Chương 167: Sư phụ cũng có thời kỳ mãn kinh
-
Đồ Đệ Nhà Ta Lại Tèo Rồi
- Vưu Tiền
- 2307 chữ
- 2021-12-31 05:31:14
Quan trọng hơn đó là, bỗng cô nhớ lại kết cục trong giấc mơ kia, hình như cũng bởi vì Mặc Tiêm Tiêm và Hứa Nặc Ngôn phá huỷ một nửa Hy Phong mô8n nên mới khiến cho phượng hoàng lửa thiêu sạch sẽ tiên giới.
Nhưng mà bây giờ cô đã phá huỷ Hy Phong môn trước rồi.
Đồ đệ ngốc thì hắn biết rồi, nhưng sao mẹ cũng...
Chúc Dao bĩu môi, này này, ánh mắt thượng bất chính hạ tất loạn của huynh có ý gì vậy?
Hoá ra là Thượng Tiên của Lôi Thần điện.
Doãn Thi kinh ngạc nhiều hơn vui mừng, không hiểu sao con gái mình có thể gia nhập vào Lôi Thần điện, thật sự là quá kỳ ảo rồi đấy! Sao bảo đệ tử của Lôi Thần điện được lựa chọn sẵn từ dưới hạ giới, từ trước đến nay không nhận đệ tử thuộc tiên giới mà?
Tâm nhi sư muội...
Nụ cười trên mặt Hứa Nặc Ngôn cứng ngắc, ánh mắt cũng trầm xuống, lại nhìn Ngọc Ngôn bên cạnh cô, gương mặt tỏ vẻ đau lòng tuyệt vọng:
Chuyện trước đây sư muội không tin sư huynh sao?
Hả?
Chúc Dao ngẩn người, người đang nói gì thế?
Ánh mắt Hứa Nặc Ngôn càng thêm u oán, vội vàng nói:
Sư muội muội nghe ta nói, ta cùng với cô gái...
Tránh ra!
Hắn ta còn chưa nói xong đã bị Ngọc Ngôn cắt lời.
Tiểu nữ nhận được sự coi trọng của Thượng Tiên, từ nay về sau mong Thượng Tiên dạy bảo nhiều hơn.
Ừ.Đúng là phải dạy bảo nhiều thật.
Chúc Dao:
...
là Lôi Thần điện đó sao?
Lúc này Ngọc Ngôn mới liếc nhìn Doãn Thi, ném cho bà một câu hỏi lạnh lùng không chút nhiệt độ:
Trên đời này có hai Lôi Thần điện sao?
Nói xong hẳn bèn quay đầu nhìn Chúc Dao một lượt.
đồ vật của Thần tộc hay gì đó tương tự?
Doãn Thi lắc đầu:
Thần tộc đã biến mất từ lâu, tạm giới ngày nay đã sớm không còn bóng dáng Thần tộc nữa, hơn nữa nếu đồ vật của Thần tộc xuất hiện trên thế gian thì ắt sẽ xuất hiện hiện tượng kỳ lạ.
Chúc Dao run rẩy, tình huống đặc biệt nên phải có đãi ngộ đặc biệt.
Doãn Thi kéo con gái mình đánh giá một lượt từ trên xuống dưới, lúc này mới buông lỏng cảnh giác:
Tâm nhi con thấy sao rồi, có bị thương ở đâu không? Cái con bé này sao lại dại dột như thế, lôi kiếp mạnh như vậy, sao còn ở lại đây làm gì?
Ngọc Ngôn lại quay đầu nhìn Chúc Dao vẫn đang suy nghĩ gì đó, gọi một tiếng:
Ngọc Dao!
Dạ.
Chúc Dao đưa tay ra theo thói quen.
Ngọc Ngôn nhẹ nắm lấy rồi ôm chặt đồ đệ bay người lên, đang lúc muốn rời đi thì phía trước xuất hiện một người đàn ông mặc đồ tân lang.
Do bị áp chế quá mức nên còn lõm sâu xuống đất giống như bị đóng dấu vậy, lõm thành một hình người hoàn hảo.
Chúc Dao:
...
Sư phụ, thời kỳ mãn kinh của người đến rồi sao?
