• 1,148

Chương 101: Kỹ thuật tu tiên của nhà nào mạnh


Hôm nay đột nhiên có rất nhiều tà tu tấn công vào sơn môn, chính chưởng môn sự bá đã bảo ta dẫn theo mọi người trốn ở nơi này.

Về phân đã xảy ra chuyện gì thì chúng ta đều không biết.


Chúc Dao nhíu chặt mày, đám trẻ nhỏ này không biết được nguyên nhân sự việc cũng là điều dễ hiểu.


Bên ngoài đã không còn tà tu nữa, chỉ là...
Chúc Dao chần chừ một chút, vẫn quyết định nói cho bọn chúng biết:
Trừ các ngươi ra không còn ai sống sót, sư phụ của các ngươi chắc là đã gặp nạn.
Cô vừa dứt lời, trong hang đã xuất hiện những tiếng khóc rấm rứt.


Lệnh bài của chưởng môn kìa.
Đột nhiên có đệ tử chỉ vào ngọc bài trong tay Chúc Dao, vui mừng nói.

Những người khác cũng phát hiện ra, đám nhỏ khi nãy còn đang đau thương, giờ hai mắt cũng sáng bừng.

Trong lòng Chúc Dao xuất hiện một linh cảm không lành.


Lệnh bài chưởng môn đang trong tay ngài ấy.

Vậy ngài ấy chính là...

Nhất định là vậy, nếu không thì sao ngài ấy có thể mở ra trận pháp bên ngoài được chứ.

Đệ tử bái kiến chưởng môn!
Đứa nhỏ lớn nhất đột nhiên quỳ lạy Chúc Dao, hành động này của cô bé tạo thành hiệu ứng domino, cả đám củ cải nhỏ quỳ xuống hồ lên.


Đệ tử ra mắt chưởng môn!
.

Đệch mợ, có cần phải tùy tiện như vậy không hả?
Các ngươi hiểu lầm rồi.
Mặt Chúc Dao đen lại, cô chỉ là một người qua đường, đâu muốn dính dáng gì tới mấy chuyện này, sao đột nhiên lại trở thành chưởng môn cơ chứ?
Có một người trong môn phái của các ngươi đã đưa tấm lệnh bài bằng ngọc này cho ta ở hậu viện, bảo ta tới cứu các ngươi không hề truyền chức chưởng môn gì cho ta cả.

Lệnh bài chưởng môn chỉ truyền cho chưởng môn kế nhiệm
Đứa bé kia nhìn Chúc Dao với vẻ mặt kích động:
Chưởng môn tự tay đưa cho người, vậy người chính là chưởng môn mới của bọn ta.


Cả đám củ cải nhỏ khác cũng gật đầu phụ họa, từng đôi mắt lóng lánh, vẻ mặt chờ mong nhìn cô.

Những lời từ chối Chúc Dao định nói bị nghẹn lại, má nó nữa, không phải là đám nhóc tì này định kéo cô xuống nước đó chứ hả?
Được rồi, việc này nói sau.
Cô suy nghĩ biện pháp từ chối khéo léo nhất, trong nhà có một tên đồ đệ đã rất đau đầu rồi, hiện giờ phải nuôi cả một môn phái chẳng phải là tìm chết sao? Thi thể chất thành đống kia cần xử lý, Chúc Dao chỉ vào mấy nhóc lớn tuổi trong đám trẻ, bảo đi theo mình, những nhóc khác thì ở lại.

Chúc Dao bảo Tư Tùng ở đây, để cậu bé trong đám nhóc tuổi xấp xỉ mình, sau đó cô dẫn mấy đệ tử lớn tuổi kia đi ra ngoài.

Mấy đứa nhỏ kia vừa đi ra đã bị bầy yêu thủ quy đẩy dưới đất dọa sợ điếng người, run rẩy lùi về phía sau.

Nhưng sau khi thấy đám yêu thú kia không tấn công, hơn nữa còn tỏ thái độ cung kính với bọn họ thì lá gan lập tức lớn hơn.

Chỉ là khi đi tới hố máu kia, bọn nhỏ vẫn hoảng sợ, sắc mặt trắng bệch, thậm chí có đứa vừa khóc vừa nôn mửa.

