Chương 32: Song hỷ lâm môn
-
Đồ Đệ Của Ta Lại Chết [C]
- Vưu Tiền
- 1886 chữ
- 2020-05-09 12:42:13
Số từ: 1881
Nguồn: truyenhoangdung.xyz
Tô muội muội, ngươi hãy nghe ta nói.
Tiêu Dật kéo Tô Tử ở phía trước lại,
Ta từ nhỏ cùng Linh Lung muội muội lớn lên ở một chỗ, cho nên ta phải có trách nhiệm chiếu cố thật tốt cho nàng.
Ngươi lừa ta. Không phải hai người là thanh mai trúc mã sao. Ngươi rõ ràng là thích nàng mà.
Tô Tử khóc đến nỗi hai mắt đỏ hoe.
Ôi, thì ra là cuộc tình tay ba. Chúc Diêu liền không xem chuyện vui này nữa. Nàng quay đầu lại nhìn Vương Từ Chi bên cạnh, rồi không một tiếng động vỗ lên vai hắn. Người thích mình cũng muốn, mà muội tử của mình cũng muốn.
Ngươi nói đi. Rốt cuộc là ngươi thích nàng hay là ngươi thích ta??
Tô Tử chất vấn hỏi.
Tô muội muội.
Tiêu Dật hắn không trả lời thẳng, nhưng kéo tay Tô Tử lại, đặt lên trên lồng ngực của mình,
Trong lòng ngươi còn không rõ sao?? Kể từ ngày hôm đó ở trên quảng trường. Lần đầu tiên ta gặp được ngươi, ta đã yêu ngươi say đắm rồi, đến khi ta trở về, ta không sao mà bình tĩnh được.
Tiêu Dật ca ca….
Mỗi một câu ngươi nói, mỗi một cử chỉ hay thậm chí là nụ cười của ngươi, đều lay động lòng người. Ngươi làm cho ta yêu ngươi say đắm. Nếu như không có ngươi, ta biết sống như thế nào đây?? Ta muốn cả đời này, ta sẽ luôn yêu thương ngươi, chăm sóc cho ngươi thật tốt, ngươi thật sự không tin tưởng ta sao?
Ơ! Thằng tiểu tử Tiêu Dật này không đi làm trai bao cho mấy bà cô thì thật là đáng tiếc. Chúc Diêu yên lặng móc ra hai cái bánh bao, một cái đưa cho Vương Từ Chi ở bên cạnh, một cái thì nàng gặm.
Quả nhiên một giây sau, muội tử kia đang từ tức giận liền vui vẻ trở lại. Vẻ mặt cảm động nói,
Tiêu Dật ca ca… ta, ta tin ngươi, ta tin ngươi. Ta chỉ là ghen tỵ thôi. Ta ghen tỵ với nàng, khi nàng lúc nào cũng ở bên cạnh người mà ngươi đó lại không phải là ta. Ta mới là người mà ngươi thích nhất.
Tô muội muội….
Tiêu Dật ca ca….
Hai người càng ngày càng tiến lại gần nhau, rốt cuộc cũng ôm lấy nhau, sau đó cùng nhau lăn lộn.
Nhìn thấy cảnh này, cái bánh bao trong tay Chúc Diêu tí nữa thì rơi xuống đất, điều này… tiến triển quá nhanh đi. Làm sao mà đang từ ngôn tình lại chuyển sang thức ăn nhanh rồi. Hơn nữa lại còn là món ăn mặn nữa chứ. Các ngươi mới có mười mấy tuổi thôi đó, đang còn tuổi vị thành niên mà!!
Mắt thấy Tiêu Dật đang dần dần cởi từng cái y phục của Tô Tử muội ra khỏi người. Mà cái bàn tay thì từ trên xuống dưới sờ mó, khiến cho Tô Tử muội thở gấp gấp hơn.
Tiêu Dật ca ca… a, ta… ta... Tiêu…. ca… ca... van xin ngươi, cho ta đi!
Tiêu Dật tà mị cười một tiếng. Hắn dùng đầu lưỡi liếm hết từ trên xuống dưới thân hình Tô Tử muội. Sau một hồi gợi tình, hắn nói,
Tô muội muội, đừng nóng vội, ca ca sẽ làm cho người thích nhất.
