Chương 13
-
Điệu Tango Bí Hiểm
- Jason Dark
- 3689 chữ
- 2020-05-09 04:32:25
Số từ: 3676
Dịch giả: Khanh Khanh
Biên tập: Bach Ly Bang
NXB Thanh Niên
Tôi bất giác giật mình khi nhìn vào khuôn mặt nhợt nhạt màu phô-mai. Khốn kiếp, anh ấy trông thật giống một cương thi như vô vàn những cương thi mà tôi đã gặp trong cuộc đời nghề nghiệp.
Nhưng có phải Pierre Piccard thật sự là thành viên của nhóm những xác chết đã được dựng dậy? Đây là một câu hỏi quan trọng, và vì thế mà tôi quyết định chưa hành động vội. Tôi từ từ lùi lại, để cửa mở.
Tôi chờ anh ta phản ứng. Tôi muốn cho Pierre Piccard một cơ hội.
Pierre Piccard cũng đang chần chừ. Anh ta vẫn chưa đứng vững được, thân hình cứ ngả sang bên này lại nghiêng sang bên khác, nhưng anh ta không bị ngã.
Vừa nghiêng ngả như vậy, anh ta vừa nhìn vào trong phòng. Kể cả trong bóng tối nhờ nhờ bây giờ, tôi cũng nhìn rõ hai con mắt bất thường đó, hai con mắt như được phú một lớp bạc mỏng bên trên.
Tôi hướng đèn pin lên, quầng sáng đập thẳng vào mặt Pierre Piccard và khiến nó thay đổi, nhất là hai con ngươi. Bây giờ chúng sáng rực lên, phản chiếu lại ánh sáng như muốn khiến tôi chói mắt. Xoay nhẹ đầu sang một bên, tôi hạ đèn pin xuống một chút, tắt đèn đi, và Pierre Piccard bước lên phía trước.
Một bước ngắn vụng về, vội vàng, đến bước thứ hai, rồi anh ta giơ thẳng hai cánh tay về phía tôi.
Tôi để anh ta tiến tới.
Là một cương thi hay chỉ là một người bị thôi miên? Đây là câu hỏi quyết định đối với Pierre Piccard. Tôi chỉ nhận được câu trả lời nếu sử dụng đến món vũ khí mạnh mẽ nhất của mình: cây thánh giá bạc. Hoặc cây thánh giá sẽ hủy diệt anh ta, hoặc món vũ khí thần sẽ xua đuổi hồn ma, cứu Pierre ra khỏi trạng thái bị thôi miên.
Hy vọng khả năng thứ hai sẽ là hiện thực. Tôi giơ cây thánh giá thẳng về hướng Pierre Piccard. Nổ ló ra khỏi bàn tay phải của tôi, nó lấp lóe sáng, bởi tôi lại bật đèn pin lên, chiếu vào nó từ bàn tay kia từ phía sau.
Pierre Piccard tiếp tục đi tới. Anh ta không quan tâm đến cây thánh giá thần, anh ta muốn tóm lấy tôi. Những ngón tay nhợt nhạt của anh ta chuyển động như muốn luyện tập sẵn động tác bóp cổ, tặng cho tôi cái chết ngộp.
Tôi để Pierre Piccard tiến lại thật gần, cho tới khi tôi tin chắc không thể có chuyện trục trặc xảy ra.
Tôi giơ bàn tay phải về phía anh, bàn tay cầm cây thánh giá bạc, và Pierre Piccard tóm lấy.
Hai bàn tay của anh ta ôm chặt lấy vị cứu tinh của tôi, giữ thật chắc, không ném nó đi. Đồng thời, đầu anh ta giật thật mạnh về phía sau. Ngay trong lúc đó, nét mặt anh ta đã thay đổi. Sự trống vắng biến mất, cả lớp bạc phủ trên đôi con ngươi cũng rút lui.
Thay vào đó, anh ta thét lên, khiến người nghe rợn đến xương tủy.
Một tiếng thét khủng khiếp. Anh ta ôm lấy cây thánh giá, nhảy giật lên, miệng không ngừng gào la, anh ta chạy sang ngang rồi cuối cùng, đôi chân không đủ sức giữ trọng lượng của chủ nhân.
