Chương 220: Linh vật của môn phái
-
Đồ Đệ Nhà Ta Lại Tèo Rồi
- Vưu Tiền
- 2993 chữ
- 2022-02-04 04:35:34
Có điều cô ngồi thế này, ba vị tôn giả khác cũng không có mặt mũi ngồi cùng cô.
Vì thế chưởng môn và ba vị tu sĩ Nguyễn Anh đều ngồi lần lượ8t bên dưới.
Có điều thực lực của cô đã định sẵn không ai có thể chi phối cô, vì thể hắn ta mới dùng phương thức này để cho cô một thân phận tối cao, khiến cô cam tâm tình nguyện ở lại.
Hơn nữa còn không tiếc vứt bỏ sự tự tôn của một chưởng môn, có vứt hết mặt mũi cũng phải nâng cô lên cao.
Hơn nữa đệ tử đông đảo, nếu như tôn thượng có chuyện phiền não, có thể sai bảo đệ tử, nhất định không chối từ.
Câu này của hắn ta nghe rất thành khẩn, như thể rất sợ cô không đồng ý vậy.
Cũng không phải là không thể
Cô vốn chẳng có ý định đi.
Vẻ mặt Mộ Lưu biến đổi, trận sấm sét vừa rồi đã trực tiếp đánh tan tu vi của hắn ta, hắn ta phải chật vật lắm mới ngồi dậy được.
Hắn ta không ngừng thở dốc nhìn về phía Chúc Dao, vẻ mặt đầy khiếp sợ nhìn cô.
Mộ Lưu lập tức biến về nguyên hình, là một con hồ ly chín đuôi màu trắng.
Giữa tay Chúc Dao vừa chuyển, Dực Vũ hóa thành trường kiếm, xuất hiện trong lòng bàn tay cô, dừng bên thân bạch hổ, lạnh lùng nói:
Nghe nói tộc cửu vĩ, sinh ra mà có linh lực, là vua giữa bầy yêu.
Trăm năm hóa một đuôi, nghìn năm mới có thể biến hình.
Cô giơ trường kiếm vung lên, trong tích tắc chém đứt tám cái đuôi của hắn ta.
Ngọn lửa mang theo linh lực, cấm chế ngoài viện đã sớm mất tác dụng, khắp nơi đều là mùi cháy khét, mà trong viện lại đột nhiên xuất hiện một gốc cây lớn, che kín kẽ chiếc hố Nguyệt Anh đang ở trong.
Còn hai cây lớn bên cạnh hổ đã sớm bị bén lửa, thân cây đã bị đốt cháy đen, lá cây đã bị thiêu rụi, dáng vẻ thoi thóp hấp hối.
Chẳng phải đây là không trâu bắt chó đi cày sao? Cuối cùng cô đã biết Lâm Dục đang làm cái quái gì.
Hắn ta muốn để cô ở lại phái Thương Ngô mãi mãi, làm linh vật của môn phái để tôn thờ.
Chúc Dao!
Một giọng nói lạnh nhạt trầm thấp vang lên trong đầu cô, tựa như xối một xô nước đá lên đầu cô.
Cơ thể cô khựng lại, cơn giận vẫn còn tuôn trào lúc nãy lại chầm chậm tan biến.
Nghe thế, sắc mặt Lâm Dục mừng rỡ, kích động đứng dậy:
Nếu như tôn thượng không chê, hoàn toàn có thể tiếp tục ở lại bổn phái.
Mặc dù nói phái Thương Ngô là môn phái nhỏ, nhưng cũng tính là một vùng đất lành non xanh nước biếc.
Chúc Dao cảm thấy lồng ngực như bị dao đâm, đau đớn không thôi, ngọn lửa giận dữ cuồn cuộn sục sôi không ngừng trào dâng khiến đôi mắt cô đỏ ngầu lên, dường như trong đầu có một tiếng
ẩm
đứt đoạn, bây giờ cô chỉ hận không thể lột da rút gân cái tên đã phóng hỏa.
Mãi đến khi mở thần thức, bao trùm toàn bộ phái Thương Ngô, cô giơ tay bắt quyết, trực tiếp gọi một đòn sấm sét, đánh ra sau ngọn núi đá cách xa mười mấy mét phía trước.
