Chương 5.10
-
Điều kì diệu của tiệm tạp hóa Namiya
- Higashino Keigo
- 2104 chữ
- 2020-05-09 06:29:54
Số từ: 2086
Phương Nam dịch
C.ty Nhã Nam phát hành
NXB Hội Nhà Văn
✫✫✫
Số hóa và soát lỗi: VCTVEGROUP
tve-4u.org
S
ắp tới rạng đông. Atsuya nhìn tờ giấy viết thư màu trắng.
Này, chuyện đó có thật không nhỉ?
Chuyện đó là chuyện gì?
Shota hỏi.
Thì đó.
Atsuya nói.
Chuyện căn nhà này kết nối quá khứ với hiện tại, thư từ quá khứ gửi đến cho bọn mình, ngược lại, thư từ bọn mình cho vào hộp nhận sữa được gửi tới bên kia.
Giờ này mày còn nói thế à?
Shota nhíu mày.
Thực tế nó là như thế nên bọn mình mới trao đổi thư.
Cái đó thì tao biết.
Đúng là lạ thật đấy.
Người lên tiếng là Kouhei.
Dù có vẻ liên quan tới sự kiện ‘Tiệm tạp hóa Namiya sẽ mở lại một đêm duy nhất’.
Ây da.
Atsuya nói rồi đứng dậy, tay vẫn cầm tờ giấy trắng.
Mày đi đâu thế?
Shota hỏi.
Kiểm tra. Tao định thử xem sao.
Atsuya ra bên ngoài từ cửa sau rồi đóng sập cửa lại. Nó đi qua lối nhỏ, vòng ra mặt trước và cho tờ giấy viết thư đã được gập lại vào khe nhận thư của cửa cuốn. Nó lại quay vào nhà từ cửa sau, kiểm tra phía trong cửa cuốn. Trong cái thùng các tông được đặt ở cửa cuốn không có tờ giấy viết thư mà chắc chắn nó đã thả từ ngoài vào.
Đúng như tao nghĩ.
Shota nói với giọng đầy tự tin.
Giờ nhét thư từ bên ngoài vào tiệm này qua cánh cửa cuốn thì thư sẽ được gửi về ba mươi hai năm trước. Đó chính là ý nghĩa của việc mở lại trong một đêm. Từ nãy đến giờ, bọn mình đã được trải nghiệm hiện tượng đằng sau nó.
Khi bên này trời hửng sáng thì thế giới ba mươi hai năm trước sẽ…
Shota tiếp lời của Atsuya:
Tao nghĩ ông ấy chết rồi. Ông chủ tiệm tạp hóa Namiya ấy.
Đúng là chỉ có thể nghĩ như vậy thôi.
Atsuya thở dài. Một câu chuyện kì lạ nhưng chẳng thể giải thích theo cách khác.
Không biết cô bé đó thế nào nhỉ?
Kouhei thì thào. Khi Atsuya và Shota cùng quay sang nhìn, nó xị mặt ra.
Ý tao là ‘chó nhỏ lạc lối’. Không biết thư của bọn mình có giúp ích gì không.
Chà.
Atsuya đành phải lên tiếng.
Bình thường ai mà tin.
Nghĩ thế nào cũng thấy mờ ám mà.
Shota gãi đầu.
Lúc đọc bức thư thứ ba từ ‘chó nhỏ lạc lối’, ba đứa mất hết cả kiên nhẫn. Có vẻ như cô bé đang bị gã đàn ông đáng ngờ kia lừa phỉnh và lợi dụng. Đã vậy cô cũng từng sống ở trại trẻ Marumitsu. Kiểu gì bọn chúng cũng phải cứu cô, mà không, còn phải chỉ cách cho cô tới được thành công nữa. Ba đứa đã nghĩ thế.
Và ba đứa đi đến kết luận là cho cô biết một chút về tương lai. Cả ba đều biết nửa cuối thập niên tám mươi là thời kỳ kinh tế bong bóng. Bọn chúng quyết định tư vấn cho cô để tránh được thời kỳ này.
Ba đứa tra cứu trên điện thoại tình hình thời kỳ đó và viết những lời giống như tiên tri trong bức thư gửi ‘chó nhỏ lạc lối’. Ba đứa cũng viết thêm cả tình hình sau khi bong bóng bị vỡ. Việc không được dùng từ ‘Internet’ trong lúc viết quả là khá khó khăn.
Bọn chúng chỉ băn khoăn có nên cho cô biết các trận thiên tai và tai nạn hay không. Có rất nhiều chuyện ba đứa muốn cho cô biết như trận động đất ở Kobe năm 1999, trận sóng thần ở phía Đông Nhật Bản năm 2011.
Nhưng rốt cuộc ba đứa quyết định sẽ không cho cô biết. Giống như lần chúng không cho ‘nhạc sĩ cửa hàng cá’ biết về vụ hỏa hoạn. Không nên động tới những chuyện liên quan đến số mệnh con người.
