Chương 203: Con yêu thú quen thuộc
-
Đồ Đệ Nhà Ta Lại Tèo Rồi
- Vưu Tiền
- 2986 chữ
- 2022-02-04 04:35:01
Thật ra bản thân Chúc Dao cũng không có chỗ nào để đi, chỉ là muốn tránh tiếp xúc với Ích Linh mà thôi.
Cô ta chính là một l8oại vũ khí hoá học, chẳng làm gì cũng có thể gây ra hận thù được.
Nhìn bốn phía xung quanh, cô chỉ có thể đi về phía Bạch Ý3 mà mình khá thân quen.
sao ngài cũng đến khu rừng này vậy?
...
Dám cá là tên này vẫn luôn không biết là 5cô ở trong đội ngũ đi cùng nó, thật sự là không để ý đến bất cứ chuyện gì, trong lòng chỉ có người mình thích thôi.
Nhân lúc nó đã bình thường trở lại, Chúc Dao quyết định hóng hớt chút dưa:
Ta hỏi ngươi một chuyện, Lâm Hương và Lan Khải có phải là có gì đó không?
Lan Khải chân nhân từng là chồng chưa cưới của Lâm sư tỷ.
Không phải chứ? Cô thật sự chưa từng nghĩ tới chuyện này.
Từng sao?
Cô chú ý đến từ này.
Bây giờ phải làm thế nào?
Thích Bình cũng hoang mang, hắn gọi vũ khí ra, căng thẳng nhìn bốn phía xung quanh.
Lan Khải không trả lời mà lại nhìn về phía Chúc Dao.
Ánh mắt của mọi người nhất thời cũng đổ dồn về phía cô.
Con yêu thú này cao bằng một toà nhà ba tầng, vảy mọc khắp người, bên ngoài lại hơi giống gấu nhưng trên đầu lại có ba chiếc sừng cứng như thép.
Đậu má, sao bảo là yêu thú cấp bốn mà? Nhìn thấy con yêu thú này, Chúc Dao chỉ muốn nói một câu:
Chạy ngay đi!
Chúc Dao thuận tay xách Lâm Hương theo, cô gọi phi kiểm ra liều mạng bỏ chạy.
Chúc sư tỷ!
Cô vừa mới bay lên đã bị Ích Linh ngự kiểm đến trước mặt chặn lại, còn kéo chặt tay cô:
Yêu thú đã xuất hiện, chúng ta nên đồng tâm hợp lực để giết nó mới đúng, sao tỷ có thể chưa đánh đã chạy như thế?
Đợi đã! Ta đi cùng cô.
Chúc Dao nhanh chóng đuổi theo Lâm Hương.
Lời vừa nói xong khiến cho tất cả mọi người sững sờ.
Ngươi...
Lâm Hương càng kinh ngạc nhìn Chúc Dao.
Ích Linh, ngươi đừng có được nước làm tới!
Bỗng nghe thấy tiếng
bộp
, có gì đó rơi trên mặt đất.
Cách đó không xa, em gái Lâm Hương bừng bừng lửa giận đang trừng mắt nhìn bạn thánh mẫu.
Lâm sư tỷ, tỷ đừng tức giận được không? Nếu Linh nhi có làm sai điều gì thì Linh nhi xin lỗi tỷ không được sao?
Ích Linh đầy vô tội ngã ngồi trên mặt đất, trong đôi mắt còn ngân ngấn lệ châu.
Phải làm thế nào? Ngồi mà chờ chết đi! Lần này sư phụ không cứu nổi cô nữa rồi, bản thân hắn vẫn còn đang nằm dưới đất kia kìa.
Chúc sư muội, ở đây chỉ có muội từng gặp nó, muội thấy phải đối phó với nó thế nào?
Lan Khải hỏi.
Cố gắng giữ cái mạng nhỏ của mình.
Chúc Dao nhìn sang Ích Linh đang đứng bên cạnh:
Lấy bùa truyền âm nhanh chóng truyền tin về môn phái, mời Nguyên Anh tu sĩ đến đây.
Sắc mặt của Ích Linh khẽ thay đổi, nói nhỏ:
Nhưng sự phụ ta đang bế quan...
Vậy thì chờ chết đi!
