Chương 2 - Đồng xu định mệnh (2)
-
Định mệnh anh yêu em
- Lương Uẩn Như
- 2458 chữ
- 2020-05-09 04:19:53
Số từ: 2453
Nguồn: diendanlequydon.com
Người cô yêu, đang lăn lộn trên giường cùng một người phụ nữ khác, người phụ nữ ấy thậm chí còn mặc bộ quần áo ngủ gợi cảm cô mua để dành riêng cho chuyến đi này.
Cổ Trì, anh đang làm gì thế?
Hân Di?
Nhìn thấy cô anh ta vội vàng bò dậy.
Em đừng hiểu nhầm, anh chỉ giúp Rebecca xoa bóp thôi…
Anh ta đột nhiên dừng lại, nheo mắt hỏi:
Sao em lại quấn chăn? Quần áo em đâu?
Tiếng anh ta vừa dứt thì thấy Tồn Hy cầm quần áo của cô tức giận xông vào.
Ê, trả lại đồ cho cô, nhẫn của tôi…
Anh không nói nữa.
Không khí dối trá bao trùm, hai người đàn ông, hai người phụ nữ đối mặt nhìn nhau.
Bạn trai cô bị cô bắt gặp đang có tư tình với người đàn bà khác, thì lại quay ra chỉ trích cô, còn cô chẳng nói được gì, lếch thếch kéo hành lý rời khỏi căn phòng mình bỏ tiền ra đặt.
Cái này thì là cái gì chứ? Cô có thể chấp nhận một người đàn bà khác trong phòng mình sao? Là tiền của cô cơ mà!
Thế nhưng cô lại là cô gái như thế, chẳng bao giờ học được cách nói
không
, luôn bị người ta chơi xỏ, cô cố gắng đối tốt với tất cả mọi người, còn bọn họ chỉ lợi dụng cô.
Có người nói, kiểu con gái như cô giống như
tờ giấy nhớ tiện lợi
, người ta dùng xong là ném đi, chẳng ai quan tâm xem nó sẽ bay đi đâu, rơi vào góc nào.
Rốt cuộc cô phải làm thế nào đây? Hân Di đứng trên boong tàu, ôm lấy lan can, khóc nức nở. Cô chỉ hy vọng có người yêu mình! Tại sao Cổ Trì lại đối xử với cô như thế? Tại sao ngay cả anh rể của mình cũng ức hiếp cô? Tại sao cô không kiên cường lên một chút, tại sao cô luôn ngốc nghếch để bị người khác làm trò cười?
Quý khách, quý khách vừa tiêu mười triệu đồng ở sòng bạc Anna Bell, hiện nay tài khoản của quý khách đã hết, sau khi nhận được thông báo mời quý khách thanh toán tiền. Cảm ơn!
Đây là cái gì? Hân Di giật mình. Cổ Trì quả nhiên dùng hết tiền của cô? Trước mắt cô biến thành màu đen, điện thoại rơi xuống không trung. Cô vội vàng đón lấy nhưng đã không kịp rồi, chỉ còn cách nhìn nó rơi xuống biển mà thôi.
Họa vô đơn chí, chắc chắn phù hợp với hoàn cảnh của cô bây giờ lắm! Tại sao cô không chết đi cho xong đời đi?
Suy nghĩ vừa tới, Hân Di đột nhiên đứng lên lan can, đưa hai chân lên…
Cô làm cái gì thế?
Một người đàn ông vội vàng lao đến, ôm lấy cô từ phía sau.
Chỉ là thất tình thôi mà, có cần thiết phải tự sát không?
Hân Di quay đầu lại, người ngăn cản cô lại là chàng hoảng tử bất hạnh phải lên giường cùng cô, thảm hơn nữa!
Điện thoại mất rồi, tiền cũng mất rồi, chàng hoàng tử định mệnh cũng không còn nữa…Hoàn toàn mát hết rồi! Tại sao lại đối xử với tôi như thế? Tôi chỉ muốn toàn tâm toàn ý yêu một người mà thôi, rốt cuộc tôi sai cái gì?
Cô khóc và nói không thành tiếng.
