Chương VI: Đường Hầm
-
Đỉnh Tuyết
- Anthony Horowitz
- 5256 chữ
- 2020-02-01 10:00:08
Dịch giả: Tịnh Thủy
Nhà xuất bản Trẻ
Người đàn ông ngồi trong chiếc ghế vàng cổ xưa đang chầm chậm xoay đầu ngắm nhìn những đống tuyết bên ngoài cửa sổ. Tiến sĩ Hugo Grief gần sáu mươi tuổi, có mái tóc trắng cắt ngắn và gương mặt xanh xao. Nước da ông ta trắng muốt, đôi môi lợt lạt không tạo hình thù gì rõ ràng. Lưỡi của ông ta màu xám. Còn nữa, trên cái khuôn mặt không chút cảm xúc này là một chiếc kính gọng tròn có đôi tròng kính màu đỏ sậm. Đối với ông ta, toàn bộ thế giới là một màu máu. Ông Grief có những ngón tay dài với những móng tay được cắt tỉa cẩn thận, ông ta mặc bộ complê đen cài cúc lên đến tận cổ. Nếu trên đời này có một mẫu người nào đó giống ma ca rồng thì mẫu người đó chính là Tiến sĩ Hugo Grief đây vậy.
- Tôi đã quyết định tiến hành phần cuối Dự án Song sinh - ông ta lên tiếng. Tiến sĩ Grief nói giọng Nam Phi, nhả chữ rõ ràng - Không thể để chậm trễ hơn được.
- Tôi hiểu, Tiến sĩ Grief ạ.
Một người phụ nữ đang ngồi đối diện với Tiến sĩ Grief bà ta mặc một bộ quần áo rất vừa vặn dệt bằng sợi vải đàn hồi, trên đầu đeo một cái băngđô. Đó là Eva Stellenbosch. Bà ta vừa hoàn tất bài tập thể dục nặng dành cho buổi sáng - hai tiếng đồng hồ nâng tạ và tập thể dục nhịp điệu - giờ đây, người phụ nữ này vẫn còn thở hổn hển. Gương mặt bà Stellenbosch không hoàn toàn giống người bình thường, môi bà ta nhô ra, dài hơn cả mũi, vầng trán cao và dồ được che phủ bởi những lọn tóc vàng hoe. Bà ta đang cầm một cái ly có chứa ít chất lỏng rất đục, màu xanh lục. Các ngón tay của bà ta múp míp và ngắn ngủn. Hẳn bà ta phải rất cẩn thận nên mới không làm bể cái ly ấy.
Bà Stellenbosch đang nhấm nháp thức uống của mình, bỗng nhiên cau mày.
- Ông có chắc là chúng ta đã sẵn sàng không ? - Bà ta hỏi.
- Chúng ta không còn lựa chọn nào khác. Mấy tháng vừa qua, chúng ta đã có hai kết quả không mấy tốt đẹp. Đầu tiên là Ivanov. Sau đó là Roscoe ở New York. Ngoài phí tổn đã bỏ ra để trả công, việc người ta nối hai cái chết đó lại cũng có thể xảy ra lắm.
- Có thể xảy ra nhưng cũng chưa chắc sẽ xảy ra - Bà Stellenbosch nói.
- Các cơ quan tình báo rất lười nhác và bất tài, sự thật là như vậy. CIA ở Mỹ. MI6 ở Anh. Thậm chí cả KGB nữa. Tất cả giờ đây chỉ là những cái bóng của quá khứ. Dù cho có đúng như thế thì vẫn có khả năng một trong số chúng sẽ tình cờ đánh hơi thấy cái gì đó. Chúng ta càng kết thúc kế hoạch này sớm bao nhiêu thì chúng ta càng có nhiều khả năng ít bị dòm ngó bấy nhiêu - Tiến sĩ Grief đan cài các ngón tay vào với nhau rồi tỳ cằm lên đó - Khi nào thì thằng nhóc cuối cùng đó đến ?
- Alex ấy hả ?
Bà Stellebosch uống thêm một ngụm trong cái ly của mình rồi đặt xuống. Bà ta mở chiếc túi xách tay, lấy ra một cái khăn mùi xoa vẫn thường dùng, lau miệng, rồi đáp:
- Mai, tôi sẽ bay sang London.
