• 60

Chương 5- Hôn lễ khi có bầu (2)


Số từ: 3709
Nguồn: diendanlequydon.com
Một tiếng nói nhỏ nhẹ vang lên kéo anh về với hiện tại, anh nghe thấy tiếng nói vòng vào từ bên ngoài nhà kho, tiếp theo là Hân Di nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào.
Tồn Hy nhìn cô nói:
Cô đến đây làm gì?


Tôi…
Hân Di giật mình không biết có phải làm thế nào:
Tôi nghĩ anh chưa ăn gì nên chuẩn bị đồ ăn đêm cho anh, còn có chăn nữa.
Nói xong cô quay người lôi từ ngoài cửa vào một túi to, bên trong là một tấm đệm trải giường với một tấm chăn, cô trải đệm và chăn ra đất, chuẩn bị chỗ cho anh ngủ:
Như thế này đêm anh sẽ ngủ ngon hơn một chút!

Tồn Hy im lặng chú ý quan sát nhất cử nhất động của cô.

Chắc anh còn đang giận lắm đúng không?
Cô nói với dáng vẻ lúng túng đầy tội lỗi, rồi đưa cho anh một chiếc bánh bao nhân thịt:
Xin lỗi, đều là do tôi mà anh bị rơi xuống nước, còn hại anh bị ba mẹ tôi trách mắng nữa.

Anh dưa tay lấy bánh rồi nói với thái độ không mấy vui vẻ:
Cô xin lỗi tôi để làm gì? Việc này đâu phải lỗi của cô.


Nhưng nếu không phải là tôi thì anh cũng không phải ở nơi này, xin lỗi, khổ cho anh rồi.
Cô lại xin lỗi lần nữa.
Sao cái cô này không chịu nghe lời gì thế? Động chút là xin lỗi, một chút cá tính cũng không có, chả trách luôn bị người khác lợi dụng, ức hiếp.
Kỷ Tồn Hy ngoạm một miếng bánh lớn rồi nhìn Hân Di một lượt từ trên xuống dưới từ dưới lên trên, cô lại đeo đôi kính cận to có viền đen, trông như một cô ngốc, đúng là một cô gái quê mùa, chẳng có gì đặc biệt. Anh thở dài:
Không phải tôi đã tặng cô mắt kính áp tròng rồi sao, sao cô không đeo? Nhìn cô bây giờ xem, trang điểm, ăn mặc kiểu gì mà không khác gì nhà quê thế!


Tôi nhà quê?
Hân Di giật mình, nhìn anh một lượt rồi nói:
Thế nhưng anh bây giờ… cũng có đẹp đẽ gì đâu.

Tồn Hy nghe thấy vậy, miệng đầy bánh vẫn chưa nuốt trôi chút nữa thì bị nghẹn:
Shit!
Anh chửi thề. Cô mắng anh thế cũng không sai, điệu bộ đen đủi, đáng thương của anh bây giờ cũng khác gì cô đâu:
Rốt cuộc sao tôi lại rơi vào cái chốn này chứ?


Tất cả đều là do tôi đi nhầm phòng trên tàu, xin….

Lại thế rồi, cô lại xin lỗi:
Câm miệng lại cho tôi.
Anh bực mình hét lên:
Tôi đã nói rồi, cô không được cứ mở miệng ra là nói xin lỗi tôi.


Ờ, xin…
Hân Di lại quen miệng định nói xin lỗi thế nhưng phát hiện kịp thời nên ngay lập tức ngậm miệng lại.
Nhìn cái bộ dạng khốn khổ, khúm núm như làm sai việc của cô anh thấy buồn cười:
Cô gái như cô nhược điểm lớn nhất chính là thiếu tự tin. Bình thường cô hay làm gì?


Tôi…
Hân Di nghĩ một lúc rồi nói:
Tôi đọc tiểu thuyết tình cảm, đan móc, xem buôn bán trên mạng…


Đủ rồi, đủ rồi, nghe chẳng khác gì mấy cô gái quanh năm trong nhà không ra ngoài! Cô không thể làm việc gì có ý nghĩa hơn một chút à?


