Chương 211: Cả thế giới đều cầu xin được ôm
-
Đồ Đệ Nhà Ta Lại Tèo Rồi
- Vưu Tiền
- 2772 chữ
- 2022-02-04 04:35:22
Chỉ cần hơi tới gần một chút, sẽ bị sấm sét đánh thành than.
Vì vậy, một đám người chỉ có thể đứng xa xa nhìn tòa 8cung điện nguy nga tráng lệ trên không trung này.
Chúc Dao cùng Lâm Hương và chưởng môn lên tiếng chào hỏi, rồi y3ên lặng đứng về bên chỗ phái Thương Ngô.
Chúc Dao lập tức cảm thấy kỳ quái, cô ta đang nhìn cái gì? Nguyệt Ảnh sao? Chúc Dao nhịn không được liếc qua Nguyệt Ánh, nhưng cậu ta vẫn cười rất dịu dàng, tự tay bóc hạt dưa cho cô, mí mắt cũng không thèm nâng lên một cái.
Hẳn là ảo giác đi, Nguyệt Ảnh là đồ đệ của cô ta, từ trước đến nay chỉ có đồ đệ nghe lời sư phụ, có sự phụ nào lại đi trưng cầu ý kiến của đồ đệ sao? Sau đó, ba vị tôn giả đã ngự kiếm bay về phía lỗi trận.
Cùng lúc, các môn phái khác đều có người bay lên theo, đếm ra có tám người.
Khóe miệng Chúc Dao giật giật, cuối cùng cũng nhận ra người trước mắt này là ai.
Cái thói quen vừa gặp đã duỗi móng vuốt về phía cô không phải là Lăng Hỏa Thú đó sao? Nó tu thành hình người từ lúc nào vậy? Với cả cái tiếng
Meow
vừa rồi là cái quỷ gì vậy? Vẻ cao quý lạnh lùng vừa rồi đâu? Không cần nhìn cô chảy nước miếng đâu!
Vào điện đi, vào điện đi!
Lăng Hỏa Thú giơ tay về phía cô, cô dường như thấy được con thú bốn chân kia đang giơ hai cái chân nhỏ về phía cô, ánh mắt lấp lánh, cầu được nắm móng vuốt!
Chưởng môn phái Thương Ngô toát mồ hôi hột, đột nhiên nhớ tới lời Chúc Dao nói, nhất thời có chút sợ hãi.
Cô nói có thể bố trí được trận pháp như thể hẳn là một vị đại năng, hắn ngay từ đầu còn chưa tin, nhưng hiện tại lại không thể không tin.
Không ngờ rằng trên thế gian này còn có tu vi cao hơn cả Nguyên Anh, lại khủng bố như vậy.
Cũng không biết mấy người nói gì, cô chỉ nghe thấy chưởng môn nói:
Kính xin ba vị tôn giả cố gắng giúp đỡ.
Sắc mặt ba vị tôn giả cũng thay đổi, dường như đang do dự cái gì, trên trán còn có mấy phần bất mãn.
Nhưng cuối cùng Huyền Hư gật đầu trước, một vị tôn giả khác cũng đồng ý, còn người con gái duy nhất, tôn giả Huyền Ngân vẫn hơi do dự.
Không biết có phải là ảo giác hay không, Chúc Dao cảm thấy, Huyền Ngân tựa hồ nhìn về phía của bọn họ, ánh mắt dường như hiện lên sự dò hỏi.
Trong không khí tựa hồ thoang thoảng mùi thịt nướng.
Tình huống này đừng nói là đám đệ tử, cho dù là chưởng môn các phái cũng chưa kịp phản ứng.
Không ai ngờ rằng, nhóm Nguyên Anh tượng trưng cho sức mạnh mạnh nhất thế gian này lại dễ dàng bị đánh như vậy.
Điều này...
Điều này sao có thể...
Có người không thể tin được dụi dụi con mắt.
Thế nhưng sự tình không chỉ như vậy.