Pierre Piccard đổ sụp xuống dưới chân tôi, nằm lại.
Tôi đã kịp đỡ cho anh ta một chút, giảm sức lực của cú đập xuống nền phòng. Pierre Piccard bây giờ nằm nghiêng và tôi biết anh không phải là một cương thi thật sự, bởi bọn cương thi không bao giờ rên rỉ khi chạm phải cây thánh giá thần. Vào trường hợp đó, chúng không còn sức lực để phát ra bất kỳ một âm thanh nào, chúng sẽ bị cây thánh giá thần và "Pháp Thuật Trắng" hủy diệt trong chốc lát.
Thế còn Pierre Piccard?
Tôi cúi người xuống phía anh. Anh nằm nghiêng, duỗi dài tay ra, giữa hai lòng bàn tay vẫn là cây thánh giá. Nhưng tại sao anh lại hét lên như vậy? Tại sao lại đau đớn đến như thế?
Tôi nhìn thấy nguyên nhân khi tôi rút cây thánh giá khỏi hai bàn tay Pierre. Phần da thịt tươi máu bị rứt ra khỏi hai lòng bàn tay anh thậm chí vẫn còn vương trên nền bạc.
Hai bàn tay anh bây giờ trông thật ghê sợ. Như thế có người đã dứt đứt từng giải da và thịt. Những tia máu nhỏ rịn ra từ các vết thương.
Biết làm gì với Pierre Piccard bây giờ? Tôi không thể để anh một mình trong căn phòng này. Nhưng vác trên vai một người bất tỉnh để tiếp tục đi xem xét căn nhà thật cũng là việc bất khả thi. Anh sẽ cản trớ tôi quá nhiều trong công việc.
Qua những hoạt động của tôi và nhất là qua những hoạt động của cây thánh giá thần, lẽ ra căn phòng này bây giờ phải được giải phóng hoàn toàn khỏi "Pháp Thuật Đen". Thế nhưng tôi không muốn tin tưởng hoàn toàn vào khả năng đó. Không thể tin vào cái vẻ hòa bình thấm đẫm chất dối trá hiện thời.
Tôi quì gối xuổng bên Pierre Piccard, xoay đầu anh để tôi có thể nhìn vào mặt anh.
Pierre Piccard không ngất. Anh không rên rỉ nữa. Anh chỉ nằm đó và không làm gì cả.
- Pierre Piccard. - Tôi thì thào - Anh có nghe tôi nói không, Pierre Piccard? Anh có hiểu tôi không?
Giờ thì người đàn ông mở mắt ra. Hai con ngươi trong trẻo, không còn bị thay đổi bởi những thế lực lạ lùng. Thế rồi, trên nét mặt hiện rõ vẻ khó chịu hoặc cũng có thể là nỗi sợ hãi, bởi tôi dù sao vẫn là người lạ đối với anh. Mặc dù chúng tôi đã có lần liên lạc với nhau, rồi đã có lần gặp gỡ nhau, nhưng là trong lúc anh đang còn bị ma ám, và chắc anh bây giờ hoàn toàn không thể nhớ được chuyện đó.
- Có chuyện gì thế? - Pierre Piccard thì thào.
- Đừng lo. Anh đang được an toàn. Tôi đang ở bên anh. Sẽ không có chuyện gì xảy ra nữa đâu.
- Trong nhà tôi hả?
- Không, ở nơi khác.
Anh giơ hai bàn tay lên. Chúng không còn dính với nhau nữa, anh có thể nhìn vào từng lòng bàn tay một, và anh nhận ra những vết thương.
- Trời đất ơi! - Anh hào hển - Máu, da bị rách... tại sao thế này? Và... và... tại sao lại không đau?
- Tôi làm đấy.
- Tại sao? - Pierre lấy hơi rồi nói tiếp - Vừa đây tôi còn thấy đau, nhưng bây giờ không đau nữa. Và...
