• 1,148

Chương 187: Bug từ từ hiện lên


Thiều Bạch vuốt ve cuộn vải lụa, tay hơi run rẩy:
Cái này...



Huynh đừng hỏi làm sao ta biết trận pháp này.
Chúc Dao cắt ngang lời8 hắn:
Vì dù sao ta cũng không nói được, huynh cứ cầm đi đi.
Bấy giờ Thiều Bạch mới cẩn thận cất nó đi, gật đầu với vẻ nặng nề.
Đột nhiên vùng đất trống trước mặt lắc lư một lúc, cái bóng khổng lồ hình vòm cung như lớp lớp sương mù tản ra.
Bóng dáng kia càng ngày càng rõ, cuối cùng hiện ra một...
Cô không thể chuyên tâm làm gì, đây là lần đầu tiên cô có cảm giác bứt rứt như thế này.
Cô biết như vậy rất khó hiểu, nhưng không sao bình tĩnh lại được.
Người đàn ông trầm mặc, có vẻ thất vọng.
Trong nháy mắt Chúc Dao có xúc động muốn xông lên an ủi hắn mấy câu:
Chắc là ý trời.
Chân mày Việt Cổ nhíu chặt, hồi lâu mới thở dài một tiếng, không biết là vô tình hay cố ý, hắn quay lại nhìn cô, giơ tay xoa đầu cô một cái.
Trên Thiên Khải không gợi ý gì à?

Người đàn ông lắc đầu:
Vốn là vùng đất lưu đày nên chắc không có...
Hắn chưa dứt lời đất đai bỗng rung chuyển lần nữa, thiên âm mênh mang từ chân trời truyền tới, vô số hào quang chiếu rọi lên mặt đất muôn màu muôn vẻ.
Xa xa, một dải sáng bảy màu xông thẳng tới chân trời, tạo thành một chùm sáng không lô.

Thiên Khải!
Người đàn ông kinh ngạc hố lên, kích động nhìn Việt Cổ.
Nói thì nói vậy, nhưng cứ nghĩ đến cái giá để có được sự quen thuộc này cô lại cảm thấy bứt rứt.
Mấy ngày tiếp theo, cô cảm thấy tâm trạng bồn chồn của mình một cách rõ rệt, càng ngày càng nghiêm trọng, cảm giác ấy tới rất kỳ quái.
BUG.
Mẹ kiếp, có nhất thiết phải kinh động đến thế không, cứ như phụ để giải thích thế giới đang xảy ra chuyện gì ấy.
Chúc Dao đột nhiên rất nhớ vị sư phụ chính thức nhà mình, nếu hắn ở đây, chắc chắn có thể tỉnh táo phân tích tìm ra nguyên nhân giúp cô.
Chứ không như lão ăn hàng nào đó, từ lúc giành được túi đồ của cô là không ngừng gặm gặm gặm, khoái chí hệt như lũ chuột hamster vậy.
Còn phải vá trời ư!
Hẳn tỉnh rồi!
Việt Cổ đột nhiên nghiêm túc, bỏ cả hạt dưa, quay đầu nhìn ba chữ kia, xách đồ đệ của mình bay về hướng đó.
Càng đến gần, Chúc Dao phát hiện ba chữ BUG kia càng lớn, dường như sắp chiếm hết cả chân trời.
Sau3 đó hắn còn dặn đi dặn lại, nhét cho cô đầy một túi đồ mà vẫn bịn rịn mãi không thôi.
Chúc Dao tưởng là hắn sẽ cho mình một số pháp 9khí phòng thân, nhưng vừa kéo túi ra nhìn thì thấy bên trong toàn là đồ ăn vặt, hạt dưa, quả khô các loại.

Con cũng nhìn ra đúng không?
Việt Cổ nhìn cô, đột nhiên bồi thêm một câu:
Vực sâu U Minh bị Ma tộc cưỡng chế mở ra, mà phong ấn của nơi này lại có một khuyết điểm, nếu lúc mở ra không có ma khí mới tiến vào, nó sẽ không đóng lại.
Đáy lòng Chúc Dao chợt run rẩy, đột nhiên có một ý nghĩ đáng sợ.

Vực sâu U Minh bắt buộc phải đóng lại.

