• 1,148

Chương 133: Cái gọi là tiên nh n



Hừ.
Người nọ hừ một tiếng lạnh tanh, nét mặt đầy vẻ khinh thường nhìn xung quanh:
Nói cho hạng kiến hội như người thì có ích lợi gì?


8
Hai vị tiên nhân, do Kỳ điện hạ phái tới?
.

Khải Hàn đột nhiên đứng dậy giữa đám người, hướng về phía hai người kia hành lễ.
chuyện này sao ta biết được!
Người kia thoáng lộ vẻ bối rối.
Chúc Dao lại tiếp tục nói:
Tiên quân không biết, chỉ sợ rằng người trong tay tiên quân, Nguyệt phi
hẳn sẽ biết rõ ràng chứ?

Láo xược.
Người nọ lớn tiếng quát, uy thể hướng về phía Chúc Dao càng mạnh hơn, đáng tiếc cô miễn dịch, cả người không hề nhúc nhích thêm phần nào.

Sao có thể?
Đó là uy thế người kia dùng toàn bộ sức lực tỏa ra, thế mà cô lại chẳng mảy may ảnh hưởng.

Hừ, không biết tự lượng sức mình.
Tiên quân lạnh lùng khinh khỉnh hừ một tiếng, hiển nhiên tỏ vẻ không thèm để tu giả chốn hạ giới vào mắt, hắn dùng một tay kết ẩn.
Thoáng chốc một pháp trận lớn được kết trên bầu trời, quả cầu lửa hừng hực từ trong pháp trận hiện ra, ào ào tấn công về phía mọi người.
Lửa nóng rẫy thiêu đốt, một khi dính vào người thì xương cốt cũng chẳng còn, ngay cả nhảy xuống biển cũng không cách nào dập tắt, chớp mắt tất cả cháy thành biển lửa.
Rõ ràng phạm lỗi sai, lại không biết hối cải, còn liên lụy tới toàn bộ hạ giới, so với Ma tộc có gì khác chứ? Các ngươi căn bản không xứng đáng làm tiên.

Cô vừa dứt lời đã chiếm được sự nhất trí đồng tình của mọi người, ai cũng bắt đầu ồn ào mắng chửi.

Láo xược.
Người kia nhăn mày, chứng kiến cục diện hơi mất khống chế, lạnh lùng nói:
Chỉ là tu sĩ Hóa Thần kỳ hèn mọn, dám mở miệng cuồng ngôn.
Mà Khải Hàn dường như biết hết tất cả từ lâu, thảo nào trước đây hắn đối xử khác biệt với Nguyệt Hàn Tinh như thế.

Đã tìm được người rồi, vậy thì...
Tiên nhân bên trái ngoảnh lại, lạnh lùng nhìn đám người bên dưới thêm một lần, cười nói:
Cũng đã tới thời gian, bắt đầu tinh lọc trời đất phương này.

Có ý gì?
Sắc mặt mọi người đều trắng bệch.
Người đàn ông kia lấy ra một lá bùa chú tím đậm:
Ma tộc không thể sống lại, nếu hiện thế, cả ba giới đều bị hủy diệt ngay lập tức.
Lời lẽ hắn nói vô cùng thẳng thừng không quanh co, một cơn lạnh thấu xương trào lên từ đáy lòng, ban nãy còn tưởng rằng thấy được hy vọng, vậy mà thoáng chốc lại càng chìm sâu trong tuyệt vọng.
Sắc mặt của vị tiên nhân kia càng lanh hơn, dường như đang biểu hiện cho lời nói sẽ hủy diệt cả một phương đất trời của hắn là dễ như trở bàn tay:
Việc này là để phòng ngừa Ma tộc xuất hiện trở lại trên thế gian, vì đại cục của chúng sinh tam giới.
Nếu trách cũng chỉ trách các ngươi xui xẻo.
Ta đây có đáng làm tiên hay không, các ngươi có quyền bình phẩm hay sao, chỉ trách các ngươi quá yếu ớt, không có tư cách chống lại ta.