Chúc Dao sớm đã đoán được điều này, thế nên cô không dẫn đám nhóc nhỏ tuổi hơn ra đây.

Sau khi đám nhỏ lấy lại bình tĩnh, cô mới dặn dò chúng dẫn theo mấy con yêu thú, đi thu thập hết tất cả thi thể trong môn phái lại, di chuyển tới cái hố này.

Mặc dù đám yêu thủ đó không có chủ, thú tính chưa bị loại bỏ, thế nhưng dưới sự uy hiếp từ hơi thở của cô thì chúng cũng không dám làm tổn thương tới đám nhỏ, ngoan ngoãn đi khắp nơi tìm thi thể.

Hạt Vùng cũng bị cô đá ra ngoài hỗ trợ, tiện đường trông coi luôn đám yêu thú kia.

Mọi việc được phân công hợp tác rõ ràng nên khi hành động cũng rất nhanh chóng, không tốn quá nhiều thời gian đã tập trung hết tất cả thi thể về đây.

Chúc Dao bấm pháp quyết, hố máu trước đó liền bốc lửa lớn.

Sau đó cô niệm Vãng Sinh chủ, từng tia chớp lóe lên trong ánh lửa, bay về phía bầu trời.

Khung cảnh vô cùng tráng lệ, rung động lòng người, nhưng dưới ánh lửa bập bùng là sự vắng lặng, đau thương.

Chúc Dao hít một hơi, xoa đầu đứa bé gần nhất.

Cô sử dụng linh hỏa để đốt xác, lửa cháy rất nhanh, không bao lâu sau cả hổ máu chỉ còn lại một lớp tro đen xám.

Chúc Dao thi triển pháp thuật hệ Thổ, hình thành một phần mộ khổng lồ.


Ta không biết tên sư trưởng của các ngươi, các ngươi tự khắc mộ bia đi.
Mấy đứa nhỏ mười lăm mười sáu tuổi quay đầu lại nhìn cô, khẽ gật đầu đáp lại.

Cả đám đồng thanh đáp:
Vâng, chưởng môn.


Ặc ặc...

Đã bảo là ta không phải chưởng môn mà, đám nhóc này đúng thật là...

Vốn Chúc Dao định cho đám nhỏ này xuống núi, dù sao chúng lên núi không lâu, người thân hắn vẫn còn sống trong thế gian, dù sao thì trở về nhà cũng tốt hơn ở lại một tiên môn mất đi sự che chở.

Thế nhưng sau khi hỏi thăm một hồi thì biết được đám nhỏ này đều là trẻ mồ côi.

M nhà nó, xem ra cô trốn cũng không thoát rồi.


Chưởng môn, chưởng môn, mộ bia các vị sư trưởng đã được khắc xong rồi.

Chưởng môn, chưởng môn, đã dọn dẹp Tàng Thư Các xong rồi.

Chưởng môn, chưởng môn, Đan Các và Kiểm Các cũng đã ổn.

Chưởng môn, chưởng môn...
Chưởng môn m gì chứ! hất bàn
.

Cả ngày Chúc Dao bị đám củ cải nhỏ nhiệt tình, năng động này quấn chặt lấy.

Tại sao cô chỉ ghé qua xem tình hình cũng nhặt được một chức chưởng môn vậy? Hơn nữa còn tặng kèm một giỏ củ cải nhỏ.

Chúc Dao cảm thấy cả đời này mình sẽ thua bởi đám củ cải này.

Trước đây chỉ có mình Ngọc La thì còn tốt, sau đây có thêm nhóc Tư Tùng thì cô vẫn chịu nổi, nhưng sao lần này lại tới cả một vườn củ cải như này vậy.

Cô đang chơi Plants vs Zombies hả? Một bầy củ cải nhỏ tập kích.

Chúc Dao thở dài một hơi, bất lực phất tay:
Trước tiên dẫn ta tới Đan Các kiểm tra.

Vâng, chưởng môn!
Củ cải nhỏ số một trả lời, sau đó vui mừng hớn hở dẫn đường.

Đan Các là nơi cất chứa đan dược, Chúc Dao cần tìm hiểu xem môn phái này còn tồn kho bao nhiêu.

Chỉ là khi vừa tới đó Chúc Dao đã nhăn mặt, khóe miệng giật giật.

