Chương 5.3
-
Điều kì diệu của tiệm tạp hóa Namiya
- Higashino Keigo
- 1193 chữ
- 2020-05-09 06:29:50
Số từ: 1193
Phương Nam dịch
C.ty Nhã Nam phát hành
NXB Hội Nhà Văn
✫✫✫
Số hóa và soát lỗi: VCTVEGROUP
tve-4u.org
G
ửi chó nhỏ lạc lối.
Bác đã nhận được bức thư thứ hai của cháu.
Bác hiểu là cháu làm tiếp viên không phải là vì muốn sống sung sướng.
Cháu thật giỏi khi mơ ước sau này có cửa hàng của riêng mình.
Có điều, về phần bác, bác không khỏi nghi ngờ rằng phải chăng cháu chỉ đang mờ mắt trước vẻ hào nhoáng và ma lực của đồng tiền vì mới làm tiếp viên.
Cháu định dành dụm vốn liếng để khởi nghiệp như thế nào? Cháu có kế hoạch cụ thể đến khi nào phải kiếm được bao nhiêu tiền chưa? Và cả việc triển khai sau đó nữa. Để kinh doanh, cháu cần phải thuê nhiều người. Cháu định học kỹ năng kinh doanh ở đâu? Cháu nghĩ làm tiếp viên rồi sẽ xoay xở được chăng? Cháu có tự tin kế hoạch đó sẽ thành công không? Nếu có thì dựa vào đâu mà cháu tự tin như vậy?
Muốn độc lập về kinh tế là suy nghĩ rất đáng khâm phục. Nhưng chẳng lẽ cháu không thấy lấy một người kinh tế vững vàng để có một cuộc sống ổn định cũng là cách sống đáng khâm phục sao? Dù không ra ngoài đi làm nhưng ở đằng sau hậu thuẫn cho chồng thì xét ở khía cạnh nào đó, người vợ vẫn được coi là tự lập đấy.
Cháu có viết rằng muốn báo hiếu bố mẹ nhưng báo hiếu đâu chỉ là bằng tiền bạc. Chỉ cần cháu được hạnh phúc là bố mẹ cháu cũng thấy hài lòng và coi như đã được báo hiếu.
Cháu bảo nếu bác không đồng ý thì có thể bỏ qua nhưng bác không thể nhắm mắt làm ngơ được, vì vậy bác đã viết bức thư này. Hãy thành thật trả lời bác.
Tiệm tạp hóa Namiya.
Viết thế này là được rồi.
Atsuya trả bức thư lại cho Shota và nói.
Không biết bên kia sẽ đáp sao nhỉ. Có kế hoạch chắc chắn nào không đây.
Trước câu nói của Shota, Atsuya lắc đầu.
Tao nghĩ là không có đâu.
Vì sao? Mày đừng có kết luận vô căn cứ như thế.
Giả sử có thứ giống như kế hoạch đi nữa thì chắc chắn chỉ là viển vông thôi. Kiểu sẽ trông cậy vào sự ủng hộ của khách quen là nghệ sĩ hay cầu thủ bóng chày chuyên nghiệp.
Ồ, vậy thì có khả năng sẽ thành công đấy.
Kouhei xen vào.
Vớ vẩn. Không có chuyện đó đâu.
Thôi tao cứ gửi bức thư này đi đã.
Shouta cho thư vào phong bì rồi đứng dậy.
Shota mở cửa sau rồi đi ra ngoài. Có tiếng mở nắp hộp nhận sữa. Tiếp theo là tiếng đóng nắp. Tối nay, không biết nó nghe bao nhiêu lần âm thanh này
, Atsuya nghĩ.
Shota quay lại. Nó đóng cửa sau. Ngay sau đó có tiếng cửa cuốn đằng trước rung.
Để tao đi lấy,
Kouhei nhanh chân chạy đi.
Atsuya nhìn Shota. Bốn mắt gặp nhau.
Không biết thế nào nhỉ?
Atsuya hỏi.
Chà.
Shota nhún vai.
Kouhei quay lại. Tay nó cầm một phong bì thư.
Tao đọc trước nhé?
Xin mời.
Cả Atsuya và Shota cùng nói.
