Chương 175: Tên cặn bã kia cút đi
-
Đồ Đệ Nhà Ta Lại Tèo Rồi
- Vưu Tiền
- 2369 chữ
- 2021-12-31 05:31:29
Chúc Dao vừa dạo bước vừa ngắm cảnh, chỉ khi đến trước một cánh cổng bằng ngọc bích cô mới dừng chân, có thể trông thấy trên cánh cổng c8ó bày cẩm chế.
Doãn Tâm xin cầu kiến Hứa sư huynh.
Chúc Dao hét lên một câu.
Doãn sự muội đấy ư?
Chúc Dao mỉm cười:
Muội vẫn chưa đến động phủ của sư huynh bao giờ,6 cho nên thuận đường tới xem thử xem thế nào, muội không làm phiền huynh chứ?
Đương nhiên là không rồi.
Hứa Nặc Ngôn nhoẻn miệng, nở5 một nụ cười dịu dàng, từ tốn nói:
Sư muội đến chỗ ta, đương nhiên là ta mong còn không được, cho dù có đang bế quan ta cũng nhất định phải gặp được muội.
Hắn ta đúng thật rất biết cách ăn nói, trực tiếp chỉ ra việc hắn từ bỏ bế quan để gặp mặt cô.
Đáng tiếc cô không hề cảm thấy áy náy, một chút cũng không!
Mời sư muội.
Hứa Nặc Ngôn mời cô đến phòng khách, đồng thời tự tay rót một chén trà:
Sao tự nhiên hôm nay sự muội lại có nhã hứng đến thăm sư huynh thế này?
Chúc Dao đặt chén trà trong tay xuống:
Mẹ muội từng nói rằng sư huynh là đệ tử thần truyền của cha, tính tình hiền hoà, còn là người có tư chất tốt nhất trong phái, nên muốn để muội học hỏi thêm từ sư huynh.
Sư mẫu quá khen rồi.
Hứa Nặc Ngôn khiêm tốn đáp, ánh mắt hắn ta nhìn cô bỗng trở nên mơ màng, vẻ say đắm chân thành hiện rõ trên mặt:
Doãn sự muội có thể hiểu cho sư huynh là sư huynh đã mãn nguyện lắm rồi.
Trước đây Doãn Tâm có nhiều điều hiểu sai về sư huynh.
Chúc Dao cũng hùa theo hắn ta:
Chỉ có điều muội vừa tỉnh lại, với muội mà nói tất cả mọi người đều lạ lẫm, bao gồm cả sư huynh.
Thảo nào! Trước kia rõ ràng cô ta đã cắt đứt với Hứa Nặc Ngôn, lần này đột nhiên lại quay về đòi giết cô cho bằng được.
Hứa Nặc Ngôn đúng là một kẻ thủ đoạn, vừa quấn lấy cô vừa không muốn buông tha cho Mặc Tiêm Tiêm.
Hắn ta càng nói lại càng trở nên kích động, có thể thấy nanh vuốt đang chộn rộn chuẩn bị chộp lấy cô.
Chúc Dao cảm thấy dạ dày mình nhộn nhạo buồn nôn, cô khẽ hắng giọng một tiếng rồi đứng bật dậy:
Muội quên mất chưa khóa gas, muội về trước đây.
Con người không cần mặt mũi đúng là kẻ vô địch thiên hạ.
Bằng không ta cũng sẽ không hỏi cưới muội trước mặt sư nương, trong khi muội vẫn còn hôn mê.
Cưới muội là ý của huynh sao?
Chúc Dao đã nắm được điểm mấu chốt.
Đúng vậy.
Hứa Nặc Ngôn gật đầu chắc nịch, vô cùng kiên định:
Lúc đó sư muội vẫn đang trong trạng thái hôn mê, cho dù muội vĩnh viễn không tỉnh lại, ta cũng sẽ không để bụng, chỉ mong rằng ta có thể được cùng sánh đối với muối suốt quãng đường còn lại...
Ánh mắt Hứa Nặc Ngôn càng lúc càng sâu hun hút, mang theo nét buồn rầu thoắt ẩn thoắt hiện:
Đối với muội mà nói đó chỉ là một vài lần gặp gỡ, nhưng đối với sư huynh mà nói thì đó lại là sự chờ đợi một nghìn năm.
