Chương 143: Khách tới thăm lôi thần điện
-
Đồ Đệ Nhà Ta Lại Tèo Rồi
- Vưu Tiền
- 2263 chữ
- 2021-12-31 05:30:29
Chỉ kịp nhác thấy hai cái bóng lóe lên, nơi họ đứng đã chẳng còn ai.
Giữa tầng tầng lớp lớp mây sét vần vũ bên ngoài L8ôi Thần điện, hai bóng người đang giao chiến ác liệt, những tia chớp phóng ra đột ngột, tiếng sấm nổ đì đùng không ngừng vang3 lên bên tai, có không ít tia chớp lạc hướng bổ xuống khu rừng phía dưới.
Chàng trai trẻ rất cung kính hành lễ chào cô, giọng vẫn âm vang như cũ:
Chào vị tiên hữu, xin hỏi đây là Lôi Thần điện đúng không?
À, ờm...
Đúng thế.
Chúc Dao trả lời, đừng có tìm cô tính toán nợ nần đấy.
Ái ui...
ui...
Bởi vậy mới thấy, hắn rất coi trọng đồ đệ là con.
Bây giờ con còn chưa chính thức tu hành, hắn tự nhiên sẽ dành thời gian dạy con.
Việc này đều có giống nhau.
Sư phụ con bao nhiêu năm qua vẫn không chịu vào tháp Lôi Thần, hẳn là muốn chờ con phi thăng.
Chàng trai tặng cô một nụ cười cảm động rớt nước mắt, lúc này mới nhớ tới việc chính:
Nói vậy là tiên hữu là đệ tử của Lôi Thần điện rồi, tại hạ là sứ giả của Lâm Vân điện phía Đông, Miêu Lâm, nhận ủy thác của gia chủ, có chuyện quan trọng cầu kiến lậu chủ.
Chẳng hay tiên hữu có thể báo một tiếng với lâu chủ chăng?
Hai cái bóng lại đánh nhau vô cùng oanh liệt.
Coi bản thân là nhân chứng sống duy nhất, Chúc Dao về nhà mang ghế ra ngồi xem ngay tắp lự, cô tìm một vị trí quan sát thuận tiện để hóng hớt.
Chưa được bao lâu, Chúc Dao nghe thấy bịch một tiếng, người rơi xuống trước mặt cô tỏa ra mùi thịt nướng, cháy sém nằm ngay đơ vô cùng nóng hổi.
Chúc Dao:
...
Ngọc Cẩm:
...
Ngọc Ngôn:
...
May là không có gì đáng ngại, sau này không được tùy tiện đến gần đâu nha bé.
Đa tạ tiên hữu nhắc nhở.
Hôm nay chứng kiến hai người sống mới với nhau, cô đã có thể điềm nhiên việc mình mình lo, lúc rảnh rỗi nhàm chán còn có thể bắc ghế ra sân ngồi, bắt đầu ngồi xem trò vui.
Ừm, nếu có thêm tí hạt dưa thì còn thích hơn.
Miêu Lâm bị nhìn đến toát mồ hôi lạnh, đây là trực giác à? Sao cậu ta lại cảm thấy tiền bối Mặc Tiên kia có vẻ như rất có thành kiến với cậu ta nhỉ, rõ ràng cậu ta chỉ là sứ giả tới truyền tin, đâu có trêu chọc gì đến vị này đâu?
Chúc Dao dẫn Miếu Lâm tới thắng trận pháp dịch chuyển tức thời, đi đến đại điện trên đỉnh núi, nhưng lại chẳng thấy Ngọc Cẩm đầu.
Kết quả cuối cùng đều thành ra xông vào đánh nhau.
Lúc đầu Chúc Dao còn lo lắng hốt hoảng rồi dần dần bình tĩnh dửng dưng coi đó như chuyện vặt.
Kết thúc sớm như vậy là bởi có người can dự giữa chừng, người đó mặc một bộ trường sam xanh lam nhạt, ngự kiệm mà đến, tư thế vô cùng hiên ngang lâm liệt.
