Chương 205: Gặp lại thú cũ
-
Đồ Đệ Nhà Ta Lại Tèo Rồi
- Vưu Tiền
- 2047 chữ
- 2022-02-04 04:35:05
Những thanh linh kiểm đó đánh keng keng keng vào lớp vảy của nó, rơi xuống rồi biến mất.
Chúc Dao thở phào nhẹ nhõm:
Cảm ơn!
8
Grào...
Nó há miệng định cắn cô.
Chúc Dao thở dài, đúng lúc nó sắp đụng vào mình, cô lên tiếng gọi:
Hạt Vừng!
...
Con yêu thú sững sờ, đôi mắt nó mở to hết cỡ, nhìn chằm chằm vào người đang đứng đó, thậm chí còn chớp chớp mắt tỏ vẻ không dám tin.
Được rồi được rồi, không phải ta đã đến đây rồi sao?
Cô xoa đầu nó:
Nói đi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Không phải mi đã quay về vùng đất yêu tiền rồi sao?
Lúc này Hạt Vừng mới nín khóc, vừa khịt mũi vừa dùng ngữ khí ấm ức mách:
Chủ nhân...
các thú ở vùng đất yêu tiên đều bắt nạt ta, bọn chúng cha ta ký khế ước với tiên tu, trên người có hơi thở của tiên tu.
Một tiếng bộp nhẹ vang lên.
Con yêu thú khổng lồ lập tức bị chọc giận.
Chủ nhân, thú thú đáng thương quá.
Đây không phải do mi tự chuốc lấy hay sao?
Nếu ban đầu nó ở lại Lôi Thần điện thì tốt biết bao nhiêu, lại cứ muốn về vùng đất yêu tiên chịu khổ cơ.
Thú thú biết sai rồi, chủ nhân giỏi như vậy, chắc chắn biết cách phá giải trận pháp này, chủ nhân người cứu thú thú với.
Chúc Dao lắc đầu nhìn chữ viết di chuyển trên cánh cửa.
Đi tiếp thì thấy những trận pháp tiếp theo càng ngày càng phức tạp, cô cẩn thận từng li từng tí đi qua, bỗng cảm thấy căng thẳng lên nhiều.
Lại đi khoảng nửa canh giờ nữa, cuối cùng cũng đến điểm cuối rồi, trước mặt cô đột nhiên xuất hiện một cửa đá rất lớn.
Con yêu thủ trên cửa nhìn bốn phía xung quanh, ánh mắt rơi trên người Chúc Dao, sát khí toả ra bốn phía:
Không ngờ là tu sĩ, chỉ với tu vi Trúc Cơ mà cũng có thể đến được đây, vậy thì...
Sát khí đột nhiên tăng lên rất nhanh, uy thể phóng ra lại càng mạnh.
Nó nhẹ híp đôi mắt đỏ rực lại, trầm giọng nói:
Vậy thì ta sẽ vui vẻ mà ăn ngươi thôi.
Meo...
Lăng Hoả Thú tự hào ra mặt, nó cúi đầu liếc nhìn mới phát hiện móng vuốt mà mình luôn cẩn thận bảo vệ đã đặt xuống rồ3i.
Đôi tai nó lập tức cụp xuống, khóc hu hu giống như phải chịu tổn thương sâu sắc:
Tay...
Thú thú quay về tìm chủ nhân nhưng không thấy chủ nhân đầu.
Rồi sau đó thú thú không có nơi nào để trốn, bị người ta bắt được.
Kết quả là ta đợi cả hai trăm năm mới gặp được một con Lăng Hoả Thú.
Meo...
Lăng Hoả Thú ngoan ngoãn trả lời.
Sau đó ta mới định dẫn tu sĩ loài người qua đây, xem xem họ có cách nào không, kết quả là chủ nhân đã xuất hiện.
Nó càng nói càng xót xa, nước mắt chỉ chực trào ra ngoài.
Con yêu thú đáng sợ đó thò đầu ra khỏi cánh cửa, há cái miệng đầy máu ra.
Khoé miệng Chúc Dao giật giật, cô tập trung linh khí khó khăn lắm mới tích cóp được, giơ tay đánh nó.
Quả nhiên là thể! Lần trước nó bị Nguyệt Ảnh đánh bị thương nặng, Nguyệt Ánh là Ma tộc, trên miệng vết thương của Hạt Vừng tự nhiên sẽ còn dư lại một chút ma khí.
Mà đây lại là thuật phong ấn cấp thấp cho nên đã coi nó thành Ma tộc mà phong ấn luôn.
Ban nãy khi linh kiếm xuất hiện, rõ ràng cô đã cảm nh5ận được sự dao động của trận pháp.