Kỷ Tồn Hy ôm chặt lấy cô, tâm trạng rất hỗn loạn, anh vẫn nghĩ rằng cô cùng với cha con họ Ô âm mưu tính kế hại anh, nhưng sau đó anh mới phát hiện cô bị chính bạn trai của mình phản bội, lại còn đuổi cô đi trước mặt con hồ ly tinh kia nữa.
Sao cô lại ngốc thế hả? Gã đàn ông kia đuổi cô thì cô cũng đi à? Là anh ta sai!
Thế nhưng tôi…tôi cũng lên giường cùng anh! Tuy tôi không cố ý, nhưng…
Cô thật là một người ngốc nghếch!
Tồn Hy bực mình nói,
Bạn trai cô ở quán rượu đã lăng nhăng với người khác rồi, không biết sau lưng còn bồ bịch với người khác bao lần nữa, cô còn để cho anh lợi dụng cô nữa à?
Tôi chỉ là… hy vọng anh ấy yêu tôi thôi, tôi biết bản thân mình không đủ tốt, không xứng với anh ấy.
Cái gì mà không xứng? Ai nói cô không xứng?
Tồn Hy bực tức nói rồi lau nước mắt đang lăn trên má cô, không tin nổi lại có người con gái lại tự coi thường bản thân mình đến thế.
Cô đi với tôi
nói rồi anh lôi cô đi.
Đi…đi đâu?
Cô hốt hoảng đi theo anh ta.
Đi nói với mọi người là cái tên không biết tốt xấu gì kia không xứng với cô!
Anh vì cô mà diễn một trò ảo thuật.
Anh dẫn cô đên phòng Spa trên tàu, yêu cầu nhà tạo mẫu tóc cho cô, làm đẹp toàn thân, trang điểm, đeo kính áp tròng, làm tóc xoăn nhẹ, mặc một bộ đầm dạ hội cực đẹp, thậm chí ngay cả móng tay cũng sơn lại, gắn kim cương lấp lánh.
Anh biến cô thành công chúa.
Hân Di ngạc nhiên nhìn mình trong gương, đây thực sự là cô sao? Cô cũng có thể xinh đẹp thế này sao?
Nhà tạo mẫu dẫn cô đến trước mặt Tồn Hy, anh đọc báo, liếc mắt nhìn cô, anh cũng ngây người, trong đáy mắt lộ vẻ kinh ngạc.
Hân Di xấu hổ cúi mặt xuống.
Trông cô cũng được ấy chứ!
Anh khen cô, rồi chạm vào tay cô.
Làm gì thế?
Cô không hiểu.
Khoác tay tôi.
Anh ra lệnh.
Ờ
Cô khờ khạo khoác tay anh, đỏ mặt cùng anh bước đến sòng bạc, trên trần nhà chiếc đèn treo thủy tinh đang chiếu rọi trong mắt cô.
Chúng ta đến đây làm gì?
Cô hỏi nhẹ anh.
Cô có muốn cho gã đàn ông kia một bài học không?
Anh cười lạnh.
Cô rất muốn.
Thế nhưng…
Không nói, đi theo tôi.
Anh nhìn cô bằng ánh mắt cảnh cáo, không cho phép cô rút lui trước khi lâm trận.
Hai người tìm thấy Cổ Trì đang đắc ý bên sòng bạc và ngồi xuống trước mặt anh ta. Cổ Trì thấy Hân Di ăn mặc quý phái sang trọng nên ngây người nhìn, còn Rebecca ngồi bên nhìn cô với ánh mắt đố kỵ.
Hân Di xấu hổ muốn bỏ chạy nhưng Kỷ Tồn Hy giữ chặt tay cô dưới gầm bàn, anh lạnh lùng nhìn nhân viên chia bài rồi gật đầu, lần này là cược ván bài hơn năm trăm vạn.
Người xem kinh ngạc, Hân Di cũng ngây người ra nhìn, tuy nhiên Kỷ Tồn Hy chỉ coi đó như việc ăn cơm hộp thôi, anh búng búng ngón tay, ra hiệu cho nhân viên chia bài.
Vòng đầu tiên, anh thua Cổ Trì năm triệu, vòng thứ hai anh thua năm triệu nữa, phát nữa thua hai lăm triệu, vòng bốn thua còn thảm hơn thế!
