• 1,148

Chương 150: Hình dạng nhân yêu



Chán sống rồi à?!
Chúc Dao cho gã một bạt tai.

Cẩu Đản ấm ức:
Ta nói thật mà lão đại, khuôn mặt của ngài cũng thay đổi rồi...
Cô nhớ lúc biến thành người đã xuất hiện một khung thoại, thiết lập đó chỉ có một mục để chọn.
Kiểu nhân yêu...
Chúc Dao chỉ có thể dùng tiền lực để chữa trị cho kinh mạch đang phải chịu thương tổn của cô ta.
Chữa trị kinh mạch là một công việc cần phải làm vô cùng kỹ càng tỉ mỉ, không được phân tâm, hơn nữa còn làm hao tốn rất nhiều tiên lực.

Úi, nôn ra máu rồi.

Úi, không khống chế được tiên khí nữa rồi.

Úi, tiên khí chảy ngược lại rồi.

Ú...
đan điền vỡ nát rồi.
Chúc Dao mất trọn vẹn ba ngày trời mới chữa cho đan điền của nữ tiên đen đủi này khỏi được bảy tám phần, cô cực kỳ nghi ngờ năng lực lĩnh hội của bản thân, chắc cô không thích hợp với việc tu tiên đâu nhỉ? Ngọc Ngôn:
...

Nếu đã như vậy thì người ấy còn cứu mình làm gì?
Chúc Dao vẫn tiếp tục uống trà, ánh mắt giả vờ lơ đễnh nhìn ra ngoài cửa sổ.
May là cô có tiền khí của một không gian có thể tuỳ ý sử dụng.
Nhưng cô hoàn toàn không biết phải chữa trị cho đan điền thế nào, may mà cô có một sự phụ vạn năng, không biết gì thì có thể hỏi.
Cái đệch, hoá ra giới tính của cô được xác định theo người bên cạnh.
Nếu như cô đụng phải nam, cô sẽ biến thành nữ, còn nếu cô đụng phải nữ thì cô sẽ biến thành nam? Linh hoạt quá mức rồi đấy! Nhân yêu mà cứ tuỳ tiện như vậy sẽ ổn thật sao?
Lão đại!
Cẩu Đản đau lòng đập cửa muốn vào:
Cô nương đó bị thương rất nặng, ta muốn cứu cô ấy, ngài cho ta vào đi.

Lắm mồm vừa thôi, ta trị thương cho cô ta, ngươi ở ngoài hộ pháp.
Nghe Chúc Dao nói vậy, gã cũng không đập cửa nữa mà ngồi ngoan trước cửa hộ pháp cho cô.
Chúc Dao đem theo tâm trạng cực kỳ nặng nề trở về quán trọ, không thể chấp nhận nổi việc bản thân đột nhiên biến thành đàn ông.
Biến kiểu gì vậy? Rõ ràng từ trước đến nay cô vẫn luôn là nữ mà, cô cũng đâu có ăn phải thứ gì lạ, lại càng không sử dụng pháp thuật kỳ lạ nào.
Khác biệt duy nhất đó là cô bị nữ tiên kia đập phải.
Khoan đã, nữ tiên? Nói như vậy, hình như những người cô tiếp xúc từ sau khi biến thành người đều là nam giới.

Tiền bối?
Thấy Chúc Dao vẫn không trả lời, cô gái đó tỏ ra nôn nóng, cô còn tưởng ít ra đối phương sẽ hỏi xem mình đã gặp phải chuyện gì, nhưng hắn lại không thèm nhìn mình đến một lần.
Lần đầu tiên gặp phải người đàn ông lạnh nhạt như thế, giống như chuyện của người khác không hề liên quan đến hắn vậy.
Kẻ làm cô ta bị thương có lẽ chính là Kim Tiên mà Cẩu Đản nói.
Cũng không biết kẻ đó và cô ta có thù oán sâu nặng gì mà phải dồn cô ta vào chỗ chết như thế.
8trở nên giống...
đàn ông ý.

Nói bậy gì thế?
Chúc Dao vỗ ngực:
Ta là con gái...
Phẳng?! Lời vừa định nói ra bỗng im bặt.
Khô3ng không không, nhất định là cách cổ sờ ngực có vấn đề.
Làm lại lần nữa.