- Tuyệt lắm. Trên đường đến đây, cô cho nó ghé Paris nhé ?
- Dạ được, thưa Tiến sĩ. Nếu ông muốn thế.
- Tôi rất muốn thế lắm. Chúng ta có thể làm tất cả các bước khởi đầu ở đó. Sẽ tiết kiệm được rất nhiều thời gian. Thế còn thằng Sprintz thì sao ?
- E rằng chúng ta phải chờ thêm vài ngày nữa.
- Nghĩa là nó và Alex sẽ cùng sống ở đây à ?
- Vâng.
Tiến sĩ Grief trầm ngâm, ông ta phải cân nhắc đến việc hai đứa trẻ gặp nhau có thể mang lại những nguy hiểm khi ông ta quyết định đẩy quá nhanh tiến độ thực hiện kế hoạch. May mắn thay, ông ta có một bộ óc khoa học. Những tính toán của ông Grief chưa bao giờ sai.
- Được lắm - ông ta thốt lên - Thằng Sprintz có thể ở với chúng ta thêm vài ngày nữa. Tôi cảm thấy nó đang bồn chồn lo lắng, có người bạn mới này, nó sẽ bớt căng thẳng thôi.
Bà Stellenbosch gật đầu, uống cạn thức uống của mình, tĩnh mạch nơi cổ của người phụ nữ đập nhanh khi bà ta nuốt vào.
- Alex Friend là miếng mồi ngon tuyệt của chúng ta - Tiến sĩ Grief nhận xét.
- Hệ thống siêu thị ấy hả ? - Giọng nói của người phụ nữ chứa đựng vẻ hoài nghi.
- Thủ tướng cũng còn phải lắng nghe ý kiến của bố nó đấy. Ông ta là một người có sức mạnh. Còn thằng con trai, tôi chắc chắn nó sẽ đáp ứng được sự mong đợi của chúng ta - Tiến sĩ Grief mỉm cười. Mắt ông ta đỏ rực - Không bao lâu nữa, chúng ta sẽ có Alex, ở đây, ngay tại trường đào tạo đặc biệt này. Thế là cuối cùng, Dự án Song sinh sẽ được hoàn tất.
- Cậu ngồi sai bét rồi - Fiona kêu lên - Lưng cậu không thẳng kìa. Tay phải để thấp hơn. Chân cậu cũng để sai chỗ nữa.
- Cái đó thì quan trọng gì, chị cứ tự do thoải mái đi - Alex nói, cậu bé đang nghiến răng lại.
Đã là ngày thứ tư Alex ở lâu đài Haverstock này. Fiona được căn dặn phải đưa cậu bé ra ngoài cưỡi ngựa. Alex chẳng thấy thích thú gì. Đầu tiên, cậu phải chịu đựng bài lên lớp không thể tránh khỏi - mặc dù cậu đã nghe mãi rồi. Lũ ngựa này thuộc giống Ibêri hay là Hungari gì đó. Chúng đã giành huy chương vàng trong các cuộc đua. Alex chẳng quan tâm. Tất cả những gì cậu biết là con ngựa của cậu to, đen và bị ruồi bu. Cái cách cậu bé ngồi trên lưng ngựa giống như một bao khoai tây đang nhấp nhổm trên một tấm nhún lò xo.
Hai người đề cập đến chuyện ở trong rừng. Khi Alex khập khiễng bước về lâu đài, người ngợm ướt nhem và run cầm cập, Fiona đã lịch sự đưa cho cậu một cái khăn và mời cậu một tách trà.
- Chị đã có ý muốn giết tôi kia mà !
- Đừng có ngốc thế ! - Fiona nhìn Alex, trong đôi mắt cô bé có cái gì đó, hình như là nỗi xót xa - Chúng tôi chẳng bao giờ làm điều đó cả. Rufus là người rất tốt.
- Gì chứ ?
- Chỉ là một trò chơi thôi, Alex. Vui một chút thôi mà.