Sư phụ...
Cô ngơ ngác mất một lúc lâu.
Ánh sáng của một trận pháp xoẹt qua, chỗ nọ tự tạo thành một ngọn núi nổi giữa đất trời lập tức được tăng thêm một tầng kết giới trong suốt.
Vẻ mặt Lâm Dục xám xịt, xem ra vị tôn thượng này thật sự tức giận rồi.
Mộ Lưu!
Ích Linh kinh ngạc thốt lên, nhận ra người ở đằng ấy.
Lúc trước ở trong mê cung, cô ta đã quen biết hồ ly chín đuôi Mộ Lưu.
Ngược lại nhờ quan hệ với Nguyệt Ảnh còn cho cô chút ưu đãi.
Vậy cô có lý do gì để lật mặt với bọn họ chứ? Trong nháy mắt, đôi mắt Lâm Dục sáng rỡ, như thể không ngờ cô lại phối hợp như vậy.
Còn lại trưởng lão Kim Đan và một bộ phận các đệ tử tinh anh thì hoặc là ngồi, hoặc là đứng sau lưng sư phụ của mình.
H3ơn phân nửa những người ở trong điện đều chưa từng gặp vị tôn giả Hóa Thần đột nhiên xuất hiện này, đương nhiên bọn họ đều vô cùng hiếu kỳ với chuy9ện cô che giấu thân phận vào phái Thương Ngô.
Lâm Dục trong nháy mắt phấn khởi, càng thêm ra sức khuyên nhủ:
Nếu tôn thượng dự định ở lại bổn phái lâu dài, đương nhiên là phúc phần to lớn của bổn phái.
Lâm mỗ bất tài, nguyên đại diện bổn phải nhận tôn thượng làm thái thượng tổ sư, còn mong thái sư tổ chiếu cố bổn phải thật nhiều, chỉ điểm đệ tử cùng chứng thiên đạo.
Hả?
Thái thượng tổ sư là cái quái gì?
Không biết...
Mặt mày Lâm Dục hứng khởi, dáng vẻ như muốn kéo cô đến trước của từng môn phái để mà khoe khoang.
Chúc Dao lập tức cự tuyệt, cô còn phải chăm sóc Nguyệt Ảnh mà, nào có thời gian cùng hắn ta khoe mẽ khắp nơi chứ.
Cô đứng phắt dậy, sắc mặt biến đổi:
Nguyệt Ảnh!
Bóng dáng cô lập tức nhoáng lên, bỏ lại mọi người bay về viện của mình, lại bị cảnh tượng trước mắt làm cho hoảng sợ.
Tường lửa cao mấy mét vây kín cả khu nhà, điên cuồng tràn vào trong phòng.
Đây là điều đương nhiên.
Lâm Dục hiểu rõ ý cô, sảng khoái gật đầu, cả khuôn mặt đều là vẻ kích động khi môn phái có thêm một vị linh vật trấn thủ.
Nhưng vẻ mặt ba vị tôn giả Nguyễn Anh lại không giống vậy.
Thái tổ sư, rốt cuộc đây là...
Đám người Lâm Dục đuổi tới nơi, trông thấy tình cảnh trong viện cũng giật nảy mình, không ai biết đã xảy ra chuyện gì.
Mấu chốt là xung quanh không hề có bóng dáng của người nào khác.
Bây giờ mặc dù tổn thương rất nghiêm trọng, nhưng chỉ cần hồi phục một thời gian thì vẫn có thể lớn lại như cũ.
Lửa rừng cháy mãi không dứt, gió xuân thổi lại hồi sinh.
Chúc Dao ở trong viện bố trí mấy cái trận pháp dẫn linh, lại truyền cho hai cây một lượng lớn Mộc linh lực, nhìn thân cây cháy đen chầm chậm có chút sinh khí mới thở phào một hơi.
Sinh mệnh của cây cối vốn mạnh mẽ.
Cô biến ra trăm nghìn mũi kiểm linh.
Mộ Lưu thất kinh, muốn phòng ngự, nhưng đan điền đã sớm vỡ vụn, căn bản không thể dùng được linh lực.
Chưởng môn Lâm Dục chần chừ một lát, vì lợi ích của môn phái mà không thể không chai mặt hỏi:
Không biết tiếp theo tôn thượng có dự tính gì?