Nhưng mà uy thế vẫn chưa được thu hồi, chẳng lẽ còn chuyện gì nữa ư? Quả nhiên, bỗng nhiên có một bóng người mặc đồ đen bay ra khỏi di tích đó, xuất hiện trước mặt mọi người.
Uy thế đè ép trên thân mọi người lập tức biến mất.
Chúc Dao sửng sốt một lúc, trừng to mắt.
Không có gì.
Chúc Dao kìm nén sự kinh ngạc trong lòng, vô thức hỏi:
Đệ sao đột nhiên lại muốn đưa cho tỷ thứ này?
Đi trên đường, ngang qua một phiên chợ của con người, để thấy ven đường có bán thứ này thì tiện tay mua.
Trên mặt Nguyệt Ảnh hiện lên vẻ thất vọng:
Sao vậy? Dao tỷ tỷ không vui sao?
Chúc Dao liền vội vàng lắc đầu:
Không phải, tỷ thích...
Rất thích.Hóa ra chỉ là trùng hợp thôi sao? Phải ha, Nguyệt Ảnh là Nguyệt Ảnh, cậu ta làm sao có thể nhớ chuyện của kiếp trước.
Dao tỷ tỷ đang lo lắng cho Ngọc Ngôn?
Nguyệt Ảnh bất ngờ mở miệng.
Người này...
Là ai?
Mọi người đang suy đoán người nọ có phải là vị kia hay không, hắn lại nói:
Chủ nhân có lệnh, kiếp nạn trên thế gian này đã bắt đầu, các ngươi có thể tìm đến đây, coi như là hữu duyên.
Hắn ta quét mắt qua mọi người:
Đặc biệt ban thưởng cho pháp khí để vượt qua cửa ải khó này.
Cô nên nghe lời hơn một chút?
Gi!
Chúc Dao khẽ kêu một tiếng, ôm lấy thân cây ngã xuống.
Quay đầu nhìn về phía Nguyệt Ảnh vẫn còn đứng thẳng, tiện tay kéo luôn cậu ta xuống.
Bớt gây chú ý hiểu không?
Chúc Dao gật đầu, chuyện Ngọc Ngôn khôi phục tu vi, cô cũng không giấu cậu ta.
Dao tỷ tỷ không cần lo lắng, bọn họ..
Cậu ta quét mắt nhìn phía dưới một lần, ánh mắt khẽ híp lại, tựa như chăm chú, lại tựa như tự cao tự đại.
Ghé sát vào lỗ tại Chúc Dao, nói khẽ:
Chẳng ai có thể phá nổi cái kiểm trận kia đâu.
Cô đương nhiên biết rõ, trận pháp của sư phụ không đơn giản, nhưng cuộc đời có rất nhiều chuyện bất ngờ.
Từ không trung truyền đến một âm thanh lành lạnh, không lớn nhưng lại rõ ràng.
Ngày hôm nay chỉ là trừng phạt nhỏ mà thôi, nếu như tái phạm nhất định sẽ giết không tha!
Bên trong thanh âm kia ẩn chứa linh lực, mỗi một chữ nói ra, mọi người ở đây đều không nhịn được mà phun ra một ngụm máu, chờ một câu kia nói xong, hơn một nửa số đệ tử trên mặt đất đã chóng mặt.
Sức mạnh kinh khủng như vậy quả thật là mới nghe tới lần đầu tiên.
Ngoại trừ Chúc Dao cùng Nguyệt Ảnh còn ẩn núp trên cây, bởi vì uy thể kinh khủng kia dường như là cố ý lách qua hai người, bọn họ một chút cũng không bị ảnh hưởng.
Haizzz...
Tuy biết rằng sư phụ có hơi thiên vị, nhưng như vậy thì có trắng trợn quá không? Nếu không...
Chúc Dao đen mặt, Lâm Dục đứng một bên ra sức nháy mắt, chỉ mong cô mau chóng đồng ý.