Tôi…
Hân Di đỏ mặt nói:
Hồi nhỏ tôi rất thích học môn mỹ thuật.
Cô chỉ lên chiếc giá trên tường, ở đó bày rất nhiều tác phẩm gốm sứ đủ màu sắc.

Những thứ này là của cô?
Tồn Hy thuận tay cầm luôn một cái lên xem đi xem lại:
Trông cũng được đấy chứ, bà nội tôi rất thích đồ gốm sứ, nếu mà cô có cơ hội gặp bà tôi thì nhất định hai người nói chuyện sẽ vui vẻ lắm!


Thế à?
Bà của anh ấy có giống như những người già khác không? Cô vừa lóe lên chút hy vọng gặp mặt thì ngay lập tức lại rơi vào cảm giác lạc lõng. Cho dù bà anh ấy là người thế nào thì cô cũng đâu có cơ hội gặp mặt cơ chứ.

Đây là cái gì?
Tồn Hy cầm một chiếc hộp nhỏ hình vuông lên xem rồi thổi phù một lớp bụi phủ dày trên đó.

Đây là…
Tim Hân Di đập thình thịch, cô nhảy dựng lên cướp lại chiếc hộp:
Anh không được xem cái này.

Phản ứng mạnh mẽ của cô càng làm anh tò mò, anh hỏi dồn dập:
Rốt cuộc là cái gì?


Là… hộp ước nguyện


Hộp ước nguyện?
Tồn Hy nhíu mày rồi nhân lúc Hân Di không chú ý anh đã nhanh tay cướp lại chiếc hộp, anh mở ra xem, trong đó là một hộp đầy những mảnh giấy nhỏ với những nét bút chì viết nghiêng ngả, xiêu vẹo:
Thầy giáo không gọi đến tên mình. Có người đón sinh nhật với mình. Có người nhớ sinh nhật của mình…
Anh cầm từng mảnh từng mảnh và đọc to lên:
Khi chơi trốn tìm mọi người tìm ra mình để mình về nhà, đừng quên tìm mình nhé…
Anh ngừng lại rồi nhìn đôi má ửng hồng của cô.
Cô luôn bị mọi người lãng quên sao? Ngay cả chơi trốn tìm với bạn cô cũng bị bạn bè bỏ quên ở một góc nào đó sao?
Tồn Hy nhíu mày, không hiểu cảm giác chua xót ở đâu trong người anh đã dâng lên sống mũi, cay cay, anh đọc mẩu giấy cuối cùng:
Gặp một người yêu mình, bà mình cũng yêu người ấy.


Đừng đọc nữa.
Hân Di hét lên rồi cướp lại chiếc hộp.
Anh cười nhìn cô rồi nói:
Ước nguyện cuối cùng của cô giống tôi.


Thật à?
Cô khựng người lại, mắt sáng lên.

Tôi suýt nữa thì thực hiện được rồi, thế nhưng tiếc là cô ấy đã bay đến một nơi rất xa.
Anh hạ giọng, cố kìm nén cảm xúc đang tràn về.
Hân Di im lặng, sao cô có thể quên rằng anh có một cô bạn gái rất xuất chúng cơ chứ?
Cô ấy chọn vũ đài mà không chọn anh, anh có giận không?
Cô hỏi nhỏ nhẹ.
Tồn Hy im lặng một lúc rồi lắc đầu:
Tôi mãi mãi không bao giờ giận cô ấy.
Câu nói của anh ẩn chứa sự bất lực:
Lần đầu tiên công diễn cô ấy đã bị ngã, nhưng cô ấy không hoảng hốt, cô ấy đứng dậy và tiếp tục biểu diễn, tôi yêu cô ấy chính vì tinh thần nỗ lực không ngừng ấy. Tôi hiểu cô ấy yêu ba lê như thế nào, sao tôi có thể giận vì cô ấy đã lựa chọn vũ đài chứ?
Nói xong anh lấy trong túi áo ra một chiếc móc chìa khóa hình chiếc giày múa ba lê rồi cứ mân mê chơi với nó.
Đó chắc là món quà mà Anna tặng anh ấy rồi? Hân Di nhìn đầy ngưỡng mộ, cô cảm nhận được tình cảm sâu đậm mà anh dành cho cô gái ấy, trong lòng đột nhiên cảm thấy có chút tủi thân và khó chịu.