- Thôi dẹp chuyện đó đi, anh hãy tạm chấp nhận đã. Anh có đi nổi không? Trong người anh đã đủ khỏe chưa?
- Tôi hy vọng là đủ.
- Thế thì anh sẽ cô đi ngay ra khỏi căn nhà này. Được không?
- Được, nhưng mà...
- Không nhưng mà gì cả. Tôi sẽ nói cho anh biết anh đang ở đâu, Pierre Piccard. Anh đang ở trong ngôi nhà bí hiểm ngày xưa vốn được dùng làm trường dạy khiêu vũ và tên tôi là John Singlair. Tôi chính là người mà Abbé Bloch đã giới thiệu với anh.
Phải nghĩ một lúc, Pierre Piccard mới nhớ lại và hiểu những lời tôi nói. Dần dần, ánh nhìn của anh sáng lên, rồi anh chợt nhắm mắt lại, muốn tận hưởng cảm giác nhẹ nhõm an bình.
Tôi để yên anh, muốn chờ cho anh lại sức, nhưng Pierre Piccard không kéo dài tình trạng đó lâu. Anh kể lại rằng anh đã chờ tôi, thế rồi có người mang đến cho anh một mảnh giấy.
- Giấy của tôi sao?
- Tôi cứ tưởng là của anh. Nhưng không phải vậy. Chúng nó dụ tôi vào một khoảng vườn. Rồi tôi nhìn thấy một người đàn bà lạ. Cô ta nhìn tôi, mắt rất lạ, như có lực hút ma quái, tôi không trốn được. Thế rồi cô ta đập tôi ngã xuống. Khi tỉnh dậy thì tôi nhìn thấy anh...
- Vậy anh cũng không hề nhớ đả có lúc anh muốn giết tôi?
- Không, trời đất ạ...
Tôi mỉm cười.
- Thôi, bình tĩnh nào! Chưa có gì xảy ra đâu, Pierre Piccard. Bây giờ anh tìm cách đứng lên xem.
Pierre Piccard đứng được lên. Tôi giúp anh thẳng người dậy. Khi đã đứng vững trên hai chân, anh đưa cả hai bàn tay ấn mạnh lên gò má. Tôi phải giữ chặt anh. một lúc nữa, Pierre Piccard tập trung sức lực vào hai đôi chân, anh chẳng để ý đến việc bàn tay anh đã bôi đầy máu lên mặt.
Chẳng cần tôi nói thêm lời nào, Pierre Piccard xoay người, cùng tôi rời phòng.
Tôi chiếu đèn pin vào khoảng hành lang tối. Chiếc ghế vẫn còn kia, cả cây nến đã tắt cũng vậy. Thật ra không có gì thay đổi. Tôi hỏi Pierre Piccard xem anh có rành đường lối trong ngôi nhà này hay không.
Pierre Piccard tỏ vẻ kinh hoàng.
- Không, người bình thường đâu có ai vào trong này.
- Tại sao không? Bởi đã có chuyện khủng khiếp xảy ra đằng sau bức tường này phải không?
- Vậy ra anh biết rồi?
- Vâng.
Pierre Piccard cân nhắc một lúc. Rồi anh nhún vai và lên tiếng.
- Vâng, nó là một chuyện khủng khiếp. - Anh bắt đầu kể - Khủng khiếp hơn ta tướng. Bản thân tôi không có mặt trong vụ này, tôi chỉ nghe người ta kể lại, nhưng những người dân trong làng quả thật đã không tìm được một con đường nào khác. Trước đây hai năm, họ đã tràn vào ngôi nhà này và đã giết chết đôi vợ chồng Sanchez.
- Tại sao vậy? Đôi vợ chồng kia đã làm gì?
