẽ không còn khách nữa.


Không, không sao. Tôi có việc muốn làm trong lúc uống.
Anh đón lấy chiếc khăn rồi lau tay và lau mặt.

Việc muốn làm?


À vâng, một chút thôi.
Anh đánh trống lảng. Rất khó giải thích.
Cô chủ không tò mò gì thêm.

Vậy à. Tôi sẽ không làm phiền đâu, anh cứ tự nhiên. Anh dùng gì?


Cho tôi bia đi. Có bia đen không?


Guinness có được không?


Được chứ.

Cô chủ cúi xuống phía sau quầy bar. Có vẻ bên dưới là tủ lạnh.
Một chai Guinness được đem ra. Cô mở nắp, rót bia vào cốc vại. Cô rót rất khéo. Lớp bọt giống như kem chỉ nổi lên chừng hai centimet.
Kousuke uống liền tù tì một hơi rồi dùng mu bàn tay lau miệng. Vị đắng đặc trưng lan tỏa trong miệng.

Cô uống cùng tôi nhé.


Cảm ơn anh.
Cô chủ đặt một đĩa hạt trộn trước mặt Kousuke rồi lấy thêm một chiếc cốc nhỏ, rót bia vào đó.
Mời anh.

Kousuke đáp ‘Mời cô’ rồi lấy các thứ mua ở cửa hàng tiện lợi ra. Một tập giấy viết thư và bút bi. Anh đặt chúng lên bàn quầy.
Cô chủ ngạc nhiên.
Anh viết thư à?


À vâng.

Cô chủ gật đầu tỏ vẻ đã hiểu rồi rời đi chỗ khác. Hẳn là cô muốn giữ ý.
Kousuke nhấp một ngụm bia, đưa mắt nhìn quanh quán.
Tuy là quán rượu nằm ở thị trấn đã suy tàn nhưng quán không hề có vẻ tồi tàn. Bàn ghế được thiết kế đơn giản, tao nhã.
Tường được trang trí bằng tranh và poster của bốn chàng trai từng nổi tiếng nhất thế giới hơn bốn mươi năm trước. Có cả một bức vẽ tàu ngầm màu vàng thiết kế theo phong cách pop đương đại.
Fab4 là viết tắt của ‘Fabulous 4’ nghĩa là ‘4 người tuyệt vời’. Đây là tên gọi khác của nhóm The Beatles.

Đây là quán chuyên nhạc The Beatles à?
Kousuke hỏi cô chủ.
Cô chủ khẽ nhún vai.

Vâng, cũng tạm coi tôi kinh doanh bằng thứ đó.

Kousuke đưa mắt nhìn lại quán lần nữa. Trên tường có gắn màn hình tinh thể lỏng. Anh tò mò không biết quán chiếu những thước phim nào của The Beatles. Chắc là Hard day’s night
hoặc là
Help!

thôi. Quán bar tỉnh lẻ này không thể có những thước phim quý mà Kousuke không biết.

Tôi tưởng thế hệ chị không biết nhiều về The Beatles?

Trước câu hỏi của Kousuke, cô lại nhún vai.

Không đâu. Lúc tôi lên cấp hai thì ban nhạc mới tan rã được chừng hai năm thôi. Thời chúng tôi là thịnh hành nhất đấy. Các sự kiện diễn ra khắp nơi.

Kousuke nhìn gương mặt người phụ nữ.

Hỏi phụ nữ câu này thật thất lễ nhưng chị…

Như thể hiểu ra, cô gượng cười.

Tôi không còn ở tuổi bận tâm mấy chuyện đó đâu. Tôi tuổi Hợi.


Tuổi Hợi, nghĩa là…
Kousuke chớp mắt.
Kém tôi hai tuổi à?

Nhìn cô thì không thể nghĩ đã ngoài năm mươi.

Ồ, vậy ư. Trông anh trẻ thật đấy.
Cô chủ quán nói. Câu này đương nhiên là nịnh rồi.
Bất ngờ quá,
Kousuke lẩm bẩm.
Cô chủ lấy ra tấm danh thiếp. Danh thiếp ghi Haraguchi Eriko.

Anh chắc không phải người vùng này. Anh đến vì công việc à?

Kousuke không biết phải đáp sao. Anh không nghĩ ra được lời nói dối nào hợp lý.

Không phải vì công việc. Về thăm quê cũ thôi. Trước kia tôi sống ở thị trấn này. Cách đây đã bốn mươi năm.


Ồ.
Cô chủ tròn mắt ngạc nhiên.
Vậy có khi chúng ta gặp nhau rồi cũng nên.


Cũng có thể.
Kousuke uống bia.
Mà không thấy quán bật nhạc nhỉ.


À, xin lỗi anh. Tôi bật đĩa thịnh hành trước nhé.


Gì cũng được.

Cô chủ quay lại quầy bar, thao tác trên chiếc máy gần đó. Chẳng bao lâu sau, đoạn nhạc dạo quen thuộc phát ra từ loa gắn trên tường. Bài Love me do
.
Chai Guinness đầu tiên hết ngay tức thì. Anh gọi chai thứ hai.

Cô còn nhớ hồi nhóm The Beatles đến Nhật không?
Kousuke hỏi.
Cô khẽ đáp ‘Không’ rồi nhăn mặt.

Tôi cảm giác như có thấy trên ti vi nhưng nhiều khả năng là ảo giác. Có thể tôi nghe các anh trai nói chuyện rồi tưởng đó là ký ức của mình.

Kousuke gật đầu.
Cũng có thể lắm.


Anh còn nhớ không?


Chà. Hồi đấy tôi cũng còn nhỏ. Nhưng chắc chắn là tôi đã tận mắt thấy. Tuy không phải là truyền hình trực tiếp nhưng tôi vẫn nhớ là mình có thấy cảnh nhóm The Beatles xuống máy bay, chạy trên đường cao tốc bằng xe Cadillac. Chuyện xe đó là Cadillac thì mãi sau này tôi mới biết. Cả chuyện tên bài hát nhạc nền cho đoạn phim khi đó là ‘Mr. Moonlight’ nữa.

Mr. Moonlight.
Cô chủ nhắc lại.
Bài hát đó không phải của nhóm The Beatles sáng tác nhỉ?


Đúng rồi. Ở Nhật bài đó nổi lên từ sau khi The Beatles sang biểu diễn nên nhiều người nghĩ bài đó do nhóm sáng tác.
Chợt nhận ra mình nói hăng say quá, Kousuke bèn ngưng lại. Lâu lắm rồi anh mới hào hứng với đề tài này.

Thời đó hay thật đấy.
Cô chủ nói.

Công nhận.
Kousuke uống cạn ly bia rồi lại gọi thêm bia đen.
Dòng suy tưởng của anh quay trở về hơn bốn mươi năm trước.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Điều kì diệu của tiệm tạp hóa Namiya.