Chương 177: Hành động cứu vớt nấm
-
Đồ Đệ Nhà Ta Lại Tèo Rồi
- Vưu Tiền
- 2327 chữ
- 2021-12-31 05:31:25
Sao bọn họ lại đánh nhau thế này? Trong tay nấm tinh đang lăm lăm thanh kiếm, nộ khí xung thiên, hung dữ trừng mắt với hai người kia.
Cô Cô h8uynh, huynh hiểu lầm rồi, lão đại không ở chỗ chúng tôi, đã lâu lắm rồi ta không gặp lão đại.
Cẩu Đản vội vàng giải thích.
Xảo biện!
Nấm n3ổi nóng rồi
oạt
một tiếng, cái đầu liền biến thành màu đỏ, còn âm thầm có xu hướng dựng thẳng lên:
Trong tay cô ta rõ ràng đang cầm đá tinh, rốt c9uộc các ngươi đã làm gì cô ấy rồi? Tại sao cô ấy có thể biến về nguyên hình như thế?
Nguyên hình?
Cẩu Đản ngoảnh lại nhìn về phía tay Mặc Tiêm Tiê6m, thứ cô ta đang nắm chính là miếng ngọc tiên có không gian kia:
Cái này không phải đâu, mặc dù lão đại là ngọc thạch thành tinh, nhưng đây chỉ là 5một miếng ngọc tiên...
Để cô ta đi!
Chúc Dao nhìn Hứa Nặc Ngôn, trầm giọng nói.
Vẻ bình tĩnh trên mặt Hứa Nặc Ngôn lúc nãy, hiện giờ bỗng nhiên để lộ ra nụ cười nhạt, bất ngờ gật đầu phối hợp:
Được!
Ánh mắt hắn ta dần trở nên thâm trầm, rồi lại dùng cái ánh mắt khiến người ta nổi da gà đó để nhìn cô.
Còn không mau đi đi.
Chúc Dạo quay lại thúc giục cô ta một tiếng.
Nấm cúi đầu dùng mũ nấm chạm vào nửa miếng ngọc thạch.
Đá tinh...
Đá tinh...
Lúc trước cô không sợ người khác sẽ phát hiện ra, là vì cô không có ý định ở lại Hy Phong môn, nhưng bây giờ vì bị giới hạn phạm vi nên cô vốn không thể đi được.
Hai đánh một, nấm tinh rõ ràng có vẻ không chống đỡ nổi nữa rồi, nó bị Mặc Tiêm Tiêm ép cho phải liên tục né tránh.
Nấm tinh, dứt khoát biến trở về nguyên hình là một cây nấm đỏ khổng lồ, không sai, đúng là một khi tức giận thì nó sẽ biến thành màu đỏ.
Thử cặn bã phụ bạc nhà ngươi.
Phút chốc Mặc Tiêm Tiêm như được lên dây cót chửi bới:
Hôm nay ta phải giết chết ngươi, rửa nỗi nhục trước đây.
Nói rồi, cô ta triệu hồi kiếm ý của mình ra, thế mà kiểm ý của cô ta lại có hình dạng hoa đào năm cánh, nhưng mỗi một cánh đều có thể tách rời, biến hoá khôn lường, tấn công trực diện Hứa Nặc Ngôn.
Dù thế nhưng Hứa Nặc Ngôn chỉ cười lạnh một tiếng, gọi phi kiếm của mình đến, bổ sung một lượng nhỏ tiên lực, vung một kiểm, cánh hoa kia đã bị đánh tả tơi, tan thành tro bụi.
Ta đến cứu ngươi đây, đá tinh ơi.
Nó chạm vào miếng ngọc mấy cái, trông thấy miếng ngọc trên mặt đất không có bất kỳ phản ứng nào, cuối cùng nó giống như sụp đổ, bật khóc oa oa.
òa, đá tinh...
Đòn tấn công vừa nhanh vừa bất ngờ, hơn nữa còn mang theo uy lực của Kim Tiên, hai người họ không kịp tránh, suýt nữa đã bị băng xuyên thủng.
Là ngươi!
Mặc Tiêm Tiêm ôm cánh tay bị băng gây thương tích, mắt trợn trừng trừng nhìn người vừa xuất hiện, còn Cẩu Đản thì bị cột bằng mang theo tiên khí chấn động ngất lịm ngay tại trận.