Thế đấy. Fiona đã mỉm cười như thể mọi chuyện đã được làm sáng tỏ rồi nhảy xuống hồ bơi. Alex dành cả buổi tối để đọc tài liệu. Cậu phải cố gắng nắm bắt phần lịch sử giả mạo kéo dài suốt mười bốn năm. Các cô các chú và bạn bè của cậu đều học ở Eton, cậu phải biết hết những con người này, mặc dù chưa hề gặp một ai trong số họ. Hơn thế, cậu phải ráng làm ra vẻ được sống một cuộc sống xa hoa. Chính vì vậy mà bây giờ cậu phải ở đây, cưỡi ngựa cùng với Fiona - cô bé chững chạc trong bộ quần áo cưỡi ngựa của mình, còn cậu bé thì cứ bị xóc nảy lên nảy xuống, theo sau cô.
Họ đi ngựa được khoảng một tiếng rưỡi thì đến một đường hầm. Fiona đã có gắng chỉ cho cậu bé thực hiện một số kỹ thuật khác nhau - chẳng hạn, cho ngựa đi bách bộ, phi nước kiệu và chạy nước tế. Nhưng đây là một môn thể thao mà cậu bé đã từng quyết định là sẽ không bao giờ chơi. Mọi khúc xương trong người cậu muốn long hết cả ra, cái bàn tọa của cậu thâm tím đến độ cậu không biết là mình còn có thể ngồi được không nữa. Xem ra Fiona rất thích thú khi thấy cậu bé khổ sở như thế. Alex cho rằng cô ta đã cố tình chọn tuyến đường thật gập ghềnh để tặng thêm cho cậu những vết bầm tím. Hoặc có lẽ chỉ là do cái lưng con ngựa cậu đang cưỡi quá mấp mô.
Trước mặt hai người là một đường ray xe lửa đơn độc chạy ngang qua một con đường nhỏ có thiết kế cửa chắn tự động, trên cửa là chuông và đèn tín hiệu để báo cho những người lái xe biết là xe lửa sắp đi qua. Fiona thúc vào con ngựa của mình - một con ngựa xám, nhỏ hơn con ngựa của Alex - tiến lên phía trước. Con ngựa của Alex cũng tự động đi theo. Cậu bé đoán họ sẽ băng qua đường ray, nhưng khi bước đến bên hàng rào chắn, Fiona bỗng dừng lại. Cô bé nói:
- Nếu cậu muốn trở về lâu đài thì chúng ta có thể đi đường tắt.
- Có đường tắt thì tuyệt quá - Alex hưởng ứng.
- Là đường này này.
Fiona chỉ vào đường ray, phía trước có một đường hầm đen ngòm đâm xuyên qua một ngọn đồi, miệng đường hầm được viền bằng gạch đỏ sậm. Alex nhìn cô bé, xem xem có phải cô ta đang đùa hay không. Nhưng rõ ràng là cô ta rất nghiêm nghị. Đường hầm trông như một nòng súng chĩa thẳng vào cậu bé, cảnh cáo cậu phải tránh xa. Alex bỗng tưởng tượng ra một ngón tay khổng lồ đặt lên cò súng ở phía sau ngọn đồi. Đường hầm dài bao nhiêu ? Cậu bé xem xét cẩn thận hơn, dựa vào ánh sáng lờ mờ cuối đường hầm, cậu có thể, ước chừng đường hầm dài cỡ một dặm.
- Chị chẳng nghiêm túc chút nào - Alex nhận xét.
- Hoàn toàn nghiêm túc, Alex ạ. Tôi không hay nói đùa. Khi tôi nói điều gì thì có nghĩa là lòng tôi muốn như vậy. Tôi giống bố.
- Ngoại trừ việc bố của chị không điên rồ như thế - Cậu bé lẩm bẩm.
Fiona vờ như không nghe thấy câu nói của cậu bé.
- Đường hầm dài khoảng một dặm - Cô bé giải thích
- Bên kia đường hầm là một cây cầu, sau đó là một cổng chắn khác. Nếu đi đường đó về nhà thì chúng ta chỉ mất có ba mươi phút thôi. Không thì phải mất những một tiếng rưỡi, nếu đi theo đường cũ.
- Thế thì đi theo đường cũ đi.
- Ồ Alex, đừng có nhát gan như thế ! - Fiona bĩu môi
- Mỗi giờ chỉ có một xe lửa đi qua thôi, chuyến xe lửa tiếp theo sẽ không đến trước hai mươi phút tới đâu. Tôi đã qua đường hầm này cả trăm lần rồi, chưa có lần nào tôi đi quá năm phút cả. Nếu cậu chạy nước tế thì sẽ mất ít thời gian hơn.