Cô tìm xung quanh mới phát hiện trên cột trụ phía bên trái có khắc một trận pháp tấn công, chính là trận pháp tập hợp linh khí luyện thành kiểm trận, nhưng những chữ viết trên đó lại hơi cổ xưa, không giống với hướng dẫn khởi động trận pháp bây giờ mà giống với chữ viết phong ẩn mà trước đây sư tôn đã dạy hơn.
Ta đã thử rất nhiều lần nhưng đều chỉ có thể thò đầu ra khỏi cửa thôi, không thể nào trốn ra được.
Cho nên ta mới nghĩ đến việc tập hợp đồng loại tới đây giúp ta phá giải phong ấn.
Ngươi là ai?
Yêu thú đó nói tiếng người, giọng nói như tiếng chuông vang mãi không dứt, mà mùi máu tanh nồng nặc cũng xông tới.
...
Chúc Dao không trả lời.
Hả?
Đây là phong ấn.
Những dòng chữ quen thuộc, là ấn văn phong ấn.
chủ nhân...
hu hu...
Được rồi, được rồi, đừng khóc nữa!
Một con yêu thú to như mi, còn tiếp tục khóc thì sẽ gây lũ lụt đấy biết không?
Hu hu...
Hạt Vừng lại chỉ muốn bày tỏ nỗi ấm ức của mình, khóc càng to hơn:
Chủ nhân...
Sao mi lại ở đây?
Chúc Dao cảm thấy hơi đau đầu.
Chủ...
tay của ta...
...
Lại n9ữa rồi, có cần thiết phải như thế không?
Được rồi, đợi lát nữa đi ra ta sẽ bắt cả bốn cái chân của mi được chưa?
? Đôi mắt nó lại sán6g lên ngay tức khắc.
Chúc Dao bắt đầu quan sát kỹ hành lang này.
người không yêu thú thú nữa rồi, bây giờ mới đến tìm thú thú, hu hu...
Ặc, cô có thể nói với nó là cố vốn không phải đến tìm nó không? Nhìn dáng vẻ đau lòng không thể kìm nén của nó, Chúc Dao quyết định vẫn không nên nói sự thật tàn nhẫn này cho nó biết thì tốt hơn.
Điện chủ lại ném ta xuống hạ giới, còn nói là để ta mãi mãi không thể quay về được nữa.
Hoá ra nó bị đuổi đi là vì mình, khoan đã!
Lại?
Chúc Dao bắt lấy trọng điểm:
Mi và cái người gọi là điện chủ đó có thù oán cũ hả?
Ặc...
Sắc mặt Hạt Vừng cứng ngắc, đôi mắt bắt đầu liếc ngang liếc dọc.
Ánh mắt Chúc Dao trầm xuống:
Nói thật đi.
Hạt Vừng bành mồm, nhìn cô tỏ vẻ đáng thương:
Là...
là có chút hiểu lầm...
Hù?
thật sự là người sao?
Chúc Dao nhìn xung quanh:
Sao mi lại bị nhốt trên cánh cửa này?
Chủ nhân...
Lúc này Hạt Vừng mới như xác nhận được người đang đứng trước mặt, nước mắt nó rơi tí tách từng giọt từng giọt...
chẳng bao lâu sau thì giống như mở vòi nước, nước mắt nó ào ào chảy xuống không ngừng, khóc đến xé ruột xé gan:
Hu hu, chủ nhân...
Nhìn thấy con yêu thú cực lớn sinh động như thật đang nhắm mắt trên cánh cửa, Chúc Dao đã cảm nhận được ý đồ xấu xa của toàn thế giới rồi.
Đại nhân, đại nhân, đại nhân...
Lăng Hoả Thú hưng phấn vọt lên trước cửa.
Chúc Dao ngồi xuống xếp bằng, hít sâu một hơi, ban nãy lúc đi đường, linh lực trong người cô mới hồi phục được một chút mà lại phải giao hết ra đây rồi.
Cô huy động linh khí, hoá thành những sợi linh tơ nhỏ mảnh quấn lên những ấn văn kia theo chiều vận hành của phong ấn trên đó, sau đó kéo ngược lại.
Thúc Ma ấn tuy chỉ là thuật phong ấn cấp thấp nhưng lại chỉ có tác dụng đối với Ma tộc, trừ khi...
Hạt Vừng, lúc mi bị phong ấn, vết thương lần trước vẫn chưa khỏi hẳn đúng không?
Hạt Vừng gật đầu.
cuối cùng người cũng đến tìm thú thú rối, hu hu hu...
thú thú còn tưởng sẽ không bao giờ được gặp lại người nữa, chủ nhân...
Cách bố trí và hơi thở dao động như thế này rõ ràng chính là một:
Thúc Ma ấn, đây là một thuật phong ấn cấp thấp dùng để trói buộc Ma tộc.
Ma tộc?
Hạt Vừng sững người, bắt bẻ lại:
Nhưng thú thú là Thú tộc mà.
