• 1,148

Chương 114: Đổi bản đồ đánh quái


sao người có thể bao nuôi yêu thủ khác ngoài Hạt Vừng chứ?



Ngươi bảo ta bao nuôi ai?

A? Người không nạp con yêu thú cấp mười k8ia à?

không có thực thể Chuyện quái gì thế này?
Ha ha ha ha...
Tiếng cười quái dị lại một lần nữa vang lên, nơi cái bóng kia vừa biến mất bỗng có vật chất gì đó đang ngưng tụ lại, chỉ thoáng chốc đã khôi phục lại thành cái bóng.
Con mợ nó, đây là cái quái gì vậy? Chúc Dao còn chưa kịp triệu hồi kiếm ý của mình, cái bóng chỉ khẽ lắc người đã xuất hiện trước mặt cô.

Liệu có một loại pháp thuật nhập vào người gì đó, hơn nữa cái bóng rất cảnh giác, ngay cả Hóa Thần kỳ cũng có thể dễ dàng phát hiện, trên người cái bóng đó dường như có một sức mạnh gì đó khiến ta cảm thấy rất kỳ lạ.
Đúng lý mà nói, lúc đó Chúc Dao đã cẩn thận lắm rồi, ngay cả Hóa Thần hậu kỳ cũng khó có thể nhìn thấy cô, nhưng cái bóng đó lại phát hiện ra, hơn nữa chỉ quay đầu nhìn một cái đã làm cô bị thương.

..
Hạt Vừng đột nhiên trợn trừng mắt, sắc mặt trắng bệch không còn giọt máu:
Trừ phi chuyện này do người đã Phi Thăng...
Chúc Dao sửng sốt:
Ý ngươi là có người xuống trần sao?
Hạt Vừng gật đầu, đang định nói gì đó thì đột nhiên một sức mạnh điên cuồng quét qua, Chúc Dao chỉ cảm giác sau lưng lạnh toát, cô kịp thời phóng ra kết giới bảo vệ theo phản xạ nhưng lại bị sức mạnh to lớn ấy đẩy lùi tới hơn ba mét.
Tuy Hạt Vừng là yêu thú nhưng tốt xấu gì nó cũng từ thượng giới tới, có lẽ sẽ biết được nhiều chuyện hơn.

Cái bóng?
Hạt Vừng ngần người một lúc:
Cái bóng như thế nào?

Nó biết nhập vào người khác, lần đầu tiên nhìn thấy có vẻ giống quỷ hồn.
Chúc Dao nhớ lại dáng vẻ của cái bóng đó.
Từ từ mở mắt ra, cô bỗng phát hiện bọn họ đã đổi bản đồ, tới một vùng đất xa lạ.
Đây dường như là một ngọn núi xa xăm, xung quanh đều là cây đại thụ chọc trời mà cô chưa từng nhìn thấy.
Chúc Dao bị ánh sáng làm chói mắt không khỏi nhắm mắt lại, nhưng khoảnh khắc cúi đầu, cô nhìn thấy thứ đang phát sáng trong lòng.
Đó chính là quyển trục màu đen mà cô lấy từ chỗ Thần Ninh! Chúc Dao nhắm mắt lại trước ánh sáng mạnh mẽ kia, một lúc sau mới khôi phục lại tầm nhìn.
Tuy Thần Ninh là yêu thú nhưng ai bảo người ta có tiền chứ? Giữ quan hệ tốt để lấy chút đầu tư hỗ trợ cũng là một lựa c6họn không tồi.
Vì thế tất cả nguyên nhân đều là:
Vì nghèo!
Hạt Vừng im lặng.
Phượng Hoàng sét mang theo uy thế của Hóa Thần kỳ phóng thẳng tới cái bóng.
Chúc Dao không nhìn ra thực lực của cái bóng này, vì thế chỉ có thể dùng những đòn tấn công mạnh nhất.
Vậy thì không thể để người sống được rồi.
Chúc Dao muốn đứng lên lần nữa, nhưng đan điền đã bị hủy, cô hoàn toàn không thể ngưng tụ chút pháp lực nào nữa, cái bóng đã nhấc tay lên một lần nữa.
Con mợ nó, Chúc Dao thật sự muốn chửi cha mắng mẹ, rốt cuộc ta và ngươi có thù oán gì? Tại sao nhìn thấy thôi mà cũng bị giết hả? Mùi tanh ngọt trong ngực cuối cùng không chịu được nữa, Chúc Dao mở miệng phun ra một ngụm máu.

Đứng lên, ta có việc hỏi ngươi.
Thói que5n ôm chân này của Hạt Vừng đến bao giờ mới sửa được hả trời? Chúc Dao làm phép cho Nguyệt Ảnh ngủ say trước, sau đó kết ẩn dựng một trận pháp ngăn cách ở đại điện.