- Cưỡi ngựa trên đường ray xe lửa là điên rồ lắm đấy.
- Được rồi, nếu cậu muốn quay trở lại thì tự tìm lấy đường về nhà nhé - Nói rồi cô bé thúc gót chân, con ngựa của cô phóng nhanh về phía trước, bay qua hàng rào và đáp xuống đường ray xe lửa - Hẹn gặp lại.
Alex cũng phóng theo cô bé. Cậu không thể tự cưỡi ngựa về tòa lâu đài một mình. Cậu không biết đường, mà cậu cũng chỉ mới biết điều khiển ngựa thôi. Vả lại con ngựa cứ đi theo Fiona mà không cần có lệnh của cậu. Liệu hai con vật này có chịu chui vào đường hầm tối đen như mực kia không ? Không thể tin nổi, nhưng Fiona đã bảo rằng trước đây, họ đã đi qua đấy rồi, và không còn nghi ngở gì nữa, lũ ngựa đi ngay vào trong lòng quả đồi không một chút do dự.
Alex rùng mình khi ánh sáng đột nhiên tắt hẳn sau lưng cậu. Trong này thật lạnh và ẩm ướt. Không khí đầy mùi bồ hóng và mùi dầu diezen. Đường hầm rất vang. Tiếng vó ngựa lộc cộc khắp nơi khi chúng giẫm lên những viên sỏi giữa hai thanh tàvẹt. Nếu con ngựa của cậu bị ngã thì sao ? Alex cố xua đuổi ý nghĩ đó ra khỏi đầu mình. Chiếc yên ngựa làm bằng da kêu kẽo kẹt. Dần dần, đôi mắt của cậu bé cũng quen với bóng tối. Chút ánh sáng mặt trời từ phía sau bắt đầu hắt vào. Đỡ hơn rồi, con đường thẳng tắp ngay trước mặt đã có thể nhìn thấy rõ hơn, mỗi bước đi, quầng sáng lại rộng ra. Cậu bé cố gắng thư giãn. Cuối cùng cũng không đến nỗi quá tệ.
Sau khi nói xong, Fiona cho ngựa đi chậm lại, chờ cho ngựa của Alex theo kịp mình.
- Vẫn còn nhát về xe lửa hả Alex ? - Cô bé hỏi với vẻ coi thường - Chắc là cậu muốn đi nhanh hơn.
Alex nghe thấy tiếng roi ngựa vút lên trong không trung, và cậu bé chợt nhận ra con ngựa của mình giật bắn lên khi Fiona quất thật mạnh vào mông nó. Con vật hí lên rồi lao như bay về phía trước. Alex gần như bị ném ngược ra phía sau, bật ra khỏi chiếc yên ngựa. Cậu quặp chân thật chặt, cố gắng ngồi thật vững, tuy nhiên, nửa thân người trên của cậu đã nghiêng hẳn sang một bên, sợi dây cương xiết lấy mõm con ngựa. Fiona bật cười. Sau đó, Alex chỉ còn cảm nhận được gió đang quét qua người mình, bóng tối thăm thẳm đang vây quanh và tiếng vó ngựa nện nặng nề trên nền sỏi khi con vật chạy tế về phía trước. Bồ hóng bay vào mắt khiến cậu bé không còn nhìn thấy đường. Cậu có cảm giác là mình sắp sửa bị ngã xuống đến nơi. Từng giây, từng giây một cứ chậm chạp trôi qua.
Và rồi, thật phi thường, cả người và ngựa đã phi nước đại ra ngoài ánh sáng. Alex lấy lại được thăng bằng và bắt đầu điều khiển con ngựa, cậu kéo dây cương về phía sau, đồng thời dùng đầu gối ép chặt vào hông ngựa. Cậu hít thật sâu, chờ Fiona xuất hiện.
Con ngựa của Alex đã ngừng lại trên cây cầu mà Fiona đã nói. Cây cầu được tạo thành từ những cái rầm sắt dày bắc qua sông. Vào tháng đó, mưa rơi rất nhiều, bên dưới cậu bé khoảng mười lăm mét, dòng sông sâu màu xanh rêu đang chảy xiết. Một cách thận trọng, cậu bé quay lại, chú mục nhìn vào đường hầm. Bây giờ mà cậu lạc giây cương thì cậu sẽ bị rơi ra khỏi thành cầu chứ chẳng chơi. Hai bên thành cầu chỉ cao không quá một mét.