Cứ tưởng là giỏi lắm, hóa ra chỉ được cái mẽ!
Rebecca cười khẩy, cô ngả đầu vào vai Cổ Trì rồi nói:
Vẫn là anh giỏi, darling.
Ê,
Hân Di vốn không thèm để ý đến bạn trai mình đang trong vòng tay người đàn bà khác mà cô chỉ lo Tồn Hy, sợ anh ấy thua sạch trên sới bạc thôi, cô kéo nhẹ tay áo anh:
Ê, đừng chơi nữa.
Thần sắc Tồn Hy không thay đổi, mắt anh hơi nheo lại, rồi nhếch môi:
Một trăm triệu.
Hả?
Rebecca nói không ra câu.
Hân Di càng lo lắng hơn:
Ê, đừng chơi nữa mà.
Tồn Hy mặc kệ lời cô nói, anh chỉ khiêu khích Cổ Trì:
Một trăm triệu có chơi không?
Cổ Trì tức lộn máu:
Được, tôi chơi.
Nhân viên phát bài phát tiếp một quân nữa, bài ngửa của Tồn Hy là A, quân bài úp là K. Cổ Trì là A, J, Q, bài úp là 10.
Vẫn là tôi nói.
Tồn Hy cười nhạt:
Một trăm triệu.
Lại là một trăm triệu? Cổ Trì nén thở dài, mồ hôi lạnh túa ra.
Sợ cái gì?
Rebecca nhìn anh ta nói.
Anh ta chẳng qua chỉ có ba quân A, chúng ta bên này có đồng hoa đại thuận cơ mà, sợ gì. Lên đi.
Cô ta thay Cổ Trì rút bài.
Tồn Hy nhíu mày:
Vậy tôi cá hai người không bao giờ có bài là đồng hoa đại thuận, lật bài.
Tất cả người có mặt đều ngạc nhiên, người này điên rồi sao?
Nhân viên phát bài phát cây cuối cùng, Cổ Trì lật bài, là một quân K đỏ:
Haizzz, đáng tiếc, chỉ là may mắn, có điều vẫn thắng cậu ba ván có thừa.
Tồn Hy không vội vàng lật bài, anh nhìn Hân Di nói:
Cô lật bài đi
Tôi?
Hân Di ngạc nhiên.
Tin tôi đi, cô sẽ là ngôi sao may mắn của tôi.
Ánh mắt Tồn Hy kiên định nhìn cô nói.
Hân Di lo lắng, ánh mắt anh ấy trong suốt như thế, không hiểu sao cô cảm thấy rất tin tưởng anh, cô từ từ lật bài, là một quân hoa mai K.
Full House!
Mọi người kinh ngạc hét lên:
Thắng rồi, thắng rồi.
Cổ Trì thấy trước mặt tối om, một trăm triệu trong chốc lát đã không cánh mà bay!
Lúc nãy không tính, chúng ta chơi lại đi.
Tồn Hy nhìn lướt qua hắn rồi nói:
Anh nói cái gì?
Tôi nói anh đã ngủ với người đàn bà của tôi, chụp mũ tôi, lẽ nào không thể bồi thường một chút thiệt hại tinh thần cho tôi sao?
Cổ Trì hốt hoảng đến mức nói lắp ba lắp bắp.
Anh ta nói cái gì? Hân Di tim đập loạn xạ, ánh mắt Tồn Hy càng lạnh lùng hơn:
Được, nếu anh đã muốn lấy lại ván bài thua thì tôi có thể cho anh một cơ hội.
Thật à?
Cổ Trì sáng mắt lên.
Quỳ xuống trước mặt cô ấy.
Tồn Hy chỉ vào Hân Di và nói:
Nói xin lỗi cô ấy.
Cậu muốn tôi…quỳ xuống trước mặt mọi người sao?
Sắc mặt Cổ Trì trắng bệch ra.
Thế nào? Anh không làm được à?
Cổ Trì do dự một lát rồi nghiến răng quỳ xuống, coi như dưới đầu gối đàn ông có tiền vậy, cũng không là gì so với một trăm triệu anh ta vừa mất.
Xin lỗi, Hân Di.
Anh ta quả nhiên quỳ xuống xin lỗi.