Một căn phòng rộng mười mấy mét vuông cũng là Đan Các hả, đừng đùa vậy chứ.

Quả nhiên là môn phái như vậy vẫn nên giải tán thì tốt hơn.

Chúc Dao đi vào thì càng thêm cáu kỉnh, dù bên trong có đặt rất nhiều đan dược, nhưng tất cả đều là những loại đan dược thường dùng nhất trong giới tu tiên, ngay cả một viên Trúc Cơ đan tầm thường nhất cũng không có nối.

Sau khi hỏi thăm tình hình cô mới biết Trúc Cơ đan là đan dược rất quý giá trong môn phái của bọn chúng, do chưởng môn tự mình cất giữ.

Điều khiến cô cảm thấy may mắn nhất chính là có rất nhiều Tích Cốc đan, ít nhất là đám củ cải nhỏ này sẽ không phải chịu đói.

Cuộc sống khó khăn quá đi thôi...

Sau khi tới Kiếm Các thì cô càng muốn khóc hơn.

Đây là nơi cất giữ pháp khí pháp bảo, số lượng ở bên trong rất nhiều, nhưng tất cả đều là pháp khí cấp một, cấp hai, có thể ngự kiếm bay lên đã là phúc tổ rồi chứ đừng nói đến tác dụng ngăn địch khác.

Đột nhiên cô hiểu được vì sao môn phái này lại dễ dàng bị tiêu diệt như vậy.

Bởi vì nó nghèo quá đi! Chúc Dao thở dài, cảm thấy khóc không ra nước mắt.


Tới Tàng Thư Các nào.
Nghèo một chút cũng được, miễn công pháp tu luyện không có vấn đề là tốt rồi.


Chưởng môn, đại sư huynh và tất cả mọi người đã mang sách trong Tàng Thư Các ra phơi nắng rồi, giờ đi tới quảng trường trước điện là thấy.
Củ cải nhỏ số một nói.


Đại sư huynh?
Đó là ai nhỉ, không phải người lớn nhất trong đám củ cải nhỏ này là một cô bé sao?
Chính là Tư Tùng đại sư huynh đó.
Củ cải nhỏ số một ngây thơ đáp.

Tư Tùng? Đó chẳng phải là thằng nhóc cô dẫn tới sao? Từ khi nào cậu nhóc này đã trở thành đại sư huynh của mấy đứa hả? Ê này, mau nói rõ ra.

Không đúng, cô bé nói phơi sách? Chẳng phải sách hướng dẫn phương pháp tu luyện đều dùng linh khí khắc lên trên thẻ ngọc đặc biệt ư? Vì sao lại phải mang ra ngoài phơi nắng?

Sau khi tới trước điện cô mới hiểu lý do, bởi vì tất cả những quyển sách tu luyện pháp thuật kia đều là dùng sách giấy bình thường, chính là loại sách giấy trắng mực đen! Đương nhiên cô cũng đoán ra lý do không sử dụng thẻ ngọc, bởi vì nghèo quá mà! Trời ơi đất hỡi, rốt cục thì môn phái này nghèo đến mức nào cơ chứ! Nhưng cô phát hiện ra Tư Tùng cũng có tài năng lãnh đạo, chỉ huy mười củ cải nhỏ phơi sách trên quảng trường, bình tĩnh phân chia công việc một cách rõ ràng chính xác.

Không biết là trong thời gian một ngày này cậu ta dùng cách nào để xây dựng quan hệ tốt đẹp với đám củ cải nhỏ này như vậy.

Tất cả đám củ cải nhỏ này đều răm rắp nghe theo mệnh lệnh của cậu ta, đương nhiên rất có thể trong đó có một phần nguyên nhân là vì cô.

Nhưng nụ cười của trẻ con không biết lừa dối, đám củ cải nhỏ kia hoàn toàn tín nhiệm cậu ta.

Trong nháy mắt Chúc Dao đã nảy ra một ý tưởng, vốn cô vẫn luôn lo lắng chuyện đứa bé này đi lệch đường.

Trước đó cô định dẫn cậu ta gia nhập phái Khấu Cổ, dù thế nào thì lớn lên trong tiên môn cũng khiến cậu ta nghiêng về phe chính đạo.