Sau đó hắn cởi hết quần áo của mình quăng xuống đất.
Chúc Diêu đang nhìn một cách say sưa, thì trước mắt liền tối sầm lại. Một cái tay đã che đôi mắt của nàng lại. Thằng nhóc chết tiệt này, ngươi làm cái gì thế hả? Đang vào thời khắc gay cấn nhất, ngươi lại cho ta tắt đèn của Ngô Tất Tố chứ.
Vương Từ Chi hơi thở gấp gáp, ngượng ngừng, khó khăn nói.
Thái sư thúc, không nên, đừng có nhìn!
Đừng có nhìn em gái nhà ngươi à. Nội tâm Chúc Diêu liền gầm thét. Tiểu quỷ thối này, thường thường dưới loại tình huống này hắn tuyệt đối sẽ không thỏa hiệp gọi nàng là Thái sư thúc. Nàng ở thời hiện đại cũng đã xem qua mấy loại phim như thế này ở trên mạng, thật vất vả lắm mới được tận mắt thấy, thế mà hắn lại không cho nàng xem.
Nhưng mặc dù ánh mắt bị che lại, nhưng âm thanh thì một từ cũng không chạy thoát khỏi lỗ tai của nàng.
A….a, Tiêu Dật ca ca….. sướng quá, sướng quá, tiếp tục đi…..
Thả lỏng một chút đi, ta sẽ làm cho nàng sướng hơn nữa…
Ách…. cảm giác thật sướng khi cho cái này vào của muội.
Tiêu Dật ca ca…. van xin người…. cho… cho ta.
Đừng vội, đừng vội! Ngươi ấy, tiểu yêu tinh mà.
Tô muội muội…
Tiêu Dật ca ca…
Bên kia đang còn nhiệt tình, nóng bỏng như lửa đốt. Nhưng bên Chúc Diêu thì vắng lặng như tờ. Điều này làm cho hai người cảm thấy lúng túng. Nội tâm Chúc Diêu càng thêm gào thét hơn. Nàng muốn được nhìn hình ảnh chân thực cơ!!
Âm thanh chân thực sống động lại không có hình ảnh. Điều này khiến cho nàng khổ không thể tả! Ta muốn nhìn, muốn nhìn, muốn nhìn, muốn nhìn. Thế nhưng Vương Từ Chi lại che đôi mắt của nàng lại quá chặt chẽ.
Tiểu hài tử xấu xa, thả tay của ngươi ra!
Thái sư thúc, không được! Đừng nhìn!
Thúi lắm! Không phải ngươi cũng nhìn sao.
Ta không có nhìn. Ta quay đầu đi chỗ khác mà.
Ngươi nói như vậy ta mới không tin. Ngươi thả tay ra ta mới tin tưởng.
Chúc Diêu tỷ! Ta sẽ không thả đâu.
Ngươi dám ăn mảnh một mình! Tiểu tử hỗn đản!
Tiến vào!
Cái gì!?
Chúc Diêu mạnh mẽ kéo tay hắn ra một chút.
Nhỏ như thế này?? Có to lên được không vậy!
Vương Từ Chi:
….
Chúc Diêu:
….
Khung cảnh đang còn tức giận đột nhiên im lặng đến đáng sợ. Nhưng cách đó không xa thì từng đợt từng đợt âm thanh không theo quy luật cứ hài hòa, hài hòa truyền sang chỗ bọn họ, bạch bạch bạch…. bạch bạch bạch....
Vương Từ Chi thở dài một tiếng, giống như đã cam chịu số phận. Hắn nhìn về một phía gia đình ở xa xa,
Ta vừa nhìn thấy một thân ảnh màu đỏ vào gia đình kia. Thân hình đó cực nhanh.
Lúc này Chúc Diêu mới nhớ tới chuyện chính,
Đi, chúng ta qua chỗ đó xem xét một chút.
Cuối cùng thì cá cũng mắc câu rồi.
Đây có lẽ là một gia đình có một người ở. Vì gian nhà này chỉ có một phòng. Bên trong phòng, đèn vẫn đang còn sáng. Chúc Diêu và Vương Từ Chi hồi hộp, cẩn thận nhích tới gần từng chút một. Bởi vì không rõ tình huống bên trong như thế nào. Nên Chúc Diêu không dám buông thần thức ra tìm kiếm.
