Chương 118: Tình tiết câu chuyện không còn nằm trong tầm kiểm soát
-
Đồ Đệ Nhà Ta Lại Tèo Rồi
- Vưu Tiền
- 2258 chữ
- 2021-12-31 05:29:45
Cô ngẩng đầu lên nhìn bầu trời đã trở về với sự tĩnh lặng cố hữu, một lúc sau mới chậm rãi cúi đầu.
Chúc Dao đi về phò8ng mình, cô cảm thấy hơi quạnh quẽ, kéo tấm lụa mỏng manh trên giường đắp lên người và thấy hối hận vô cùng.
Má nó ch3ứ, cơ hội vừa rồi tốt biết bao nhiêu, vậy mà cô lại dễ dàng bỏ lỡ như thế.
Dù gì thì Khâu Cổ cũng là đệ nhất môn phái của giới tu tiên, thêm việc bản thân cô dùng thần thức để ngăn việc Mộc Mị Nhan đoạt xác, nhất định cô ta phải thù ghét cô lắm, chắc đang tính toán hết các đường ra tay kể cả trong sáng ngoài tới đây.
Đã có quyết định của mình rồi, Chúc Dao cũng không nán lại lâu hơn nữa, cô để Hạt Vừng đi vào thần thức của mình, sau đó bể Nguyệt Ảnh lên và bay về phía phái Khâu Cổ.
Cô nóng lòng muốn biết tình trạng hiện tại như thế nào, vậy nên tốc độ ngự kiếm cũng tăng nhanh đáng kể.
Khi bay ngang qua một thung lũng, cô đột nhiên cảm nhận được sự xúc động đến từ thần thức của mình.
Chúc Dao ngẩn người ra một lát, quay đầu nhìn về một hang núi dưới đó, cảm giác như có thứ gì đó trong hang đang kêu gọi cô.
Nhưng cô đang gấp gáp muốn quay về Ngọc Lâm Phong, không thể trì hoãn thêm giây phút nào nữa, đang tính bay lướt qua thì ngẫm nghĩ lại một phen, cuối cùng vẫn đối đường quay trở lại hang động kia.
phụ?
rồi rơi vào hôn mê.
Chúc Dao thấy vậy thì vừa đau lòng vừa thấy sợ hãi, vội đưa Nguyệt Ảnh trong tay cho Hạt Vừng rồi chỉnh lại quần áo cho Ngọc La, đến khi ổn thỏa rồi mới nâng cô đồ đệ đã hôn mê của mình dậy, quay đầu liếc nhìn gã tà tụ trên mặt đất.
Chúc Dao cử động ngón tay, đoạt đi
công cụ gây án
của gã, cũng thuận tay khiến linh căn của gã vỡ nát.
Ví dụ như chuyện của củ cải nhỏ, ví dụ như Tư Tùng.
Nếu là trước đây thì dù có đánh chết cô, cô cũng không tin rằng Tư Tùng sẽ thay lòng đổi dạ.
Ngày trước, khi hai người họ còn ở bên nhau, cô có thể thấy được Tư Tùng thật lòng với củ cải nhỏ.
Nhưng dù tình cảm có sâu đậm đến mức nào đi nữa cũng không thắng nổi sự bào mòn của thời gian.
Đối với cô mà nói, việc cô giao củ cải nhỏ cho Tư Tùng như chuyện của ngày hôm qua, hôm sau cậu ta đã thay lòng rồi vứt bỏ đồ đệ nhà cô không thương tiếc, vậy nên cô mới tức giận đến vậy, muốn đi tìm cậu ta tính sổ đến vậy.
Nhưng Ngọc La không chịu, thậm chí còn quỳ trước mặt cô cầu xin cô tha thứ vì chuyện này.
Khó khăn lắm mới gặp được sư phụ một lần, 9đáng lẽ ra phải đẩy hắn lên giường mới phải? Vậy mà cô chỉ biết nói chuyện đạo lý này nọ với hắn mà quên béng luôn chuyện qua6n trọng nhất này! Sư phụ ơi, huynh quay lại đây đi!