Chúc Dao ngắt lời cô ta.
Khoan đã!
Ngươi nói chưởng môn phái Thương Ngổ cũng là tu vi Kim Đan?
Bạch Ý gật đầu.
Vậy ba vị tôn giả thì sao?
Grù...
Tiếng gầm lớn đó lại vang lên, thân hình khổng lồ mới vừa rồi vẫn còn ở trên mặt đất bỗng lắc mình xuất hiện trước mặt họ.
Trái tim Chúc Dao phút chốc lạnh buốt, thôi xong! Ích Linh lại xoay người bấm một pháp quyết, một khối bằng lập tức xuất hiện trên không trung.
Ta tin cô không đẩy cô ta!
Tại sao?
Bởi vì..
Chúc Dao quay đầu liếc Ích Linh, ám chỉ nói:
Chuyện này ta có kinh nghiệm, phải không? Ích, sư, muội!
Lần đầu tiên gặp mặt không phải cô ta cũng dùng chiêu này hay sao? Sắc mặt Ích Linh trắng bệch, lại làm như không nghe thấy sau đó vùi đầu vào trong lòng Lan Khải.
Chúc Dao cũng không quan tâm phản ứng của cô ta, cô sớm đã muốn tìm một cơ hội để rời đội rồi.
Tất cả mọi người lập tức giăng kết giới, nhanh lên!
Trừ Lâm Hương làm theo lời cô thì những người còn lại đều đơ người cảm thấy khó hiểu.
Rốt cuộc ngươi muốn làm gì?
Chúc Dao lười để ý bọn họ, cô cố gắng phóng thần thức để tìm vị trí của con Lăng Hoả Thú kia, nhưng tiếc rằng đẳng cấp quá chênh lệch, cô không thể nào tìm được.
Nghe lời cô ấy!
Lan Khải bay lên, sắc mặt hắn nặng nề hơn nhiều.
Đừng dùng bằng!
Chúc Dao vươn tay đánh thẳng vào thuật pháp cô ta đang sử dụng.
Ích Linh đứng không vững, rơi thẳng từ trên không trung xuống dưới.
Lăng Hoả Thủ đã nhào tới chỗ mấy người các cô rồi, Chúc Dao chỉ đành thuận thể vừa kéo Lâm Hương cùng bay xuống, vừa cố gắng tránh con yêu thủ kia.
Con hồ ly cười he he, giống như đang nghe cô kể truyện cười vậy:
Phi Thăng thành tiền chỉ là một truyền thuyết mà thôi, không đáng tin chút nào đâu.
...
Xin chào, ta chính là truyền thuyết đây! Cô cảm thấy không dám tin, không hiểu sao tu vi của thế giới này lại có thể thấp đến như thế?
Còn một câu hỏi nữa.
Chúc Dao hỏi nhỏ:
Ngươi có biết tại sao linh căn càng nhiều thì càng tốt không?
Càng nhiều linh căn thì có thể học được càng nhiều pháp thuật đó!
Con hổ ly nghiêm túc nói:
Nếu như có một linh căn duy nhất thì chỉ có thể tu luyện được pháp thuật của hệ đó thôi, như Hoả linh căn thì chỉ sử dụng được thuật pháp hệ Hoả.
Vậy thì đương nhiên là càng nhiều linh căn thì càng tốt rồi.
Ai bảo thế?
Vốn là thế mà!
Con hồ ly giơ tay, lòng bàn tay lập tức xuất hiện một ngọn lửa:
Giống như ta là Hoả Mộc Thổ tâm linh căn, trong người chỉ có ba loại linh khí thì chỉ có thể sử dụng pháp thuật của ba hệ này, không thể sử dụng thuật pháp hệ Thuỷ đâu.
Cuối cùng Chúc Dao cũng hiểu vấn đề nằm ở đâu rồi, người của thế giới này không biết chuyển đổi linh khí! Nên nói là hoàn toàn không có khái niệm chuyển đổi linh khí thì đúng hơn.
Kéo muội muội ngươi, tránh ra, còn không trốn thì sẽ không còn cơ hội mà trốn nữa đâu!
Cái đệch, hiện giờ Chúc Dao cũng muốn giết cô ta rồi đấy.
