• 1,148

Chương 179: Quay trở về từ cõi chết


Hắn ta vừa mới phi thăng, hơn nữa ở dưới hạ giới lại phải chịu một trận lôi kiếp, căn bản làm gì còn tiên lực, nếu không thì cần 8gì phải bay bằng cánh.

Vẻ mặt Hứa Nặc Ngôn sa sầm xuống, tiếp tục biến ra một đợt tên băng nữa, lần này có đến hơn trăm 3mũi tên băng sắc nhọn.
Đệ không biết, để không biết đó chính là Dao tỷ.
Tỷ thay đổi hình dáng, Nguyệt Ảnh không nhận ra.

Đệ lúc trước rõ ràng đã hỏi ta có phải đồ đệ của Ngọc Ngôn hay không.

Đệ...

Ngọc Dao, muội...
tức giận?
Chúc Dao hít sâu một hơi, lập tức cảm thấy khinh bỉ chỉ số thông minh của bản thân, online thực con mẹ nó chậm.

Nguyệt Ảnh, để tỷ suy nghĩ một lát được không?

Bởi vì đệ là Ma tộc nên Dao tỷ không quan tâm tới đệ sao?

Không phải.

Vậy thì tỷ tỷ muốn giết đệ sao?
Cậu ta nắm lấy vạt áo cô, trong nháy mắt siết chặt, giữa lòng bàn tay có khói đen hiện ra, vạt áo trắng như tuyết lập tức biến thành tro tàn.

Nguyệt Ảnh!
Chúc Dao sợ tới mức ngây người.
Chúc Dao thở dài, cô thật sự không thể trách cậu ta bất cứ điều gì.
Thà rằng cậu ta lớn lên giống Nguyệt Ánh, một Ma tộc thuần chủng có lòng dạ độc ác thì tâm trạng của cô đã không nặng nề như vậy.
Vì vậy Nguyệt Anh chỉ có thể đi tìm tỷ.
Chúc Dao sửng sốt một lúc, mơ hồ nhớ ra bản thân hình như thật sự đã từng nói như vậy.

Ta thực sự tức giận.

...
Ánh sáng trong mắt cậu ta thoáng chốc liền mờ đi, bàn tay nắm lấy vạt áo cô hơi run rẩy.

Thế nhưng, ta đang giận chính bản thân mình.
Cậu ta bỗng ngẩng đầu lên, vẻ mặt mờ mịt không hiểu gì cả.

Tỷ tỷ.
Cậu ta tiếp tục nhích lại gần, trong mắt tràn ngập sự quyến luyến, cứ như thể cậu ta đã tìm được người đáng tin cậy nhất:
Đừng rời xa Nguyệt Ảnh nữa được không?

Để ta yên tĩnh đã.
Cô đột nhiên không biết phải giải quyết chuyện này như thế nào.

Để sẽ không để cho Dao tỷ rời đi đâu.
Thanh âm của cậu ta lập tức gằn xuống, giọng điệu cố chấp giống như một đứa trẻ đang ăn vạ.
Cô cảm giác được vòng tay đang ôm eo của cô lập tức cứng lại, hồi lâu sau lại tiếp tục siết thật chặt, đầu cậu ta cọ bên gáy cô:
Đệ vĩnh viễn đều là Nguyệt Ảnh của tỷ tỷ.

Nguyệt Ảnh...
Chúc Dao lập tức cảm thấy thật bất lực:
Đệ là ma tộc.
Lúc này không còn là câu hỏi, mà đã là câu khẳng định rồi.
Cậu càng ôm chặt hơn, dường như đang trốn tránh cái gì:
Không phải, đệ không tìm thấy tỷ tỷ.
Thân hình hắn nhoáng một cái liền xuất hiện ở ngay trước mặt yếu tiên.

Ngươi...
Cô thậm chí còn không có tư cách trách cậu ta bất cứ điều gì.
Vì cô, cậu ta mới lên thượng giới, hơn nữa nghe cậu ta nói, cậu ta biến thành Ma tộc mới lên thượng giới.

Đệ tìm ta chỉ để giết ta cho hả giận?
Xem ra lần trước đúng là cậu ta đã giết cô.

Đương nhiên là không phải.
Nguyệt Ảnh buông lỏng cô ra, khuôn mặt tràn đầy vẻ bối rối và hối hận:
Lần trước...
Không đến một phút, ở đó ngoại trừ cô và Hứa Nặc Ngôn thì đều đã đi hết sạch.

Ban nãy ta chỉ muốn bảo vệ muội mà thôi.
Giọng Hứa Nặc Ngôn rất khẽ, trong giọng nói mang theo sự lo lắng không yên.