Chúc Dao thở dài, lập tức hiểu ra, chắc chắn là sư phụ có việc cần dặn dò cho nên mới kiếm cớ, phái Lăng Hỏa Thú ra tìm cô.
Vì vậy cô lập tức nhảy xuống từ trên cây:
Phiền đạo hữu dẫn đường.
Lăng Hỏa Thú thất vọng nhìn hai móng vuốt trống không, cái miệng nhỏ nhắn mím lại, dường như muốn khóc.
Bọn họ thậm chí còn chưa kịp phản ứng, đã bị tia sét này đánh cho rơi xuống đất.
Bị sét đánh thẳng vào đan điền, thần thức trở nên bất ổn, cho dù là Nguyễn Anh cũng cảm thấy đau đớn, đã có người phải ngã xuống.
Những tu sĩ Nguyễn Anh vốn vô cùng cao cao tại thượng, lúc này chỉ có thể nằm trên mặt đất không thể động đậy.
Mỗi một đề nghị đưa ra tất nhiên sẽ có người phản đối.
Các phái thương lượng mãi cũng không cho ra được kết quả, ngược lại càng ngày càng cãi nhau sôi nổi kịch liệt hơn.
Thấy bọn họ không đồng lòng như vậy, Chúc Dao cũng an tâm.
Pháp khí!
Mọi người lập tức sáng mắt, không ai ngờ rằng sự tình lại thay đổi nhanh như vậy liền rối rít bò dậy, ban đầu vốn tới tìm kho báu, không nghĩ tới vừa mới bị đánh cho tơi tả, rồi lại ngoài ý muốn nhặt được bảo vật từ trên trời rơi xuống.
Vị đạo hữu này.
Lâm Dục hành lễ với đối phương, khách sáo nói:
Không biết quý chủ nhân là tôn thượng phương nào? Cung điện vì sao lại xuất hiện ở đây?
Tên kia vênh mặt lên nói:
Chủ nhân nhà ta là Ngọc Ngôn tôn thượng - Ngọc Lâm Phong.
Lôi kiếm cực lớn quay xung quanh di tích cũng đột nhiên ngừng chuyển động.
Thành công!
Huyền Hư vui mừng, mắt lập tức phát sáng.
Bảy người còn lại cũng mừng rỡ.
Mọi người còn chưa kịp phản ứng, một luồng uy thể kinh khủng đã hướng về phía bọn họ.
Hiện trường vừa nãy còn ồn ào, lập tức im bặt ngã đầy trên mặt đất, giống như là bị cái gì chèn ép, không thể nhúc nhích.
Những đệ tử cấp thấp căn cơ không ổn định lập tức phun một ngụm máu hôn mê bất tỉnh.
Chúc Dao thế mới biết bọn họ muốn làm gì, lập tức đứng dậy.
Trời ạ, những người này lại muốn cùng nhau phá trận! Nhưng cô lại bị Nguyệt Ảnh kéo trở về, cười nói:
Dao tỷ tỷ, không sao đâu!
Chúc Dao nhìn tám người, lại nhìn Nguyệt Ánh, kiềm chế không xông lên ngăn cản.
Tám người kia đã bắt đầu thị thuật.
Chúc Dao:
...
Nói chung người kia là sư phụ phái tới là được rồi.
Người muốn giả vờ ngầu thì đổi tên đi, sao cứ lấy Ngọc Lâm Phong ra dùng? Tại sao không kêu là Lôi Thần điện đi?! Ngọc Lâm Phong là một ngọn núi, còn đây rõ ràng là cung điện, ai thèm tin người!
Thì ra là thế!
Lâm Dục tỏ ra hiểu rõ nói:
Lúc trước nếu có gì mạo phạm, mong quý chủ nhân thứ lỗi.
Ôi trời ơi, thế mà vẫn có người tin!
Vừa nãy đạo hữu nói quý chủ nhân ban thưởng pháp khí thì phải...