Tao cứ thắc mắc về trại trẻ Marumitsu.
Shota nói.
Sao tự nhiên bọn mình lại dính vào nhiều chuyện như vậy nhỉ? Ngẫu nhiên chăng.
Atsuya cũng thắc mắc về chuyện đó. Nếu là ngẫu nhiên thì trùng hợp quá. Bản thân việc bọn nó ở đây đêm nay cũng có nguyên nhân từ Marumitsu.
Shota có được thông tin trại trẻ nơi bọn nó lớn lên đang gặp khó khăn là vào đầu tháng trước. Ba đứa bọn nó, tính cả Kouhei đang đi nhậu như mọi khi. Gọi là nhậu nhưng không phải ngồi quán. Bọn nó mua bia và nước chu-hai ở cửa hàng giá rẻ rồi đem ra công viên ngồi nhậu.
Tao nghe nói một bà giám đốc nào đó định mua ép giá Marumitsu. Bà ta bảo sẽ xây lại nhưng chắc chỉ lòe thôi.
Shota, đã bị đuổi việc khỏi cửa hàng điện gia dụng, giờ đang kiếm sống qua ngày bằng công việc làm thêm ở cửa hàng tiện lợi. Chỗ làm thêm gần Marumitsu nên thỉnh thoảng nó vẫn ghé qua. Nó mất việc ở cửa hàng điện là do cắt giảm nhân sự.
Chết thật. Tao định đến sống nhờ ở đó nếu mất chỗ tá túc.
Kouhei tỏ vẻ nuối tiếc. Nó đang thất nghiệp. Trước nó làm ở một xưởng sửa chữa ô tô nhưng công ty đột nhiên bị phá sản hồi tháng Năm. Nó đang sống ở ký túc xá của xưởng nhưng sớm muộn thế nào cũng bị đuổi.
Atsuya cũng là một thằng hiện đang vô công rồi nghề. Cho đến hai tháng trước, nó làm ở một xưởng linh kiện. Một hôm, có một đơn đặt hàng linh kiện kiểu mới từ công ty mẹ. Vì kích cỡ khác với linh kiện mọi khi nên Atsuya đã xác nhận đi xác nhận lại. Song công ty mẹ bảo không sai nên nó cứ thế làm. Nhưng quả nhiên là có lỗi. Nhân viên mới ở công ty mẹ phụ trách việc liên lạc đã hiểu nhầm đơn vị đo. Một lượng lớn sản phẩm lỗi bị phát sinh nhưng khó hiểu ở chỗ là trách nhiệm lại đổ hết lên đầu Atsuya. Tại nó không kiểm tra cẩn thận.
Chuyện này đã xảy ra nhiều lần. Công ty của nó không thể phản bác lại công ty mẹ. Sếp ở xưởng cũng chẳng bảo vệ nó. Mỗi khi có chuyện, kẻ thấp cổ bé họng nhất là Atsuya lại phải giơ đầu chịu báng.
Con giun xéo mãi cũng quằn. Atsuya bảo ‘Em nghỉ việc’ rồi rời khỏi xưởng luôn.
Atsuya hầu như không có tiền tiết kiệm. Nó nhìn sổ ngân hàng và nghĩ sẽ chẳng cầm cự được bao lâu nữa. Tiền thuê nhà nó cũng nợ hai tháng rồi.
Ba đứa như vậy có lo cho Marumitsu cũng vô ích thôi. Điều duy nhất chúng có thể làm là nói xấu bà giám đốc đang định mua lại trại trẻ.
Atsuya không nhớ đứa nào đề cập tới chuyện đó. Có thể chính nó cũng nên. Nó không chắc. Nhưng nó nhớ mình đã siết chặt nắm đấm và nói thế này:
Làm thôi. Đức Mẹ Maria sẽ tha thứ nếu chúng ta lấy trộm tiền của mụ.
Cả Shota và Kouhei cũng vung nắm đấm lên. Đứa nào đứa đấy hừng hực khí thế.
Bọn nó bằng tuổi, học chung cả cấp hai lẫn cấp ba. Ba đứa đã cùng nhau làm đủ trò xấu. Nào là đánh tráo hành lý, ăn cắp đồ trong cửa hàng, phá máy bán hàng tự động. Những trò ăn trộm không dùng đến bạo lực bọn nó hầu như đã làm cả. Nhưng lạ thay, bọn nó chưa bao giờ bị bắt. Việc tuân thủ nguyên tắc không hành động tại cùng một địa điểm, không sử dụng chiêu thức giống nhau cũng như không vi phạm các điều cấm kỵ có lẽ đã giúp bọn nó.