Không chỉ vậy, chàng trai còn rất lễ độ, rất thông thạo quy củ của Lối trận vần vũ bao bên ngoài Lôi Thần điện.
Ừm ừm, lần sau phải kiểm sư phụ làm ít que cay mới được.
Hai người đánh một trận kéo dài liền ba canh giờ, còn ngắn hơn hẳn hai canh giờ so với mấy trận của vài tháng qua.
Tiểu tiểu đồ tôn.
Ngọc Cẩm cười hớn hở đi tới chỗ cô.
Khóe miệng Chúc Dao giật giật:
Thái thái sư tổ.
Ha ha, vẫn là Thúy...
ui...
ui...
Ngày càng vang xa, càng vang xa.
Sư phụ...
Có ông chú kỳ lạ nào đó muốn cướp đồ đệ của người đây này.
Một luồng ánh sáng trắng lóe lên, vị lâu chủ nào đó lại bị người ta chặn ngay giữa đường.
Dù gì ta cũng đã giúp con biến hình, con chưa quên mất chuyện này đấy chứ?
Sao mà quên được?
Cơ miệng Chúc Dao giật giật, nhớ tới cái ngày hắn ta cầm cô đi nướng thịt, kê chân giường:
Con nhớ rõ lắm, rõ, lắm, luôn.
Trận chiến giữa hai người họ kéo dài liên một ngày một đêm, Chúc Dao xem mãi rồi vô tình ngủ quên mất, lúc tỉnh lại đã thấy bản thân ở trên giường, an vị nằm trong phòng.
Xem ra sự phụ sau khi đánh nhau xong đã tiện tay đưa cô về phòng.
Ái ui...
Cậu ta chưa kịp dứt lời đã xui xẻo lĩnh ngay đạn lạc đánh đấm của hai vị kia, à nhầm, là bị sét đánh trúng, rơi bịch xuống Lôi Thần điện.
Trên trời vẫn còn vang tiếng cậu ta, vừa cao vừa ngân, vọng lại khí thể hết sức.
Chúc Dao ngán ngẩm bó tay, cái tên đểu giả trốn tránh trách nhiệm này.
Sư phụ.
Chúc Dao đành nhìn về phía Ngọc Ngôn cầu cứu.
Từ đó về sau, Ngọc Cẩm lại thường xuyên xuống núi, mục đích mỗi lần chỉ có một, để Ngọc Ngôn tiếp nhận cái chức lâu chủ nát bét ấy.
Bắt ép có, lợi dụng có, lừa gạt có, đủ loại âm mưu thủ đoạn ép hắn nhận chức ùn ùn kéo đến, thế mà người nào đó vẫn kiên quyết không chịu vuốt mặt nể mũi.
Dẫu sao hắn vẫn đang dùng dằng chưa vào tháp, tiếp nhận vị trí lâu chủ không phải một công hai việc luôn à?
Hắn bày ra vẻ mặt ta chỉ muốn tốt cho con mà thôi.
Con tin vào sự sắp xếp của sư phụ.
Thấy ngọt nhạt với cô không xong, Ngọc Cẩm lại nói:
Tốt xấu gì chúng ta cũng có ân tình chung giường chung gối cơ mà, tiểu tiểu đồ tôn sao nỡ vô tình thế?
Chúc Dao có hơi cạn lời, cứ không nói gì mà9 động thủ như thế, liệu có ổn không? Tốt xấu gì hai người vẫn là đồng môn mà? Nếu đoán không lầm, chủ Lôi Thần điện đó chắc l6à sự tổ của sư phụ cô ấy chứ? Nhìn độ thuần thục của hai người, lại còn biết bay ra ngoài phạm vi Lôi Thần điện để đánh nhau,5 chắc chắn không phải lần đầu tiên hai người này choảng nhau rồi.
Chúc Dao cuối cùng cũng hiểu ra, cái người đánh nhau với lâu chủ của Lôi Thần điện trong cái hôm cô bị hằn tiện tay nhặt về ấy là ai.
Đứa nhỏ này, nếu sư phụ con chịu nghe theo ta, thì ta còn tìm con làm gì chứ?