Hử?
Khí lạnh toả ra bốn phía.
Ngọc Ngôn nhíu mày, mụ buôn người kia từ đầu chui ra dám đi giành đồ đệ với hắn? Lập tức khí lạnh trên người hắn toả ra bốn phía.
Ngươi là ai?
Doãn Thi kinh ngạc nhin tu vi cao ngất ngưởng của đối phương, lại lo lắng cho an nguy của con gái mình bèn lạnh giọng nói:
Thả con bé ra.
Khí lạnh trên người Ngọc Ngôn càng tỏa ra nhiều hơn, tính cách hắn vốn đã không thân thiện gì, mà giờ lại có kẻ dám xông ra giành đồ đệ với hắn, tốt thôi, hắn giơ tay muốn gọi thiên lôi xuống.
Tâm nhi!
Môn chủ Doãn Thi cuối cùng cũng nhớ ra là làm mất thứ gì đó đã trở lại rồi, bà ta vẫn đang đứng trên kiếm, vừa nhìn thấy Chúc Dao thì nhào xuống.
Trong khoảnh khắc sắp bị bổ xuống người, Ngọc Ngôn bèn ôm đồ đệ bay ra xa mười mấy trượng.
Ừ, thoải mái rồi.
Hắn tiện tay đưa một sợi thần thức vào bên trong, để dấu ấn ở giữa trán đồ đệ hiện rõ lên.
Vật đặc biệt?
Doãn Thi ngẩn người, không hiểu sao con gái lại đột ngột hỏi vậy.
Vâng, ý của con là giống như...
Vậy nên..3.
Hình như cô làm hỏng việc rồi, không biết bây giờ xin lỗi có được không?
Sư phụ..
Chúc Dao yếu ớt quay đầu lại:
Bây giờ ta cực kỳ9 nghiêm túc hỏi huynh một câu.
Hử?
Ngọc Ngôn quay đầu lại.
Nếu như...
ta nói là nếu như chúng ta đánh nhau với thần thú ph6ượng hoàng thì năm được mấy phần thăng?
Thần tộc?
Ngọc Ngôn nhíu mày, tuy rằng không biết tại sao đồ đệ ngốc lại hỏi như vậy nhưng vẫn nghi5êm túc đáp lại:
Không thắng được.
...
Chú cảnh sát, chú nghe cháu giải thích đã.
Vậy cũng muốn con chạy cho được hả? Mẹ có cho con phương tiện giao thông để chạy đầu?
Cho dù là bái sư thì con cũng nên bàn bạc với mẹ trước chứ?
Lúc này Doãn Thi đã đoán được chắc chắn vị sư phụ mà con gái nói đã bảo vệ con gái mình trong kiếp lôi nên con bé mới không bị thương tổn gì.
Vì thế sự tức giận ban nãy cũng đã tiêu tan gần hết, bà ta hành lễ với Ngọc Ngôn:
Đa tạ Thượng Tiên đã cứu con gái ta.
Ngọc Ngôn không trả lời mà chỉ gật đầu, thấy bà ta vẫn lôi kéo đồ đệ của mình không chịu buông thì cực kỳ không thoải mái, tay lập tức tay nhanh hơn não kéo đồ đệ trở về bên cạnh mình.
Ngọc Ngôn không dừng lại, vừa bay về phía Lôi Thần điện vừa hỏi:
Chuyện về tộc phượng hoàng là như thế nào?
Chúc Dao đang đợi hắn hỏi đấy! Cô đang muốn kể chuyện BUG lần này cho hắn nghe để hắn giúp mình phân tích một chút thì lồng ngực chợt đau đớn giống như lục phủ ngũ tạng của cô đang bị người ta kéo rách theo
một hướng, đau đến mức không thể đè nén, phun ra một ngụm máu lớn.
Ừm, Hứa...
tiên hữu.
Nếu cô đã gia nhập Lôi Thần điện thì tự nhiên sẽ không gọi hắn là sư huynh nữa.
Khoan đã!
Chúc Dao kịp thời nhảy ra tóm chặt lấy bàn tay đang bắt quyết của hắn, hôm nay cô đã đen đủi lắm rồi, xin các người đừng đánh nhau nữa được không?