Chúc Dao lắc đầu:
Tạm thời chưa có!
Còn về lỗi BUG của Ích Linh, chính bản thân cô cũng không biết chuyện này là thế nào? Chỉ có thể đi bước nào hay bước đó.
Lâm Dục lại chẳng hề để tâm cô nghe không hiểu, ngược lại còn quỳ sụp xuống hành lễ với cô một cách cung kính:
Đệ tử Lâm Dục, bái kiến thái tổ sư.
...
Tình hình này là định ép mua ép bán ư? Màn vái lạy của hắn ta tựa như bật cái công tắc nào đó, đệ tử sau lưng hắn ta liên tiếp quỳ xuống, đồng thanh hô vang:
Lão tổ tông.
Ngay cả ba vị tôn giả Nguyễn Anh kia cũng hành lễ hô:
Tổ sư.
Chúc Dao bị gọi tổ sư:
...
Sao lại cảm thấy như già hẳn mấy bậc rồi?
Mặc dù không dám nghe ngóng một cách lộ liễu, nhưng ánh mắt nhìn sang Chúc Dao đều ít nhiều m6ang theo chút hiếu kỳ.
Đặc biệt là Lâm Hương đi cùng Lâm Dục, tính tình cô ta vốn thẳng thắn, từ biểu cảm kinh ngạc, cứ luôn nhìn chằm chằm5 vào cô vừa rồi thì có vẻ như là cô ta vẫn chưa kịp hoàn hồn.
Đặc biệt là Huyền Hư, đầu mày hắn ta nhíu chặt, vẻ mặt như muốn nói gì đó nhưng lại cố gắng nhịn xuống.
Cô bất giác nhìn sang Huyền Ngân bên cạnh:
Đúng rồi, Huyền Ngân tôn giả.
Thưa, tổ sư có điều gì phân phó?
Huyền Ngân nhanh chóng nhập vai, cung kính hành lễ.
Mặc dù cô căm ghét Ích Linh, nhưng cũng chỉ là nhằm vào mỗi mình cô ta, phái Thương Ngô này không liên can.
Cô phân biệt rất rõ ràng, sẽ không vì tội lỗi của một người mà giận cá chém thớt cả một môn phái.
Hắn ta
chỉ có thể trợn trừng mắt nhìn mấy thanh linh kiểm ấy lần lượt đâm xuyên ngực mình.
Cô liếc nhìn Lâm Dục và Ích Linh bên cạnh, sắc mặt cô trầm xuống rồi mới lạnh lùng nói:
Lâm chưởng môn, người cần phải làm rõ chuyện này cho ta.
Nói xong, cũng không đợi hắn ta trả lời đã đi thẳng vào trong viện, vung tay lên liền bày trận pháp dày đặc.
Đột nhiên dưới chân truyền đến một trận đất rung núi chuyển.
Vốn tưởng rằng phái Thương Ngô có một chỗ dựa lớn, từ đó trở thành môn phái đứng đầu giới tu chân, lại không ngờ được, mới giữ người ta ở lại chưa bao lâu đã bị người phạm thượng rồi.
Hắn ta không tránh được có chút oán trách liếc Ích Linh một cái, đang định hỏi xem rốt cuộc con hồ ly tinh tên Mộ Lưu kia là chuyện như thế nào? Còn Ích Linh giờ đây mặt mày xám xịt, trông chán nản vô cùng.
Thế nhưng...
Chúc Dao chuyển hướng nói:
Nếu như có một ngày, ta có ý định rời đi, các ngươi cũng không ngăn được ta.
Bất cứ việc gì đều có ngộ nhỡ, ai mà biết sau này xảy ra chuyện gì.
Ở lại phái Thương Ngô trấn thủ thì được, nhưng nếu như sau này chạm đến giới hạn của cô, cô cũng sẽ không lưu tình.
Chúc Dao vung tay áo biến ra một cơn gió nhẹ, trực tiếp nâng đám người dưới đất dậy:
Không cần đa lễ, ta cũng không có ý định rời khỏi nơi này, coi như bảo hộ cho các ngươi, có hề gì.
Chúc Dao nói lời thật lòng.