Hạt Vừng, ngươi có biết pháp thuật nào, hoặc là pháp bảo nào có thể khiến người ta tồn tại với hình thức là một cái bóng không?
Ngay cả Tề Vật Các cũng không tra được tin tức gì liên quan tới cái bóng đó, có lẽ về phái Khấu Cổ cũng không điều tra được gì.
Cô chỉ có thể phóng ra kết giới bảo vệ, nhưng kết giới hoàn toàn không thể ngăn lại một đòn của nó, hơn nữa trong lòng cô còn đang ôm Nguyệt Ánh, Chúc Dao chỉ kịp lách người bảo vệ cậu bé, sau đó bị cái bóng đánh trúng lưng.
Chân khí đan điền lập tức tràn ra, không thể ngưng tụ lại nữa.
Ngay cả cái bóng cũng ngây người, dường như trên khuôn mặt còn viết bốn chữ lớn
Chuyện quái gì thế!
.
Con mợ nó đây là yêu thú quái quỷ gì vậy! Grào...
Nhưng chỉ một cái vẫy tay của cái bóng, Hạt Vừng đã bị đánh bay ra ngoài.
Cái bóng vẫn phát ra tiếng cười quái dị ghê rợn, dường như nó rất hiếu kỳ tiến sát lại đánh giá từ đầu tới chân Chúc Dao:
Quả nhiên ngươi có thể nhìn thấy ta? Ha ha ha ha...
Nạp con mợ ngươi chứ nạp, người làm như ta đang nạp thiếp vậy.

Vậy tại sao chủ nhân lại đưa nó về?
Thật ra Chúc 3Dao đưa Thần Ninh về cũng là có dự tính riêng, nuôi một môn phái không dễ dàng gì, nhất là kiểu giàu chảy mỡ nhưng lại không có tiền như 9Chúc Dao.
LO' Grào...
Hạt Vừng cũng lập tức phản ứng lại, sau khi đoán được vị trí của cái bóng, Hạt Vừng liền tấn công vào vị trí phía trước Chúc Dao vài centimet.
nó chơi.
Chúc Dao và những bạn nhỏ đều ngơ ngác nhìn cảnh tượng này.
Nguyệt Anh cũng đã tỉnh lại, dường như nhận ra tình hình hiện tại, khuôn mặt nhỏ của cậu bé đầy hoảng sợ, bàn tay nhỏ sờ khuôn mặt trắng bệch của Chúc Dao:
A...
A...
Bé còn chưa biết nói chuyện đầu.
Hạt Vừng nhận ra sự nghiêm túc trong lời của Chúc Dao, nó cúi đầu suy nghĩ rồi nói:
Ta chưa bao giờ nghe thấy cái bóng như thế, cũng chưa từng nghe công pháp nào như thế.
Thông thường nếu là pháp thuật tồn tại lâu dài thì luôn phải chú trọng ẩn giấu, nếu xuất hiện hình người thì pháp thuật đó thuộc về phạm vi bậc thấp rồi.

Nó không nhìn thấy, nhưng Chúc Dao lại nhìn được, có một người đang đứng ở trung tâm đại điện.
Không, đó cũng không phải là một người, đó chỉ là một cái bóng mà thôi, cái bóng đó như mặt nước sóng sánh, xung quanh tỏa ra hơi thở khiến người ta lạnh buốt từ tận trong tim, cho dù cách rất xa nhưng cô vẫn cảm thấy có một dòng nước lạnh lẽo chảy sâu vào tận xương tủy.
Nhưng lại không có khuôn mặt rõ ràng như quỷ hồn, trông giống...
bóng người, đi theo con người như hình với bóng.

Con mẹ nó, lại là cái bóng kia, sao chỗ quái nào cũng có nó vậy hả trời?

Ngươi không trốn thoát được đầu, hôm nay người nhất định phải chết!
Cái bóng lại bay tới, nó vừa bị ánh sáng vàng kia xua tan vài phần thân thể, lúc này đã chậm rãi ngưng tụ lại.
Đổi bản đồ khác cũng không thoát khỏi số mệnh bị người ta giết chết sao? Sớm biết thế cô đã đưa Nguyệt Ảnh ra ngoài rồi.
Lần đầu tiên Chúc Dao cảm thấy tốc độ tu luyện của mình quá chậm, đến mức không có chút năng lực phản kháng nào.
Chỉ trong chớp mắt, cả đại điện đã sụp đổ, những nơi Phượng Hoàng đi qua bắt đầu xuất hiện những vết nứt rất lớn, thoáng chốc đã xuyên qua cái bóng kia.
Chúc Dao bỗng ngẩn người ra, cô không hề có cảm giác gì là đánh trúng cả, cái bóng đó...
Hạt Vừng tung người lên nhảy tới chỗ cô, tuy nó không nhìn thấy cái bóng nhưng sát khí rõ rệt của cái bóng khiến nó có thể đại khái đoán được phương hướng.
Chúc Dao cảm nhận được cô hoàn toàn không có năng lực chống cự uy thể phát ra từ ánh sáng tím kia.
Nó chắc chắn là cái bóng bên cạnh Mộc Mị Nhan, nhưng tại sao nó lại xuất hiện ở đây? Hơn nữa vừa tới đã ra tay hung ác như thế.
Hạt Vừng vẫn đang lục tung đại điện muốn tìm ra kẻ tấn công.
Nhưng ánh sáng tím còn chưa đánh lên người con rắn thì nó đột nhiên há miệng, nuốt trọn quả cầu ánh sáng trông có vẻ rất ghê gớm đó.
Sau đó...
Chúc Dao chỉ cảm thấy vùng ngực nhộn nhạo, mùi máu tanh nồng trào lên nhưng đã bị cô kịp thời dẫn xuống.
Đại điện bỗng vang lên tiếng cười lạnh lẽo đầy quái dị, ngay cả nhiệt độ không khí cũng giảm xuống rất nhiều.