Bà ấy là mẹ ta.
Ngọc Ngôn đờ người, vô cùng kinh ngạc nhìn cô, quay đầu nhìn Doãn Thi rồi lại quay đầu nhìn Chúc Dao, nàng còn có mẹ sao? Này này này! Ánh mắt này của huynh là có ý gì hả? Ai mà không có mẹ chứ?
Tâm nhi, mau qua đây.
Doãn Thi lo lắng lại gọi một tiếng, trong lòng càng lo hơn.
Theo tình hình hiện tại, người vừa độ kiếp chính là người đàn ông này.
Ánh mắt tiếc nuối đó của huynh là sao? Cái tên
Dục Vọng
này quả nhiên là huynh cố ý đặt mà!
Thượng Tiên...
Doãn Thi nhìn thấy hành động vô lễ của con gái mình thì lúng túng, nhưng dường như đương sự cũng không có ý kiến gì nên nhất thời không biết nói sao cho phải.
Mẹ!
Chúc Dao lùi về sau một bước, chỉnh lại quần áo, lúc này mới nhớ ra chính sự:
Con có một chuyện vô cùng quan trọng muốn hỏi mẹ, trong Hy Phong môn có vật gì đặc biệt hay không?
Nếu như cô đoán đúng, chắc chắn Hy Phong môn có thứ mà Phượng tộc cân.
được rồi, tuyệt đối là nhằm vào cô đấy, rõ ràng sư phụ chạy phía sau kiếp lôi mà.
Cô thở dài một hơi ngọ nguậy trong lòng sư phụ, ý bảo hắn thả mình ra, Ngọc Ngôn nhíu chặt mày, mãi mới buông tay.
Nếu môn phái chúng ta có đồ vật của Thần tộc thì người khác sao có thể không biết? Con hỏi chuyện này làm gì?
Để cứu thế giới đó mẹ! Chúc Dao khóc không ra nước mắt:
Con có cái lý riêng của con.
Từ nay trở đi cô ấy chính là đệ tử thần truyền của ta.
Ngọc Ngôn trầm giọng nói, nếu như đồ đệ đã nói là mới nhận, hắn cũng chỉ đành nói lại một lượt những lời ngày trước lúc mới nhận đệ tử:
Vào môn phái của ta, sẽ phải kế tục chữ Ngọc làm đạo hiệu.
Từ nay trở đi tên của con sẽ là Ngọc...
Chúc Dao nhanh mắt nhanh tay, vừa bịt chặt miệng hắn vừa nghiến răng nghiến lợi nói:
Dao!
Ngọc Ngôn kéo tay cô ra, ánh mắt trầm xuống.
Cứ như vậy mà nhận con bé làm đệ tử thân truyền có phải là quá tuỳ tiện rồi không?
Không biết Thượng Tiên đến từ nơi nào, phải xưng hô ra sao?
Ngọc Ngôn nắm chặt cổ tay đồ đệ ngốc, hắn nhớ luồng sét độ kiếp đầu tiên giáng xuống khiến kinh mạch của đồ đệ chịu tổn thương, tuy không phải quá nghiêm trọng nhưng hắn vẫn truyền một chút tiên khí vào.
Doãn Thi đã bắt đầu sai các đệ tử đi thu dọn tàn cuộc.
Thượng Tiên lần đầu đến chơi, nhưng nhìn tình hình hiện giờ.
Phượng hoàng?
Doãn Thi suy nghĩ một lúc lâu mới nói:
Vật duy nhất liên quan đến phượng hoàng trong môn phái chính là ấn ký của phái ta.
Bà ta kéo tay áo mình lên, chỉ vào hoa văn bên trên nói:
Ấn ký của Hy Phong môn chúng ta chính là biểu tượng phượng hoàng.
Chúc Dao cũng kéo tay áo mình lên nhìn, quả nhiên trên quần áo của cô cũng thêu hoa văn phượng hoàng đơn giản.
Người này cố ý chạy tới Hy Phong môn độ kiếp, hắn dẫn kiếp
lôi tới không biết có ý đồ gì?
Ặc...
Dấu ấn thân truyền!