Rồi cậu cũng nghe thấy tiếng vó ngựa của Fiona đang đến gần. Cô bé chạy nước kiệu sau cậu, chắc là cười dữ dội suốt quãng đường đi. Alex nhìn chằm chằm vào đường hầm, con ngựa xám của Fiona đang lao ra, phi ngang mặt cậu bé và biến mất sau khi chạy qua khỏi cái cổng ở phía bên kia cây cầu.
Fiona không có trên lưng ngựa.
Con ngựa của cô bé đã ra khỏi đường hầm một mình.
Alex mất vài giây để định thần lại. Đầu cậu bé quay như chong chóng. Hẳn cô gái đã ngã ngựa. Có lẽ con ngựa của cô ta bị vấp. Fiona vẫn còn nằm trong đường hầm. Trên đường ray xe lửa. Còn bao lâu nữa thì đến chuyến tàu kế tiếp ? Hai mươi phút, cô bé đã nói như thế. Ít nhất là đã năm phút trôi qua rồi, mà chắc là ngay từ đầu, Fiona đã thổi phồng về thời gian.
Mặc dù từng nguyền rủa cái lối cư xử khiếm nhã cùng những trò chơi khăm dễ làm người khác thiệt mạng của cô gái xấu tính, nhưng Alex không thể bỏ mặc cô ta được. Cậu túm lấy dây cương, bằng mọi giá, cậu phải bắt con ngựa này tuân lệnh mình. Cậu phải đưa được cô bé ra, và phải làm thật nhanh mới được.
Không hiểu sao, bằng cách nào đó, sự liều lĩnh tuyệt vọng của cậu bé đã truyền vào được não bộ của con ngựa. Con vật quay lại nhưng cố gắng lùi ra xa, Alex bèn thúc gót chân vào hông nó, nó đành miễn cưỡng chui trở lại vào đường hầm tối om. Alex thúc gót chân lần nữa. Cậu bé không muốn làm nó đau nhưng cậu biết rằng cậu chẳng còn cách nào khác để bắt nó phải tuân theo lệnh của mình.
Con ngựa bắt đầu phi nước kiệu. Alex nhìn chăm chú về phía trước.
- Fiona - Cậu gọi to.
Không có tiếng trả lời. Alex đã hằng hy vọng sẽ được thấy cô bé đi bộ về phía mình, nhưng đằng này, cậu chẳng hề nghe thấy một tiếng bước chân nào. Giá như có nhiều ánh sáng hơn !
Con ngựa dừng lại, cô gái kia rồi, cô ta đang ở ngay trước mặt Alex, nằm trên đất, ngực và tay cô ta vắt trên đường ray. Giờ mà có xe lửa tới thì nó sẽ cắt cô bé ra làm hai mất. Tối quá, Alex không thể nhìn thấy gương mặt Fiona, nhưng khi nghe tiếng cô gái nói, cậu bé có thể nhận ra nỗi đau đớn mà cô ta đang phải chịu.
- Alex... - Fiona nói - Tôi nghĩ là mình bị bể mắt cá chân rồi.
- Có chuyện gì vậy ?
- Là mạng nhện hay là cái gì đó. Tôi đã cố gắng đuổi theo cậu. Nhưng cái đó ập vào mặt khiến tôi mất thăng bằng.
Cô bé đã cố gắng đuổi theo cậu ! Cô ta nói ra những lời này như thể đang đổ hết trách nhiệm cho Alex vậy - như thể cô ta đã quên bẵng rằng chính cô ta là người đã quất roi vào con ngựa của cậu, khi cả hai đang ở đầu đường hầm.
- Chị đứng dậy được không ?
- Tôi nghĩ là không.
Alex thở dài. Vẫn nắm chặt dây cương, cậu bé tuột xuống khỏi con ngựa. Fiona nằm ngay ở đoạn giữa đường hầm. Cậu bé tự ra lệnh cho mình không được hoảng hốt. Nếu những gì cô bé nói với cậu là thật thì chuyến xe lửa kế tiếp sẽ đến trong mười phút nữa. Cậu cúi xuống đỡ cô gái dậy. Khi bàn chân cậu đặt lên một thanh ray... cậu bỗng cảm nhận được một điều gì đó. Trạng thái run rẩy từ dưới bàn chân của cậu bé đang lan truyền lên. Đường ray rung lắc dữ dội.
