• 1,148

Chương 231: Các ngươi bị bao vây rồi


cô cũng đành mặc kệ.

Ngưng Vân vẫn không từ bỏ ý định, tỏ vẻ nếu không nịnh được thì quyết không về nghỉ ngơi.
Sau đó hai người ôm nhau khóc lóc nửa canh giờ, cậu ta khóc do đau, cô khóc do bị lây.
Khóc đến mức như mưa rào, Chúc Dao sắp bị bản thân mình làm cho cảm động luôn rồi.
ííí...
Ra thật rồi kìa! Hắn ta còn chưa nói xong thì đã thấy một bóng người từ trong đó xông ra rồi.
Bóng trắng ấy loé lên, giống như cơn cuồng phong quét qua.
Đây là khuôn mặt của một thanh niên, mỗi đường nét cô đều quen thuộc, nhưng giữa đôi lông mày lại mất đi sự ngây thơ trong sáng, nhiều thêm một chút tang thương xa lạ.
Cô thẫn thờ trong giây lát, bắt đầu hỏi dò:
Cô Cô?
Ánh mắt của người thanh niên trầm xuống, vẻ đau khổ trên khuôn mặt lại nhiều thêm, hắn gắt gao nhìn cô, vừa chớp mắt, nước mắt ẩn chứa bao nhiêu cảm xúc bắt đầu rơi xuống, giọng nói nghẹn ngào gần như không nghe rõ:
...

Bánh bao của ta...
Chúc Dao kêu thảm thiết, theo phản xạ giơ chân lên đại hắn ra với kỹ thuật tất sát: Cú đạp đoạn tử tuyệt tôn!
Gi!
Người đó kêu gào thảm thiết, cô đã đánh trúng mục tiêu.
Ngay lập tức, cả người hắn cong lại như con tôm, trượt khỏi người cô, lăn lộn dưới đất, một tay vẫn túm chặt lấy tay áo cô.
Thật sự là cậu ấy! Cậu nhóc...

Khóc cái gì hả?

Đệ...
Cô nghe quỷ sai khác nói, chỉ có những hồn ma hoàn toàn không đem theo tình cảm khi còn sống mới có thể đi qua cây cầu này, nếu không sẽ rơi xuống sông Vong Xuyên, tẩy sạch hết tất cả những gì khi còn sống rồi mới có thể đến được bờ bên kia.
Chúc Dao tổng kết lại, Vong Xuyên chính là một kho tài liệu cực lớn, hơn nữa còn mang tính cưỡng chế.

Aiya, đừng để ý những tiểu tiết đó mà.
Chúc Dao phất tay:
Vậy đệ ở Linh giới thế nào rồi? Có bị ai bắt nạt không? Nói với tỷ, tỷ cho bọn chúng vào danh sách đen.

Đệ khoẻ lắm.
Vương Từ Chi gật đầu.
Cậu ta thở dài nhìn cô, dường như nhớ ra điều gì, chậm rãi nói:
Sau khi đi mở linh trí thì đã nhớ ra Chúc Dao tỷ rồi, cho nên độ thường xuyên dừng chân ở cầu dẫn độ này, vừa muốn gặp được tỷ lại vừa không muốn gặp được tỷ.
Cậu ta rất muốn nhìn thấy cô, nhưng dù sao nơi này cũng là Minh giới, nhìn thấy cô có nghĩa là cô đã chết, mà bây giờ...
Khó khăn lắm mới dừng lại được nhưng cũng đã khiến cô xây xẩm mặt mày rồi.
Là một con ma mới, loại vận động với cường độ mạnh như thế này thật sự đã tạo cho cô một cơn đau không thể chịu đựng nổi mà.
Cùng là hồn ma, nhưng hồn ma cô nhìn thấy ở cổng Minh giới chủ động hơn đám hồn ma ở đây nhiều.
Chúc Dao lại đánh giá cây cầy kia.
Cô đang muốn thể hiện tình mẹ vĩ đại đối với đứa con trai bị thất lạc nay tìm lại được, thì thấy một con ma nữ trồi từ dưới đất lên.

Này, hai người các ngươi có thôi ngay đi không? Khóc nửa ngày rồi đó, nước mắt sắp nhấn chìm nhà ta rồi, có để cho người ta ngủ không vậy?
Vương Từ Chi:
...
Nơi này sao lại nhà của cô ta được? Chúc Dao:
...
Nơi rách nát để chọn đấy.
Chúc Dao ngẩn người, cái gì? Vừa rồi cô không nghe thấy hắn ta nói gì.

Hét...
Hắn ta lại dẫn 8đám quỷ sai men theo bờ sông đi về phía trước.
Đi suốt một canh giờ mới lờ mờ nhìn thấy một cây cầu vắt ngang qua sông Vong Xuyên.
Đó là một cây cầu đá lát bằng đá màu đen, nó vắt qua con sông màu bạc, trông vô cùng nổi bật.
cô em đó tên là gì ấy nhỉ?
Chúc cao hơi mù mờ, chỉ cảm thấy có gì đó giống như cơn gió quét về phía cô, eo bị siết chặt, cả người bay về phía sau với tốc độ cực nhanh, sau đó một cơn gió lạnh thổi đến khiến đầu óc cô choáng váng.
Chúc Dao ngừng tay, giọng nói này...
sao nghe quen tại quá! Cúi đầu nhìn người đang lăn lộn dưới đất, chỉ thấy đối phương dùng hai tay che phía dưới, chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn cô.
Chúc Dao tý.
Chúc Dao hoàn toàn cứng đờ người, giống như bị thứ gì đó đánh trúng, đôi mắt bất giác mở to, gần như không tìm được giọng nói của mình:
Nhóc...
con...
Cậu ta túm chặt tay áo của cô.
Hai người ỉu xìu đứng dậy đi, quả nhiên xinh đẹp đau buồn như lúc này không phải phong cách của hai người các cô.