Sư phụ cũng sẽ không nghe lời con đâu.
Cô còn là đồ đệ, còn chẳng phải sư phụ cơ.
Có mà, có mà.
Ngọc Cẩm vui vẻ, nhích lại gần cô thêm một chút:
Con là đệ tử thân truyền, sẽ nghe lời con đấy.
Nhưng người cũng là thái sư tổ thân truyền của sư phụ còn gì.
Nếu đem thân phận ra so sánh, vị trí khởi điểm của người còn cao hơn con nữa là.
Cậu ta bắt đầu lớn tiếng thông báo, âm giọng ngân vang, vô cùng khí thế.
Sứ giả Lâm Vân điện phía Đông, cầu kiến Lôi Thần điện...
Ngọc Ngôn liếc mắt nhìn cái đống đen sì trước mặt, tiện tay kéo đồ đệ nhà mình đi vào trong nhà, quẳng lại hai chữ:
Chưa chết.
Chúc Dao bấy giờ mới thở phào nhẹ nhõm, cơ mà cứ bỏ lại cậu ta thế kia có ổn thỏa không đấy? Sự việc này đã chứng minh tiên nhân đều có thể chất siêu khỏe, cái đống đen thui kia nằm cứng đờ cho tới ngày hôm sau.
Lúc tỉnh lại, không những vết thương đã lành, thậm chí ngay cả y phục của cậu ta cũng được đổi sang bộ mới.
Lúc bắt đầu, cô hơi lo lắng cho sự phụ nhà mình, dù sao thì tu vi của hai người cũng chênh lệch nhau cả một đẳng cấp, cho nên cô vẫn căng thẳng nhìn chằm chằm hai cái bóng phía xa xa, chỉ sợ sự phụ nhà mình bị thương.
Cô quan sát một hồi lâu, mãi đến khi cổ cô mỏi nhừ mà dường như chẳng có chuyện gì xảy ra cả.
Người muốn làm gì?
Sao mà cười gian tà thế nhỉ?
Tiểu tiểu đồ tôn à...
Ngọc Cẩm bất chợt ghé sát lại chỗ cô, đôi mắt đào hoa híp thành một đường như sợi chỉ:
Có muốn làm lâu chủ không?
Không muốn.
Không sao, bây giờ không muốn, nhưng vẫn có thể đổi ý đấy!
Qua đây nào, vào trong điện của ta, ta truyền lại ẩn lâu chủ Lôi Thần điện cho con.
Ngọc Cẩm vốn dĩ chẳng cho cô được chọn lựa, túm ngay Chúc Dao bay về phía đỉnh núi.
Vậy làm phiền tiên hữu.
Chúc Dao quay về phía người ngồi trong sân vẫy vẫy tay:
Sư phụ, con đưa cậu ta tới đại điện trên đỉnh núi, sẽ quay lại ngay thôi.
Lúc này Miêu Lâm mới phát hiện, trong sân cách đó không xa có người ngồi, vừa nhìn thấy đã thầm kinh hãi, người đó là một vị Mặc Tiên, hơn nữa còn tản ra khí thế vô cùng kinh người.
Nghe đồ đệ nhà mình nói xong, Ngọc Ngôn nhíu nhíu mày, ngẩng đầu nhìn về phía chàng trai bên cạnh đồ đệ, hắn nhìn chằm chằm một hồi lâu mới nhàn nhạt đáp lại:
Ừ.
Suy nghĩ thêm một chút lại bồi thêm một câu:
Đi sớm về sớm.
Nói đoạn, hắn lại tiếp tục nhìn chòng chọc người bên cạnh.
Ngọc Cẩm giật mình chột dạ, hình như hắn cũng nhớ tới những việc kia, khuôn mặt hắn hiện lên vẻ lúng túng, đành che miệng ho khan mấy tiếng:
Khụ, khụ, Ngọc Dạo này, con xem xem, sư phụ của con chẳng vội vào tháp gì cả, cả ngày nhàn rỗi nhởn nhơ, sao mà chấp nhận nổi? Hơn nữa, đường đường là lầu chủ Lôi Thần điện, thân phận cao quý vô cùng, khắp chốn tiên giới chẳng ai sánh bằng, ta nguyện để lại vị trí tốt như vậy cho sự phụ của con, chuyện này ổn thế còn gì?