Nếu thượng giới đều là loại không phân trái phải như các ngươi, là hạng người chỉ biết tư lợi, thì ta tình nguyện trọn đời không làm tiên.
Một cơn giận không tên bùng nổ trong lồng ngực, cũng không quan tâm phía trước là tiến quân chó má gì hết, Chúc Dao lập tức dốc toàn lực, gọi ra kiểm y tấn công về phía đối phương.
Trong đầu chợt
ting
một tiếng, hệt như mở ra gì đó, chớp mắt mọi thứ đều trong sáng.

Hừ.
Người kia căn bản không để sự phản kháng của cô vào mắt, phất tay khiến kiếm ý của cô tiêu tan, đang muốn thả thêm uy thế của Kim Tiên, vậy mà lại phát hiện bị bật ngược trở về.
Vị3 tiên nhân bên trái lúc này mới quay lại, mắt liếc sơ qua một lượt, hồi lâu mới cất tiếng:
Ngươi là người của Nguyệt gia?
Khải Hàn hơi sửng số9t, hồi lâu mới đáp:
Tại hạ không phải là người của Nguyệt gia, chỉ là khi Nguyệt gia gặp nạn, gia chủ Nguyệt gia lúc lâm chung giao phó Hàn Tin6h cho ta.
Mấy năm nay ta lấy danh nghĩa sư đồ, bảo vệ giúp Nguyệt gia mà thôi.

Sư đồ, ngươi xứng chắc?
Thần sắc tiên nhân lạnh đi.
Khải Hàn vội vã giải thích:
Chỉ là một danh xưng thôi, tại hạ tất nhiên không dám làm sư phụ của Nguyệt phi.
Nét mặt người kia lúc đó mới dễ nhìn hơn mấy phần, quan sát Khải Hàn từ đầu tới chân, người kia cười đầy ẩn ý:
Ngươi cũng thông minh đấy.
Được rồi! Coi như người có công bảo vệ, ta đưa người lên thượng giới, báo với điện hạ.
Khải Hàn mừng rỡ ra mặt, luôn miệng nói tạ ơn, người kia khoát tay, toàn bộ uy thế đè lên người Khải Hàn đều tiêu biến, hắn ngự kiểm bay tới sau lưng hai người đó, đứng nghiêm túc đẩy quy củ.
Cho dù Ma tộc tới từ thượng giới thì sao, hôm nay ta đây muôn diệt thế, loại kiện hội như ngươi có thể làm gì?


A...
Chúc Dạo nở nụ cười:
Bọn ta là kiến hôi, còn các ngươi ngay cả kiến hội cũng không bằng.
Đừng có lấy chúng sinh tam giới ra làm cái cớ, loại người như các ngươi coi sinh mệnh là chuyện vặt vãnh, tự sinh tư lợi, chẳng có chút từ bi nào.
Cái gọi là Thiên ma, chẳng phải là Ma tộc trên trời đó sao? Cô ta căn bản không phong ấn được Thiên ma.

Logic của tiến quân giỏi thật đấy.
Thượng giới âm thầm thả Ma tộc xuống hạ giới thì thôi đi.
Đối với chuyện này, tất cả mọi người đều kinh ngạc, thật không ngờ, Nguyệt Hàn Tinh của phái Ngô Tiên vậy mà cũng là người thượng giới.
Chúc Dao có thể loáng thoáng đoán được vài phần, trong giấc mộng kia, Nguyệt Hàn Tinh đích thực là một tiên nữ chuyển thể.
Nhưng chẳng ngờ, cô ta lại là phi tử trên thượng giới của Kỳ điện hạ gì gì đó, thảo nào trong ấn tượng kiếp trước của Mộc Mị Nhan, cô ta luôn nhập nhằng ám muội với rất nhiều người đàn ông, nhưng cuối cùng không chọn ai cả, mà ngược lại còn phi thăng đi mất, hóa ra đã sớm có chủ rồi.
Chúc Dao cũng sững sờ, cô chỉ nhớ trong cơn tức giận đã phóng ra thứ gì đó? Cảm nhận kỹ hơn một chút, có lẽ là Long uy? Hóa ra Long uy còn có điểm tốt này, có thể giải trừ áp chế đẳng cấp tiên nhân thượng giới.
Để ý kỹ hơn, xem chừng không chỉ uy thể biến mất, mà mưa hoa xuất hiện lúc hai người kia xuống hạ giới còn tiêu tan ngay tức khắc, ngay cả luồng sáng bao phủ trên người hai người kia cũng dao động.

