Chương 116: Xin chào sư phụ
-
Đồ Đệ Nhà Ta Lại Tèo Rồi
- Vưu Tiền
- 2064 chữ
- 2021-12-31 05:29:46
Đắng lòng!
Chủ nhân?
Hạt Vừng cũng ngạc nhiên trợn mắt há mồm.
Chúc Dao hít sâu một hơi:
Chúng ta quay về trước8 đã.
Chỉ có thể tìm một con đường khác thôi.
Chúc Dao khóc không ra nước mắt, xoay người bay về hướng lúc trước,3 nhưng cô lại đột nhiên cảm nhận được một luồng áp lực cực lớn đang đánh tới, hất ba người từ không trung xuống đất.
9
Cái đệch!
Chúc Dao đơ người trong hai giây, cô cúi đầu nhìn bộ quần áo màu hồng nhạt hơi quen mắt trên người mình.
Lâu lắm rồi cô không mặc quần áo màu này.
Chúc Dao hít sâu một hơi, không cảm thấy có gì không thoải mái, ngay cả đan điền cũng đã có linh khí đang chậm rãi lưu chuyển rồi.
Làm thế nào sư phụ tìm được ta vậy?
Ngọc Ngôn móc ra một quyển trục cổ màu đen, hờ hững giải thích:
Trên người nàng có dấu ấn thần thức của ta, sau khi hạ giới, ta phát hiện nàng bị phong ấn trong vật này, cho nên tiện tay kéo nàng ra ngoài.
Phong ấn trên quyền trục đó rất mạnh, phải vất vả lắm hắn mới đưa được cô ra.
Nhưng không ngờ đập vào mắt hẳn là dáng vẻ thoi thóp chỉ còn lại chút hơi tàn của cô.
Hắn vốn cho rằng, với tu vi Hoá Thần kỳ của cô thì sẽ không có kẻ nào ở hạ giới có thể làm tổn thương cô được, nên hẳn mới yên tâm phi thăng.
Cơn đau vẫn tiếp tục duy trì dần khiến cô trở nên tê liệt, ngay cả ý thức cũng bắt đầu mơ hồ.
Không biết qua bao lâu, cô rơi vào một vùng hỗn loạn.
Chúc Dao ngửi thấy hương hoa, hương thơm ấy thanh mát thoang thoảng, vô cùng dễ chịu.
Ba người không kịp trốn, họ ở quá gần nó, mà sức mạnh áp chế bên này lại quá lớn, không thể nào phản kháng nổi.
Uy thế
là từ không đủ để hình dung về loại sức mạnh đó,
Vùng đất Đoạn Tuyệt
là nơi tận cùng của thế giới, bên trong là luật trời, chỉ cần ở trong đó thì ắt sẽ phải chịu sự áp chế của nó.
Tấm màn màu đen đó sắp lan đến đuôi cô rồi, Hạt Vừng cũng bị áp chế đến mức phun máu, còn Nguyệt Ảnh thì đã ngất đi từ bao giờ.
Cứ thế này mãi thì không ổn, cô có thể thu Hạt Vừng vào thần thức, nhưng Nguyệt Ảnh là người, hơn nữa chỉ là một đứa bé năm tuổi, bởi vì cô nên nó mới đến đây.
Nếu như bị nuốt chửng, chắc chắn nó sẽ chết.
Nó mới đến thế giới này, không hiểu bất cứ chuyện gì hết, thậm chí cô còn chưa kịp dạy nó nói.
Chúc Dao vô thức bước vào rừng đào ấy, vừa đi được mấy bước thì phát hiện một bóng người ở phía trước.
Hắn đứng quay lưng lại với cô, bộ quần áo trắng như tuyết không nhiễm bụi trần.
Hắn chắp tay sau lưng, ngón tay thon dài tựa như một miếng ngọc cực phẩm, khiến người ta không nhịn được muốn nâng niu trong lòng bàn tay.
Nhưng đồ đệ ngốc này, chỉ cần hắn lơ đãng không chú ý là có thể dễ dàng tìm đường chết, luôn khiến hắn cảm thấy phải trông chừng kỹ mới được.
Lần này ta xuống đây là để đưa nàng lên thượng giới.
Ngọc Ngôn nói ra ý định của mình.
Sao?
Chúc Dao sững người:
Nhưng ta mới Hoá Thần sơ kỳ.
Bây giờ mà phi thăng thì có khoa học không?
Nàng vẫn còn nhớ bản thân mới Hoá Thần à?
Ngọc Ngôn khẽ híp mắt, nhìn cô với ánh mắt khinh thường:
Ta vốn cho rằng với tư chất của nàng, từ Hóa Thần đến Phi Thăng kỳ nhiều nhất chỉ cần hai nghìn năm, nhưng đã hơn một nghìn năm rồi, nàng vẫn giậm chân ở Hoá Thần sơ kỳ.