Ngọc Dao, là hắn vô lễ với muối trước...
Hứa Nặc Ngôn vẫn cười tươi như lúc trước thế nhưng gương mặt đó có vẻ cứng đờ.
Chúc Dao chỉ nhìn hắn ta, không nói lời nào.

Này, người xuất hiện từ đâu ra đấy? Nhất định phải chọc ông đây phát điên lên đúng không!
Minio9n nổi giận, mái tóc vàng trông như đồng cỏ dại dựng ngược hết cả lên, hắn ta quạt mạnh đôi cánh, mấy trăm cái lông vũ bay ra, cá6i hóa thành quả cầu lửa, cái hóa thành thanh kiếm sắc, lao về phía Hứa Nặc Ngôn.

Hừ, muốn chết!
Giọng nói của Hứa Nặc 5Ngôn càng thêm lạnh lẽo, hắn ta chỉ vung tay ra một cái là những quả cầu lửa và thanh kiểm sắc kia đều hóa thành tro bụi.

Hứa sư huynh.
Có đệ tử ở sau lưng sốt sắng nói:
Yêu tiên sắp tới rồi, hiện tại chưa thích hợp để gây xung đột với bọn họ.
Hứa Nặc Ngôn mặc kệ, tay càng ngày càng siết chặt, mặt minion đã trở nên tím tái, dường như một giây sau sẽ tắt thở.

Buông hắn ra.
Giọng nói của Chúc Dao nghe lành lạnh.
Thấy được sự tránh né của cô, mặt Nguyệt Ảnh lập tức hiện lên vẻ hoảng hốt, nhìn chằm chằm vào mắt cô, dường như rất sợ trong mắt cô lộ ra vẻ chán ghét, cậu ta giống như hồi bé chỉ cần căng thẳng là lại túm lấy vạt áo cô, nhìn cô với vẻ đáng thương vô cùng:
Dao tỷ...
tỷ đừng tức giận.

Nhưng mà để chờ...
Chờ rất lâu rất lâu, tỷ vẫn không trở về.
Hứa Nặc Ngôn sững sờ, tay cứng lại, rồi dần dần buông ra.
Yêu tiên minion kia còn chưa hết sợ, lập tức tránh cho thật xa, đè tay lên ngực không ngừng thở dốc, tranh thủ tỏ vẻ đáng thương nhìn Chúc Dao một cái, lại nhìn về phía Hứa Nặc Ngôn đang đứng im tại chỗ, thân thể run lên, lưu luyến vung cánh bay đi mất.

Hắn chỉ là một con yêu thú.


Nếu muội không thích, ta không giết hắn nữa là được.
Vẻ mặt hắn ta lập tức hiện lên vẻ hoảng loạn, giống như đang muốn giải thích cái gì đó với cô.
Tục ngữ nói rất đúng, nuôi con mà không dạy dỗ là lỗi của người cha.
Cô hiện tại vô cùng hối hận, vì sao lúc trước cô có thể dạy dỗ đồ đệ mình cẩn thận, để con bé đi đúng đường nhưng lại chưa từng làm như vậy với Nguyệt Ảnh? Chỉ vì cậu không phải BUG sao? Liệu bây giờ cô mà dạy thì còn kịp không?
Nguyệt Ảnh, thực xin lỗi.
Cậu ta nở một nụ cười hồn nhiên:
Nguyệt Ảnh sẽ không bao giờ trách móc Dao tỷ.

A...
Chúc Dao cảm thấy tội lỗi vì đã đã hủy hoại một thanh niên tốt, phải làm gì bây giờ, cậu ta còn có thể trở lại như xưa sao?
Sao lại có thể như vậy?
Yêu tiên còn chưa kịp phản ứng, ngay lập tức đã bị đối phương bóp cổ, hắn ta chỉ còn cảm thấy một cơn ớn lạnh lan ra khắp toàn thân.
Đây là...
Đám đệ tử bên cạnh cùng nhau bước lên:
Hứa sư huynh, và cả vị sư muội này nữa, nơi đây không thích hợp để ở lâu, chúng ta nên tranh thủ thời gian đi thôi.