Đừng lo lắng quá.
Ngay cả Việt Cổ cũng không chịu nổi nữa:
Thiều Bạch khác với những con phượng hoàng khác trong Phượng tộc, với năng lực của hắn thừa sức trấn thủ được vực sâu U Minh.
Khóe miệng Chúc Dao giật giật:
Sư tôn, người có thể bỏ hạt dưa xuống rồi hẵng nói không?
Vừa cắn hạt dưa vừa nói một chuyện nghiêm túc như thế, thật không có tí thuyết phục nào.
Việt Cổ dừng tay, buông hạt dưa xuống, nhưng lại cầm quả khô ở bên cạnh lên:
Thiều Bạch là thành viên Thần tộc duy nhất trong số bốn tộc có thể sống sót đi ra từ nơi đó, ngay cả thời kỳ thượng cổ cũng không vị thần nào làm được, như vậy đã đủ chứng tỏ hắn rất mạnh.


..
Cho nên Thiều Bạch đã bị bỏ rơi như thế?
Lúc Thiều Bạch rơi xuống, không phải tộc trưởng Phượng tộc không cứu được, mà là không thể cứu...

Chúc Dao trầm mặc, đột nhiên nhớ tới câu đầu tiên mà Thiều Bạch gầy đến mức chỉ còn da bọc xương hồi ấy nói với cô lúc ở vực sâu U Minh.
Mẹ kiếp, ông anh này coi 6cô là trẻ con thật hay sao!
Sau khi Thiều Bạch đi rồi, càng ngày Chúc Dao càng cảm thấy lo lắng, bất an trước nay chưa từng có, linh5 cảm có chuyện gì đó sắp xảy ra.
con rùa lớn.
Một con rùa đen vĩ đại! Mà ba chữ BUG đang in rõ ràng trên đỉnh đầu con rùa chiếm cả bầu trời ấy.
Con BUG mạnh như vậy mà bảo cô tới sửa, Giới Linh, anh đưa tôi tới làm trò hề đấy hả!
Trên đầu con rùa đen đột nhiên xuất hiện bóng một người đàn ông nho nhã với phong cách cổ xưa, mặt mũi xa lạ.
Chúc Dao chắc chắn mình chưa từng gặp người này bao giờ, nhưng vào giây phút trông thấy hắn, ngực cô lại trào lên cảm giác vô cùng xúc động trước nay chưa từng có, ngay cả tâm trạng nôn nao bồn chồn mây ngày qua cũng biến mất sạch.
Cảm giác này thật kỳ quái, giống như đột nhiên cảm thấy rất thân thuộc với một người, khiến cô không nhịn được muốn tới gần ôm hắn! Cô điên mất rồi! Đầu tiên người đàn ông chỉ nhìn cô, ánh mắt khiến người ta khó đoán, sau khi quan sát cô mấy lượt, lại đột nhiên nở nụ cười vô cùng điềm đạm.

Muội cũng bị người ta bỏ rơi à?
Đột nhiên cô cảm thấy tim mình đau nhói, có thể tưởng tượng ra tâm trạng của hắn lúc hỏi cô cậu ấy.
Một đứa trẻ nhỏ như thế sao có thể chịu được bị chính mẹ mình tự tay vứt bỏ, huống hồ là Thần tộc luôn coi trọng người tộc mình hơn hết thảy.

Chuyện này cũng là ý trời sao?
Việt Cổ lại nhìn mông lung về phía trước, ánh mắt không có tiêu cự rơi vào khoảng không:
Nhưng vì sao...
lại để nàng đi chuyến này.
Tại sao BUG lại là một con rùa đen!
Việt Cổ.
Một giọng nói hùng hồn như tiếng chuông chào đón kêu vang, chỉ một câu nhẹ nhàng mà cô cảm thấy máu trong người cuồn cuộn dâng trào, tim phổi muốn rách ra, thần thức sắp vỡ nát.
Khi cô sắp không trụ nổi nữa thì bỗng cảm thấy sau lưng mát rượi, sự hỗn loạn trong cơ thể cô được ổn định lại.
Mặt đất như bị bẩy lên vậy, cả thế giới đều chấn động, hơn nữa bên trái vừa sụp xuống, vô số ngọn núi cũng bắt đầu sụp đổ, nước biển bắt đầu chảy ngược, cây cối rào rào gãy đổ.
Ở đường chân trời phía xa có ba chữ từ từ hiện lên...
Phượng tộc trưởng phong ấn tên Ma tộc đó lần nữa, còn Thiều Bạch không cẩn thận rơi xuống vực sâu U Minh.