Tấm màn màu đen đã bắt đầu bò lên người cô rồi, Chúc Dao cắn răng, giờ cô không còn cách nào khác, chỉ có thể liều thôi.
Ngay lập tức cô phóng ra toàn bộ thần thức của mình tạo thành một lớp màng ánh sáng trong suốt phủ lên, bảo vệ ba người ở bên trong.
Tấm màn màu đen đó đã nuốt chửng bọn họ rồi.
Cô mở mắt, phát hiện mình đang nằm trên một chiếc giường gỗ đơn sơ.
Đây là một căn phòng nhỏ, nó sơ sài đến mức chỉ có một tấm ván gỗ, trên người cô đang đắp một miếng vải mỏng toả ra ánh sáng màu bạc.
Cô sờ miếng vải, nó mềm mại như nước vậy.
Cho đến khi...
Chúc Dao mỏi tay.
Ừm, tuy rằng hẹn hò trong rừng hoa đào thì cũng lãng mạn thật đấy, nhưng cô không chịu nổi việc đứng liền một lúc mấy canh giờ đâu.
Cô cảm nhận được cơn đau khi thần thức của mình bị xé rách, cảm giác đau đớn đó như xoáy sâu vào linh hồn, có thể khiến con người ta sụp đổ bất cứ lúc nào.
Nhưng cô không dám rút lại lớp màng ánh sáng đó bất chấp cơn đau có khiến cô không thể chịu đựng tới mức nào.
Cô cũng chỉ có thể lặng lẽ nói với bản thân mình, không thể lùi bước, không thể lùi bước.
Nhưng cô vẫn không thể nào đứng được, chỉ có thể nhích từng li từng tí bò qua ôm lấy Nguyệt Ảnh đang nằm trên mặt đất.
Hạt Vừng...
khôi phục thành hình người.
Hạt Vừng ngẩn ra nhưng cũng biến thành một chàng trai mặt búng ra sữa, ngồi bên cạnh cô.
Chúc Dao xuống giường đi ra khỏi phòng, phát hiện trước mặt là một vườn đào rộng lớn, mùi hương cô vừa ngửi thấy chính là mùi hoa đào.
Đang vào mùa hoa nở, khắp nơi đều là màu đỏ hồng của hoa đào.
Cơn gió nhẹ lướt qua, cơn mưa hoa đào bay khắp trời.
Má nó, có ai hôn mà còn đem theo linh khí không hả? Bà đây muốn chia tay huynh!
Khoảnh khắc tỉnh lại ấy, Chúc Dao thật sự đã tưởng rằng ver 5.0 của mình đã lên sàn rồi cơ.
Theo thuộc tỉnh trùng sinh luôn nhất quán như shit ấy thì có lẽ tu vi của cô lại bị ép tăng lên một bậc rồi.
Hắn ngẩn ra, dường như đang do dự điều gì đó, sau đó hắn chậm rãi...
thò một chân ra, nào, tới ôm đi!
Chúc Dao:
...
Được rồi, cái sự ngốc nghếch đáng yêu độc nhất vô nhị này là độc quyền của sư phụ cô, đúng vậy.
Nhớ lại di chứng sau khi trùng sinh, Chúc Dao thử điều động linh khí trong cơ thể thì phát hiện, tuy rằng không phải quá lưu loát nhưng vẫn là có linh khí, cô chưa chết!
Vậy Hạt Vừng và Nguyệt Ảnh đâu?
Ngọc Ngôn nhíu mày như không hài lòng với việc cô lo lắng cho người ngoài như thế, hắn nhìn về một căn nhà tranh khác ở cách đó không xa.
Chúc Dao dùng thần thức thăm dò, quả nhiên phát hiện Hạt Vừng và Nguyệt Ảnh đang nằm trên tấm ván gỗ trong phòng giống như đang ngủ say mới thở phào một hơi.
Mà sau Hoá Thần đương nhiên sẽ là phi thăng, lại thêm rừng đào nơi cô tỉnh lại này cũng rất phù hợp với thiết lập tiên cảnh.
Đáng tiếc là sư phụ nọ lại không thương tiếc đánh vào lòng tin của cô.
Lần này ta hạ giới.
Cái gì? Sư phụ không cần an ủi con đâu, dù sao con cũng chết quen rồi, có thể chịu đựng được.
Chúc Dao mới kịp chửi thề một câu thì đã bị đè chặt trên mặt đất rồi, mà tấm màn màu đen mới đây 6vẫn còn tĩnh lặng hiện giờ lại giống như bất ngờ phồng to ra.
Nó điên cuồng di chuyển về phía ba người Chúc Dao, 5tất cả mọi thứ ở những nơi nó đi qua đều bị màu đen đó nuốt chửng, sau đó biến mất vào trong bóng tối.
Cây cối, mặt đất, thậm chí ngay cả không khí cũng vậy, đang biến mất từng chút từng chút một.