Hắt xì.
Anh đột nhiên hắt hơi một cái.

Anh sao thế? Bị lạnh rồi à?
Cô giật mình lo lắng.

Không sao, chắc là do mũi tôi mẫn cảm quá thôi.
Anh lắc đầu tỏ vẻ cứng cỏi.

Anh đắp chăn vào đi!
Cô kéo anh ngồi lên chiếc đệm cỏ rồi vụng về đắp chăn cho anh, thấy đầu tóc anh còn ướt nhẹp cô đâm lo, mấy giây sau đó mắt cô sáng lên như vừa nghĩ ra điều gì đó:
Đúng rồi, ở đây chắc là óc máy sấy tóc.
Cô đi đến góc nhà rồi tìm trong chiếc hòm toàn đồ linh tinh, quả nhiên lát sau cô đã tìm được một chiếc máy sấy tóc loại nhỏ.

Anh đi sấy đi, nếu tóc không khô thì ngủ sẽ bị đau đầu lắm.


Thôi không cần, cái này có gì đâu chứ, lát nữa là khô ngay ấy mà.


Không được.
Cô cứng giọng.
Đến đây tôi sấy cho.
Tay cô chạm vào đầu anh, từng ngón tay len vào từng lọn tóc, linh hoạt và nhẹ nhàng.
Cô đang làm gì thế? Anh nghĩ ngợi một hồi. Từng động tác từ tay cô rất dịu dàng và ấm áp, giống như có phép màu vậy, đang mơn man từng sợi tóc và cũng đang mơn man từng mạch máu trái tim anh.
Lạ thật, rõ ràng là anh đã muốn từ chối, nhưng không hiểu sao cơ thể lại thả lỏng một cách thoải mái để hưởng thụ cảm giác này.

Kỷ Tồn Hy, anh… không muốn đứa bé phải không?
Cô hỏi nhỏ.
Anh giật mình, nghĩ ngợi chốc lát mới hạ giọng nói:
Không phải tôi không muốn chịu trách nhiệm mà là tôi đã có bạn gái rồi, tôi không thể có lỗi với cô ấy.


Ờ, tôi biết rồi.


Hơn nữa, nói thẳng ra là hai chúng ta đều là người lạ, cuộc sống của chúng ta không nên có cuộc gặp gỡ này, cô cũng không nên vì đứa trẻ mà làm cho cuộc sống của mình phức tạp hơn.
Anh phân tích.

Ờ, anh nói cũng có lý. Vậy… ngày mai, tôi đi bệnh viện làm thủ tục phá thai.


Đó là cách tốt nhất.
Anh thở phào nhẹ nhõm, thế nhưng đột nhiên anh cảm thấy ướt sau gáy. Là nước mắt của cô sao? Anh hoài nghi thế nhưng lại không có dũng cảm để quay lại nhìn, anh không được mềm lòng, tuyệt đối không được.

Được rồi, khô rồi đấy.
Hân Di tắt máy sấy tóc rồi giả vờ nói bằng giọng vui vẻ:
Anh đi ngủ đi, tôi đi đây.
Cô quay người toan bước đi.
Cứ để cô ấy đi như thế sao? Tồn Hy nhìn chằm chằm vào cô rồi cảm thấy không nỡ để cô đi như thế, anh lên giọng:
Cô phải ở lại đây với tôi.


Cái gì?
Cô giật mình.

Không phải cô nói là do cô hại tôi phải ngủ trong cái xó xỉnh này sao? Nếu đã như thế thì cô phải ở lại đây cùng chung hoạn nạn với tôi.
Anh tỏ thái độ không khác gì đứa trẻ đang kiếm cớ.
Cô chau mày một hồi rồi nói:
Nhưng không phải anh đã nói là không phải lỗi của tôi sao. Anh còn nói tôi không được xin lỗi nữa mà?

Một câu nói của cô thôi nhưng làm anh không nói được gì nữa, anh nhìn cô với ánh mắt buồn rầu.
Anh nhìn cô khiến cho tim cô đập liên hồi, chẳng còn cách nào khác cô xua tay nói:
Được rồi, được rồi, tôi ở lại với anh. Vậy bây giờ chúng ta làm gì?