Sư phụ, muốn chữa trị cho đan điền phải làm thế nào? Dùng bao nhiêu tiên lực, phải điều động ra sao?
Ngọc Ngôn nhíu mày, rất không hài lòng với tấm lòng vàng của đồ đệ, không phải người nhà mình thì cứu làm gì? Bởi vậy nên hắn mới không dạy dỗ đến nơi đến chốn một xíu, kỹ năng giữ lại một xíu, những chuyện cần chú ý cũng nói ít đi một xíu.
Bởi vậy...
Mới uống được một phần ba chén thì nữ tiên kia đã tỉnh.
Như phát giác được sự có mặt của Chúc Dao, cô ta kinh ngạc ngồi dậy, căng thẳng túm chặt cổ áo mình nước mắt lưng tròng, giống như phải chịu ấm ức lắm.
Mặc Tiêm Tiêm cắn răng, dứt khoát mặc kệ tất cả, trực tiếp quỳ xuống trước mặt Chúc Dao:
Xin tiền bối hãy cứu tiểu tiên.
Chúc Dao nhíu mày, mân mê chiếc chén không trong tay, phân vân xem có nên rót thêm một chén nữa hay không.
Cô ta thành thật kể hết đầu đuôi câu chuyện:
Tiểu tiên mới phi thăng được một tháng, nhưng từ ngày phi thăng luôn bị một kẻ lạ mặt truy sát ám hại.
Sư phụ, lâu chủ, cả Cẩu Đản nữa, chỉ có nữ tiên đó là nữ, mà hình như đúng là từ sau khi bị cô ta đè bẹp cô mới biến thành đàn ông.
Chẳng lẽ đúng là như thế? Bỗng cô có một dự cảm không lành.

Cút!

Chúc Dao đá Lý Cẩu Đản ra khỏi cửa, căng thẳng nhìn sự thay đổi trên cơ thể mình, quả nhiên cơ thể cô đang từ từ thay đổi, chiều cao giảm xuống, ngực nhô lên, ngay cả dị vật giữa hai chân cũng biến mất.

Cẩu Đản, ngươi lại đây.

Hả?
Cẩu Đản nghi ngờ bước tới, Chúc Dao liền ôm chặt lấy tay gã.

Lão đại! Ngài ngài ngài...
Cẩu Đản trợn trừng hai mắt:
Ta bản thân không bán nghệ!
Ngươi ảo tưởng à?
Nữ tiên thấy cô không có phản ứng thì tâm trạng hoảng loạn cũng dịu đi, sắc mặt cũng dần bình tĩnh trở lại, thử điều động khí huyết trong cơ thể mới phát hiện vết thương trên người mình đã gần khỏi hẳn:
Tiền bối đã cứu tiểu nữ sao?
Chúc Dao liếc cô ta không đáp, vẫn tiếp tục uống trà.
Nhìn nữ tiên đang nằm trên giường, Chúc Dao liền cảm thấy cả người đều bất ổn.
Cho nên ban nãy lúc bị cô ta đụng trúng, có phải đã không cẩn thận mở khoá thuộc tính giới tính thứ hai của cô rồi không? Chúc Dao chẳng còn hơi sức đâu mà khẩu nghiệp, bất lực đỡ người trên giường lên.
Rất nhiều lần phải cận kề cái chết, lần này lại bị đánh đến mức bị thương nặng.
Chúc Dao vẫn im lặng, chỉ lặng lẽ xoay chiếc chén không trong tay.

Tiểu tiên biết chuyện này thật sự không liên quan đến tiền bối, là tiểu tiên to gan vô lễ.
Mặc Tiêm Tiêm tiếp tục nói:
Nhưng nếu không có ai giúp đỡ, chắc chắn tiểu tiên sẽ bị kẻ đứng phía sau hại chết.
Ừm...
Lạnh lùng là bộ môn được truyền từ đời này qua đời khác của sư môn cô đấy.
Hình như cô ta đã xác định được chuyện đó, bèn nhanh chóng xuống giường cúi người:
Đa tạ ơn cứu mạng của tiền bối, sau này nhất định tiểu nữ sẽ báo đáp.
Sư phụ từng nói người này rất mưu mô gian xảo, không thể quá thân thiết.
Nhìn vẻ mặt và ánh mắt này xem, cái vẻ mặt hận không thể đem hết tất cả những gì mình có ra báo đáp này, đóng kịch cũng khéo lắm.

Lão đại?
Cẩu Đản tỏ vẻ lo lắng nhìn cô:
Thứ mà ngài làm mất đã tìm thấy chưa?
Chúc Dao lắc đầu.

Hả? Vậy phải làm sao?
Cẩu Đản cũng lo lắng theo:
Rốt cuộc lão đại mất thứ gì thế?
Nhìn ngài ấy đau buồn như vậy, chắc chắn là mất đi pháp bảo ghê gớm gì rồi.
Chúc Dao tặng cho gã một nụ cười méo xệch:
Đâu, ta có mất gì đâu, ta còn được thêm một thứ nữa đấy.


Hả? Hả?!