Xe lửa đang chạy trên đường ray của nó.
- Chị phải đứng dậy.
Alex cố gắng không để cho nỗi sợ hãi len vào trong giọng nói của mình. Cậu bé thoáng tưởng tượng thấy cảnh chiếc xe lửa đang lao đi như vũ bão trên đường ray. Khi tới đường hầm, nó sẽ là quả đạn năm trăm tấn làm banh xác hai thiếu niên thành muôn ngàn mảnh. Cậu nghe thấy tiếng kin kít của những bánh xe, tiếng gầm rống của động cơ. Máu và bóng tối. Đó sẽ là cái chết thật khủng khiếp.
Nhưng cậu bé vẫn còn thời gian.
- Chị cử động được các ngón chân không ?
- Tôi nghĩ là được - Fiona bám lấy Alex.
- Thế thì mắt cá của chị chỉ bị bong gân thôi, không bị bể đâu. Nào.
Cậu xốc cô gái dậy, trong đầu nghĩ mông lung rằng khi xe lửa vào đến đường hầm, nó sẽ chỉ chạy trên đường ray, vậy thì khi cả hai nép vào tường, chiếc xe lửa sẽ chỉ đi lướt qua họ. Nhưng Alex lại hiểu rằng không đủ chỗ để có thể đứng nép như thế. Vả lại, nếu chiếc xe lửa có không húc vào cậu và Fiona thì nó vẫn sẽ tông vào con ngựa. Lỡ nó bị trật đường ray thì sao ? Cả tá người sẽ bị chết như chơi.
- Xe lửa chạy tuyến này là xe lửa nào vậy chị ? - Cậu bé hỏi - Nó có chở hành khách không ?
- Có - Fiona nói như khóc - Nó là xe lửa Virgin. Chạy thẳng đến Glasgow.
Alex thở dài. Đúng là cái vận hạn của cậu, từ trước đến giờ, xe lửa Virgin luôn luôn chạy đúng giờ.
Fiona bỗng rùng mình. Cô bé buột miệng hỏi:
- Cái gì thế ?
Cô vừa nghe thấy một tiếng chuông vang rền. Ở chỗ cổng chắn. Đó là tín hiệu báo xe lửa đến, hàng rào chắn hạ xuống.
Rồi Alex nghe thấy tiếng chuông thứ hai, tiếng chuông làm cho máu trong người của cậu bé muốn đông lại. Dễ đến cả một lúc lâu, cậu đã không thể thở được. Thật kỳ lạ. Hơi thở của cậu bé cứ mắc kẹt ở trong lá phổi chứ không chịu đi ra miệng của cậu. Cả người cậu bị tê liệt hoàn toàn như thể cậu vừa bị một ngọn roi nào đó quất trúng não bộ. Cậu bé đang khiếp hãi.
Còi xe lửa rúc lên vang rền. Nó vẫn còn cách đường hầm chừng một dặm hoặc hơn thế, nhưng đường hầm giờ đây đang đóng vai trò là vật truyền âm, Alex có cảm giác như nó đang cứa vào người mình. Và một âm thanh khác cất lên: tiếng động cơ diezen bắt đầu chuyển động. Nó đang lao về phía Alex và Fiona. Dưới chân cậu bé, đường ray rung lắc dữ dội hơn.
Cậu hít một hơi thật sâu và buộc đôi chân phải làm theo ý mình.
- Lên ngựa đi - Cậu hét lên - Tôi sẽ giúp chị.
Mặc kệ những đau đớn mà mình có thể gây ra cho Fiona, Alex xốc cô gái lại chỗ con ngựa, buộc cô phải leo lên yên. Mỗi giây trôi qua, tiếng động lại càng lớn hơn. Thanh ray kêu o o đều đặn như một cái âm thoa khổng lồ. Không khí bên trong đường hầm như đang chuyển động, hết sang phải lại sang trái, hòng tránh chỗ cho chiếc xe lửa sắp lao tới.