Nghĩa là sao?
Hứa Nặc Ngôn thở dài một tiếng, ánh mắt nhìn cô vô cùng chuyên chú khiển toàn thân cô nổi hết da gà:
Có lẽ sư muội không hay biết, một nghìn năm trước, bắt đầu từ ngày đầu tiên khi ta bái sư nhập môn, sư phụ đã dắt ta đến đỉnh Lạc Hà gặp sư muội.
Chúc Dao ngoảnh lại liếc nhìn Đào Man Phong một cái, càng ngày càng cảm thấy cô gái này có cái gì đó lạ lạ.
Đào Man Phong bị cô nhìn chằm chằm thì có hơi sượng sùng, hừ lạnh một tiếng không nói gì thêm nữa.
Đó là lần đầu tiên ta gặp muội, dù cho sư muội có chê cười, thì...
thì kể từ ngày đó, trong lòng ta đã có vị trí của muội.
Vì vậy sự mẫu mới giận dữ.
Hắn phái người giết vợ rồi còn muốn đổ tội lên đầu cô cơ đẩy, thật là quá quắt.
Chúc Dao không muốn ở lại đó thêm một phút nào nữa, ngự kiểm bay thẳng về đỉnh Lạc Hà.
sư huynh cũng có thể hiểu được, sư huynh sẽ đợi muội.
Khoé miệng Chúc Dao giật giật, đúng thật là cô có hơi dị ứng với loại đàn ông có mồm miệng dẻo quẹo như tình thánh này:
Ha ha, thật ra muội có một chuyện chưa rõ lắm, số lần muội gặp sư huynh chỉ đếm trên đầu ngón tay, làm sao huynh có thể...
Nếu như hắn bảo là chỉ mới gặp vài lần mà đã yêu cô rồi thì có đánh chết cô cũng không tin.
Vừa phi thăng, tức là chắc vừa mới chia tay với Mạc Tiêm Tiêm không lâu.
Vậy nên sự muội à, muội có thể không tin ta...
Hứa Nặc Ngôn vẫn tiếp tục diễn màn kịch yêu đương thắm thiết của hắn ta:
Nhưng xin muội đừng hoài nghi tấm chân tình mà ta dành cho muội.
Một lát sau, cánh cổng bằng ngọc bích đã3 được mở ra.
Cô còn chưa kịp đặt chân vào đã có một người đàn ông mặc y phục màu thiên thanh, mặt mày tươi như hoa, có vẻ hắn t9a vô cùng bất ngờ, chạy tới hỏi han.
OK
Chúc Dao dứt khoát cất cây trâm đi, âm thầm sờ vào vùng eo, cố giữ cho miếng ngọc bội đang lặng lẽ đung đưa kia đứng im.
Cứ coi như là muội đã quá đa nghi.
Lúc này tâm trạng kích động của Hứa Nặc Ngôn mới có thể bình tĩnh đôi chút, hắn ngồi lại xuống ghế rồi dùng đôi mắt như có thể nhấn chìm người khác để nhìn cô:
Sư muội à, muội vừa tỉnh lại vẫn chưa hiểu được sư huynh, muội không đồng ý...
Cô biết hắn ta bao lâu rồi?
...
Mười nghìn năm có lẻ.
Đúng rồi!
Chúc Dao lại cắt ngang lời hắn:
Hình như hôm đó cô ta còn lấy tín vật đính ước của hai người ra để làm chứng.
Chúc Dao lấy ngay ra một chiếc trâm cài tóc:
Lúc ấy muội rất tò mò, bèn nhặt lên xem thử thì phát hiện trên thân trâm cài có khắc một chữ
Tiểm.
Mẹ muội bảo nhìn trông rất giống với nét chữ của sư huynh.
Nếu mọi việc đã rõ ràng, các ngươi cũng mau chóng rời khỏi Hy Phong môn đi.
Chúc Dao thẳng thắn đuổi khách:
Sau này đừng có chuyện gì cũng chạy đến đây quấy rầy ta nữa.
Lời Chúc Dao vừa dứt, trên mặt cả ba người đều thoáng qua vẻ ngượng ngùng lúng túng.