Hai người nói chuyện đến nửa đêm, nói chuyện anh có sự nghiệp vững vàng như hôm nay, nói những giấc mơ thuần khiết của cô, nói những chuyện ngày nhỏ xấu hổ của hai người. Sau đó, có thể do đêm muộn quá, Kỷ Tồn Hy không còn sáng suốt như mọi ngày nữa nên anh đã kể cho cô nghe bí mật về chiếc chăn dâu tây mẹ anh tặng, nguyên nhân mà anh không ngủ được. Cô nghe xong cảm thấy rất buồn cười, sau đó cô nhẹ nhàng hát ru anh ngủ.
Anh ngủ. Còn cô cả đêm không ngủ. Trời vừa sáng cô nhẹ nhàng rời khỏi đây, một mình lặng lẽ đến bệnh viện nhỏ duy nhất ở trên đảo để chuẩn bị làm thủ tục phá thai.
Hân Di cứ nghĩ chỉ cần nói một câu với bác sĩ là xong không ngờ làm thủ tục phải có cả sự đồng ý của cha đứa bé mới được, cô nhất thời không biết làm thế nào, đang đứng ngồi nhấp nhỏm lo lắng thì Tồn Hy đến.

Làm sao mà cô lại đến đây một mình? Không phải đã nói là cùng nhau chia sẻ hoạn nạn rồi sao?
Tồn Hy nói với giọng đầy trách móc.

Nhưng…
Hân Di thấy xót xa khi nhìn anh, cô không muốn anh nhìn thấy bộ dạng tiêu điều như thế, cô có cảm giác khi lấy thia nhi ra cô sẽ khóc đau đớn, tan nát.

Anh ơi, mời anh ký tên vào đây.
Hộ lý đưa giấy đồng ý làm thủ tục cho anh ký, nhưng anh cầm bút mãi mà không đặt xuống ký được.
Ông bác sĩ già bên cạnh thấy anh do dự như thế liền thật lòng nói:
Trước khi tiến hành, chúng tôi vẫn muốn siêu âm lại lần nữa.

Thế là, Trần Hân Di nằm trên giường để bác sĩ siêu âm lại cho cô, Kỷ Tồn Hy thì lo lắng ngồi bên cạnh, chốc chốc lại nhìn bào thai cong như hình con tôm khô trên màn hình.

Đây là hình ảnh con hai người đấy.
Bác sĩ cười và nói tiếp:
Còn nữa, nghe thấy chưa? Đây là tiếng tim đập của bé.

Tim đập? Hân Di và Tồn Hy đều sáng mắt lên, tia hy vọng len lỏi trong họ. Em bé nhỏ như thế này đã có tim rồi sao?
Thình thịch, thình thịch,… tiếng tim đập rất nhỏ vang lên, tiếng tim đập nhỏ nhưng lại có sức va chạm mạnh mẽ vào trái tim của hai người lớn.
Đây chính là con đấy! Là con của chúng ta đấy! Là một sinh mệnh đang sống đấy!
Hân Di nghẹn ngào, cô lặng lẽ rơi nước mắt. Tồn Hy nhìn đôi mắt đỏ mọng của cô, bất giác đưa tay ra.
Hai đôi tay nắm chặt lấy nhau, cùng run rẩy, cùng một ý nghĩ.



Bà nói cái gì? Hân Di nhà tôi trốn đi phá thai?
Bà Tây Thi hét lên qua ống nghe với người nói cho bà cái tin dữ ấy, được lắm, đứa con gái ngốc nghếch, về nhà bà cho biết tay. Nghĩ rồi bà cúp máy cái rầm sau đó quay sang nói với ông Hồ Đồ:
Ông ơi, ông có nghe thấy gì không? Con Hân Di nhà mình đi phá thai rồi.


Cái gì? Phá thai?
Trả lời câu nói không phải là ông Hồ Đồ mà là một người phụ nữ có tuổi không biết từ bao giờ đã đứng trước cửa nhà bà Tây Thi, người phụ nữ đeo đầy vàng, dáng vẻ toát lên nét quý phái, sang trọng, thế nhưng trên mặt là vẻ thất thần, lo lắng:
Bà nói chắt nội yêu quý của họ Kỷ nhà tôi bị bỏ đi rồi sao?