Tiểu ca ca, ta có thể lấy thân báo đáp ngươi được không?
Bên trong nhà, truyền ra âm thanh của một cô gái rất là yêu mị.
Sau đó chính là âm thanh cởi quần áo ra.
Chẳng lẽ là, lại là nó! Hôm này là ngày mấy vậy?? Làm sao người nào cũng thích làm việc này vậy?? Chẳng lẽ ai cũng thích làm điều này sao?? Nàng có nhớ mọi người thường hay nói tới thế giới động vật một câu gì nhỉ? A! Mùa xuân tới, lại đến mùa giao phối.
Nhưng bây giờ đang là mùa đông mà??!!
Xem ra hôm nay không tra xét được gì rồi. Chúc Diêu kéo Vương Từ Chi tính rời đi. Thế nhưng Vương Từ Chi lại bất động, hơn nữa hắn còn lấy tay ra hiệu cho nàng im lặng. Ơ! Thằng tiểu quỷ này, lại còn làm ra vẻ nghiêm trọng nữa chứ. Rõ ràng là nhìn lén mà không dám thừa nhận chứ!
Vương Từ Chi nhìn nàng giống như đang hiểu sai mình, liền kéo tay nàng lại, rồi chậm rãi viết trên tay nàng ba chữ,
Có yêu khí!
Mắt Chúc Diêu liền mở to ra, rồi bình tĩnh cảm nhận lại. Quả nhiên nàng cảm nhận thấy một hơi thở khác thường. Nó có mùi âm u, đây chính là yêu khí à?
Hai người cẩn thận di chuyển sang chỗ cửa sổ, rồi cẩn thận nhìn vào trong nhà thăm dò.
Bên trong nhà là một nam một nữ. Nam tử thì nằm trên giường. Nữ tử thì ngồi trên bụng nam tử đang còn dạng hai chân mà nhún nhảy. Hai người đang còn trần chuồng. Chúc Diêu còn chưa kịp than vãn, sợ hãi khi thấy tư thế nữ ở trên, nam ở dưới thì đã thấy vây quanh cô gái là một tầng không khí màu đen. Nó theo từng động tác của nàng mà lớn dần lên.
Một lúc sau, ánh mắt của cô gái kia liền chuyển sang màu đỏ. Hắc khí quanh thân càng thêm nồng hậu. Mà ở bên dưới nàng, có thể nhìn bằng mắt thường thấy được nam tử kia đang gầy đi trông thấy. Cô gái kia đang còn hút tinh khí của nam tử kia. Cô gái gào to lên một tiếng. Phía sau nàng liền xuất hiện ba cái đuôi thật dài.
Yêu hồ!
Chúc Diêu không nhịn được phải thốt lên.
Ai?
Yêu hồ nghe thấy động tĩnh liền quay lại tung chưởng một cách mạnh mẽ. Âm thanh ầm ầm liền vang lên. Cả bức tường trong nháy mắt sụp đổ. Nếu như hai người không có tốc độ nhanh, thì có lẽ đã nằm gọn trong đống gạch đổ nát kia rồi. Thân hình cô gái lóe lên, khoác nhanh y phục rồi đi ra. Nhưng bộ y phục kia chẳng qua chỉ là một mảnh vải mỏng màu đỏ quấn quanh người mà thôi. Căn bản nó không có tác dụng che dấu thân thể. Chính vì vậy, cái thân hình mê người kia cứ thế mà ẩn hiện một cách mơ hồ.
Chúc Diêu và Vương Từ Chi thì không dám động đậy. Trên người bọn họ có ẩn tức phù, chỉ cần không phát ra tiếng động, thì tu vi dưới Nguyên Anh kỳ trở xuống, căn bản không phát hiện ra được bọn họ. Mà đây chỉ là yêu hồ, nếu như nàng không nhìn lầm thì chắc hẳn là yêu thú cấp 5, tương đương với Kim Đan sơ kỳ.
Quả nhiên, yêu hồ tìm một lúc lâu cũng không thấy ai khả nghi. Đột nhiên thần sắc yêu hồ liền trở nên lạnh lẽo, rồi bay vào rừng cây nhỏ cách đó không xa.
Thôi chết rồi, nó muốn giết đôi uyên ương ở chỗ hoang dã kia!