- Chúng là những người xấu. Cả hai đều là người xấu. Cả chồng lẫn vợ. Chúng rủ rê rất nhiều người ở trong làng đến đây học khiêu vũ, để rồi thôi miên họ, bắt họ phục tùng. Chúng không dạy cho họ điệu nhảy Tango, mà dạy cho họ "Pháp Thuật Đen". Có một số người đã không chịu nổi tình trạng đó và nổi điên. Cảnh sát chẳng can thiệp gì cả. Mặc dù đã có một ủy ban điều tra của Strassbourg được cử về đây, nhưng họ không tìm được bằng chứng kết tội đôi vợ chồng Sanchez. Điều đó khiến dân làng giận dữ. Nỗi giận dữ mỗi ngày một dâng cao, và anh biết đấy, từ giận dữ sang căm thù chẳng là mấy xa. Cuối cùng, họ đã tụ tập lại và giết chết hai con người kia. Việc đã xảy ra như vậy.
- Đôi vợ chồng đó đã chết như thế nào?
Pierre Piccard nhún vai.
- Điều đó thì tôi không kể được. Bởi tôi không biết. Những người đã có mặt trong vụ đó không hề nói lại chuyện này. Họ đã thề với nhau là sẽ không bao giờ nói ra.
- Anh có biết tên người nào không?
Pierre Piccard nhún vai.
- Có chứ, tôi có quen một số người trong đám họ. Nhưng điều này đâu có giúp gì được cho anh?
- Không, chắc chắn là không. - Tôi lẩm bẩm - Nhưng có một chuyện đã rõ, những thủ phạm đã có cái lý riêng của họ. Đôi vợ chồng Sanchez thật sự đã bán linh hồn cho quỷ sứ.
Pierre Piccard im lặng. Anh đang muốn rời bỏ ngôi nhà này, anh đi trước tôi ra phía cửa.
Tôi dừng lại, và tôi không khỏi mừng vui khi thấy Pierre Piccard mỏ cửa ra, để ánh sáng chói chang bên ngoài tràn vào phía chúng tôi. Đó là thế giới bình thường của chúng ta, là mùa thu ở thung lũng sông Rhein, là miền Elsass với bầu trời tháng mười đẹp tuyệt vời, xanh biếc.
Pierre Piccard theo những bậc thang đi xucíng. Tôi dừng lại bên ngưỡng cửa. Anh xoay người một lần, nhìn tôi rồi gật đầu. Anh nói:
- Tôi hy vọng cả hai ta sẽ còn mạnh khỏe mà gặp lại nhau.
- Tôi cũng hy vọng thế.
Pierre Piccard quay người và đi. Vậy là anh đã vượt qua được trận tấn công của "Pháp Thuật Đen", ngược lại với Gaston Lacre.
Tôi nhìn theo người đàn ông. Anh đang đi về hướng con đường hẹp, dẫn xuống ngôi làng. Anh hơi cúi đầu, chắc chắn anh sẽ còn suy nghĩ nhiều và có lẽ sẽ còn nhớ lại những gì đã xảy ra đối với anh. Khi dáng hình anh đã khuất đằng sau dãy cây, cả tôi cũng quay người và đi vào trong nhà.
Bước chân qua ngưỡng cửa, tôi đã có một cảm giác kỳ lạ. Tôi nhìn vào khoảng hành lang dài, đang nằm như một cái ống tăm tối trước mặt mình. Cả trần lẫn tường phòng đều biến vào trong quầng u ám đó. Đứng ở đây tôi hầu như không nhìn thấy chiếc ghế.
Cánh cửa kêu lên một tiếng nhẹ rồi sập vào ổ khóa. Tôi có cảm giác đứng trong một hầm mộ khổng lồ, nơi có những thế lực bí hiểm đang rình mò chờ cơ hội tấn công.
Ra nơi này đã có thời dùng làm trường dạy khiêu vũ. Thật là lạ! Tôi đã biết nhiều trường dạy khiêu vũ nhảy ở London, nhưng chúng tạo ra những khung cảnh hoàn toàn khác và được trang trí hoàn toàn khác. Đôi vợ chồng Sanchez chắc chắn chẳng có ý muốn sống bằng tiền dạy học. Chúng không muốn lấy tiền, chúng muốn lấy một thứ khác.
Cặp vợ chồng đó đã nghe lời quỷ Satan hay nghe lời một thế lực tà ma nào khác, thật ra không quan trọng. Điều phải chú ý là chúng đã tìm cách điều khiển và chỉ huy người khác, chúng đã muốn biến họ thành tay chân của những thế lực đứng đằng sau lưng chúng.