Fiona kêu thét lên, Alex không còn cảm thấy sức nặng của cô bé trên tay mình nữa khi cô ngồi phịch xuống yên ngựa. Con vật hí lên, loạng choạng dịch chuyển sang một bên, trong giây phút khủng khiếp đó, Alex thoáng có ý nghĩ rằng cô gái sẽ thúc ngựa chạy mất, để cậu lại một mình. Trong đường hầm chỉ có chút ít ánh sáng để nhận ra hình dạng của con ngựa và ngưỡi đang cưỡi nó. Cậu thấy Fiona chụp lấy dây cương. Cô bé kéo con vật trở lại. Alex với tay túm lấy bờm ngựa. Cậu dùng mớ lông dày này để leo lên yên, ngồi đằng trước Fiona. Tiếng xe lửa mỗi lúc một to hơn. Bồ hóng và những mẩu gạch đá vụn rơi ra khỏi những vách tường cong. Các luồng gió ở đâu bỗng xoáy tới, đường ray đang phát ra những tiếng rầm rầm. Trong chốc lát, cả hai kẻ thiếu niên bỗng trở nên bối rối, và rồi cậu bé cũng nắm được cái dây cương, còn cô bé thì ngồi sát vào người cậu, vòng tay ôm ngang ngực Alex.
- Đi nào ! - Cậu hét lên và thúc gót chân vào hông con ngựa.
Con vật cũng chẳng cần cú thúc đó. Nó phóng nước đại về phía cuối đường hầm, quăng quật Alex và Fiona hết bật ra sau lại nảy lên trước, khiến cả hai va vào nhau.
Alex không dám nhìn lại phía sau, nhưng cậu bé cảm nhận được là xe lửa đã vào tới miệng đường hầm và đang lao tới, với tốc độ 105 dặm một giờ. Hai kẻ thiếu niên trở nên choáng váng. Con tàu đang đẩy không khí ra khỏi đường đi của nó để lấp đầy khoảng trống bằng các toa thép cứng. Con ngựa cũng cảm nhận được mối nguy hiểm nên tăng tốc độ, phi như bay về phía trước, mỗi lần sải chân, bốn vó của nó bay lên khỏi những thanh tà vẹt. Miệng hầm hiện ra trước mặt Alex và Fiona, nhưng Alex hiểu rằng với tình cảnh bi đát hiện giờ, họ sẽ không thể thoát được. Ngay cả khi đã ra khỏi đường hầm, cả ba vẫn sẽ bị bắt kịp ở chỗ cây cầu. Cổng chắn thứ hai ở bên dưới cầu, cách đầu cầu những chín mươi mét. Họ có thể ra khỏi đường hầm nhưng rồi sẽ chết trong bầu không khí thoáng đạt.
Con ngựa đã thoát khỏi đường hầm. Nhưng Alex bỗng cảm thấy một cái bóng đen đang đổ ụp xuống vai mình. Fiona kêu thét lên, ôm chặt lấy Alex, cô bé siết mạnh đến nỗi cậu cảm thấy khó thở. Cậu khó có thể nghe được tiếng của cô gái, tiếng ầm ầm của xe lửa ở ngay đằng sau cậu, khi bước sải tuyệt vọng của con ngựa lên đến cây cầu, cậu bé ngoái đầu lại. Cậu chỉ kịp nhìn thấy một con quái vật khổng lồ làm bằng thép đang gầm rống, thân của nó được sơn màu đỏ rực, màu đặc trưng của xe lửa Virgin; phía sau ô cửa, người lái tàu đang nhìn chằm chằm vào cả ba một cách kinh hoàng. Còi xe lửa rúc lên lần thứ hai, lần này nó rúc lên hết cỡ, xung quanh hai kẻ thiếu niên, mọi thứ như muốn nổ tung.
Alex biết mình phải làm gì. Cậu kéo một bên cương dùng gót chân phía bên kia thúc vào hông con vật. Cậu hy vọng con ngựa hiểu điều cậu muốn.
Bằng cách nào đó, con vật cũng hiểu ra, nó xoay qua một bên. Bây giờ con vật đang đối diện với thành cầu. Tiếng còi đinh tai nhức óc của xe lửa rúc lên lần cuối cùng. Khói diezen phủ lên cả người và ngựa. Alex dùng hết sức lực thúc chân vào hông con ngựa. Con vật nhảy dựng lên.
