Chương 29: Một trăm khối cũng không cho
-
Đồ Đệ Của Ta Lại Chết [C]
- Vưu Tiền
- 2275 chữ
- 2020-05-09 12:42:14
Số từ: 2270
Nguồn: truyenhoangdung.xyz
Các vị bá bá liền quay lại nhìn nàng với một ánh mắt sắc như dao cạo, kèm theo đó là sự khiển trách. Bọn họ giống như là muốn đem nàng lột da róc xương vậy. Chúc Diêu khóc không ra nước mắt. Mọi người đừng như vậy mà! Chẳng phải tiêu chí đầu tiên của đại hội này chính là tình hữu nghị sao, sau đó mới tới tranh tài mà?? Ta thật sự không cố ý phá hoại cuộc tranh tài mà.
Đang lúc nàng bị những ánh mắt nhìn như ăn tươi nuốt sống kia nhìn chằm chằm vào người, thì có một thân ảnh lóe lên. Thân ảnh đó màu trắng, xuất hiện che chắn trước mặt của nàng. Những uy áp kinh khủng từ bốn phương tám hướng khi thấy thân ảnh này liền không một tiếng động, tất cả trong nháy mắt thu hết cả về.
Sư phụ!
Đúng là sư phụ cứu khổ cứu nạn của mình rồi.
Khuôn mặt Ngọc Ngôn vẫn lạnh lùng, nhàn nhạt liếc nhìn nàng một cái,
Trời sắp tối rồi!
Hắn vung tay áo lên, không một lời giải thích, liền mang theo đệ tử của mình bay trở về ngọn núi Ngọc Lâm. Khi mọi người có phản ứng lại thì cũng không còn kịp nữa rồi.
Tử Đan nhìn phương hướng hai người biến mất mà lặng cả người. Mồ hôi lạnh rơi đầy đầu. Thái sư thúc! Ngươi tại sao có thể bao che một cách công khai như vậy chứ?? Tại sao ngươi lại để lại cho ta cục diện rối rắm như thế này chứ? Ngươi có còn là đại trượng phu nữa không vậy??
Hắn thở dài thật sâu, rồi lấy lại tinh thần. Ai bảo hắn chuyên trách chùi đít cho chưởng môn chứ! Đành chấp nhận thôi!!!!
Khụ khụ! Cuộc tranh tài lần này, Tiêu Dật là người chiến thắng. Trong kỳ đại hội môn phái lần này, là người đứng vị trí thứ nhất của nhóm Luyện khí.
Lời này vừa nói ra, mới có thể khiến cho tất cả mọi người trong sân đấu hết bàn tán xôn xao.
Tiêu Dật cố gắng đè xuống khí huyết đang còn quay cuồng trong lồng ngực, miễn cưỡng đứng lên hành lễ:
Tạ ơn chưởng môn.
Vương Từ Chi đứng dậy rời khỏi sàn đấu, đây là kết quả đã được dự đoán từ trước. Cuộc so tài lần này đích thực hắn đã thua. Quả nhiên hắn vẫn chưa đủ mạnh. Hắn ngẩng đầu nhìn phương hướng Chúc Diêu rời đi, rồi dâng lên vài phần thất vọng. Hắn hồi tưởng lại tình cảnh thanh cự kiếm khổng lồ kia rơi xuống làm lông mày không khỏi nhăn lên.
Tử Đan đang định tuyên bố phần thưởng cho Tiêu Dật thì bị một tiếng chim cao vút bên cạnh hót lên ngăn cản.
Ngồi trên con chim Loan kia là một vị nữ tôn giả Hóa Thần kỳ duy nhất – tôn giả Phượng Dịch. Nàng chậm rãi đứng dậy, nhìn động tác tuy rất đơn giản nhưng nó không khác gì tiên nữ cả. Tay trái nàng khẽ nâng lên, liền thấy Tiêu Dật đang còn quỳ dưới mặt đất kia đột nhiên bay lên trời rồi hạ xuống một khu vực trống trải ngay dưới đài cao.
Ngươi tên là Tiêu Dật?
Một âm thanh như có như không, nghe như tiếng của thần tiên vậy.
Tiêu Dật hắn cảm thấy như bầu trời sụp xuống vậy, từng chữ từng chứ đánh mạnh vào trong lòng, hắn liền quỳ xuống,
Chính là… chính là đệ tử.
Đôi mắt phượng của Phượng Dịch nhíu lại, một lúc sau nói tiếp,
Ngươi có nguyện ý làm môn hạ của ta hay không?
Tiêu Dật sửng sốt, không chỉ… mà còn là hắn. Coi như là mọi người ở nơi này, tất cả đều không tin vào lỗ tai của chính mình. Một vị tôn giả Hóa Thần lại muốn thu nhận đồ đệ. Hơn nữa lại còn là một vị nữ tôn giả Hóa Thần duy nhất. Nghe nói nàng chưa bao giờ thu nhận đồ đệ.