Đây là lần thứ ba tôi bước vào ngôi nhà, và là lần thứ ba tôi đứng trong hành lang.
Lần này tôi để thời gian xem xét kỹ bức tường quanh khung cửa, và tôi phát hiện thấy một công tắc điện.
Tôi xoay công tắc. Không có đèn.
Kể cũng có lý thôi. Những kẻ chơi những trò chơi kỳ quái của chúng ở đây thường chẳng mấy khi cần đến ánh sáng. Bóng tôi từ bao đời nay vẫn là một tay bạn tốt của cái Ác.
May mà tôi đã mang ngọn đèn pin theo. Tôi bước đến gần căn phòng nơi tôi đã cùng Ramona nhảy điệu Tango Số Mệnh. Xác chết của Gaston Lacre vẫn còn đó. Hiện tôi vẫn chưa biết tại sao cơ thể ông đã có lúc được dán lên trên trần. Tôi chỉ có thể đoán rằng trong ngôi nhà này còn có những thế lực u ám khác, và tôi cần chuẩn bị tinh thần đón những bất ngờ mới.
Đấy là những thế lực mà người ta thường gọi là siêu năng.
Những bóng ma bị giam cầm, những linh hồn không được giải thoát. Tôi phải đề phòng tối đa.
Tôi xoay người lại. Tôi biết ở cuôi hành lang kia có một khu cầu thang rộng, hướng lên tầng trên. Kể cả ở tầng trên thì những khuôn cửa sổ cũng đã bị xây kín lại. Không một ai muốn có người khác ném được một tia nhìn vào bên trong trường dạy khiêu vũ này.
Nếu tôi không lầm, Ramona đang rình mò chờ tôi trên đó. Chắc chắn cô ta muốn tiếp tục nhảy Tango. Điệu Tango Số Mệnh với kết thúc trong địa ngục.
Tôi đi tiếp, bỏ qua nhiều cánh cửa, tất cả đang được khóa kín.
Quầng sáng của chiếc đèn pin đi trước. Nó nhảy giật trên nền phòng, hoặc quét dọc các vách tường. Nó như một ngón tay chỉ tới, dẫn tôi di.
Cuối cùng, tôi nhìn thấy cầu thang. Nó thật sự là chiếc đuôi kéo dài của khoảng hành lang rồi bẻ ngoặt sang phía bên phải, dẫn lên tầng trên.
Tôi dừng chân trước bậc cầu thang đầu tiên, vừa muốn dưa đèn pin chiếu lên trên thì tiếng nói đã vang lên.
- Chào anh, John! Chào mừng anh đến trường dạy khiêu vũ của em. Anh vẫn chưa thành thạo với chuyện khiêu vũ đâu. Em đã quyết định hai chúng ta phải luyện tập thêm một chút. Lên đây nào, lên đây với em, John. Em đang chờ anh...
Tôi lắng nghe âm điệu của giọng nói. Ramona ra vẻ dễ thương và thân thiện tột cùng.
- Sao thế? Anh không trả lời được sao?
- Có, có chứ! - Tôi đáp lại.
- Thế thì lên đây đi!
- Thật ra thì tôi không muốn nhảy. Có lẽ tốt hơn là cô nên xuống dưới này với tôi?
- Không, đây là nhà của em. Ở đây chỉ có em là người ra lệnh. Và em muốn anh lên trên này.
- Thôi được, thì tùy cô.
- Hay lắm...
Âm thanh cuối vừa thoát khỏi miệng cô ta, tôi đã nghe thấy âm nhạc nổi lên.
Lại là giai điệu Tango. Đối với người đàn bà này, bản Tango Số Mệnh vậy là vẫn chưa xong. Cô ta muốn cùng tôi ưhảy theo nó đến kết thúc cay đắng, hoặc là xuống tận địa ngục, nơi một thế lực còn tăm tối hơn, mạnh mẽ hơn đang chờ đợi sẵn.