Chúc Dao nhíu mày, cứ cảm thấy chuyện này có chỗ nào đó kỳ lạ, nhưng cụ thể là kỳ lạ ở đâu thì cô không nói ra được, chỉ cảm thấy nó không đơn giản như vậy.
Hắn quay sang nhìn Việt Cổ bên cạnh, thở dài:
Hài, xem ra hôm nay chỉ còn lại một mình ngươi.
Việt Cổ ngẩng đầu nhìn chăm chú...
một con chim bay qua phía bên phải, gật đầu một cái.
để yêu đương! Điều khiến người ta buồn bực hơn cả là cô đã tới đây lâu lắm rồi mà không thấy bóng dáng một BUG nào, rốt cuộc ý nghĩa đi tới đây là gì?
BUG, ta gọi người đấy, có dám ra đây không hả? Ý nghĩa này vừa hiện lên trong đầu, cả vùng đột nhiên chấn động, mặt đất nghiêng ngả, bụi bay mù mịt.
Mà tại sao lại còn là ba chữ BUG in hoa nữa, kiểu chữ lớn như vậy là muốn bảo cô rằng bầu trời bên kia núi, bên kia biển, có một lỗ hổng sao?
Ta đâu phải Nữ Oa!

...
Ài, cô biết mà, đồ Thiều Bạch chuẩn bị cho cô kiểu gì cũng chui vào bụng hẳn hết:
Sư tôn cũng biết chuyện hồi bé Thiều Bạch từng ra vào vực sâu U Minh à? Người kể cho con nghe được không?
Việt Cổ nhanh chóng nuốt một quả khô xuống rồi lại lấy thêm một quả nữa mới chậm rãi nói:
Ta chỉ biết Thiều Bạch vốn là một phượng hoàng có tư chất tốt nhất trong Phượng tộc, tuy kỹ năng bay kém nhất, nhưng trong bốn tộc không ai có thần lực cao bằng hắn.
Hơn hai ngàn năm trước, có một tên Ma tộc trốn thoát khỏi vùng đất Phong Ma, định chạy vào vực sâu U Minh hấp thụ ma khí, đúng lúc gặp phải Phượng tộc trưởng và Thiều Bạch đi ngang qua.
Sự đối lập này khiến Chúc Dao tức nghẹn cả tim, thậm chí còn muốn khi sư diệt tổ.
Rốt cuộc khi nào mới có thể trở lại bên sư phụ đây, thật muốn về...
Mà Ma tộc đã bị nhốt, lúc ấy hiện trường lại không có ma khí, cho nên...
chỉ có thể dùng thần lực của đồng tộc để phong ấn.
Việt Cổ sầm mặt, gằn từng chữ nói.
Chúc Dao cạn lời, nâng đầu hắn quay về hướng chính xác, đúng là bệnh mù mặt không cứu được.

Ngươi tỉnh sớm à?
Việt Cổ hoàn toàn không cảm thấy mình nhận lầm người, nghiêm túc hỏi:
Nhưng đã ổn chưa?
Ánh mắt người đàn ông trầm xuống, lắc đầu, hồi lâu mới lên tiếng:
Nàng vẫn chưa chuẩn bị xong.

Vậy có cách giải quyết không?

Đến lúc cô cảm thấy một giây nữa thôi là mình sẽ đâm vào nó thì Việt Cổ mới dừng lại.
Hắn chăm chú nhìn vào khoảng không trước mặt, lúc lâu sau mới trầm giọng nói:
Ngươi tỉnh rồi sao?
Chúc Dao đầy nghi hoặc, nhìn quanh một lượt vẫn không biết hắn đang nói chuyện với ai.
Cô không thể nào tĩnh tâm được, ngồi cũng không yên, dường như muốn san bằng cả ngọn núi, làm sao cũng không thể khống chế được cái cảm giác nóng ruột ấy.
Cảm giác khó hiểu này kéo dài suốt bảy ngày, ngay cả Việt Cổ cũng muốn đóng băng cô lại, để cô bình tĩnh.
Chẳng trách cô luôn cảm thấy quan hệ giữa Thiều Bạch và Thiên Vũ không được thân thiết, dường như có khoảng cách, hóa ra là vì thế.

Thiều Bạch từng vào vực sâu U Minh nên tất nhiên rất quen thuộc với ma khí.
Việt Cổ nói tiếp:
Hơn nữa thân lực của hắn lại mạnh mẽ, vì vậy con không cần lo cho hắn.

Lúc ấy Việt Cổ mới chậm rãi rút tay về.
Chúc Dao cảm kích nhìn sư phụ mình, trong lòng lại tức nghẹn tim.

Vậy chúng ta đi xem sao.
Vừa nói hắn vừa xốc Chúc Dao lên, bay về phía bên đó.

Chúc Dao không nhịn được quay đầu nhìn lại, người đàn ông kia vẫn đứng tại chỗ, nét mặt có vẻ nhẹ nhõm hơn lúc trước một chút.

Hắn chỉ đứng đó mỉm cười nhìn bọn họ rời đi, xung quanh là mảnh đất trống trải, trông vô cùng cô đơn.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Đồ Đệ Nhà Ta Lại Tèo Rồi.