Thế nhưng trước đây Tiêu Dật cũng trưởng thành trong tiên môn, chẳng phải cuối cùng vẫn lệch đường hay sao? Khó mà bảo đảm Tư Tùng sẽ không giống như Tiêu Dật.

Biện pháp tốt nhất để ngăn cản một người trở nên xấu xa đó chính là bồi dưỡng cho người đó hiểu được trách nhiệm là gì.

Đặc biệt là với đứa bé như Tư Tùng, một cậu bé không được đồng bạn đón nhận! Trong đáy lòng Tư Tùng luôn khát khao được làm bạn và dựa vào người khác, vậy nên cứ để cậu ta tiếp tục ở đây là tốt nhất.

Có một câu nói rất hay: Mỗi một môn phái đều có một người đại sư huynh phát triển toàn diện trí thể mỹ.

Tư Tùng, ngươi cứ ngoan ngoãn phát triển ở đây đi.


Chưởng môn.
Đám củ cải nhỏ đang bận rộn chạy tới chạy lui ngừng lại, hành lễ với cô.


Tôn giả.
Tư Tùng cũng mừng rỡ kêu lên một tiếng.


Ừm.
Chúc Dao khẽ gật đầu, dần có lòng tin với việc xây dựng môn phái tu tiên chủ nghĩa mới.

Không phải chỉ là nghèo thôi sao, cô có nhẫn chứa đồ sư phụ để lại, dư dả để nuôi một môn phái.

Cô gọi mấy củ cải nhỏ lớn nhất và Tư Tùng tới, chuẩn bị thương lượng chuyện sau này.

Chuyện đầu tiên chính là sửa lại tên môn phái, đám củ cải này còn quá nhỏ, nếu vẫn giữ tên môn phái như trước nói không chừng đám tà tu kia sẽ quay lại tấn công thêm lần nữa.

Đến khi đó nếu cô không ở đây thì e rằng đám củ cải này sẽ lại gặp nguy hiểm.

Trái lại nếu như thay đổi tên môn phái, cho dù bị người khác phát hiện thì cũng coi như đây là một tiên môn nhỏ vừa mới thành lập.

Dù sao những tiên sơn này thường sẽ không bị bỏ hoang quá lâu, qua thời gian bị những người tu tiên khác chiếm đóng, mở tông lập phải là chuyện rất bình thường.

Vốn cô nghĩ sẽ bị đám củ cải này phản đối, dù sao sửa tên sẽ không còn là môn phái trước đây nữa.

Thế nhưng rõ ràng là cô đã đánh giá thấp khả năng chịu đựng của củ cải nhỏ, bọn chúng phục tùng vô điều kiện với chưởng môn là cô.


Chưởng môn ơi, vậy chúng ta đặt tên là gì đây?
Củ cải nhỏ số Nhỏ.


Ừm à.
Chúc Dao ngẫm nghĩ:
Nhất định phải lấy một cái tên thật vang dội.

Hay đặt tên là...

Sơn Đông Lam Tường đi.
Kỹ thuật tu tiên nhà ai mạnh, tới Sơn Đông tìm Lam Tường.

Có cái tên nào oách xà lách như này không? Ha ha ha, cô đúng là thiên tài mà, Sơn Đông Lam Tường: Chỉ trường dạy nghề Lam Tường ở tỉnh Sơn Đông, Trung Quốc, đây là một trường nghề rất nổi tiếng.

Những năm gần đây các trường nghề như vậy quảng cáo rất mạnh nên bị cư dân mạng chế nhiều.

Cầu nguyên bản: Kỹ thuật máy xúc nhà ai mạnh, tới Sơn Đông tìm Lam Tường.


Thế nhưng chưởng môn ơi, tiên sơn của chúng ta ở phía Nam, vì sao lại gọi là Sơn Đông vậy?
Củ cải nhỏ sổ một đưa ra nghi vấn.

Ẹc...

Đúng vậy, thêm địa danh có vẻ không ổn.


Vậy thì lấy hai chữ đằng sau, gọi là Lam Tường đi!
Chúc Dao giải quyết nhanh gọn, đám củ cải nhỏ reo hò hoan hô.

Vậy là phái Lam Tường đã chính thức được thành lập, tính cả chưởng môn thì hiện tại môn phái có tám mươi ba người.

Thật đáng mừng.

(v).
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Đồ Đệ Nhà Ta Lại Tèo Rồi.