Các ngươi cứ đi trước đi, chúng ta sẽ tới sau.
Chúc Dao trả lời, nhưng ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào Hứa Nặc Ngôn ở phía đối diện.
Đệ tử kia do dự một lúc, cuối cùng vẫn ngự kiểm đi cùng những người khác.
Vì vậy cậu ta mới coi mình là điểm tựa duy nhất.
Tuy cô đã cứu được cậu ta, nhưng lại chưa từng bỏ công sức ra dạy bảo cậu ta.
Để tưởng tỷ là đệ tử mới của Ngọc Ngôn tổn thương.
Nguyệt Ảnh cúi đầu, căng thẳng nói:
Dao tỷ không phải vô cùng hãnh diện vì là đệ tử duy nhất của Ngọc Lâm Phong sao? Tỷ tỷ là độc nhất vô nhị, vì vậy cho dù là ở thượng giới, cho dù hắn là sư phụ của tỷ tỷ, cũng không được phép có đồ đệ khác.
Trong mắt cậu ta lóe lên sự hung ác.
Chúc Dao theo bản năng lùi về sau một bước.
Thế nhưng cậu ta làm như vậy lại là để tìm cô.
Cậu ta sinh ra trong một hoàn cảnh đặc biệt như vậy, thậm chí còn không có người mong chờ cậu ra đời, dù cho cô đem cậu ta gửi ở chỗ mấy đứa củ cải, nhưng với tư chất ngũ linh căn của cậu ta, ở cái thế giới mạnh được yếu thua kia, sinh tồn có lẽ vô cùng khó khăn.
Chúc Dao nhíu mày, nhìn người trước mặt, tiếp tục hít sâu một hơi:
Hứa Nặc Ngôn đâu?
Nguyệt Ảnh cười tươi hơn, nhìn cô không chớp mắt:
Không phải là tỷ không thích hắn sao?

Đệ đã giết hắn?
Nguyệt Ảnh không trả lời, chỉ nhìn cô cười.
Chúc Dao đột nhiên cảm thấy người trước mắt có hơi xa lạ, từ khi nào mà một đứa trẻ hiền lành chất phác đã biết dùng nụ cười để che giấu tâm tình của mình?
Dao tỷ..
Nguyệt Ảnh đột nhiên bước về phía cô, không phải ngự kiếm, mà là bước trên không, mỗi một bước đi, dưới chân cậu ta lại nở ra một đóa hoa sen màu đen, mỗi bước một đóa nhưng lại mang theo ma khí đậm đặc.

Nguyệt Ảnh!
Sắc mặt hắn ta lập tức trắng bệch, ngón tay khẽ run lên, thật lâu sau mới nhẹ nhàng nở nụ cười, dường như là đang thở dài:
Dao tỷ vẫn thông minh như thế.
Nói xong, mặt hắn ta liền dần dần biến thành một khuôn mặt khác, vừa quen thuộc lại vừa lạ lẫm, trên mặt vẫn mang nụ cười dịu dàng ấm áp như gió xuân.
Quả nhiên là cậu ta! Cô vẫn cảm thấy hôm nay Hứa Nặc Ngôn có hơi khác thường, nhưng vẫn không nghĩ đến Nguyệt Ánh, mãi tới khi thấy cái cách cậu ta bóp cổ con minion, cô mới xác định được.
Là tỷ tỷ bảo...
Tỷ bảo độ chờ tỷ, tỷ lập tức sẽ quay trở về.
Cậu ta dừng ở trước mặt cô một bước, chậm rãi vươn tay, giống như khi còn bé, ôm lấy eo của cô, chặt đến nỗi không còn chút khoảng cách nào:
Dao tỷ, Nguyệt Ảnh rất nhớ tỷ, cực kỳ nhớ cực kỳ nhớ...
Giọng của cậu ta rất nhẹ, mang theo chút quyến luyến, giống như là một đứa trẻ mới tìm được cha mẹ, Chúc Dao không khỏi mềm lòng, rồi lại phải cố gắng giữ vững ý định ban đầu mà hỏi:
Nguyệt Ánh, đệ là Ma tộc
sao?

Cậu ta lại đưa tay ôm cô vào ngực, nụ cười trên mặt càng ngày càng ôn hòa, nhưng Chúc Dao lại cảm thấy nụ cười kia có chút lạnh lẽo:
Không được, Dao tỷ, thật vất vả mới tìm được tỷ, tỷ không thể bỏ rơi Nguyệt Ảnh lần nữa.

Nguyệt Ảnh, để buông tỷ ra trước đã!
Đứa nhỏ này, sao vừa mới nói ba câu đã nổi giận.

Hóa ra bao nhiêu năm trôi qua như vậy, sự khao khát tình mẹ của cậu ta không những không giảm, mà còn tăng thêm! Đây là bệnh, cần phải chữa! Tay cậu ta càng lúc càng chặt, Chúc Dao cảm giác eo như sắp gãy:
Đệ mà buông tay, tỷ tỷ lại bỏ rơi đệ.

Nguyệt Ảnh.
Chúc Dao lập tức cảm thấy sợ hãi, trên người cậu ta dường như hiện ra ma khí, cô vô cùng khó chịu, toàn bộ tiền khí trên người cô bắt đầu tự động đối kháng lại ma khí.

Bây giờ cô mới thực sự cảm nhận được cậu ta là một Ma tộc chân chính, cô gần như không nhịn được, theo bản năng gọi sấm chớp ra công kích cậu ta.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Đồ Đệ Nhà Ta Lại Tèo Rồi.