Kouhei bắt đầu đọc bức thư. Ban đầu gương mặt nó có vẻ hớn hở nhưng rồi dần dần chuyển sang kinh hãi. Trông thấy Kouhei cắn móng tay cái, Atsuya và Shota quay sang nhìn nhau. Đó là tật của Kouhei mỗi khi nó hoảng sợ.
Thư được viết trên vài tờ giấy. Không thể đợi được, Kouhei đưa những tờ đọc rồi cho Atsuya.
Gửi tiệm tạp hóa Namiya.
Cháu đọc thư hồi âm thứ hai của bác. Và cháu một lần nữa lại thấy hối hận.
Nói thật cháu đã rất giận trước việc bác nghi ngờ cháu bị mờ mắt trước vẻ hào nhoáng và ma lực của đồng tiền. Ai lại nghĩ ra một chuyện như thế để đùa chứ.
Nhưng khi bình tĩnh lại, cháu thấy bác Namiya nói cũng có lý. Một đứa con gái mười chín tuổi nói muốn kinh doanh thì đương nhiên không đáng tin rồi.
Do vậy cháu thấy không nên giấu giếm nữa. Lần này, cháu sẽ kể hết cho bác.
Như cháu đã viết nhiều lần trước đây, cháu muốn trở thành người độc lập về kinh tế. Và tiềm lực kinh tế của cháu bắt buộc phải dư dả. Nói trắng ra là cháu muốn trở thành người kiếm được nhiều tiền. Nhưng khát vọng đó không phải là cho riêng cháu.
Thật ra cháu mồ côi bố mẹ từ khi còn nhỏ và sống ở tại trẻ mồ côi suốt sáu năm cho tới khi học hết cấp một. Trại trẻ đó tên là Marumitsu.
Nhưng xem ra cháu vẫn còn hạnh phúc. Bởi khi học xong cấp một, cháu được họ hàng đón về nuôi. Cháu được học hết cấp ba cũng là nhờ gia đình đó. Cháu đã trông thấy rất nhiều đứa trẻ trong trại bị chính bố mẹ ruột ngược đãi. Có cả những vụ bố mẹ nuôi nhận về để lấy tiền trợ cấp nhưng không cho ăn uống đầy đủ. So với những vụ như thế, cháu thấy mình vẫn còn may mắn lắm.
Chính vì vậy mà cháu nghĩ một ngày nào đó phải trả ơn những người đã cưu mang mình. Nhưng cháu không có nhiều thời gian. Người họ hàng chăm sóc cháu đã lớn tuổi, không còn đi làm nên giờ chỉ sống dựa vào số tiền tiết kiệm ít ỏi. Chỉ có cháu là có thể giúp được họ. Nếu làm mấy việc pha trà, lấy tài liệu photo ở công ty thì không đủ.
Cháu có kế hoạch để mở cửa hàng riêng. Việc tiết kiệm tiền là đương nhiên rồi, vả lại cháu cũng có người tư vấn tin cậy. Anh ấy là khách hàng của cháu, đã từng tham gia mở vài nhà hàng. Anh ấy cũng có nhà hàng riêng. Anh ấy nói khi nào cháu tách ra làm riêng, anh ấy sẽ hỗ trợ hết mình.
Nhưng chắc hẳn bác Namiya cũng sẽ nghi ngờ việc này. Rằng tại sao người ấy lại tốt với cháu thế.
Cháu sẽ nói thật với bác. Cháu đang được người đó đề nghị làm nhân tình. Nếu cháu đồng ý, hằng tháng cháu sẽ nhận được tiền trợ cấp. Một số tiền không hề nhỏ. Cháu đang cân nhắc khả năng nhận lời. Vì cháu cũng không ghét người đó.
Trên đây là câu trả lời của cháu trước câu hỏi của bác. Không biết bác có hiểu được là cháu không hề nông nổi khi làm tiếp viên không? Hay bác vẫn chưa thấy được sự nghiêm túc của cháu qua bức thư này. Bác vẫn coi đây là chuyện viển vông của đứa con gái mới lớn chăng? Nếu vậy, rất mong bác chỉ cho cháu xem điều gì là không được, cháu còn thiếu điều gì.
Cảm ơn bác.
Chó nhỏ lạc lối.