Thấy một lúc lâu Tiêu Dật vẫn chưa có phản ứng, hai hàng lông mày của Phượng Dịch liền nhíu lại,
Ngươi không muốn?
Không, đệ tử nguyện ý.
Tiêu Dật bị sự vui mừng cùng cảm động làm cho tắc nghẹn. Hắn chỉ có thể cố gắng cắn môi mới không làm cho nước mắt rơi xuống. Hắn lúc đầu còn tưởng khi hắn chiếm được vị trí thứ nhất thì có thể sẽ được trở lại nội môn. Không ngờ hắn lại có cơ duyên lớn như thế này. Quả nhiên cuộc sống này vẫn còn đối xử tốt với hắn. Hắn chậm rãi cúi người xuống, rồi dập đầu hành lễ một cách thành kính nhất.
Đồ nhi, ra mắt sư phụ.
Phượng Dịch gật đầu. Một tay kết ấn, liền có một đạo ánh sáng hướng thẳng tới mi tâm Tiêu Dật mà tới, lưu lại trên đó một cái ấn ký hình con chim Loan.
Thế mà lại là một đệ tử thân truyền. Mọi người đồng loạt vang lên tiếng hít thở thật mạnh.
Khi tất cả chuyện này diễn ra thì Chúc Diêu nàng còn đang bị sư phụ xách về không khác gì một con chó con. Nàng hoàn toàn không biết chuyện gì xảy ra với Tiêu Dật.
Mới vừa tới đỉnh núi. Nàng liền làm một khuôn mặt đáng thương, vô tội nhìn sư phụ của mình,
Sư phụ… ta thật sự không cố ý xuất thủ mà!! Ta không biết lúc đó tại sao ta làm như vậy nữa?
Ta xin thề đó là sự thật!
Chúc Diêu giơ một bàn tay lên trời phát thệ. Nàng cũng không ngốc đến nỗi không biết đó là một cuộc so tài 1-1.
Nhất định là thanh đại linh kiếm kia có vấn đề.
Ta vừa nhìn thấy thanh linh kiếm kia, cả người liền cảm giác có gì đó không đúng.
Người làm như vậy không sai!
Ngọc Ngôn liền trả lời một câu.
Đúng, đó không phải là lỗi của ta. A! Ơ! Sư phụ, ngươi vừa nói cái gì??
Sư phụ chán nản nhìn nàng một cái, kèm theo đó là một cái vẻ mặt khinh thường.
Hắn ngưng tụ ra chính là không linh kiếm.
Đó là kiếm ý.
Ngọc Ngôn thản nhiên nói.
Kiếm ý!
Chúc Diêu kinh hãi,
Kiếm ý! Không phải chỉ có tu vi Kim đan trở lên mới có thể tu luyện được sao?
Theo lý thuyết là như vậy.
Ngọc Ngôn nhíu nhíu mày, kiếm ý kia ẩn giấu sâu tới cỡ nào, coi như là tu sĩ Hóa Thần cũng rất khó khăn mới có thể nhìn thấy được.
Hắn có thể gọi ra được Kiếm ý, chắc chắn trong người hắn có một món bảo vật khác thường.
Đây là câu khẳng định, chứ không phải là câu nghi vấn.
Chẳng trách, hắn tu luyện tới Luyện khí Đại Viên Mãn nhanh tới như vậy.
Hắn không phải là cấp bậc Luyện khí!
Ngọc Ngôn lại ném cho nàng một cái ánh mắt ngu ngốc nữa,
Cái dị bảo kia không chỉ… mà còn có thể ẩn giấu kiếm khí. Nó có thể giấu diếm tu vi cho hắn nữa. Trước mắt tu vi của hắn chắc là Trúc Cơ trung kỳ.
Chúc Diêu mở to hai mắt ra nhìn. Trúc Cơ trung kỳ! Trời ạ! Đây không phải chỉ đơn thuần là một câu chuyện vượt khó nữa, mà nó chính là tình tiết trong các câu chuyện được trời giúp đỡ rồi.
Trong đầu nàng linh quang chợt lóe. Nàng rốt cuộc hiểu tại sao mình cảm thấy hắn có chút kỳ quái rồi. Theo kinh nghiệm của nàng, rõ ràng đây chính là đãi ngộ dành cho các nam chính trong các tiểu thuyết rồi!
Sư phụ có biết nó là dị bảo gì không?
Nam chính từ nhỏ bị người khác bắt nạt, gặp cơ duyên xảo hợp bắt được dị bảo, sau đó một đường thăng cấp một cách chóng mặt, rồi từ đó tiến vào nhân sinh tươi đẹp. Chúc Diêu càng nghĩ càng cảm thấy không khác gì cái tên Tiêu Dật kia.
Ta mặc dù không biết cái dị bảo đó tên là gì, nhưng chắc chắn nó có trợ giúp rất lớn tới linh căn của hắn. Cho nên tu vi của hắn mới có thể tăng lên nhanh chóng tới như vậy. Hơn nữa nó còn có thể vượt cấp lĩnh ngộ kiếm ý.