Doãn Thi thấy giữa trán con gái xuất hiện một dấu ấn thì không khỏi kinh ngạc, con gái nhận sự phụ bà ta không có ý kiến, bởi dù sao con gái cũng vừa mới tỉnh, không có căn cơ gì, có thêm một sự phụ là Thượng Tiên đương nhiên sẽ an toàn hơn.
Nhưng con gái chưa tu luyện bao giờ, cho dù là tiên thai tiên cốt thì cũng chưa thể biết rõ tư chất của con bé thế nào.
Mẹ, mẹ thử nghĩ kỹ lại xem? Thật sự không có sao? Nhất là vật có liên quan đến...
phượng hoàng ấy.
Hy Phong môn tiếp đón không được chu toàn, mong Thượng Tiên lượng thứ.
Doãn Thi khách sáo nói.
Không sao.
Ngọc Ngôn hoàn toàn không có một chút ý thức nào về việc chính mình là kẻ gây ra thảm cảnh hiện tại, bình tĩnh nói:
Ta đưa cô ấy về Lôi Thần điện.
Hả?
Doãn Thi còn chưa kịp phản ứng, không phải bà ta có ý đuổi người đâu mà.
Chúc Dao vừa đi vừa nói:
Mẹ, đây là...
sư phụ con mới nhận.
Mới nhận? Ngọc Ngôn quay đầu lại, tầng băng trên mặt hắn dày thêm mấy tấc.
mẹ, là hiểu lầm thôi.
Chúc Dao muốn tẩu hỏa nhập ma, theo tình hình trước đó mà nói, hình như kiếp lỗi...
hình như...
Hắn cực kỳ không thích ánh mắt của kẻ này khi nhìn đồ đệ.
Cùng với tiếng nói của Ngọc Ngôn, một luồng uy áp của Thượng Tiên phóng thẳng về phía người đối diện, thân thể Hứa Nặc Ngôn loé lên, rơi thẳng từ trên tiên kiểm xuống mặt đất khô cằn phía dưới.
Vậy rốt cuộc Phượng tộc muốn tìm thứ gì? Chúc Dao mơ hồ, trong lòng vừa chồng chất nghi ngờ vừa lo lắng Phượng tộc sẽ tìm đến tiên giới giết chóc bất cứ lúc nào.
Các đệ tử tản ra ban nãy vì kiếp lôi lúc này đã lũ lượt bay về, toàn bộ tập trung ở di chỉ trước Hy Phong môn đã trở thành một vùng đất khô cằn.
Vì muốn chữa trị kinh mạch cho cô, cho nên lúc trả lời có phần hờ hững.
Lôi Thần điện, Ngọc Ngôn.
Cái gì?
Lần này Doãn Thi kinh ngạc thật sự:
Lôi Thần điện? Là...
Tâm nhi sư muội.
Hứa Nặc Ngôn lo lắng dừng ở trước mặt hai người đánh giá cô một lượt từ trên xuống dưới:
Muội không sao thì tốt quá, ta lo cho muội lắm.
Chúc Dao nhíu mày, đột nhiên trong lòng ngập tràn một cảm giác kỳ lạ.
Hứa Nặc Ngôn này quá nhiệt tình với cô rồi đó, hình như đây mới là lần thứ hai bọn họ gặp nhau thôi mà.
Bỗng bà ta cảm thấy đối phương phá huỷ Hy Phong môn cũng không có gì là quá nghiêm trọng, không phải chỉ là mấy căn nhà thôi sao? Đệ tử trong môn phái của bà cũng đâu có bị thương, bất cứ lúc nào cũng có thể xây lại được.
Con gái có thể gia nhập Lôi Thần điện đó là cơ duyên trời ban.
Không...
không có gì, sư phụ, người uy nghi hùng mạnh, bá đạo ngang tàng, thiên thu vạn đại, thống nhất giang hồ.
...
Lại ăn nói linh tinh rồi.
Ngọc Dao?
Ngọc Ngôn khựng lại, bị tình huống đột ngột của đồ đệ làm giật mình.
Cảm giác bị xé rách của Chúc Dao ngày càng nghiêm trọng, trước mắt cũng bắt đầu mờ đi, hơn nữa hướng kéo cô lại hình như là...
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.