Chúc Dao ở trong vườn đào này suốt bảy ngày, Hạt Vừng mới tỉnh dậ5y.
Một tháng sau, Nguyệt Ảnh mới mở bừng mắt.
không đâu ạ.
Ngọc La uống một ngụm trà, sắc mặt càng tệ hơn:
Phái Lam Tường vẫn ổn lắm ạ, còn huynh ấy...
cũng vẫn ổn.
Khuôn mặt Chúc Dao sa sầm xuống, nhìn thẳng vào củ cải nhỏ nhà mình:
Nó đã phụ lòng con.
Cô dùng câu khẳng định.
Tay Ngọc La run lên, không cẩn thận đánh rơi chén trà lên bàn, nước trà mang theo linh khí chảy ra khắp bàn.
Một kẻ như vậy, dù tu vi có cao tới đâu đi chăng nữa thì cũng chỉ là tội phạm cưỡng hiếp mà thôi.
Khi Ngọc La tỉnh lại thì thấy đang nằm trên giường của mình.
Không phải chiếc giường mềm mại mà cô đã nằm gần nghìn năm nay mà là giường ván gỗ bằng phẳng.
Bỗng gương mặt cô tái nhợt, gã tà tu kia...
Ngọc La vội vàng kiểm tra cơ thể của mình, phát hiện không thấy có bất kỳ điều khác thường nào, hơn thế nữa, hình như trước khi cô rơi vào hôn mê thì nhìn thấy...
Sư phụ!
Ngọc La ngồi phắt dậy rồi chạy ra khỏi phòng.
Mà gã đang đè lên một người phụ nữ mặc quần áo trắng bị thương rất nặng, khuôn mặt của cô gái ấy...
Củ cải nhỏ!
Trong lòng Chúc Dao như dâng lên ngọn lửa giận khôn cùng, cô vung tay lên, những lưỡi dao gió mang theo linh khí bay vù vù về phía tên tà tu kia, khiến gã bay dính lên tường.
phụ...
Ngọc La hơi sợ hãi, lỡ như không phải thì sao?
Chúc bao quay đầu lại, khóe môi cong lên thành một nụ cười, giơ tay lên vẫy vẫy với cô:
Ô kìa, củ cải nhỏ dậy rồi đấy à?
Ngọc La cảm thấy hình ảnh trước mắt mình bỗng trở nên mờ mờ ảo ảo, mọi áp lực chồng chất từ tận đáy lòng như tìm được đường thác nước trong tích tắc, những dòng lệ không thể khống chế được mà tuôn ào ào.
Giờ đến phiên Chúc Dao hoảng hồn:
Con làm sao thế hả? Khóc cái gì mà khóc?
Người đã trở lại rồi ư? Ngọc La đột nhiên cảm thấy hoảng hốt, từ tận đáy lòng lại dâng lên cơn đau đớn như bị thứ gì đó cào xé.
Những chuyện đã xảy ra mấy năm nay cứ như một giấc mơ vậy.
Cô còn chưa dám tin thì đã kết thúc rồi, hơn nữa lại kết thúc với cách như vậy.
Ban đầu ở vùng đất Đoạn Tuyệt, ba người đều đã bị thương, người có tình trạng nặng nhất là cô, song nhờ có sự phụ nên vết thương của cô đã hoàn toàn khôi phục.
Trong suốt một tháng qua cô cũng không rảnh rỗi ngồi không mà cố gắng tu luyện thêm.
Cô cảm thấy tình huống hiện tại chắc chắn không quá khả quan, đến cả sư phụ cũng cảm nhận được và hạ phàm nhắc nhở cô.
Người ham ăn nhưng lại ghét dùng thuật thanh lọc cơ thể, thà dùng linh lực để nuôi dưỡng các loại rau củ và trái cây, lừa cô làm đủ món ngon cho người.