Ngọc Ngôn nhíu chân mày lại, rồi quay đầu lại nhìn đồ đệ ngu xuẩn của mình,
Kiếm ý không thể so với linh kiếm được. Bình thường thì phép thuật này căn bản là không chống cự được. Nhưng thứ người dẫn ra lại chính là Thiên Lôi. Mặc dù không thể so sánh được với Lôi kiếp, nhưng đó vẫn là lực lượng tinh khiết nhất trong thế giới. Cho nên nó mới có thể phá tan được kiếm ý.
Sư phụ, ý của người là….
Chúc Diêu cứng đờ.
Nếu như không có đạo Thiên Lôi kia, thì tên kia bây giờ đã là một thi thể rồi.
Sắc mặt Chúc Diêu trong nháy mắt tái nhợt. Đáy lòng nàng dâng lên một trận hoảng sợ. Sợ hãi nhanh chóng xâm chiếm hết toàn bộ cơ thể của nàng. Không ngờ quỷ xui thần khiến thế nào nàng lại ra tay cứu thằng tiểu quỷ kia một mạng. Nàng mặc dù biết đằng sau mỗi nam chính quật khởi thì ở đó có hằng hà vô số đống pháo hôi lót đường giúp hắn. Nhưng thật sự nàng không nghĩ tới, người bên cạnh của nàng lại trở thành một trong số những pháo hôi đó.
Thấy đồ đệ một lúc lâu không nói gì, Ngọc Ngôn liền lấy tay sờ sờ lên trán của nàng,
Không cần lo lắng. Hắn tuy có cơ duyên được trời ban cho dị bảo. Nhưng cơ duyên của ngươi cũng không nhỏ so với hắn.
Nàng có thể đối với Lôi linh khí có độ thân mật nghịch thiên tới như vậy, coi như là dị bảo cũng còn kém xa so với nàng.
Chúc Diêu đang còn trầm mặc suy nghĩ tới an nguy của tiểu hài tử xấu xa kia. Nàng gật đầu qua loa. Càng nghĩ nàng lại càng cảm thấy không yên tâm. Chỉ là một cuộc so tài mà thiếu chút nữa một mạng người đã mất, thế thì sau này sẽ như thế nào đây??
Sư phụ, ngươi nói tiểu hài tử xấu xa, ý ta là Vương Từ Chi có việc gì không?
Ngọc Ngôn nhíu mày thật sâu, nàng lại có thể quan tâm an nguy của một ngoại nhân tới như vậy sao?
Hắn nhớ tới lúc trước đồ đệ ngu xuẩn của mình cùng tiểu tử kia trò chuyện với nhau rất là vui vẻ. Vẻ mặt của hai người rất là thân mật. Thậm chí từ trên đài cao hắn nhìn xuống cũng còn cảm thấy khó chịu. Hắn cảm giác giống như mình bị bỏ rơi vậy.
Hắn là đệ tử của Tử Đan, có việc gì thì có sư phụ của hắn lo.
Hắn chán nản nhìn nàng một cái, rồi lại cho nàng một cái ánh mắt quan tâm.
Chúc Diêu bĩu môi. Không phải hài tử của ngươi, nên ngươi không quan tâm? Chỉ là một cuộc so tài mà thôi, thế mà người kia lại dám ra chiêu lấy đi tính mạng của người khác. Ai mà biết được sau này còn xảy ra chuyện như thế nào nữa. Phòng xa mà nói, dù cho hắn có người bảo vệ đi chăng nữa, thì hắn cũng có thể bị Tiêu Dật chọc cho một đao sau lưng. Dù sao nàng cũng biết tiểu tử Tiêu Dật kia cũng có tư tưởng lệch lạc rồi.
Sư phụ, ngươi có pháp bảo gì có thể phòng ngự…, có thể cho ta mượn dùng được không?
Sắc mặt Ngọc Ngôn đang còn bá đạo liền hạ xuống tới âm độ. Khi nghĩ tới chuyện nàng mượn pháp bảo của mình rồi đưa cho tiểu tử kia càng làm cho hắn càng thêm khó chịu.
Không có!
Dù hắn có hắn cũng không cho. Hắn cũng không thích thú gì việc nuôi hộ đồ đệ của người khác. Đồ đệ của mình cũng đã rất khó nuôi rồi.
A! Ơ! Sư phụ! Không phải ngươi nói là tu sĩ tu vi càng cao thì càng có nhiều bảo vật sao?
Sư phụ người đừng có lừa ta chứ.
Những thứ này đều là ngoại vật, tu hành thì phải dựa vào chính sức của mình.
Sư phụ!
Ngươi đi nghỉ sớm đi. Mấy hôm nữa ta sẽ dạy ngươi phép thuật mới.
Nói xong thân hình hắn chợt lóe, rồi biến mất tăm mất tích luôn.
Keo kiệt, hẹp hòi, thật không có tính người gì cả!
Chúc Diêu đứng im ói ra một đống. Có một trăm khối thế mà cũng không cho ta lấy một khối. Phi! Ta khinh, quá keo kiệt!