Hứa Nặc Ngôn, ngươi còn dám xuất hiện trước mặt ta sao!
Hứa Nặc Ngôn không đáp, chỉ có điều đôi mắt hoa đào hơi nheo lại, ánh mắt phủ băng lạnh, giống như đang nhìn một người xa lạ.
Ngươi muốn giết ta?
Mặc Tiêm Tiêm trợn to hai mắt, rõ ràng biết đối phương đã không niệm tình xưa cũ từ lâu, nhưng không thể ngờ được, hắn ta sẽ đích thân tước đoạt mạng sống của cô thật.
Hứa Nặc Ngôn vừa cử động ngón tay, ba dải băng lập tức xé gió phi vùn vụt về Mặc Tiêm Tiêm, một đòn trí mạng.
Chúc Dao mở to hai mắt, thằng đểu này xuống tay thật ư.
Khóe miệng Chúc Dao giật giật, được rồi, cô chỉ muốn không cho Mặc Tiêm Tiêm trông thấy cô đi chung đường với Hứa Nặc Ngôn, rồi lại dẫn đến hiểu lầm gì đó, cho nên định biển hình, tình thế cấp bách nên biến thành hình dáng của Tương Du.
Nhưng lại quên mất trước đây khi còn là đá tinh, cô đã từng dùng hình dáng này để cứu cô ta.
Hơn nữa, đối phương vẫn còn ghi nhớ chuyện đó.
Từng gặp mặt một lần thôi.
Chúc Dao bất ngờ nhớ lại, trong ngày đại lễ song tu lúc trước, hình như cô từng mở miệng gọi một tiếng
Cô Cô
.
Không rõ Hứa Nặc Ngôn hỏi như vậy là có ý gì, có điều lúc này cô có hơi chần chừ trước ý định muốn xuống dưới giúp đỡ.
Hứa Nặc Ngôn chứa cả bồ gian trá mưu mô trong bụng, nếu như hắn ta biết được cô không phải là Doãn Tâm thật, đến lúc đó không biết chuyện gì sẽ xảy ra nữa.
Ta đè chết các ngươi!
Nấm thét lên một tiếng, gắng sức bật người bay vút lên không trung, rồi sầm sập lao xuống để đè bẹp hai người kia.
Đòn đánh đơn giản lại thô bạo như vậy mà có tác dụng thì chết liền luôn á! Mặc Tiêm Tiêm và Cầu Đản nghiêng mình lùi về đã có thể tránh được.
Mặc Tiêm Tiêm còn giơ cao một chân đá mạnh vào Nấm, một cú đá khiến nó bay ra xa mười mấy mét.
không có linh thức mà thôi, không phải lão đại đâu.
Nói láo!
Nấm càng nổi trận lôi đình:
Ta ngủ cùng đá tinh bao nhiêu lâu như vậy, làm sao ngay đến nguyên hình của cô ấy mà ta cũng nhận nhầm được.
Khóe miệng Chúc Dao giật giật, ai ngủ cùng với người chứ? What the fck, sao cái tên nấm tinh này nói năng mờ ám thể cơ chứ.
Cẩu Đản vẫn cật lực giải thích, thậm chí còn bảo Mặc Tiêm Tiêm giơ tay ra cho đối phương nhìn cho kỹ càng:
Ngươi nhìn xem, miếng ngọc này rõ ràng chỉ còn một nửa, làm sao có thể là lão đại được chứ?
Hai mắt Nấm trợn lớn, nghiến răng nghiến lợi đáp:
Các ngươi cắt đá tinh ra làm hai al
Cẩu Đản, Mặc Tiêm Tiêm và Chúc Dao đều hạn hán lời.
Nấm ta đã không thể nào nhẫn nhịn được nữa, dứt khoát xuống tay, vung một kiếm chém về phía...
Chúc Dao vô cùng kinh ngạc ngoảnh lại nhìn, hắn ta cũng giỏi ngụy trang đấy nhỉ, trong điềm tĩnh ra phết, người đang đánh nhau phía dưới chính là vợ của hắn ta đấy:
Người đó là Mặc cô nương ở đại lễ song tu.