Quan trọng nhất là, người cực kỳ thích bao che khuyết điểm.
Hễ lần nào cô bị người ta bắt nạt là người còn cáu hơn cả bản thân cô, sau đó tìm mọi cách để trả thù cho cô.
Trong lòng bàn tay Chúc Dao lóe lên những tia chớp chói sáng, những tia lửa điện bổ về phía đan điền của gã, cả nguyên thần lẫn biển ý thức đều bị tấn công cùng một lúc, cô thẳng tay phế bỏ tu vi Nguyên Anh của gã.
Gã đàn ông vừa kêu rên đau đớn vừa thở dốc rồi hộc máu, song bị uy thế mạnh mẽ của cô đè nặng trên mặt đất, không thể nhúc nhích.
Củ cải nhỏ!
Chúc Dao đến gần cô nhóc đồ đệ quần áo xộc xệch đang nằm trên mặt đất của mình, bàn tay không kìm được mà run lẩy bẩy, may mà...
Trận khóc của Ngọc La kéo dài đến tận ba canh giờ mới ngừng lại.
Cuối cùng, Nguyệt Ảnh đứng cạnh đó thấy đứng nhiều quá nên mệt, có lẽ là do mang cậu bé theo biết bao ngày khiến cậu nhóc sinh ra ý thức về lãnh thổ của mình.
Cậu bé leo lên đùi Chúc Dao, tiện tay gạt Ngọc La vốn đang ôm sư phụ nhà mình không buông ra.
may mà cô đến kịp, may là cô không bay thẳng về Ngọc Lâm
Phong.
Ý thức của Ngọc La lúc đó đã rất mông lung rồi, cô chậm rãi quay đầu nhìn Chúc Dao rồi khẽ gọi một tiếng
Sư...
Điều đó cho thấy trong một nghìn năm cô náu mình tại quyển trục kia, thế gian đã xảy ra rất nhiều chuyện.
Mặc dù cô đã là Hóa Thần kỳ nhưng vẫn không phải đối thủ của bóng đen nọ.
Nếu cô không tiếp tục tu luyện thì đừng nói đến việc bảo vệ những người muốn bảo vệ, đến thân mình còn lo chưa xong nữa ấy chứ.
Không nói đâu xa, cuộc đại chiến giữa Nguyệt Hàn Tinh và Mộc Mị Nhạn chắc chắn đã đến hồi gay cấn nhất rồi.
Cô hơi do dự một chút, sau đó vẫn quyết định quay về phái Khấu Cổ trước.
Cô tính nói chuyện bóng đen nọ cho Tử Mộ, để đối phương còn biết đường mà chuẩn bị.
Chúc Dao vỗ nhẹ lên lưng Ngọc La, cố gắng khiến đồ đệ của mình bình tâm lại.
Củ cải nhỏ nhà mình lớn bằng ngần này chưa bao giờ khóc kinh khủng như vậy, dù là ngày trước bị người ta xem thường linh căn cũng vậy.
Suy cho cùng thì cũng do mình nuôi lớn, nhìn vậy ai mà không đau lòng cho được.
Ngọc La bối rối lau đi:
Con...
con không cố ý đâu ạ, sư phụ đừng trách tội con nhé.
Con...
Trong sân có một người phụ nữ đang ngồi uống trà, người ấy mặc một bộ váy màu hồng nhạt sạch sẽ đến mức không dính một hạt bụi nào, nhưng mái tóc dài lại buông xõa một cách tùy tiện bên vai.
Người thích sạch sẽ, thường xuyên dùng
Khứ Trần Quyết
để loại bỏ bụi bẩn nhiều hơn bất cứ ai, song lại không giỏi về việc xử lý đầu tóc của mình, mỗi lần buộc tóc đều thành một kiểu nửa sống nửa chết không ra đâu vào đâu.
Khi còn nhỏ, mỗi lần người muốn ra ngoài đều dùng kẹo ngọt để dụ dỗ Ngọc La giúp mình tạo kiểu tóc.