Hãy tha thứ cho anh.
Hân Di nhìn anh ta, hàng trăm thứ cảm xúc đan xen trong lòng khiến cô không nói ra câu.
Sao anh lại đối xử với tôi như thế?
Mạn tàu gió thổi mạnh, ánh trăng trong vắt rải đều trên tàu. Hân Di run rẩy hạ thấp giọng hỏi người đàn ông đứng bên cạnh.
Tồn Hy không trả lời, ánh mắt xa xăm nhìn về phía biển xa, một hồi lâu miệng anh mới mấp máy nửa cười nửa không.
Chỉ là kéo dài thời gian mà thôi.
Kéo dài thời gian?
Tôi định tối nay sẽ cầu hôn với bạn gái tôi, thế nhưng cô ấy lại bỏ lại tôi khi gần đến lúc rồi, một mình bay đi New York.
Anh thấp giọng nói:
Cô ấy là diễn viên múa ba lê, vũ đoàn bên New York mời cô ấy sang bên đó biểu diễn, và còn hứa sẽ để cô ấy đảm nhiệm vai chính trong vở Hồ thiên nga
Vai chính trong Hồ thiên nga?
Hân Di nhắm mắt tưởng tượng một cô gái xinh đẹp mặc váy trắng biểu diễn trên sân khấu.
Cô ấy nhất định rất xuất sắc!
Hân Di nói một cách đầy ngưỡng mộ.
Cô ấy đương nhiên xuất sắc rồi!
Tồn Hy chu môi lên tán thưởng. Nếu không thế thì sao anh luôn yêu thương cô ấy chứ, thậm chí anh còn định kết hôn với cô ấy nữa cơ mà.
Hân Di nhìn anh, không hiểu sao cô lại thấy đằng sau gương mặt thanh tú điển trai kia lại là một sự cô đơn.
Trái tim cô khẽ rung lên, cô nói:
Chắc chắn cô ấy sẽ về nhanh thôi! Có anh đợi cô ấy ở đây nên cô ấy không đi lâu đâu.
Tồn Hy quay mặt lại nhìn cô rồi nói:
Cô đang thương hại tôi đấy à?
Không! Làm sao mà tôi lại…
Hân Di vội vàng xua tay:
Bản thân tôi…mới thảm cả đám đây, bị một gã đàn ông không ra gì chơi đểu, nợ một khoản tiền lớn, lại còn lên giường với một người đàn ông không quen biết… Trời ơi, lên giường.
Nói đến đây giọng cô càng lúc càng nhỏ, hai má ửng hồng.
Tồn Hy thấy gương mặt xấu hổ của cô liền cười rồi chủ động đưa tay ra:
Tôi là Kỷ Tồn Hy.
Hả!
Hân Di cũng vội vàng đưa tay ra:
Tôi là Trần Hân Di.
Hai người bắt tay nhau, trong khoảng thời gian ngắn ngủi ấy cả hai đều cảm thấy sự ấm áp đang len lỏi trong từng mạch máu. Trái tim Hân Di đập loạn xạ không ngừng.
Cái này cho cô.
Tồn Hy lấy trong tay một đồng xu đưa cho cô.
Cô run run đưa tay đón lấy:
Tại sao lại đưa cho tôi cái này?
Đây là vật kỉ niệm thay đổi cả đời người. Đời người như một canh bạc, không thể trận nào cũng thắng, thế nhưng có đồng xu trong tay thì luôn luôn có hy vọng. Tôi hôm nay cô tự giành lại sự tôn nghiêm, cô phải nhớ kĩ vận mệnh của mình nằm trong bàn tay mình, sau này không được coi thường bản thân mình.
Hân Di nhìn đồng xu, cô thấy sống mũi cay cay, mắt hơi đau. Từ trước đến giờ chưa có ai nói với cô những lời như thế này, mọi người đều nói cô chẳng được cái gì tốt đẹp cả, ngay cả cha mẹ cô cũng suốt ngày than ngắn thở dài rằng cô không xuất sắc, chỉ có anh…
Cô nắm chặt đồng xu trong tay, cố gắng ngăn nước mắt rơi, cô cười rồi nói:
Cảm ơn anh! Tôi sẽ ghi nhớ!