Quả nhiên khi tiếp xúc với da thịt cô ta, cơ thể cô lại bắt đầu xảy ra phản ứng hoá học biến thành đàn ông.
He he...
Cô ngồi phía sau, bắt đầu điều động tiên khí để trị thương cho cô ta.
Haizzz, không thể để cô ta chết trước mặt mình được.
Nếu đối phương có thể thu nhận cô ta, vậy thì khi ở thượng giới cô sẽ được an toàn hơn rất nhiều.
Nhưng mà người như thế này sao có thể dễ dàng đồng ý với mình chứ, chắc chắn đã sớm nhìn thấu cô ta rồi.
Tiểu tiên chết cũng không có gì đáng tiếc, nhưng như thế chẳng phải sẽ phụ công sức cứu mạng của tiền bồi hay sao.

Chúc Dao nhướng mày.
g được ổn ổn rồi, còn lại chỉ có thể đợi cô ta tỉnh lại rồi tự điều dưỡng thôi.
Chúc Dao xuống giường tìm ghế ngồi xuống, tiện tay rót cho mình một chén trà.
Cô gái cắn răng:
Tiểu nữ tên Mặc Tiêm Tiêm, phi thăng từ Linh giới.
Tiền bối có thể cho tiểu nữ biết tôn hiệu hay không, để sau này tiểu nữ có cơ hội báo đáp.
Cuối cùng Chúc Dao cũng quay đầu, nhưng chỉ lạnh lùng quét mắt sang, ánh mắt không chút cảm xúc.

Lão đại?
Cẩu Đản gọi, kịp th6ời ngăn cản hành vi làm mất hết liêm sỉ của cô:
Ngài làm mất thứ gì sao?
Chúc Dao gật đầu trong bất lực: Ờ!
Cô làm mất liêm sỉ sao?
Ngươi đợ5i đã.
Chúc Dao ném cô gái cho Cẩu Đản rồi chạy đến gốc cây to không có người cách đó không xa.
Sau khi bày xong trận pháp ngăn cách, cô vẫn kéo quần xuống trong hy vọng...
Nữ tiên hoang mang, đúng là cô ta có một vài suy nghĩ.
Cô ta vừa kiểm tra thấy vết thương của mình đã gần khỏi hẳn, ngay cả đan điền vỡ nát cũng đã được chữa khỏi quá nửa rồi, cho dù người trên tiên giới có khả năng chữa trị đan điền, nhưng chắc chắn cũng sẽ phải là tiền bối có tu vi cực cao.
cho cái tên Giới Linh kia nữa, nhận yêu cái đầu nhà anh à! Nữ tiên đó bị thương rất nặng, kẻ truy sát đó chắc chắn muốn giết cô ta nên mới ra tay không hề nhân nhượng như thế.
Nếu không phải gặp được các cô, chắc chắn cô ta không thể nào sống qua đêm nay được.
Nếu không phải đã biết nữ tiên này có thể tranh được giải Oscar, lại thêm bản thân là con gái chính hiệu thật thì cô cũng thật sự nghi ngờ rằng có phải bản thân đã làm ra chuyện tội ác tày trời gì với cô ta không đầy.
Bà đây chưa cởi quần áo của ngươi đâu, ngươi túm cổ áo làm gì.
Má nó, chẳng lẽ thiết lập kiểu này còn tự kèm theo cả độ trễ mạng nữa à? Chúc Dao chán nản trở về, cả vạn con lạc đà cừu đang điên cuồng chạy trong đầu, giày xéo lên hệ thần kinh đang suy nhược của cô.
Tên của lạc đà cừu trong tiếng trung đồng âm với một câu chửi bậy.
Chúc Dao âm thầm khen ngợi, nhưng mà nếu người biết diễn thì ta đây cũng biết.
Cô diễn vai lạnh lùng giỏi nhất đấy.
Ánh mắt cô ngay lập tức phải chịu một sự tổn thương không thể phai mờ.
Ai có thể nói cho cô biết, cái thứ mọc lên giữa hai chân cô là gì không? Chuyện này không khoa học! Khoan đã...
Cô sờ ngực thêm lần nữa, vẫn là cảm giác phẳng lì như c9ũ.
Chuyện này không khoa học! Hai bánh bao nhỏ của cô đâu? Chúc Dao bất giác muốn kéo quần xuống.
Mặc Tiêm Tiêm giật mình trước ánh mắt của người đàn ông nọ, ánh mắt hắn lạnh lẽo vô tình nhưng lại quá thấu đáo, dường như mọi sự tính toán ở trước mặt hắn đều sẽ bị hắn nhìn thấu.
Sương mù dày đặc bao phủ, cô ta chỉ đang mất phương hướng mà thôi.
Mặc Tiêm Tiêm nắm chặt tay, tiếp tục nói:
Tiểu tiên không hề biết kẻ truy sát mình là ai, cũng chưa từng gây thù chuốc oán với người nào.

Chỉ là...

khi tiểu tiên ở hạ giới, có một phu quân cùng song tu tên là Du Nhiêm, hắn phi thăng trước tiểu tiên một nghìn năm.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Đồ Đệ Nhà Ta Lại Tèo Rồi.