Nhưng...
người như vậy lại đột nhiên biến mất, một lần đi là mấy nghìn năm.
Sư...
con lau sạch ngay đây ạ!
Củ cải nhỏ!
Trong lồng ngực Chúc Dao như dâng lên một ngọn lửa vô danh nào đó, cô kéo đồ đệ mặt trắng bệch như tờ giấy của mình lên:
Đi, ta với con đi thiển thằng ranh đó!
Gần đây Chúc Dao có đôi chút phiền muộn, xa cách một nghìn năm, sau khi trở về lại phát hiện cảnh còn người mất.
Rất nhiều việc đã bắt đầu chệch khỏi quỹ đạo vốn có của nó.
Mãi đến sau này, cô vẫn luôn cảm thấy thật may mắn rằng mình đã chọn quay lại hang động, vậy mới tránh được một sự việc đau lòng xảy ra.
Đó là một hang động rất đơn giản, xung quanh không có bất cứ linh khí nào, nhưng đi vào bên trong thì phát hiện hơi thở của tà tu đã tràn ngập cả hang.
Một gã đàn ông dung tục mặc áo xanh đang nửa quỳ trên mặt đất, quần áo nửa dưới đã cởi sạch sẽ, để lộ thứ kinh tởm giữa hai chân gã.
Ngọc La làm thế nào cũng không thể ngừng khóc lại được, nước mắt càng lúc càng chảy ra nhiều hơn, cô cũng không kiềm chế nổi nữa, òa lên một tiếng rồi nhào đến ôm lấy sư phụ của mình, khóc như đứt từng khúc ruột, không biết trời đất là gì.
Không sao đâu, không sao đâu, đừng khóc nữa, con đừng khóc nữa.
Chúc Dao luống cuống không biết phản ứng thể nào, chẳng lẽ chuyện gã tà tu kia khiến con bé sốc quá?
Sư phụ...
sư phụ...
Lúc này, Ngọc La mới ngăn lại nước mắt như lũ lụt của mình.
Chúc Dao thấy cô bình tĩnh rồi mới rót một chén trà cho cô, sau đó thuận miệng hỏi:
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì rồi? Tại sao chỉ có một mình con thế này? Tư Tùng đâu rồi? Sao hai đứa không đi cùng nhau?
Cô vừa nói dứt lời, khuôn mặt Ngọc La mới bình tĩnh lại tái nhợt trở lại, đến bàn tay đang cầm chén trà cũng run bần bật.
Chúc Dao thoáng có dự cảm không lành:
Sao thế? Tư Tùng xảy ra chuyện gì à? Hay là phái Lam Tường có chuyện gì rồi?
Không...
sư phụ..
Ngọc La càng khóc càng mất bình tĩnh, khóc không thành tiếng mà gọi cô:
Sao giờ...
người mới trở về?
Chậc...
xảy ra chút chuyện ấy mà.
Ai, ai biết mới chớp mắt đó thôi mà đã trôi qua cả nghìn năm rồi.
Lúc đó cô mới nghĩ ra, đó chỉ là một ngày với cô, nhưng đối với hai người họ lại là cả nghìn năm.
Ài, cô có thể tha thứ lỗi lầm gì cho Ngọc La chứ? Rõ ràng Ngọc La không phạm bất kỳ sai lầm nào.
Cô chỉ hối hận rằng tại sao mình lại giáo dục củ cải nhỏ tốt quá, khiến cô bé không hề oán than, càng khỏi nói là thù hận.
Điều khiến cô càng hối hận hơn là ngày trước cô còn dễ dàng mặc kệ cho hai đứa trẻ đến với nhau, còn trợ giúp chúng nữa.
Đằng nào thì trong lòng huynh ấy cũng không có chỗ cho con, vậy thì con cố gắng miễn cưỡng cũng có nghĩa lý gì đâu?
Củ cải nhỏ thản nhiên nói một câu như vậy.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.