Cảm ơn người.
Chuyện mà tốt đẹp vậy, thì sư phụ cô cớ gì mà không ngồi vào chữ:
Việc này thì người đi mà nói chuyện với sư phụ của con ấy.
Dù gì thì cô cũng đã biết lý do vì sao sư phụ lại không ở trong đại điện trên đỉnh núi mà cứ chôn chân dưới chân núi, đều tại lâu chủ làm phiền đấy thôi.
Chúc Dao đứng bật dậy:
Chung giường chỗ nào cơ? Nằm trên giường chính là người, con là đồ gác chân thì có.
.
Đừng để ý tiểu tiết thể chứ.
Ngọc Cẩm mặt dày cười:
Hơn nữa, vị trí lâu chủ của sư phụ con sớm muộn gì cũng truyền lại cho con, bây giờ sư phụ con tiếp nhận, con cũng có thể thể sớm...
Hắn nói được nửa chừng thì đột nhiên dừng lại, dường như nảy ra gì ý đó, ánh mặt hắn bỗng sáng lên, quay sang nhìn cô chăm chú, nụ cười ủ mưu ngày càng rõ nét.
Chàng trai tỏ ra mừng rỡ mấy phần:
Vậy xin hỏi sao tại hạ lại bất tỉnh ở đây?
Đến rồi đấy, Chúc Dao chỉ chỉ lên trời:
Cậu bị thiên lôi đánh trúng, cho nên...
Tất cả là do con cáo già kia làm đấy, không liên quan tới sư phụ của cô đâu.
Ồ, ra là vậy.
Chàng trai ngẩng đầu nhìn lên đám mây sét vần vũ tứ phía, mặt hiện vẻ khâm phục mà cảm thán:
Không hổ là Lôi Thần điện, trận pháp bảo vệ núi quả là vi diệu, dù cho tại hạ đứng ngoài trận pháp thì vẫn bị đánh trúng.
Khụ khụ...
Ngọc Cẩm cuối cùng đã chịu dừng lại, vẻ mặt hắn lúng túng, lấp liếm giấu đầu hở đuôi nói:
Tiểu tiểu đồ tôn à, hình như người này do Lâm Vân điện phái tới, giao cho con xử lý nhé.
Đợi cậu ta tỉnh lại thì dẫn tới diện kiến chủ điện.
Nói xong, hắn quay lưng bay đi luôn.
Ngọc Dao hiểu phép tắc.
Nhận được ánh mắt sắc lẹm như muốn giết người của Chúc Dao, Ngọc Cẩm đành vội ém ngay nửa lời ban nãy.
Ấy, quả nhiên lúc còn là viên ngọc thạch vẫn đáng yêu hơn:
Hay là con giúp ta khuyên nhủ sư phụ của con nhận lấy vị trí lâu chủ Lôi Thần điện đi.
Hóa là là tiên hữu Miêu Lâm.
Chúc Dao khách khí cười đáp:
Lâu chủ có dặn dò, nếu tiên hữu tỉnh thì dẫn tiên hữu tới gặp thằng người.
Lâu chủ đã sớm biết tại hạ tới đây rồi ư?
Ánh mắt Miếu Lâm sáng lên, tỏ vẻ sùng bái ra mặt:
Quả là tính toán như thần.
Sắc mặt Chúc Dao không tốt cho lắm, chàng trai, cậu quá ngây thơ rồi, người khiến cậu bị thương chính là tên đểu giả đó đó.
Chúc Dao trợn mắt, đừng nói là cậu ta tưởng mình bị thương vì Lối trận bên ngoài đó nhé.
Chúc Dao hít sâu một hơi, tỏ vẻ nghiêm túc, nói:
Đúng thế, cậu bị trận pháp làm bị thương thật đấy
, hãy nhìn vào ánh mắt chân thật tha thiết của cô đi.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.