Cho cô, nhận lấy!
Chúc Dao ném cho Mặc Tiêm Tiêm miếng ngọc bội không gian.
Mười nghìn năm rồi mà cô vẫn không nhìn thấu được một người.
Chúc Dao lườm nguýt:
Cô có phải là kẻ ngu không?
Mặc Tiêm Tiêm nghe thế càng khóc thảm thiết hơn.
Sắc mặt Hứa Nặc Ngôn thoắt cái trắng bệch, hắn đột ngột đứng bật dậy, nói với vẻ vô cùng tức giận:
Cô gái họ Mặc kia quả thật xảo quyệt, lại dám dùng thủ đoạn như vậy để hãm hại ta.
Chẳng lẽ muội hiểu lầm ta nhiều đến vậy sao, sư muội à, từ trước đến giờ ta chưa từng tặng cho ai trâm cài tóc, muội đừng tin những gì mà người khác nói.
Huynh không biết cây trâm này thật sao?
Hứa Nặc Ngôn ta thề có trời, ta không biết cây trâm này!
Hứa Nặc Ngôn vô cùng trịnh trọng nói.
Mặc Tiêm Tiêm không trả lời mà chỉ ôm siết hai chân, vừa khóc lóc ỉ ôi, vừa run lên khe khẽ, cố dằn xuống xóa bỏ mối tình đã mất đi của mình.
Chúc Dao cũng không tiện nói thêm gì nữa, dù sao thì trong lúc này cô nghĩ có nói gì thì cô ta cũng không lọt tai đâu mà, đành ngồi xuống bên cạnh cùng cô ta.
Cái gì mà ta không thể tự quyết định được, toàn là lừa lọc cả.
Ngươi cũng đừng khuyên can nữa, đáng đời cô ta lắm.
Yo, châm biếm ghê gớm ra phết, nhưng sao cô cứ cảm thấy có mùi ghen tuông ở đây nhỉ.
Chúc Dao cũng hết cách, đành trở về phòng xách Cẩu Đản ra ngoài ném về phía cô ta.
Đừng bảo là ta đây không giúp ngươi, bây giờ người ta đang thất tình, mau mau nhân cơ hội này mà chạy vào hội của đi.
Cô...
Mặc Tiêm Tiêm sửng sốt, không dám tin cô sẽ trả lại miếng ngọc không gian cho cô ta.
Ta không thiếu.
Sư phụ từng nói không gian đó đã bị hủy một nửa, đã không còn nguyên vẹn như trước kia nữa, tiên khí cũng không hơn kém Lôi Thần điện là bao.
Hắn ta nói gì cô cũng tin, bị lừa là đáng đời cô lắm.
Mặc Tiêm Tiêm không đáp trả, lúc sau cô ta mới nghẹn ngào:
Hắn...
là phu quân của ta.
Làm sao cô ta có thể không tin hắn ta được.
Đừng khóc nữa!
Chúc Dao cảm thấy hơi phiền, những chuyện như an ủi người khác không phải là sở trường của cô:
Chẳng qua chỉ là thất tình thôi mà, bây giờ tỉnh ngộ vẫn còn kịp.
Trên đời có cả tá đàn ông tốt đang chờ cô chơi đùa kìa!
Tiêm Tiêm muội, muội sao vậy? Đừng khóc mà.
Quả nhiên Cẩu Đản rất thức thời, chạy vòng vòng quanh Mặc Tiêm Tiêm.
Nhìn dáng vẻ của cô ta là biết rồi, bị đàn ông bỡn cợt chứ gì.
Không biết từ khi nào mà Đào Man Phong cũng theo chân ra đây, cô ta hừ lạnh:
Đã nói là tên đó không đáng tin từ lâu rồi, chỉ có cô ta mới đi tin những lời quỷ quyệt của hắn.
Một tay Chúc Dao vừa giữ chắc vùng eo, vừa rảo bước ra khỏi nơi này, bước đến ngưỡng của cô bất thình lình khựng lại:
À đúng rồi.
Muội quên mất không hỏi, tại sao mẹ muội lại đột nhiên bảo huynh bế quan vậy?
