• 5,394

Chương 4.4


Số từ: 1386
Phương Nam dịch
C.ty Nhã Nam phát hành
NXB Hội Nhà Văn
✫✫✫
Số hóa và soát lỗi: VCTVEGROUP
tve-4u.org
C
uộc điện thoại từ cậu bạn thích nhạc The Beatles đến khi chỉ còn một tuần nữa là hết kỳ nghỉ hè. Đó là cậu bạn có lần kể cho Kousuke nghe chuyện hậu trường buổi biểu diễn của The Beatles tại Nhật Bản. Cậu ta hỏi bây giờ tới nhà Kousuke có được không. Cậu ta muốn cùng nghe nhạc The Beatles như mọi khi. Hâm mộ cuồng nhiệt nhóm The Beatles nhưng cậu ta chẳng có đĩa hát nào. Nhà cậu ta không có máy nghe nhạc. Khi nào muốn nghe The Beatles, cậu ta lại tới nhà Kousuke.

Xin lỗi cậu, tạm thời không được đâu. Nhà tớ đang sửa lại nội thất nên không dùng được bộ dàn.
Từ lúc bộ dàn bị bán, Kousuke đã nghĩ sẵn lý do để nói với bọn bạn nên có thể đáp một cách trơn tru.

Hả, vậy sao?
Giọng cậu ta có vẻ thất vọng.
Giờ tớ đang trong tâm trạng muốn nghe lắm đây. Nghe nhạc The Beatles ấy. Bằng âm thanh chuẩn.


Có chuyện gì à?

Nghe Kousuke hỏi, cậu bạn chỉ ‘Ừ’, sau một quãng nghỉ đầy ẩn ý, cậu ta mới nói tiếp.
Tớ vừa đi xem phim về. Hôm nay công chiếu mà.

Kousuke khẽ hét ‘A’ lên trong miệng. Cậu hiểu ra ngay đó là phim Let it be.


Phim thế nào?
Kousuke hỏi.

Ừm… nói sao nhỉ, hiểu được nhiều chuyện.


Hiểu? Hiểu cái gì?


Thì nhiều chuyện mà. Chẳng hạn như tại sao lại tan rã.


Ai nói lý do tan rã à?


Không, không phải vậy. Thời điểm quay bộ phim này thì chưa có chuyện tan rã. Nhưng tớ cảm nhận được điều đó. Kiểu như, à, thì ra là vậy. Tớ không diễn đạt được… Cậu xem sẽ hiểu thôi, chắc thế.


Hừm.

Cuộc nói chuyện điện thoại buồn tẻ kết thúc. Kousuke về phòng mình, ngắm từng đĩa hát The Beatles. Cộng cả số đĩa của anh họ lẫn đĩa cậu tự mua thì có hơn năm mươi chiếc.
Cậu không muốn xa những chiếc đĩa này. Cậu đã nghĩ cách để mang chúng tới nơi ở mới. Bố mẹ đã dặn mang càng ít đồ càng tốt nhưng riêng số đĩa này thì cậu không thể bỏ lại.
Cậu quyết định sẽ không nghĩ nhiều đến chuyện bỏ trốn. Không đời nào bố mẹ thay đổi kế hoạch chỉ vì cậu phản đối. Nhưng Kousuke cũng không thể ở lại đây một mình. Vậy thì cậu chỉ còn cách là tin lời ông Namiya, rằng bố mẹ có suy nghĩ của riêng bố mẹ, một ngày nào đó vấn đề sẽ được giải quyết.
Tại sao cậu bạn lại nói với Kousuke chuyện đó? Nếu xem bộ phim Let it be,
cậu sẽ hiểu được điều gì?
Sau bữa tối hôm đó, lần đầu tiên ông Sadayuki tiết lộ cụ thể kế hoạch đi trốn. Thời gian là đêm ngày 31 tháng Tám, sẽ xuất phát lúc mười hai giờ đêm.

Ngày 31 là thứ Hai nên bố vẫn đi làm. Bố sẽ nói với mọi người ở công ty là nghỉ làm khoảng một tuần từ ngày mồng 1 tháng Chín nên hôm sau nếu bố không đến công ty cũng không ai thắc mắc. Nhưng sang tuần tiếp theo chắc chắn sẽ có nhiều nơi gọi tới về việc thanh toán tiền. Việc chúng ta bỏ trốn sẽ bại lộ. Khi ấy chúng ta buộc phải náu mình tại nơi ở mới. Nhưng cả nhà đừng lo. Bố có đủ tiền mặt để ba người chúng ta sống trong khoảng từ một đến hai năm. Trong thời gian đó chúng ta sẽ tính bước tiếp theo.
Giọng ông Sadayuki tràn đầy tự tin.

Còn trường của con? Con sẽ phải chuyển tới trường cấp hai nào?

Ông Sadayuki thoáng sa sầm mặt trước câu hỏi của Kousuke.

Bố tính toán cả rồi. Nhưng chưa tiến hành được ngay đâu. Con chịu khó tự học cho tới lúc đó nhé.