Bà là ai?
Bà Tây Thi nheo mắt nhìn rồi hỏi.

Tôi là bà nội của Tồn Hy, tôi tên Kỷ Uông Trân Châu.
Bà Trân Châu vội vàng bước lên trước rồi nhiệt tình bắt tay bà Tây Thi:
Tối qua bà gọi đienẹ nói cháu tôi đang ở đây, bà nhớ không?


Ồ, hóa ra bà là bà nội của cái tên đáng chết ấy!
Bà Tây Thi nghi ngờ khi thấy bà Trân Châu đeo đầy vàng bạc sáng chói:
Quái lạ, không phải nhà bà rất nghèo hay sao?


Nhà chúng tôi nghèo?
Bà Trân Châu không hiểu, bà quay lại nhìn hai người vệ sĩ đứng đằng sau hai chiếc xe phân phối lớn, rồi lại nhìn hai chiếc ô tô hàng hiệu kiểu dáng sang trọng của mình, nhà bà như thế này mà nghèo à?

Không đúng, bà nói bà họ Kỷ, cháu bà là Kỷ Tồn Hy?
Bà Tây Thi nghĩ một hồi rồi thấy hình như mình đã mắc phải lỗi lầm tay trời:
Kỷ Tồn Hy không phải là tổng giám đốc của tập đoàn Ma Pháp Linh đấy chứ?

Sai, sai, sai! Làm gì có chuyện bà ấy đến cái nơi nghèo nàn này cơ chứ? Đúng là bà đã sai khi coi thần tài là ôn thần! Bà Tây Thi đau đầu suy nghĩ, nghĩ đến chuyện cha đứa con trong bụng con gái bà là người kế thừa tập đoàn Ma Pháp Linh mắt bà sáng lên khi thấy tiền bạc.

Đứng nói tới chuyện này vội.
Bà Trân Châu lo lắng làm ngắt dòng suy nghĩ của bà Tây Thi:
Bà nói con gái bà đi phá thai à? Như thế sao được chứ! Họ Kỷ nhà tôi mấy đời đều là con một, chúng tôi hó khăn lắm mới có chắt! Mau dẫn tôi đến bệnh viện, chúng ta nhất định phải ngăn nó lại.

Thế là bà Tây Thi cùng ngồi trên chiếc xe sang trọng với bà Trân Châu rồi lao như bay tới bệnh viện, vừa xuống xe đúng lúc thấy Tồn Hy đỡ Hân Di đi ra.
Xong rồi! Lẽ nào hy vọng con gái bà bước vào nhà cao cửa rộng đã bị tắt ngấm? Bà Tây Thi thầm nghĩ.
Xong rồi! Lẽ nào hy vọng được ôm đứa chắt nội của bà chỉ còn là con số không? Bà Trân Châu nghĩ.
Hai người đồng loạt lao đến hỏi:
Đứa bé đâu?


Đứa bé…
Cả Hân Di và Tồn Hy ngại ngùng nhìn nhau, lâu sau mới lắp bắp trả lời:
Chúng con quyết định sinh đứa bé!

Oh yeah! Con gái bà bước chân vào nhà giàu quyền quý, bà tất nhiên cũng được hưởng phúc! Bà Tây Thi nghĩ.
Oh yeah! Chắt yêu quý của bà vẫn còn, vậy là hương hỏa nhà họ Kỷ đã có người chăm lo. Bà Trân Châu nghĩ.
Hai người gia ngay lập tức hạ lệnh:
Hai đứa kết hôn ngay lập tức!