Cô đến phái Thương Ngô là vì BUG, mấy năm nay, mặc dù bị lời ra tiếng vào của Ích Linh công kích nhiều lần, oán hận tích một thùng lớn, nhưng nói chung không có tạo ra tổn thương trên thực tế.
Lúc tham gia dẹp bầy thú nổi loạn, Nguyệt Ảnh bị thương, ta đã đưa cậu ấy về chỗ của ta, vì thế cậu ấy không kịp trở về, mong ngươi không để ý.
Dù sao Nguyệt Ảnh là đồ đệ của cô ta, vẫn cần báo một tiếng.
Huyền Ngân thoáng ngẩn người, trên mặt vụt qua vẻ khó hiểu, một lúc sau mới đáp:
Đa tạ tổ sư.
Thái tổ sư!
Lâm Dục lại sáp đến:
Ba ngày sau là ngày lành, đệ tử định truyền tin cho các môn phải đến đây, chính thức bái thái tổ sư làm thái thượng lão tổ của môn phái.
Ngươi...
Mộ Lưu chỉ còn một hơi, căm phẫn tột độ trừng cô, hung dữ nói:
Là ta làm thì sao chứ? Ai bảo ngươi...
đối xử với Linh nhi như vậy...
Trong phút chốc, tiếng kêu gào thảm thiết của Mộ Lưu không ngừng vang lên bên tai.
Ngươi...
Từ lúc nào mà cô ta trở nên lợi hại như vậy?
Là ngươi đã phóng hỏa.
Lời nói của Chúc Dao là câu khẳng định, chứ không phải câu nghi vấn.
Toàn thân Mộ Lưu run rẩy, theo bản năng hoảng sợ:
Không, không phải ta...
Hít sâu vào một hơi, cô mới hoàn toàn bình tĩnh lại.
Lại liếc nhìn con hồ ly đã hôn mê bất tỉnh kia trên mặt đất, trong mắt thoáng qua vẻ hoài nghi, mới xoay người quay về.
Nhất thời, toàn bộ phái Thương Ngô đều bị bao trùm bởi tiếng kêu gào thảm thiết của Mộ Lưu.
Chúc Dao lại chỉ đứng nhìn, cơn thịnh nộ ở đáy lòng kia lại không tài nào đè xuống được, ngay cả tiếng thét thảm của hắn ta cũng nghe đặc biệt phiền toái, không đủ! Hắn ta đã giết hại cây, suýt còn làm hại Nguyệt Ảnh, cứa vài cái thế này thì đủ thế nào chứ?
Cơn kích động muốn hủy diệt kia càng ngày càng rõ ràng, cô theo bản năng giơ kiểm lên, muốn chấm dứt con hồ ly kêu gào không ngừng này.
Thái tổ sư...
Lâm Dục hơi thất vọng, còn muốn khuyên tiếp.
Đột nhiên Chúc Dao lại cảm thấy tâm thần chấn động, trận pháp phòng ngự ở ngoài viện của mình đã bị người khác phá vỡ.
Trên khắp giới tu tiên chỉ có mình cô Hóa Thần, ở trong thế giới hết sức coi trọng thực lực này, có nghĩa môn phái nào lôi kéo được cô, môn phái đó sẽ nhanh chóng thăng cấp thành môn phái tu tiên
trâu bò
nhất.
Thêm vào đó, cô đã từng gia nhập phái Thượng Ngô, cho dù vì danh hay vì lợi, về cơ bản phái Thương Ngô không thể từ bỏ tấm bảng hiệu sống là cô đây rồi.
ta chỉ hận không thể đốt chết luôn cả ngươi!
Lời của hắn ta trực tiếp đâm trúng điểm giận dữ của Chúc Dao, cô không kìm lại nữa, dùng kiểm trực tiếp đánh nát yêu đan trong cơ thể hắn ta.
Ngươi nói bậy!
Sắc mặt Mộ Lưu biến đổi:
Ta căn bản chẳng có lý do đốt nhà của ngươi.
Lý do?
Chúc Dao cười lạnh, ngọn lửa phẫn nộ trong lòng cháy đến mức gần như cô không còn giữ được lý trí:
Ta không quan tâm lý do của ngươi, giống như ta muốn lấy mạng ngươi cũng chẳng cần có lý do!