Rốt cuộc đã hỏi tới nội dung quan trọng, lập tức ánh mắt tất cả mọi người đều nhìn sang.
Lâm chưởng môn, đệ tử Thương Ngô có nhiều người tài giỏi xuất sắc.
Một9 người đàn ông trung niên bước ra, nói với chưởng môn phái Thương Ngô:
Nơi này cũng do đệ tử phái Thương Ngô phát hiện r6a, hẳn là biết phương pháp tiến vào nhỉ?
Vẻ mặt Lâm Dục khó xử, vốn di tích này xuất hiện ở bên trong địa phận của phái 5Thương Ngô, các môn phái khác tự tiện xông vào đoạt bảo đã khiến cho người ta rất phản cảm rồi.
Chính mình hiện tại còn chưa tiến vào, lại còn muốn phái Thương Ngô làm chuột bạch đi thử nước trước, hắn thực sự cảm thấy bất mãn với các phái khác,
Ngô chưởng môn nói đùa.
Hắn khách sáo cười nói:
Nếu chúng ta biết phương pháp tiến vào, sao lại cho tới tận bây giờ? Phái Điểm Lăng của ngươi hai ngày trước cũng đã tới đây điều tra, hẳn là càng hiểu rõ nơi này hơn mới phải.
Chưởng môn phái Điểm Lăng ngập ngừng, biết rõ đối phương cũng không có biện pháp đột phá kiểm trận này đi vào, tựa hồ còn có sự đề phòng với hắn, vì vậy cũng không giật dây phái Thương Ngô dẫn đầu nữa, lại tự trao đổi đổi sách khác.
Thế nhưng càng nhiều môn phái, ý kiến càng nhiều.
Thế giới này có thể có BUG thánh mẫu như vậy, ai biết có thể xuất hiện thứ gì một giây phá lỗi trận hay không.
Được, như vậy liền sử dụng phương pháp này.
Bên kia đột nhiên có người cao giọng nói một cầu, hình như rốt cuộc đã thương lượng ra được phương pháp giải quyết cụ thể từng người quay trở về phe phái của bản thân.
Chưởng môn phái Thương Ngô - Lâm Dục cũng đi về, nhưng mà đi về phía ba vị tôn giả Nguyên Anh kỳ, vô cùng cung kính hành lễ với từng người một, rồi bắt đầu nói đến kết quả vừa mới thương lượng được.
Hơn nữa cô hoàn toàn không thấy rõ tu vi của bất kỳ ai, như vậy chứng minh tu vi của bọn họ đều cao hơn cô.
Nói cách khác bọn họ đều là tu sĩ Nguyễn Anh.
Tám người, mỗi người một hướng, đứng ở xung quanh di tích, nhanh chóng bày ra trạng thái thi pháp.
Chúc Dao sửng sốt một chút:
Để sao cũng tới?
Đệ đến cùng sư phụ đấy.
Cậu ta trả lời.
Chúc Dao quan sát xung quanh, ơ, giờ mới phát hiện phái Thương Ngô lúc này chiếm lợi thế.
Ba vị tu sĩ Nguyễn Anh duy nhất cũng đều tới đủ cả, xem ra đây đúng thật là tình thế bắt buộc.
Những người này muốn đột phá lỗi trận Ngũ Hành Cửu Chuyển của sư phụ, quả thực chính là nói giỡn, cô đúng là quan tâm thừa thãi.
Bọn họ rốt cuộc muốn ầm ĩ tới khi nào, những việc đó đều chỉ là viển vông mà thôi.
Dao tỷ tỷ.
Nguyệt Ảnh đột nhiên xuất hiện ở phía sau cô.
Đang định ngự kiếm đi vào, cái lôi kiếm cực lớn kia lại đột nhiên phát sáng, mạnh hơn cả ánh sáng vừa nãy, một luồng uy thế dồn dập ập đến lập tức đè ép tám người.
Không ổn rồi! Chạy mau!