Vẻ mặt Ích Linh lại vui vẻ lạ thường:
Lẽ nào Chúc sư tỷ biết con yêu thủ này?
Biết? Cô lại chẳng biết quá ấy chứ! Trong tất cả các loài yêu thú thì cô quen nhất là con này đấy, bởi vì...
đây là con Lăng Hoả Thú năm xưa đã hành xác cô khi ở trong Thức Vân Khải.
Vậy Hoá Thần kỳ thì sao? Không có tu sĩ Hoá Thần kỳ sao?
Hoá Thần là gì?
Vẻ mặt của con hồ ly mờ mịt không hiểu gì.
Khoé miệng Chúc Dao giật giật:
Không có tu vi nào cao hơn Nguyên Anh sao?
Đương nhiên là không có rồi.
Con cáo gật đầu:
Nếu như còn cao hơn cả Nguyên Anh, vậy chẳng phải sẽ Phi Thăng sao?
Không có ai Phi Thăng à?
Ở đây, tu vi của hắn là cao nhất, đương nhiên là có thể cảm nhận được chuyện này có gì đó không ổn:
Con yêu thú đó sợ rằng không phải là yêu thú cấp bốn.
Lúc này sắc mặt của những người còn lại mới thay đổi, Ích Linh tỏ ra kinh ngạc hỏi:
Không phải cấp bốn vậy rốt cuộc nó là thứ gì?
Lan Khải quay đầu nhìn Chúc Dao.
Chúc Dao siết chặt tay:
Lăng Hoả Thú, không sợ nước không sợ lửa, yêu thú cấp sáu.
Cả đám người lập tức hút mạnh một hơi.
Cấp sáu tương đương với Kim Đan đại viên mãn, Lan Khải là người có tu vi cao nhất trong số bọn họ cũng vừa mới kết đan, lại thêm yêu thú vốn mạnh hơn tu sĩ có tu vi tương đương với nó, bọn họ không hề có phần
thăng.
Chúc Dao là người thật sự từng đối đầu với Lăng Hoả Thú, lúc đó trong nhóm của cô có nhiều tu sĩ tu vi Kim Đan kỳ như vậy mà còn chẳng thể chiếm được thể thượng phong khi đối đầu với nó chứ đừng nói bây giờ chỉ toàn là Trúc Cơ với Luyện Khí.
Cho nên phản ứng đầu tiên của Chúc Dao chính là chạy, nhưng cô lại bị ngăn cản bởi con bitch thánh mẫu kia.
Này, dịch sang bên đó chút.
Chọn quả hồng mềm mà nắn, Chúc Dao dứt khoát đẩy con hồ ly này ra khỏ9i bóng cây rồi ngồi xuống.
Đại...
đại tiên!
Bạch Ý bị cô đẩy lúc này mới rời ánh mắt vẫn luôn đặt trên người Ích 6Linh, nhìn cô với vẻ kinh sợ:
Ngài...
Chúc Dao quay đầu nhìn, thể đã bắt đầu đánh nhau chưa vậy?
Lâm Hương, muội làm gì vậy hả?
Culi Thích Bình xông tới đầu tiên, đỡ Ích Linh đang ngã trên mặt đất dậy, trừng mắt với Lâm Hương:
Tại sao lại ra tay với Linh nhi?
Ta không hề đụng vào cô ta, là tự cô ta ngã xuống!
Nói bậy, mặt đất bằng phẳng như vậy sao sư muội lại tự ngã được.
Muội tưởng bọn ta mù hết hay sao?
Chúc Dao bĩu môi, ê culi, người mù thật còn gì!
Mặc kệ các ngươi có tin hay không, dù sao ta cũng không đẩy cô ta.
Lâm Hương vẫn nổi giận đùng đùng nói.
Thích Bình càng tức giận:
Lâm Hương, từ trước đến nay người luôn ngang bướng ác độc, nhưng Ích Linh chưa bao giờ tính toán với ngươi, tại sao ngươi cứ phải chĩa mũi dùi vào muội ấy?
Ta chĩa mũi dùi vào cô ta?
Lâm Hương trợn mắt, bị chọc giận đến mức cười thành tiếng:
Rốt cuộc là ai chĩa mũi dùi vào ai, trong lòng cô ta tự biết!