Giả vờ đi, cứ giả vờ giả vịt tiếp đi! Dăm bữa trước còn nghiến răng nghiến lợi nói người ta hãm hại người, giờ lại lật lọng nói không nhớ rõ.
Trái lại người đàn ông kia ta lại thấy quen quen.
Hứa Nặc Ngôn bỗng nhiên chữa lại câu, chỉ tay vào Nấm đứng bên cạnh, hai mắt hắn ta hơi nheo lại:
Ngọc Dao chắc cũng quen biết nhỉ?
Cú đá ấy có mang theo tiên lực,lực đá vô cùng khủng khiếp, mũ nấm bị lõm xuống một mảng.
What the fck! Chúc Dao không thể nhẫn nhịn thêm một phút giây nào nữa, hai đứa khốn nạn này nữa, dám đánh nấm tinh nhà ta hả, cô xắn tay áo chuẩn bị xông lên.
Song, Hứa Nặc Ngôn lại nhanh chân hơn cô một bước, cơ thể thoắt một cái đã đáp xuống mặt đất, tiếp đó hắn ta bèn phất tay một cái, thình lình trông thấy sáu cột bằng phi thẳng về phía Mặc Tiêm Tiêm và Cẩu Đản.
Đợi đã, trả đá tinh lại cho ta!
Sặc...
Nấm à đừng có quậy nữa! Nấm nhịn đau bật người đến:
Các người giết chết đá tinh, ta phải thay cô ấy báo thù.
Hình như các ngươi đã lấy thứ không nên lấy.
Hứa Nặc Ngôn bất ngờ mở lời, nhìn Mặc Tiêm Tiêm thâm ý sâu xa.
Mặc Tiêm Tiêm nghiến răng kèn kẹt, cuối cùng vẫn phải ném miếng ngọc tiên trong tay cho Nấm, sau đó xoay người ngự kiếm bay đi.
Mặc dù trong lòng có hơi tức giận vì cô ta đả thương Nấm, nhưng nếu cô không ngăn cản, Hứa Nặc Ngôn thật sự sẽ giết cô ta diệt khẩu mất.
Bấy giờ Mặc Tiêm Tiêm như người vừa mới bừng tỉnh, cô ta đỡ Cẩu Đản đã hôn mê dậy, đầu tiên là cảm động liếc nhìn Chúc Dao, kế đến là trừng mắt hung hãn nhìn Hứa Nặc Ngôn ở phía sau, ánh mắt cô ta sắc lẹm như dao, gần như sắp biến thành lưỡi dao thật đề xuyên chết hắn ta.
Đáng tiếc Hứa Nặc Ngôn không hề phát giác, hắn ta không thèm ngó ngàng đến cô ta nửa con mắt.
Khá lắm, khá lắm, lâu quá không gặp, không những tu vi của Nấm đã tăng lên, mà còn học được pháp thuật hệ Lôi nữa sao? Mặc dù tu vị của nó chỉ thấp hơn Mặc Tiêm Tiêm đôi chút, nhưng lại quá vội vàng.
Chúc Dao vừa vui mừng, nhưng cũng vừa lo lắng.
Cẩu Đản đứng bên cạnh khuyến ngắn, nhưng ngăn cản mãi mà không ai thèm để ý đến gã, cuối cùng cũng nhảy vào tham gia đánh chung, hơn nữa còn đứng về phía Mặc Tiêm Tiêm.
tay của Mặc Tiêm Tiêm.
Đương nhiên Mặc Tiêm Tiêm không thể cứ để nó chém mình như thế được, cô ta nhanh chóng lách người tránh đi, rồi triệu hồi kiếm của mình ra đánh trả.
Ấy ấy, đừng đánh, đừng đánh nhau, đều là người quen, người quen cả.
Cẩu Đản vẫn là người tiến thoái lưỡng nan.
ngươi đừng chết mà! Ngươi tỉnh lại đi...
òa...
Nấm khóc rào rào nức nở, mũ nấm như đang đứng giữa cơn mưa, nước rơi rào rào xuống đất.
Cuối cùng cây nấm nằm ngửa xuống đất lăn qua lộn lại.
Hai người họ vốn chẳng thèm để lời gã vào tai.
Hừ, muốn cướp ngọc tiên thì cứ nói, cần gì phải bốc phét đá tinh đá teo cái gì.