Tự học, nghĩa là con không thể đến trường à?


Bố không nói thế. Bố chỉ nói chưa thể đi học ngay thôi. Nhưng rồi sẽ đâu vào đấy. Cấp hai vẫn là chương trình phổ cập. Kiểu gì con cũng vào được trường nào đó. Con không cần phải nghĩ ngợi gì đâu. Bố sẽ xin cô giáo chủ nhiệm cho con vào học muộn với lý do cả gia đình đi nước ngoài khoảng một tuần vì công chuyện.
Ông Sadayuki cáu kỉnh nói.
Kousuke những muốn hỏi vậy còn trường cấp ba thì sao
nhưng cậu im lặng. Cậu đã đoán được câu trả lời của bố. Bố tính toán cả rồi, con không phải lo.
Chắc chắn bố sẽ nói thế.
Cảm giác bất an một lần nữa lại dậy lên khiến cậu băn khoăn không biết liệu đi cùng bố mẹ có thực sự ổn không. Dù biết rằng chẳng còn lựa chọn nào khác song cậu vẫn chưa thể sẵn sàng.
Chỉ có thời gian cứ lặng lẽ trôi. Lúc nhận ra thì mai đã là ngày 31 tháng Tám. Tối đến, Kousuke đang kiểm tra hành lý thì cửa đột nhiên bật mở. Cậu giật mình ngẩng lên, ông Sadayuki đang đứng ở ngưỡng cửa.

Bố nói chuyện một chút được không?


Được ạ…

Ông Sadayuki vào phòng, ngồi khoanh chân bên cạnh Kousuke.

Con sắp xong hành lý chưa?


Cũng hòm hòm. Con nghĩ cứ mang hết sách giáo khoa đi.


Ừ, cần đến sách giáo khoa đấy.


Với lại, con nhất định phải mang theo cái này.
Kousuke kéo thùng các tông ở gần đó lại. Bên trong là đĩa hát của The Beatles.
Ông Sadayuki nhòm vào rồi khẽ nhíu mày.

Nhiều vậy cơ à?


Con đã cố gắng bớt đi những thứ khác rồi. Vậy nên chỗ này vẫn có thể mang theo được.
Kousuke nhấn mạnh.
Ông Sadayuki gật đầu lấp lửng. Sau khi nhìn một lượt căn phòng, ông quay lại nhìn Kousuke rồi đột nhiên hỏi:

Con nghĩ thế nào về bố?


Là sao ạ?


Chẳng phải con đang giận bố sao? Vì chuyện thành ra thế này. Con thấy bố thật chẳng ra gì phải không?


Không phải là chẳng ra gì…
Kousuke ấp úng.
Vì con không biết bố đang nghĩ gì nên nói thật là con thấy bất an.


Ừ.
Ông Sadayuki chậm rãi nháy mắt đáp.
Hiện tại bố chưa thể nói được là bao giờ nhưng nhất định bố sẽ đưa gia đình trở lại cuộc sống như trước đây. Bố hứa đấy.


Thật chứ ạ?


Thật. Với bố, gia đình là quan trọng nhất. Để bảo vệ gia đình, bố sẽ làm bất cứ việc gì. Kể cả đặt cược tính mạng mình. Vì thế…
Ông Sadayuki nhìn thẳng vào mắt Kousuke.
Vì thế mà bố quyết định bỏ trốn.

Bố nói nghe rất thật lòng. Cảm giác như lần đầu tiên Kousuke nghe thấy bố nói như vậy. Chính vì thế nó đã tác động tới trái tim cậu.

Con hiểu rồi.
Cậu đáp.

Tốt.
Ông Sadayuki vỗ vào hai đầu gối rồi đứng dậy.
Ngày mai, ban ngày con làm gì? Sắp hết nghỉ hè rồi. Hẳn là có bạn nào con muốn gặp chứ?

Kousuke lắc đầu.
Chuyện đó thì sao chẳng được.
Cậu định nói thêm là đằng nào sau này cũng có gặp nữa đâu
nhưng đã kịp kìm lại.

Nhưng mà.
Cậu nói,
Con đi Tokyo được không bố?


Tokyo? Để làm gì?


Để xem phim. Có bộ phim con muốn xem. Đang chiếu tại Subaru-za ở Yurakucho.


Bắt buộc phải ngày mai à?


Con đâu biết nơi chúng ta đến có rạp nào chiếu bộ phim đó không.

Ông Sadayuki trề môi dưới ra, gật đầu bảo:
Ra vậy.


Con đi được chứ ạ?


Ừ, nhưng chiều phải về đấy.


Con biết rồi ạ.

Ông Sadayuki nói chúc ngủ ngon rồi ra khỏi phòng.
Kousuke nhìn vào thùng các tông, lấy một chiếc đĩa than ra. Đó là đĩa Let it be
cậu mua trong năm nay. Bốn góc bìa đĩa là ảnh chân dung của bốn thành viên.
Cậu định tối nay sẽ chỉ nghĩ tới bộ phim này lúc đi ngủ.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Điều kì diệu của tiệm tạp hóa Namiya.