Lâm sư tỷ...
Ích Linh muốn nói lại thôi, càng tỏ vẻ ấm ức.
Quả nhiên không có kiến thức thật đáng sợ!
Đáng đời tu vi của các ngươi không cao lên nổi.
May là cô kịp thời biết được, bằng không đến lúc gặp phải yêu thú, cô theo thói quen dùng thuật pháp hệ Lôi thì sẽ bị người ta coi là quái vật Godzilla mất.
Lâm sư tỷ sẽ không sao chứ?
Ích Linh đột nhiên lại tỏ vẻ lo lắng hỏi.
Lan Khải đang muốn mở lời an ủi thì Chúc Dao vẫn ngồi xem kịch nãy giờ cuối cùng không nhịn được cướp lời:
Nếu lo lắng thì Ích sư muội đuổi theo xem thế nào đi?
...
Khuôn mặt của Ích Linh bỗng cứng đờ, nhất thời không biết nói gì.
Chúc Dao âm thầm khinh bỉ, cô biết ngay, nếu như thật sự muốn giữ người ta ở lại thì sao phải chờ người ta đi rồi mới nói.
Trước đây Lan Khải chân nhân và Lâm sư tỷ có hôn ước, sau đó Lan Khải kết đan thành công, tu vi cao hơn Lâm sự tỷ, sau đó lại được thăng chức lên làm chưởng môn, không còn thích hợp với Lâm sư tỷ nữa, nên lần này hắn tới phái Thương Ngô là muốn huỷ hôn.
Hoá ra cũng là một thằng cặn bã!
Chỉ với tu vi Kim Đan thì đã có thể làm chưởng môn một phái rồi hả?
Chúc Dao buột miệng hỏi.
Con hồ ly vô cùng kinh ngạc nhìn cô, nói một cách đương nhiên:
Một khi đã bước vào Kim Đan thì đã có khác biệt giống như tiên với phàm rồi.
Chân nhân có thể kết đan vốn đã ít, bình thường chưởng môn các phái đều là Kim Đan, phái Thương Ngô cũng vậy mà.
Hành động rời đội của cô còn chưa kịp triển khai thì đã nghe thấy một tiếng gầm lớn.
Trước mặt cô bỗng xuất hiện một cái bóng cực lớn, đáy lòng Chúc Dao trùng xuống, tóm lấy Lâm Hương ở gần mình nhất, dùng tốc độ nhanh nhất nhé sang một bên.
Mà trên mặt đất bằng phẳng vốn đang được dùng để nghỉ ngơi đột nhiên xuất hiện một con yêu thú khổng lồ đang nhe nanh múa vuốt xông về phía bốn người còn lại.
Đương nhiên là Nguyễn Anh rồi!
Đệch!
Chúc Dao luôn cảm thấy rõ ràng có gì đó sai sai, cô mới Trúc Cơ nên đương nhiên không thể nhìn ra được tu vị của người có tu vi cao hơn mình, nhưng luôn nghe mọi người gọi tôn giả tôn giả cho nên cô vẫn luôn tưởng rằng cái danh tôn giả đó cũng giống với giới tu tiên trước đây, là chỉ tu sĩ của Hoá Thần kỳ, vậy thì chưởng môn cũng phải là Nguyễn Anh mới đúng.
Thật không ngờ...
So với thánh mẫu Ích Linh thì cô muốn đi cùng em gái nóng tính Lâm Hương này hơn đấy, ai biết được cô ta có trở thành bia đỡ đạn tiếp theo hay không?
Grừ...
grù...
ích sư muội!
Thích Bình bay người đón lấy Ích Linh đang rơi xuống, hắn nổi giận đùng đùng bắt đầu chất vấn Chúc Dao:
Ngươi điên à, tại sao lại phá vỡ thuật pháp cô ấy đang sử dụng, còn đẩy cô ấy...
Câm mồm!
Chúc Dao hung hăng trừng mắt quát khiến hắn đờ người.
Chúc Dao không rảnh quan tâm đến hắn, bởi vì...
không thấy Lăng Hoả Thú đầu nữa.
Chẳng lẽ do khác biệt về thể chất sao?