Dù sao cũng phải chết, cứ liều mạng với bọn hắn đi.
Không rõ ai hô lên một tiếng, một bóng người xông lên, bỏ lại đám đông sững sờ, rồi trong chốc lát tất cả đều gọi vũ khí ra, liều mạng xông tới.

Tiên quân tính toán giỏi ghê.
Lúc này Chúc Dao thật sự nổi giận, bà đấy liều sống liều chết sửa BUG bù vào, chính là để cứu vớt thế giới này.
Hai tên ngốc này chui từ đầu ra không biết nữa? Mới nói được một cầu đã mạt sát chà đạp tất cả nỗ lực của cô, dựa vào đầu cơ chứ!

Xin hỏi chuyện tồn tại của thế gian này lúc nào đến lượt thượng giới đến giải quyết vậy? Số mệnh thế gian luân hồi, sinh sôi nảy nở không ngừng, nhưng tất cả vẫn thuộc về thiên đạo, tiên giới có quyền vượt qua thiên đạo lúc nào thế?
Ngươi nói hủy là hủy, đã hỏi chủ nhân hay chưa vậy?

Đồ trẻ ranh miệng còn hôi sữa, ngươi thì biết cái gì?
Tiên nhân kia nhướng mày:
Hừ, nếu không phải tại đám người phàm ngu xuẩn các ngươi đánh thức con Ma tộc này, thì đâu đến nỗi gây ra tai họa.

Bọn ta?
Chúc Dao hỏi ngược lại:
Xin hỏi tiên quân, Ma tộc này thật sự do người hạ giới đánh thức sao?
Sắc mặt người kia liền biến đổi, người kia lườm cô, nói:
Ngươi thì biết gì chứ?

Chúc Dao cười nhạt:
Ma tộc thời thượng cổ đã bị Thần tộc phong ấn, nơi phong ấn Ma tộc ở trong vực thẳm sâu nhất của Ma giới, tu sĩ hạ giới hèn mọn bọn ta dù có lợi hại thế nào đi nữa, cũng đâu thể lợi hại tới mức có khả năng vượt qua ranh giới.
Dám hỏi tiên quân, con Ma tộc này làm thế nào giải trừ phong ấn, rồi chạy tới hạ giới này?

Chuyện...
Còn coi đây là cớ để hủy diệt thế giới, còn nói bọn ta chết có ý nghĩa.
Lẽ nào đây là tác phong của tiên nhân

Ngươi!
Chân tướng bị vạch trần, người gọi là tiên quân kia không duy trì nổi vẻ cao không thể với bình tĩnh ung dung được nữa, hắn hung tợn trừng mắt nhìn Chúc Dao, bộ dạng rất dữ dằn, chẳng có chút xíu dáng vẻ của tiên nhân.

Đúng vậy thì sao?
Vị tiên nhân vẫn một mực yên lặng nãy giờ lên tiếng, ánh mắt lạnh lùng liếc qua:
Chẳng qua là hạng giun dế kiến hôi, còn dám vọng tưởng muốn phân tranh với trời.

Chúng ta phải làm sao đây? Người của thế giới này phải làm thế nào?

Vì sao chứ? Vì sao để phong ấn Ma tộc, bọn ta đều phải chết?

Đúng vậy, chúng ta làm sai gì chứ? Ngay cả chúng ta cũng phải giết sạch.

Các người không phải tiên nhân thượng giới à? Không phải tới cứu bọn ta à?

Câm ngay!
Ánh mắt người kia vừa liếc, một trận uy thể trực diện ập đến, mấy người vừa mở miệng tranh cãi nháy mắt đã bị áp chế tới mức hộc máu, cảnh giới thụt lùi.