Mặc Tiêm Tiêm hừ lạnh một tiếng, rõ rành rành đã xem nấm tinh như là một kẻ xấu giết người cướp của.
Được lắm, hôm nay ta phải báo thù cho đá tinh.
Khuôn mặt Nấm đanh lại nghiêm nghị, ấy vậy mà nó lại giương tay hoá ra một pháp quyết quen thuộc, sấm sét đì đùng bổ vào Mặc Tiêm Tiêm từ trên trời.
Chúc Dao đột nhiên có một dự cảm không lành, khốn kiếp thật, Hứa Nặc Ngôn sẽ không biết bí mật của không gian đâu nhỉ? Trái lại Hứa Nặc Ngôn không có bất kỳ đả động nào, không liếc mắt nhìn miếng ngọc nằm trên mặt đất lấy một cái, ngược lại Nấm nhanh thoăn thoắt bật người đến bên miếng ngọc thạch, nó quét mắt một cái bèn cúi gằm xuống, giọng run run:
Đá...
Đá...
tinh.
Trong giây lát cây nấm biến thành màu trắng bệch từ đầu đến chân.
Suy nghĩ thoáng hiện lên trong đầu, ba quả cầu lửa tức khắc phi thẳng xuống dưới.
Cô ngay lập tức sử dụng pháp thuật biến hình lên cơ thể mình, lao vun vút xuống dưới, đáp xuống trước mặt Mặc Tiêm Tiêm.
Dường như Mặc Tiêm Tiêm vẫn chưa phản ứng lại sau luồng sát khí dày đặc khi nãy, cô ta ngẩn người liếc nhìn Chúc Dao:
Tiền bối?
Mặc Tiêm Tiêm giận run người.
Hứa Nặc Ngôn hơi nhíu mày, thở dài một tiếng rồi nói:
Thôi bỏ đi, bất luận là vì nguyên nhân gì.
Cô năm lần bảy lượt gây chuyện trong phạm vi của Hy Phong môn, ta không thể tha cho cô được.
Hắn vung tay một cái, trong giây lát lại triệu hồi ba đường băng khác.
Chết tiệt, cái tên ăn cháo đá bát này, quả nhiên trong sắc quên bạn.
Chúc Dao bùng lửa giận, ngứa ngáy tay chân muốn xuống dưới đánh cho gã một trận.
Ngọc Dao quen mấy người này sao?
Hứa Nặc Ngôn đột nhiên mở lời, bình tĩnh hỏi cô.
Mặc cô nương, Hứa mỗ không biết có chỗ nào đắc tội với cô, mà cô lại năm lần bảy lượt muốn hãm hại ta.
Hắn ta nói không nhanh không chậm, ánh mắt nhìn đối phương vừa lạnh lùng vừa xa cách.
Nếu không phải Chúc Dao biết trước sự tình, cô cũng cho rằng hắn ta thật sự không có bất kỳ quan hệ nào với Mặc Tiêm Tiêm.
Hãm hại sao?
Mặc Tiêm Tiêm nở nụ cười vô cùng thể lương:
Tình cảm vợ chồng hơn trăm nghìn năm giữa chúng ta, mà người lại nói là ta hãm hại ngươi ư!
Ta và cô không quen không biết.
Hứa Nặc Ngôn tỏ vẻ thẳng thắn, vô tư, dáng vẻ giống như không hề quen biết đối phương thật.
Lần đầu tiên Chúc Dao biết thế nào nước mắt chảy thành sống, lòng chợt xót xa đến mức khó chịu, cô bước tới vài bước, lay lay Nấm đang trầm mình trong nước mắt của chính mình:
Đừng khóc nữa.
Ta đã chết đâu.
Nấm không thèm phản ứng lại cô, đầu dựa vào ngọc thạch khóc lóc thương tâm biết bao:
Đá tinh...
Đá tinh...
Đã nói là đừng khóc nữa mà.
Ngặt một nỗi Hứa Nặc Ngôn đang có mặt tại đây, cô không tiện thừa nhận thân phận của mình lắm, chỉ đành gắng sức khuyên răn nó vài câu, nhưng Nấm ta căn bản không thèm nghe lời cô, bị thương chất chứa dòng thành sông.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.