Chiếc xe lửa rầm rập lao qua, chỉ còn cách vài xăngtimét nữa là nó tông phải họ. Các toa xe lửa vẫn đang phóng qua ào ào như vũ bão, giờ đây, nó chỉ là một cái bóng mờ mờ màu đỏ. Fiona kêu thét lên lần thứ hai. Mọi thứ như diễn ra một cách chậm chạp khi cả người lẫn ngựa đều rơi xuống. Mới đó, Alex, Fiona và con vật còn đang ở trên cầu, thế mà chỉ một phút sau, họ đã ở bên dưới, tất cả vẫn đang rơi tự do. Dòng sông màu xanh rêu như hân hoan chào đón họ.
Con ngựa và hai người cưỡi nó đang lao trong không trung rồi đâm sầm xuống mặt sông, Alex chỉ kịp thời gian để hít lấy một hơi. Cậu cứ lo lòng sông không đủ sâu sẽ khiến cả ba rơi gãy cổ; nhưng khi vừa chạm mặt nước, bộ ba bị trôi ngay vào một cái xoáy nước lạnh ngắt màu xanh rêu, xoáy nước đang cuốn lấy họ một cách thèm khát. Fiona bị kéo ra xa khỏi Alex. Cậu bé có cảm giác con ngựa đang vùng vẫy dữ dội. Bóng nước sủi ra đầy miệng Alex, cậu nhận ra mình đang la hét.
Cuối cùng, Alex cũng trồi lên được mặt nước. Dòng sông vẫn cứ trôi, quần áo và đôi giày làm cho cậu bé vướng víu, cậu bơi một cách vụng về vào phần đất liền gần nhất.
Người lái tàu vẫn không dừng lại. Tuy bị một phen khiếp vía trước những gì vừa xảy ra, nhưng ông ta vẫn làm ra vẻ như không có chuyện gì. Dù sao thì xe lửa cũng đã đi qua rồi. Alex bám vào bờ, trườn lên đám cỏ, người cậu run lẩy bẩy. Đằng sau cậu có tiếng thở và tiếng ho, Fiona xuất hiện. Cô bé đã làm mất mũ đi ngựa, mái tóc đen dài của cô phủ xuống mặt. Alex nhìn ra phía sau cô gái. Con ngựa cũng đã xoay xỏ leo lên được đất liền. Nó chạy tới, giũ giũ mình, xem ra con vật hoàn toàn bình yên vô sự. Alex rất vui vì điều đó. Tất cả đã qua rồi, chính con ngựa đã cứu sống cậu và cô bé.
Alex đứng dậy. Nước từ quần áo cậu chảy xuống thành dòng. Cả người cậu giờ đây chẳng có chỗ nào còn cảm giác. Cậu không biết đó là do nước lạnh hay là do cú sốc mà cậu vừa trải qua. Cậu bước đến chỗ Fiona, xem lại bàn chân giúp cô bé.
- Chị ổn chưa ?
- Rồi.
Cô gái nhìn cậu bằng đôi mắt rất lạ. Cả người cô run rẩy. Alex phải đưa một tay ra để giữ lấy cô bé. Fiona nói:
- Cảm ơn cậu.
- Có gì đâu.
- Không - Cô gái nắm lấy bàn tay Alex. Áo sơ-mi của cô trễ xuống, cô hất đầu mình ra sau để tóc không che lấy mắt - Việc cậu quay trở lại... thật tuyệt vời. Alex, cho mình xin lỗi vì suốt tuần qua đã cư xử không tốt với cậu. Mình đã nghĩ rằng cậu đến nhà mình ở vì hội từ thiện đã gửi cậu tới, mình cứ tưởng cậu là một kẻ thô lỗ và ngu ngốc. Mình đã nghĩ sai về cậu rồi. Thực sự cậu rất tuyệt vời. Mình hiểu rằng kể từ bây giờ, chúng mình sẽ là bạn của nhau.
Cô bé bỗng lim dim đôi mắt và chồm người về phía Alex, đôi môi hơi mở ra. Cô nói:
- Nếu muốn, cậu có thể hôn mình.
Alex buông Fiona ra và quay đi.
- Cảm ơn chị, Fiona - Cậu bé nói - Nhưng hiện giờ tôi chỉ muốn hôn con ngựa thôi.