Cứu các ngươi buồn cười thật.
Tại sao bọn ta phải cứu các ngươi? Ma tộc do chính tay các ngươi thả ra còn gì? Việc này đều là các ngươi tự chuốc lấy.
.
Tất cả mọi người nhất thời đồng loạt tức giận.

Các ngươi nên cảm thấy may mắn, chết dưới chí bảo tôi thần điện, tinh thể dưới thánh phù.
Tiên quân ném lá bùa màu tím trong tay lên bầu trời, chớp mắt ánh tím lóe lên, bắt đầu lan tỏa khắp bầu trời.

Để ngăn Ma tộc xuất hiện mà chết, coi như chết có ý nghĩa.

Ba nghìn thế giới, ấy vậy mà Ma tộc chỉ chọn thế giới của các ngươi để xuất hiện.
Chỉ còn một cách là hủy diệt các ngươi và cả thế giới này.

Lý do như vậy quả thực chẳng thể khiến ai tin tưởng hoàn toàn, ai có thể ngờ cái gọi là tiên nhân này lại khỉnh khinh coi thường sinh mạng đến vậy, tiên nhân mà mọi người kính trọng lại chính là tu la đoạt mệnh.
Ta phụng mệnh đến đây giúp trời đất phương này tinh lọc lại.
Hắn vừa nói xong, tất cả đều ngây người.

Tinh lọc lại, ý tiên quân là...
Muốn diệt sạch mọi sinh linh trên thế gian này sao?
Tuy rằng họ đều đoán được hai người kia đến chẳng mang theo điềm lành gì, nhưng chẳng ai ngờ, hóa ra mục đích bọn họ xuống đây không phải để tiêu diệt Ma tộc, mà là muốn hủy diệt thế giới.
Không chỉ mình cô, ngay cả uy thế đè lên mọi người cũng biến mất.
Ban nãy tất cả mọi người hoàn toàn không thể phản kháng, hiện tại đã dần dần hồi phục.

Đây là?

Ngươi đã làm gì?
Tiên nhân sắc mặt lạnh lùng kia nhìn chằm chằm Chúc Dao.

Tiên quân căng thẳng làm gì chứ, để ta đoán mò chút nào.
Chúc Dao tiếp tục nói:
Chắc là vị Nguyệt phi cao quý này của các ngươi thả thứ không nên thả, cho nên mới bị thương giới xử phạt, đày xuống hạ giới.
Mà Ma tộc bị cô ta đánh thức cũng theo xuống cùng luôn.
Năm đó trong giấc mộng dự báo trước, ngoại trừ nói về chuyện Nguyệt Hàn Tinh là tiên tử, còn nhắc tới kiếp trước cô ta từng phong ấn một con Thiên ma, cô
nghĩ mãi không ra, tại sao lại gọi Ma tộc kia là Thiên ma? Nhưng tới hôm nay, nhìn thấy hai người thượng giới này, cô liền hiểu rõ.
Từng người từng người rơi xuống đáy biển, chênh lệch thực lực quá lớn, bên này căn bản không phải đối thủ của họ.

Nhưng đối phương chỉ có hai người, thứ gọi là kiến cắn chết voi, hai người kia không thể không để tâm.

Trên mặt hai vị tiên quân bắt đầu lộ vẻ mất kiên nhẫn, nhưng vì phải che chở cho Nguyệt Hàn Tinh đang mê man cùng Khải Hàn bị trọng thương, cho nên vẫn có chút bất tiện.

Hơn nữa đám người ở đây đều liều

mạng mà đánh, cũng không ít người chọn tự bạo để tấn công, khiến cho bọn họ thân là tiên nhân lại không có cách nào thoát ra toàn vẹn.

Thánh phù tịnh thế đã được kích hoạt, thời gian còn lại không nhiều, nếu không thể về tới thượng giới, bọn họ cũng sẽ bị liên lụy.

Luồng sáng trên trời nối với thượng giới dẫn họ về càng lúc càng mờ nhạt, nếu không quay về, ắt xảy ra chuyện.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Đồ Đệ Nhà Ta Lại Tèo Rồi.