Huyền Hư thoắt cái đã tái mặt, quay người bỏ chạy.
Thế nhưng đã không còn kịp nữa rồi, tám thanh kiếm lớn đột nhiên bay ra từ trong trận, lập tức hóa thành tám tia sét, mang theo áp lực khiến cho không ai có thể phản kháng, bổ thẳng về phía bọn họ.
Dao tỷ tỷ qua bên này.
Nguyệt Ảnh kéo Chúc Dao về phía sau vài bước, đi ra khỏi đám người, đột nhiên đưa tay ôm lấy eo của cô, bay lên đáp xuống một nhánh cây lớn:
Ngồi ở đây nhìn rõ hơn.
Cậu ta chỉ chỉ đám người ầm ĩ phía dưới, chỗ này cao hơn nữa liếc mắt một cái liền có thể chứng kiến tất cả mọi người, quả thực là chỗ tốt, Chúc Dao giơ ngón cái khen:
Đệ giỏi lắm!
Nguyệt Ảnh cười đến dịu dàng, quay người đưa cho cô một túi đồ ăn vặt:
Muốn ăn gì không?
Phục vụ tốt như vậy, còn cho đồ ăn nữa ư? Ánh mắt Chúc Dao trong nháy mắt sáng lên, hài lòng xoa đầu Nguyệt Anh, đứa trẻ ngoan! Cô nhìn trong túi, lập tức cứng đờ người.
Bên trong không phải thứ gì khác, mà chính là hạt dưa to tròn vàng óng ánh, cái lớn cái nhỏ, tỏa ra hương thơm quen thuộc.
Tay Chúc Dao run lên, lập tức ngẩng đầu, bất ngờ hô lên:
Thiều Bạch...
Tỷ tỷ bị làm sao vậy?
Nguyệt Ảnh ngẩn người, vẻ mặt nghi ngờ nói:
Thiều Bạch là ai?
Không có...
Hắn lập tức cảm thấy vô cùng hối hận.
Đám người tới lần này chủ yếu là thuộc phải Thương Ngô, nếu thật sự chọc giận đối phương, phái bọn họ coi như là đi đời.
May mà nghe ý của vị kia hẳn là không có ý định truy hỏi chuyện bọn họ đã xúc phạm.
Chọn một người hữu duyên đi theo ta vào điện nhận là được rồi.
Nam tử nói.
Lâm Dục vui vẻ, đang định tự đề cử mình:
Vậy thì tại hạ...
Chọn cô ấy đi!
Tên kia nhìn xung quanh, lúc thấy Chúc Dao trên cây, ánh mắt liền lóe sáng, nhanh chóng đi tới, đứng dưới gốc cây giơ tay về phía cô.
Đột nhiên hắn ta thay đổi về mặt, hai mắt lấp lánh như sao nhìn cô:
Chọn người đó, đi cùng ta vào điện đi, meow...
Chỉ thấy tám chùm tia sáng chói mắt, cùng nhau công kích về phía trận pháp.
Xung quanh di tích phát ra ánh sáng chói lòa, khiến người ta không mở mắt ra được, chỉ không ngừng nghe được những âm thanh bùm bùm cực lớn bên tai.
Mà uy thể vẫn luôn ẩn giấu ở trong không khí lại đột nhiên biến mất.
Nhưng vẫn ngoan ngoãn quay người hóa thành một tia sáng bay về phía cái di tích kia.
Chúc Dao ngự kiểm theo sau.
Những thanh kiếm lớn xung quanh di tích tự động tách ra thành một lối đi.
Lăng Hỏa Thú trở về di tích lại biến thành thú lớn, mang cô đến một trận pháp truyền tống.
Nó rốt cuộc không nhịn được mà khóc lớn, cứ như gặp phải điều gì ấm ức lắm.
Thanh âm non nớt quen thuộc lại vang lên:
Cô ấy không thích mình nữa rồi...
Cô ấy không nắm móng vuốt của mình rồi...
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.