Đây cũng là điểm mà cô nghĩ mãi không hiểu.
Đột nhiên cánh cửa phát ra ánh sáng trắng chói mắt, con yêu thú khổng lồ khắc trên đó sống lại, uy thế đáng sợ ùn ùn tỏa ra bốn phía, khiến cho cả mặt đất dao động.
Con yêu thú khổng lồ ấy đột nhiên mở mắt để lộ ra một đôi mắt màu đỏ máu to gấp mấy lần Lăng Hoả Thú.
Hạt Vừng thật sự đã đoán đúng rồi, đúng là cô biết cách phá giải.
Đây không phải trận pháp.
Chúc Dao nhíu mày.
Chủ yếu là bởi vì thú thú thật sự quá đẹp trai mà thôi.
Nó lắc đầu:
Không cẩn thận bị công chúa nhắm trúng, điện chủ ép ta cưới nó nhưng ta không chịu nên điện chủ mới đuổi ta xuống hạ giới...
...
Khoé miệng Chúc Dao giật giật:
Mi có chắc là người khác yêu thầm mi, chứ không phải là mi có mưu đồ không đàng hoàng với người ta không?
Sao có thể chứ!
Hạt Vừng nghiêm túc nói:
Sao ta có thể thích nó được? Người không biết đó thôi, tuy nó là công chúa, nhưng nó chỉ là thú có hai chân, ta đường đường là thú đẹp trai bốn chân, còn lâu mới thèm lấy thú có hai chân nhé!
...
Chuyện này có liên quan gì đến chân không?
Mi chắc chắn không phải do mi trêu đùa người ta nên cho người ta mới phải thay con gái ra mặt chứ?
Ta mới gặp cô ta một lần.
Hạt Vừng tỏ ra gặp phải chuyện đen đủi:
Lần trước cũng là vì đào hôn cho nên mới bị nhốt trong không gian thu nhỏ kia, sau đó bị ném xuống hạ giới.
Không ngờ đã bao nhiêu năm trôi qua rồi, cô ta vẫn ham muốn sắc đẹp của ta...
chủ nhân?
Giọng nói của con yêu thú đột nhiên trầm xuống, đôi mắt đỏ rực mơ hồ như bị phủ một tầng sương.
Thật...
hức hức hức hức hức, chủ nhân, thủ thủ khổ quá mà!
Cái đồ Godzilla nhà mi lấy đâu ra sắc đẹp hả! Chúc Dao thở dài một hơi, chỉ chỉ vào nơi dung thân của nó, tiếp tục hỏi:
Sau đó thì sao? Sao mi lại bị nhốt lên trên cánh cửa thế?
Ta cũng không biết nữa.
Hạt Vừng lắc đầu:
Lúc ta hạ giới chỉ cảm thấy bên này có thứ gì đó dẫn dắt ta qua, lúc tỉnh lại thì đã ở trên cửa rồi.
Hạt Vừng đúng là đứa bé số khổ mà!
Bây giờ ta thả mi ra, mi rụt đầu lại đi!
Được ạ meo, thủ thủ biết là chủ nhân tốt nhất trên đời mà meo.
Hạt Vừng vui đến quên trời đất rụt đầu lại.
Chúc Dao nhíu mày, xem ra nơi này cũng không an toàn lắm, phải cẩn thận hơn khi đi về phía trước mới được.
Quả nhiên ở cột trụ phía trước mặt lại phát hiện ra một trận pháp khác.
Trước mặt Chúc Dao xuất hiện thêm một chàng trai mặt búng ra sữa mặc quần áo màu trắng, trên ống tay còn có hoa văn tường vẫn quen thuộc, chính là đồng phục ngày trước của phái Khấu Cổ.
Chủ nhân...
Cậu chàng vọt lên bổ nhào vào người cô.
Chỉ giây lát sau, trên cửa bắt đầu xuất hiện ánh sáng màu trắng càng ngày càng sáng, một trận pháp hình tròn giống như chiếu bóng đột ngột hiện lên trên cánh cửa đang không ngừng chuyển động.
Mãi cho đến khi không nhìn rõ chữ viết trên đó nữa, một tia sáng bay thẳng từ trong đó ra, trận pháp hình tròn cũng nhạt dần rồi biến mất hẳn.
Một cái bạt tai của Chúc Dao đập thẳng vào mặt nó, cô đẩy mạnh nó ra rồi đứng dậy.
Hạt Vừng ngã cái bịch nằm bò dưới đất, dường như đã quen với sự bạo lực của cô, nó quay ra ôm chặt chân cô, khuôn mặt ngập tràn hạnh phúc bắt đầu cọ cọ...
Cuối cùng cũng được ra rồi, đúng là chủ nhân yêu thú thú nhất! Quào...
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.