Ai?

Hạt Vừng lập tức hóa thành nguyên hình, trong thoáng chốc đã chiếm cứ một nửa đại điện, nhưng mãi mà nó vẫn không thể tìm được nguồn sức mạnh vừa đánh tới đến từ đâu.
Dường như nó đang hút lấy linh khí xung quanh, cơ thể nó cũng ngày càng trở nên chân thật hơn.
Cái bóng nhấc một tay lên, ánh sáng tím nhàn nhạt đang tập trung lại trong tay nó.
Cái bóng dường như cũng không đoán được đây là yêu thú phương nào, nó vội vàng né tránh nhưng vẫn bị con yêu thú xua tan một phần cơ thể.
Ánh sáng tím trong tay cái bóng vừa hay chuyển sang ném về phía con rån.

Đây là cái gì?
Cái bóng dường như cũng bị giật mình.
Ánh sáng đó ngày càng mạnh mẽ, chỉ trong chớp mắt đã bao trùm cả đại điện sụp đổ, ngay cả cái bóng cũng bị ánh sáng vàng nuốt trọn.

Hạt Vừng!
Chúc Dao nhìn xung quanh liền phát hiện nó đang nằm ở cách đó không xa, cô từ từ thích ứng với ánh sáng xung quanh, sau đó chậm rãi đứng lên.

Trận pháp dịch chuyển không gian ư?
Một giọng nói lạnh lẽo vang lên.

Nếu chính kẻ đó cũng không nhìn thấy thì sao?
Cái bóng đó thường kề sát tại Mộc Mị Nhan, trông có vẻ như đang trao đổi với cô ta, bình thường nếu có người nói chuyện thì bản năng con người sẽ vô thức nhìn về phía người nói chuyện, nhưng Mộc Mị Nhan thì không.
Có vẻ như ngay cả cô ta cũng không nhìn thấy cái bóng đó, người khác cũng không có phản ứng gì, ngoại trừ Chúc Dao.
Con mợ nó, cho dù là sống lại lần năm thì trước khi cúp điện bà đây cũng phải nhổ vào mặt ngươi.
Chúc Dao nghĩ rằng sau một đòn này thì chắc chắn cô sẽ không sống nổi nữa, chết thì cô không sợ, nhưng không biết cái bóng này tới vì mục đích giết cô hay liệu có làm liên lụy tới những người khác ở Lam Tường không.
Nếu vì vậy mà liên lụy tới tám mươi mấy nhóc củ cải kia thì đời này lương tâm của cô sẽ không yên.
Khi cái bóng đã ngày càng gần, chuẩn bị chạm vào cô thì trong lòng cô bỗng nhiên phóng ra ánh sáng màu vàng chói mắt, đẩy lùi cái bóng đến vài bước.
Ánh sáng tím trước mắt đã phóng tới, bỗng nhiên cô nghe thấy tiếng rồng ghê rợn, từng tiếng rống tựa như xuyên thấu lỗ tai khiến tai cô ù đi.
Một con yêu thú hình rắn không biết từ đầu chui ra bỗng xuất hiện, nó mở rộng cái miệng to lớn đầy rằng nhọn táp về phía cái bóng, tốc độ nhanh đến mức khiến người ta không thể bắt kịp bóng ảnh.
Cái bóng hơi ngước đầu lên, tuy không nhìn rõ vẻ mặt của nó nhưng Chúc Dao có thể cảm nhận được nó đang nở nụ cười chế nhạo.
Chúc Dao không do dự nữa, cô phóng ra kiếm ý của mình, sau đó điều động linh lực toàn thân tấn công cái bóng.
Con rắn lại rống lên một lần nữa, dường như nó rất thích món ánh sáng tím kia, thế là bắt đầu đuổi theo tấn công cái bóng.

Cái bóng chỉ có liên tục chạy trốn, nhưng pháp thuật của nó lại chẳng hề có một chút hiệu quả gì với con yêu thủ, chỉ còn nước chạy té khỏi.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Đồ Đệ Nhà Ta Lại Tèo Rồi.