Chúc Dao khẽ điều động linh khí, chuyển Mộc linh khí thành Thuỷ linh khí, lòng bàn tay cô lập tức xuất hiện vài giọt nước.
Không phải do cơ thể, vậy thì chỉ có thể là do bọn họ vốn không biết chuyện chuyển đổi linh khí này, thảo nào lại coi đơn linh căn là linh căn phế phẩm.
Lâm Hương bỗng cười thành tiếng, cười đến mức tràn đầy thể lương, cô ta lạnh lùng nhìn Ích Linh, hít sâu một hơi, giống như đang đè nén tức giận trong lòng, nói rành rọt từng câu từng chữ:
Được, Ích Linh, chẳng phải người muốn có được hắn hay sao? Ngươi thích thì cứ việc lấy đi! Từ nay về sau, chúng ta coi như không quen biết.
Nói xong liền xoay người một mình đi vào rừng, mà mấy người có mặt không một ai ngăn cản.
Chúc Dao thở dài, quả nhiên là phía sau mỗi một thánh mẫu đều là một đống bia đỡ đạn.
Ích sư muội, muội đừng quan tâm tới cô ta nữa.
Thích Bình đau lòng an ủi:
Cô ta bị chưởng môn chiều hư rồi, cho nên mới ngang ngược hống hách như thế.
Thích Bình, ngươi nói rõ ràng xem, ai ngang ngược hống hách?
Ích Linh:
Sư huynh, thôi mà.
.
Sư muội, muội không cần phải sợ!
Thích Bình cũng nổi giận, trừng mắt với Lâm Hương:
Ngươi còn dám bắt nạt Ích Linh, ta sẽ không khách sáo với ngươi đâu.
Tưởng ta sợ ngươi chắc?
Lâm Hương lập tức gọi linh kiếm.
Đã xảy ra chuyện gì?
Lan Khải ra ngoài thăm dò đã trở về, hắn nhìn hai người, thấy dáng vẻ ấm ức của Ích Linh thì sắc mặt trầm xuống, nhanh chóng bước tới kéo cô ả vào lòng:
Linh nhi, muội sao thế?
Lúc đánh nhau, đương nhiên là càng sử dụng được nhiều loại pháp thuật thì càng chiếm ưu thế, đặc biệt là đối phương có linh căn khắc chế với mình, nếu như chỉ sử dụng được pháp thuật đơn hệ thì thảm bại là cái chắc.
Nhưng thuật pháp ngũ hành tương sinh tương khắc, bọn họ chỉ biết thuật pháp tương khắc chứ hoàn toàn không hiểu được thuật pháp tương sinh giữa chúng.
Người vô tình biết được chân tướng sự thật là Chúc Dao chỉ muốn ngửa mặt lên cười ha hả.
Muội...
Ích Linh không nói gì, nhưng lại quay đầu nhìn Lâm Hương đang đứng bên cạnh.
Sắc mặt của Lan Khải càng nặng nề hơn, không nghĩ ngợi gì đã nói với Lâm Hương:
Hương nhi, xin lỗi Linh nhi đi!
Lâm Hương ngẩn người, không dám tin nhìn Lan Khải:
Huynh cũng cho rằng ta đẩy cô ta sao?
...
Sắc mặt của Lan Khải càng trở nên nghiêm túc hơn.
Sắc mặt của mọi người xám như tro, Ích Linh lại tỏ ra vẻ ấm ức nhưng lần này không có ai để ý đến cô ta nữa vì mọi người đều đang căng thẳng đợi Lăng Hoả Thú xuất hiện.
Lúc này Ích Linh mới không thể không lấy bùa truyền âm ra, cô ta giơ tay muốn điều động linh khí, tay áo bay bay lại bay thẳng lên phía trên giống như một cơn gió lướt qua.
Người luôn chú ý đến tình hình bốn phía xung quanh là Chúc Dao ngay lập tức phát hiện ra hành động này của cô ta.
Tản ra!
Chúc Dao hét lớn, thuận tay đẩy Ích Linh về phía ngược lại, còn bản thân thì ngự kiểm bay về phía sau với tốc độ cực nhanh.
Gần như chỉ trong chớp mắt, một bóng đen khổng lồ từ phía trên bổ nhào xuống cho các cô.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.