Còn ôm nữa, tay ta sẽ gãy ra mất.
Ngọc Ngôn cúi đầu ném cho cô một ánh mắt
nói bậy
:
Nàng có tu vi Hoá Thần kỳ.
Hoá Thần kỳ cũng biết mỏi tay đó!
Được rồi.
Chúc Dao thở dài:
Tuy rằng ta có thời gian nhưng ngoài chuyện ôm ra, huynh có thể làm chuyện khác nữa được không?
Ngọc Ngôn ngẩn ra, giống như sực nhớ ra điều gì, hắn đỏ mặt, hai tại cũng nhanh chóng đỏ ửng lên.
Đôi mắt hắn rực sáng sau đó chậm rãi cúi đầu.
Woaaaa...
Thằng bé thuần khiết hệt như một tờ giấy trắng vậy, sao có thể để nó chết ở nơi này được chứ.
Chúc Dao ghì chặt vuốt hoá thành hình người lần nữa.
Không biết có phải do nguyên nhân thể tích giảm đi hay không mà áp lực trên người cô cũng giảm đi rất nhiều.
Hắn ở trên trời lo lắng thấp thỏm, mòn mỏi đợi chờ lâu như vậy, chỉ sợ đồ đệ ngốc này lại làm chuyện gì dại dột.
Hắn bất đắc dĩ hạ phàm, lại phát hiện cô vốn không hề có suy nghĩ muốn phi thăng.
Khoan đã!
Hình như có gì sai sai.
Chúc Dao nhất thời kích động, đầu gỗ vạn năm cuối cùng cũng được khai thông rồi.
Quả nhiên, Ngọc Ngôn lại lần nữa dùng tốc độ sét đánh để hôn cô, hôn xong còn nhếch khoé môi như muốn tìm lại dư vị.
Sau đó, răng của Chúc Dao rơi xuống.
Nhận thấy động tỉnh phía sau lưng, hắn chậm rãi xoay người lại.
Đập vào mắt cô là một khuôn mặt tựa như kiệt tác hoàn hảo nhất thế gian, từng đường nét đều là sự dày công đắp nặn, nhiều hơn một chút thì thừa, ít đi một chút thì thiểu.
Sắc mặt của hắn bình thản, đôi môi mỏng khẽ nhếch lên, cho dù hắn không nói gì cũng đẹp đến mức khiến người ta muốn dâng hiến tất cả.
Lúc Chúc Dao kịp phản ứng lại thì đã bị Ngọc Ngôn kéo vào lòng rồi.
Cô lại ngửi thấy mùi hương thanh mát quen thuộc, mãi đến lúc này cô mới tin tất cả là sự thật.
Cô vòng tay ôm hắn:
Ta được gặp lại huynh rồi sao?
Ngọc Ngôn đáp lại một chữ đơn giản, kéo cô vào gần hơn, cho đến khi đồ đệ hoàn toàn ở trong lòng mình.
Từ ngày phi thăng, trái tim trống rỗng của hắn cuối cùng cũng được lấp đầy rồi.
Hai người đều không nói gì, cứ lặng lẽ ôm nhau như thế.
Lần đầu tiên Chúc Dao biết, một người cũng có thể đẹp đến mức này.
Trái tim cô đập thình thịch, không ngăn được khoé miệng mình đang từ từ nhếch lên, tuyệt thế mỹ nam như thế này, phải đi tới bắt chuyện mới được.
Đại hiệp, người có thiếu đồ trang sức đeo chân không?
Người đàn ông khẽ nhíu mày, sắc mặt lạnh đi, nghiêm túc nói:
Nói tiếng người!
Ta muốn ôm chân huynh.
Sư phụ.
Lúc này sắc mặt của Ngọc Ngôn mới hoà hoãn đi một xíu, nhẹ nhàng đáp lại một tiếng:
Ừ.
Nhìn khoảng cách năm bước giữa hai người, dường như chắc chắn rằng cô sẽ không bước qua nữa nên hắn bước tới chỗ cô.
Một cơn gió lạnh thổi tới, cánh hoa đào bay lả tả, người đang bước về phía cô trong màn mưa hoa ấy đẹp đến mức ngạt thở, tựa như thần tiên hạ phàm.
Được rồi, hắn đúng là thần tiên hạ phàm thật.
Chỉ cần cô hơi động đậy là sư phụ lại giống như gà mẹ bảo vệ con, kéo cô trở lại vòng tay hắn.
Sư phụ.
Hů?
Đã bốn canh giờ rồi.
Một nghìn năm? Sao mà một nghìn năm được?
.
Cô học toán không đến mức dốt như vậy chứ, rõ ràng là từ lúc sư phụ phi thăng đến giờ, nhiều lắm mới hơn hai mươi năm, cứ cho là ba mươi năm đi, vậy một nghìn năm kia từ đầu chui ra vậy?
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.