Tay vịn cầu thang trông có vẻ chắc chắn. Nó được làm bằng gỗ và đánh bóng, lấp loáng như một mảng gương. Tôi không vin vào đó, mà chọn lối đi giữa các bậc cầu thang, chúng cũng được làm bằng một thứ gỗ thẫm màu.
Tôi nhìn lên phía trên.
Khúc cầu thang thật dài, những bậc cầu thang có vẻ như đang đâm thẳng lên trời. Nhưng chắc chắn chỉ là trí tương tượng của tôi mà thôi. Có lẽ một phần bởi không gian mờ tối trong nhà. Trong dải hành lang hiện thời, ngọn đèn trong tay tôi vẫn là nguồn sáng duy nhất.
Đột ngột, tai tôi nghe thấy những âm thanh khó nhận dạng.
Thay cho tiếng nhạc Tango là những âm thanh bí hiểm đang đập đến tai tôi. Nó được nhấn mạnh thêm bởi những âm thanh nghe như tiếng hát, rồi thoắt lại trộn lẫn tiếng rên rỉ, tiếng hét la.
Bóng tối trong nhà khiến độ bí hiểm của những âm thanh càng tăng hơn. Tôi có phần bối rối.
Những âm thanh vẳng từ trên xuống.
Có phải từ trên trần?
Tôi chĩa đèn pin lên trên đó.
Không, không phải từ đây, mà cách đó một quãng về phía trái, có những ống dẫn đang chạy dọc tường. Bên trong chúng đang có một dòng chất lỏng chuyển động từ dòng chất lỏng phát ra những âm thanh bí hiểm kia.
Ngôi nhà này đã thuộc loại cũ, những ông dẫn không còn được đi ngầm như trong những ngôi nhà hiện đại. Mặc dù vậy, những âm thanh vẫn khiến tôi bất ngờ. Tôi tính đến tình huống những đường dẫn này có thể nổ tung trong bất kỳ giây phút nào và phun thứ chất lỏng nóng bỏng kia vào người tôi. Điều đó không xảy ra.
Tôi theo những bậc cầu thang lên cao hơn. Luồng ánh sáng đung đưa dưới chân tôi, thầm lặng leo từng bậc lên trên, tạo thành một vệt trắng dài giữa cầu thang.
Trời đất, sao cái cầu thang này dài tới thế! Nó cũng không có khoảng nghỉ ở giữa. Nếu nó cứ tiếp tục lên cao như thế này, chắc chắn là bậc thang trên cùng sẽ nằm ngay sát mái nhà.
Nhưng tôi đã lầm, cầu thang có khúc cuối. Và chẳng phải dưới sát mái nhà.
Ánh sáng từ ngọn đèn pin lướt qua bậc thang cuối cùng, để rồi xỉa thẳng vào một đại sảnh có nền phòng chẳng phải chỉ được quét màu đen, mà còn được đánh bóng bằng thứ màu này.
Phòng khiêu vũ.
Đây là nơi Ramona đang chờ tôi.
Tôi không phải siêu nhân mà cũng chẳng phải một con mọt giấy lạnh lùng. Trái tim tôi đập dồn lên khi chân bước những bậc thang cao nhất. Ramona là một người đàn bà cực kỳ hấp dẫn và cực kỳ nguy hiểm, tôi nhắn lòng mình phải thận trọng tối đa. Người đàn bà này rất có thể đang dành sẵn cho tôi những bất ngờ chết chóc.
Còn hai nấc thang nữa.
Chỉ còn một... Tôi bước tiếp.
Sự căng thẳng dâng lên. Tôi chuẩn bị tinh thần đón chờ những ngạc nhiên và quả đã không lầm.
Bức tranh trước mặt tôi bây giờ có lẽ cả đời tôi chẳng thể tưởng tượng ra. Tôi nhìn thấy Ramona Sanchez.
Nhưng chẳng phải một lần.
Ít nhất là có cả chục cô Ramona Sanchez đang đứng trước tôi, và cả nụ cười của cô ta cũng to gấp mười lần.
- Chào mừng anh, John! Chào mừng anh trong trường dạy nhảy của tôi! Chào mừng đến với trường khiêu vũ của quỷ sứ...