Sắc mặt của hắn ta thay đổi, xoay người định tháo chạy.
Chúc Dao trực tiếp tung uy áp, đóng chặt hắn ta ngay tại chỗ.
Khi nãy cô nhất thời nóng giận căn bản không nghĩ đến chuyện này.
Hồi tưởng lại chuyện lúc nãy, đáy lòng Chúc Dao trầm xuống, chính cô cũng không rõ, tại sao lại kích động như thế? Hơn nữa cơn giận không thể kiềm nén kia càng khiến cô cảm thấy hơi hoảng hốt, loại cảm giác ấy tựa như cả người đều bị cơn giận khống chế vậy.
rồi, giúp...
trông chừng, không...
Tiếng sấm rền vang, núi đá kia lập tức hóa thành tro bụi.
Mà một gã đàn ông hiển nhiên đã bị trọng thương đang nằm bò ở đáy hồ, chảy máu thất khiếu.
Mọi người ngự kiếm bay lên ào ạt, chỉ thấy mặt đất vỡ ra từng tấc.
Dọc theo mấy dặm trong phạm vi viện Chúc Dao ở, tựa như bị sức mạnh nào đó nâng lên, tách ra từ bên trong dãy núi, chậm rãi bay lên, trôi nổi qua đỉnh núi, bay lơ lửng giữa không trung.
Thế nhưng gốc cây trên cái hố kia lại không xê dịch một phần nào.
Trong lòng Chúc Dao nhói đau, cơn thịnh nộ trong lòng tức khắc dâng trào, lập tức có cảm giác kích động muốn tiêu diệt hết thảy.
Ta chỉ trùng hợp đến đây thôi.
Trùng hợp? Trên người người còn sót lại mùi linh hỏa, giống hệt như bức tường lửa.
Đây cũng gọi là trùng hợp sao?
Kẻ phóng hỏa chính là hắn ta, Chúc Dao đi sang phía hắn ta.
Ngươi cũng nghe rồi đấy, Nguyệt Ảnh nhà ta bị thương rồi.
Bỏ mấy thủ tục lằng nhằng này đi!
sao, quả trong hổ...
không sao.
Chỉ mấy câu ngắn ngủi lại như thể đã tiêu hao hết toàn bộ sức lực, gốc cây chiếm giữ kín kẽ trong viện ngay tức khắc như mất đi động lực, đổ sụp xuống.
Chúc Dao không trả lời, nhìn hai cây đã bị cháy đen ở trong sân, cô cảm thấy trong lòng không ngừng quặn đau, ngón tay không tự chủ run run sờ lên thân cây cháy đen.
Cô quay về rồi...
Một giọng nói yếu ớt đến mức gần như không nghe được vang lên, rõ ràng nói rất khó khăn, lại ẩn chứa sự mong chờ khen ngợi:
Đồng ý...
Không thể không nói hắn ta cũng rất liều mạng, quả thực rất thích hợp làm chưởng môn, biết nắm bắt thời cơ, linh hoạt khéo léo, hơn nữa trong tình huống này có thể nhìn tổng quát toàn bộ đại cục để đưa ra quyết định thích hợp nhất.
Chúc Dao cũng có phần tán thưởng vị chưởng môn này.
Nếu không thể thì cô đã không khác gì mấy kẻ vì tư thù cá nhân mà trả thù xã hội rồi.
Ban đầu khi gia nhập phái Thương Ngô, cô chỉ là một đệ tử bình thường, phái Thương Ngô cũng cho cô đãi ngộ và bảo hộ như một đệ tử bình thường, có nghiêm khắc dạy dỗ nhưng không hề bạc đãi cô.
Cô niệm chú thực hiện một pháp thuật hệ Thủy, ngay tức khắc bầu trời xuất hiện năm cái vòi rồng, đánh thẳng xuống bức tường lửa kia.
Khắp nơi vang lên tiếng lửa tắt xèo xèo, gần như trong chớp mắt, ngọn lửa lớn rợp trời kia đã biến mất không còn một mống.
Cô càng nghĩ càng cảm thấy có chỗ không thích hợp, vội vã ngăn cách toàn bộ khu vực, bố trí cấm chế dày đặc, mới thấp thỏm không yên đi vào phòng.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.