Bọn nó cũng từng đột nhập vào nhà người khác. Đó là hồi lớp Mười hai. Vì sắp phải đi xin việc nên bọn nó muốn có quần áo mới. Mục tiêu là nhà của một thằng giàu nhất trường. Biết được ngày cả nhà thằng đó đi du lịch, bọn nó kiểm tra các thiết bị chống trộm cẩn thận rồi ra tay. Bọn nó chẳng mảy may lo lắng chuyện thất bại. Thứ bọn nó lấy được chỉ là ba mươi ngàn yên trong ngăn kéo vô tình để mở. Vậy thôi mà đứa nào đứa nấy sướng rơn. Tuyệt nhất là nhà đó không hề biết là bị mất. Một trò chơi thú vị.
Tuy nhiên học xong cấp ba, bọn nó không làm mấy trò đó nữa. Cả ba đều đã thành người lớn. Sẽ bị đưa tên lên mặt báo nếu bị bắt.
Tuy nhiên lần này không có đứa nào bàn lùi. Có lẽ cả bọn đang bị dồn vào chân tường nên muốn trút giận vào thứ gì đó. Thật lòng mà nói thì Atsuya chẳng bận tâm tới việc Marumitsu sẽ thế nào. Nó mang ơn ông giám đốc trước chứ còn ông Kiriya thì không thích. Kể từ khi ông ta lên phụ trách, không khí trong trại trẻ xấu hẳn đi.
Shota chịu trách nhiệm thu thập thông tin về mục tiêu. Hôm sau khi ba đứa gặp nhau, Shota mắt sáng rực lên khoe:
Tao có tin vui.
Tao biết nhà mụ giám đốc rồi. Nghe nói mụ ta tới Marumitsu, tao phóng ngay xe máy tới chờ. Tao bám theo và biết được nhà mụ. Nhà mụ cách Marumitsu chừng hai mươi phút. Một căn nhà đẹp, tuy nhỏ nhưng thế lại hay. Dễ đột nhập. Nghe người hàng xóm bảo một tháng mụ ta về độ một lần thôi. Chúng mày đừng lo, tao không làm gì để người hàng xóm đó nhớ mặt đâu.
Nếu câu chuyện của Shota là thật thì đúng là một tin tốt, có điều không biết nhà đó có thứ gì giá trị không.
Chắc chắn là có rồi.
Shota khẳng định.
Mụ giám đốc từ đầu tới chân toàn xài hàng hiệu thôi. Kể cả nhà ở quê thì kiểu gì cũng để đá quý hoặc bày biện tranh, bình đắt tiền.
Chắc vậy thôi.
Atsuya và Kouhei đồng tình. Nói thật là bọn nó hoàn toàn không hình dung được người giàu để gì trong nhà. Trong đầu bọn nó chỉ có hình ảnh những căn biệt thự của người giàu không có thực thấy trên phim hoạt hình hay trên truyền hình.
Bọn nó quyết định sẽ ra tay vào ngày 12 tháng Chín. Chẳng có lý do gì đặc biệt. Shota hôm đó được nghỉ làm là lý do lớn nhất, nhưng thật ra thì bọn nó thiếu gì ngày nghỉ. Vì vậy, tất cả chỉ là tình cờ.
Kouhei kiếm một cái xe để cả bọn di chuyển. Nó đã vận dụng kĩ năng hồi còn làm ở xưởng sửa chữa nhưng lại có nhược điểm là chỉ sửa được những loại xe cũ.
Hơn mười một giờ tối ngày 12, ba đứa tiến hành đột nhập. Bọn nó sử dụng cách thức cổ điển là đập vỡ cửa kính bên phía vườn rồi thò tay vào mở cửa. Trước khi đập, bọn nó dán băng dính lên kính nên không có tiếng động và các mảnh vỡ không bị văng ra.
Đúng như cả bọn đoán trước, trong nhà không có người. Bọn nó tha hồ lục lọi. Đụng đến cái gì cũng muốn lấy. Nhưng cũng chỉ có thế. Sự hân hoan nhanh chóng chìm xuống.
Bọn nó đã sục sạo khắp căn nhà nhưng chẳng có gì nhiều nhặn. Sao nhà của một giám đốc đắp đầy đồ hiệu trên người lại bình dân thế này nhỉ.
Shota nghiêng đầu thắc mắc song vẫn nghĩ kiểu gì cũng phải có.
Đúng lúc ấy, bọn nó nghe thấy tiếng đỗ xe ở ngay gần nhà. Ba đứa vội tắt đèn pin. Tiếp theo là tiếng mở khóa cửa trước. Atsuya co rúm người lại. Hình như mụ giám đốc đó tới. Nó những muốn mắng Shota ‘Mày nói khác cơ mà’ nhưng có cằn nhằn thì cũng đã muộn.
Đèn ở cửa trước và hành lang được bật. Có tiếng chân bước lại gần. Atsuya sẵn sàng cho tình huống xấu nhất.