Nét mặt Hứa Nặc Ngôn bất chợt cứng đờ, một lúc sau mới mở miệng:
Đó là lỗi của ta, ta không cam lòng chịu để cô gái họ Mặc kia hãm hại dẫn đến việc sư muội hiểu lầm ta, trong lúc nhất thời nóng giận đã phải người đi xử lý cô gái kia.
Cô giật ngọc bội đang giắt ở eo ra, một luồng sáng trắng vụt lóe lên, cô gái mặc y phục đen xuất hiện ngay trước mặt cô.
Vừa nãy cô đã nghe thủng rồi chứ?
Chúc Dao liếc nhìn cô ta một cái:
Bây giờ còn cho rằng tôi chính là nguyên nhân nữa không?
Mặc Tiêm Tiêm không đáp lời, trên gương mặt thanh tú đã không còn vẻ tàn bạo hung ác của ngày hôm qua, thay vào đó là sự hoảng hốt:
Tại sao? Tại sao hắn đối xử với ta như vậy? Rõ ràng hắn từng thề non hẹn biển, tuyệt đối không bao giờ phụ bạc ta...
Dường như cô ta không chịu nổi sự đả kích lớn như vậy, hai chân mềm nhũn ngồi khuỵu xuống đất gào khóc đau đớn:
Rõ ràng ta tin tưởng hắn đến vậy, dù cho cuộc sống trên tiên giới có khốn khó đến đâu, ta cũng vẫn tin tưởng hắn.
Cô ta ôm lấy đùi, thu mình lại một góc, nước mắt trào ra ướt đẫm cả khuôn mặt:
Hắn truyền tin nói với ta rằng vì hắn ta có nỗi khổ riêng nên mới không nhận ta, ta vẫn tin...
Nào ngờ cô ta khóc như thủy điện xả lũ, một khi đã xả thì không cách nào ngắt ngay được.
Chúc Dao ngồi lâu đến nỗi hai mông cũng cảm thấy đau nhức, cô ta thì vẫn ngồi khóc một cách say mê.
vì sao chứ?
Chúc Dao thở dài, ngồi xổm xuống cạnh cô ta, cô gái này ngu ngốc đến độ cô không thể chịu đựng được...
muốn chửi chết cô ta:
Sau đại lễ song tu, hắn ta có truyền tin cho cô sao?
Mặc Tiêm Tiêm nấc nghẹn một tiếng rồi gật đầu.
Một nghìn năm trước?
Khóe miệng Chúc Dao giật giật.
Đúng vậy!
Hứa Nặc Ngôn vẫn giữ vẻ mặt thâm tình:
Khi đó ta vừa phi thăng không lâu.
Chúc Dao trầm mặc không nói, suy nghĩ tiếp theo là muốn xem miếng ngọc bội dắt trên thắt lưng, tuy vậy cô vẫn cố gắng trấn tĩnh, chỉ đành dùng hành động uống trà để kiềm chế miếng ngọc bội sắp bật bung khỏi eo cô.
thậm chí khi nhận được tin hắn bị nhốt, ta ngay lập tức chạy đến đây, thế nhưng...
thế nhưng...
Cho nên mẹ mới nghe theo lời muội mà huỷ bỏ đại lễ song tu.
Đôi mắt Hứa Nặc Ngôn chùng xuống:
Ta hiểu, sư muội, ta...
Huống chi.
Chúc Dao ngắt lời hắn ta định nói:
Ngày hôm ấy vị cô nương họ Mặc kia một mực chắc chắn, nói sư huynh là phu quân của mình, cô ta mới là người vợ kết tóc se duyên với huynh.
Mặc dù Doãn Tâm tu vi không cao, nhưng may mà muội là con gái của mẹ, dù có thế nào chăng nữa cũng không đến mức phải lấy một người đã có vợ.
Sư muội muội hiểu lầm ta rồi, ta vốn dĩ không hề...
Hứa Nặc Ngôn nôn nóng giải thích giống như ngày thường.
Sư muội...
Hứa Nặc Ngôn bất ngờ vô cùng, sao hắn ta nói hay như thế mà cô lại muốn bỏ đi.
Hơn nữa khóa gas là cái thứ gì cơ chứ?
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.