Việc không thể chậm trễ, dưới sự chỉ đạo và thúc ép của bà Tây Thi và bà Trân Châu, hai người trẻ tuổi nhanh chóng bị đưa vào một nhà thờ nhỏ, và tiến hành đám cưới công khai.
Kỷ Tồn Hy đương nhiên chẳng vui vẻ gì cả, thế nhưng bà Trân châu nói tuổi bà đã cao, rất muốn có chắt để bế, hơn nữa để một cô gái làm mẹ mà không kết hôn thì sẽ bị người đời chỉ trích, lương tâm để đâu được chứ? Thấy Tồn Hy vẫn không gật đầu, bà Trân Châu bực mình uy hiếp nói sẽ báo tin này cho Anna.
Tồn Hy vừa lo vừa giận, chẳng biết phải làm gì vào lúc này cả.
Hân Di hiểu rõ Tồn Hy không muốn nên chủ động tỏ ý không muốn bước chân vào nhà họ Kỷ, thế nhưng khi vừa nói như thế đã nhận ngay một cái tát của bà Tây Thi trước mặt bao nhiêu người, bà còn mắng cô không biết nhục nhã hay sao mà từ chối. Kỷ Tồn Hy thấy cô chịu uất ức như thế nên cũng đồng ý kết hôn.
Người cuối cùng phản đối đám cưới là ông Hồ Đồ, ông nói muốn ông gả tay không đứa con gái ông khổ công nuôi lớn bấy lâu nay cho người ta, ông nhất định không đồng ý. Thế nhưng bà Trân Châu nói bà sẽ không cắt giảm nhân công ở công xưởng nhà họ Kỷ mới mua, tạm thời để cho dân trên đảo một con đường sống. Dưới áp lực của người dân, ông Hồ Đồ đành phải gật đầu.
Cuối cùng, trải qua bao nhiêu chuyện, đám cưới cũng được diễn ra một cách thuận lợi, người dân trên đảo nhiệt tình ủng hộ, còn bà Trân Châu và bà Tây Thi thì vui vẻ nói cười không ngớt.
Hôn lễ kết thúc, bà Trân Châu mời tất cả người dân trên đảo đến nhà hàng ăn hải sản tươi. Mọi người cùng ùn ùn kéo đi, chỉ còn lại cô dâu chú rể ngạc nhiên ngồi nhìn nhau.
Hân Di nhìn gương mặt không chút vui vẻ của Tồn Hy rồi cúi đầu nói:
Xin lỗi.


Cô lại xin lỗi cái gì chứ?
Cô không xin lỗi là tốt, hễ xin lỗi lại càng làm anh tức thêm:
Cô cũng bị ép kết hôn, việc này trách cô được sao?

Thế nhưng nếu không trách cô thì trách ai đây? Hân Di nghĩ, cô hiểu anh không vui vẻ gì khi phải lấy cô, chắc chắn lúc này anh đang nghĩ tới Anna.

Thực ra… anh không cần phải đồng ý kết hôn, một mình tôi sẽ học cách chăm lo cho em bé!
Cô nghẹn ngào nói.

Mình cô làm được không? Ngay cả cuộc sống của mình cô cũng làm cho nó rồi tung lên, làm sao mà chăm sóc con được chứ?
Anh lạnh lùng.
Cô im lặng.

Hơn nữa, sao tôi có thể để mẹ của con tôi phải chịu đựng người khác cười chê, chế nhạo được?
Anh nói thêm.
Đây hình như mới là nguyên nhân chính trả lời cho câu hỏi vì sao anh lấy cô, bởi vì anh thực sự không nhẫn tâm khi nghĩ tới cảnh Hân Di bị người khác nhìn với ánh mắt kỳ thị. Hân Di nhìn trộm Tồn Hy, cô thấy cảm động vô cùng, tuy bề ngoài anh tỏ ra là một người lạnh lùng, nhưng thực chất ẩn chứa trong anh là một người hết sức dịu dàng.

Cảm ơn anh.
Cô không xin lỗi nữa mà chuyển sang cảm ơn.
Hình như anh càng cảm thấy tức giận hơn nữa:
Cảm ơn cái gì?
Giọng anh thô lỗ và cục cằn:
Tôi làm vậy cũng chỉ là tạm thời thôi, đợi khi nào cô sinh em bé xong, chúng ta lập tức ly hôn.


Cái gì?
Cô giật mình.

Cô yên tâm, đến lúc đó tôi sẽ cho cô một khoản tiền, coi như là tiền phí chăm sóc con.

Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Định mệnh anh yêu em.