Đúng rồi, nhóc, sao để lại ở Minh giới?
Lúc này Chúc Dao mới nhớ ra phải hỏi Vương Từ Chi mọi nguyên nhân kết quả:
Không phải đệ đã đầu thai rồi sao?
Vương Từ Chi ngẩn người:
Sao Chúc Dao tỷ lại biết?

Ặc...
Bọn họ còn chưa kịp đến gần thì đ9ã bị ngăn lại.
Dẫn đội là một quỷ sai cao to vạm vỡ mặc quần áo màu đen, bên trên thêu hoa văn màu đỏ.
sao để lại ở đây? Ta không nhìn nhầm đấy chứ?

Là đệ.
Cậu ta gật đầu, dường như muốn nói điều gì đó nhưng lại nghẹn ngào không nói ra được, nước mắt lăn dài.
Cậu ta ôm chầm lấy Chúc Dao, giống như đứa trẻ vùi đầu vào cổ cô:
Chúc Dao tỷ, cuối cùng cũng gặp lại tỷ rồi.

Ngưng Vẫn lập tức phát hoả:
Đám tiểu nhân các ngươi, đừng tưởng ta không biết các ngươi đã làm chuyện thất đức gì.
Sắc mặt của Lăng Lâm đen lại, trừng mắt với hắn nói:
Thế thì đã sao? Vị đại nhân đó nói, ngài ấy chỉ muốn đến xem cầu dẫn độ của bọn ta.
Người ta không thèm mảnh đất cằn của các ngươi thì ta biết làm thế nào?

Ngươi...
Ngưng Vân cực kỳ tức giận:
Có bản lĩnh thì người để bọn ta qua đó, ta sẽ đích thân nói rõ với đại nhân.

Đây là địa bàn của bọn ta, sao phải cho các ngươi đi qua?
Dường như Lăng Lâm muốn chống đối với hắn ta đến cùng, nhất quyết không chịu nhường đường, còn gọi thêm mấy quỷ sai nữa đến chặn ở giữa đường.
Cầu rất lớn, có một nửa được giấu trong sương mù.
Trên sông Vong Xuyên chỉ có một cây cầu này có tên là cầu dẫn độ hoặc cầu Nại Hà, bờ bên kia của con sông chính là con đường luân hồi.
Bên này cực kỳ sốt ruột muốn xông vào, bên kia lại chặn kín đường không cho đi.
Hơn nửa giờ trôi qua vẫn không có kết quả.
Cô cần thời gian hoà hoãn lại.
Khó khăn lắm mới thở ra hơi, lại phát hiện một cái đầu đen sì sì đang đè chặt lên hai cái bánh bao nhỏ trước ngực cô, vốn đã không lớn, nay lại bị ép thành sân bay.
đệ đau!
Vương Từ Chi siết chặt cánh tay, ôm chặt cô hơn.

Đáng đời, ai bảo đệ lợi dụng sàm sỡ ta.
Chúc Dao không nhịn được mắng cậu ta một câu, trong lòng lại khó chịu đến chua xót.
Chúc Dao hắng giọng, chuẩn bị tư thế sẵn sàng, hét lớn:
Những người ở bên trong nghe đây, các ngươi đã bị bao vây rồi, nhanh chóng buông bỏ vũ khí đầu hàng, các ngươi không có quyền giữ im lặng, nếu còn không chịu ra bà đây sẽ đánh cho các ngươi toét đít ra đấy.
Thế nào? Đủ bá đạo chưa?Ế, Ngưng Vân, sao mặt người lại đen sì sì thế kia?
Ngưng Vân thật sự muốn khóc, em gái, em là nội ứng do đội bạn phải đến đấy à?
Ngươi gọi như thế mà gọi được người ta ra thì...
Chúc Dao khó tránh khỏi mất tập trung, đánh giá cây cầu kia.
Trên cầu có rất nhiều ma quỷ, có con ăn mặc sang trọng lộng lẫy, có con thì rách rưới tả tơi, kiểu nào cũng có, nhưng tất cả đều tỏ vẻ thẫn thờ ngây dại, trong mắt không hề có chút ánh sáng nào.
Ngay cả Lăng Lâm ở phía sau cũng phải giật mình kêu lên:
Đại nhân.
Ngưng Vân cảm thấy kích động, đang muốn mở miệng nói thì bóng người mặc áo trắng đó đã đột ngột biến mất rồi.

...
Lời đang muốn nói ra thì bị ngăn lại, rốt cuộc là hắn ta thành công hay không thành công đây? Quay đầu nhìn.
Nhưng cô hơi tò mò, con sông này rốt cuộc bắt nguồn từ đâu rồi chảy đi đâu.

Này mới tới, ngẩn người gì thế, mau hét đi!
Ngưng Vân bất ngờ đẩy cô.
à nhầm!
Câu này nghe sai sai.

Sao đệ vẫn chưa đi đầu thai...

Cái đệch, cái tên lưu manh chết tiệt này!
Vậy mà dám đè lên bánh bao nhỏ của ta, bánh bao tuy nhỏ nhưng cũng là lương khô, còn có không gian để phát triển nữa đó! Uiya...
đau chết bà đây rồi! Chúc Dao giật mạnh ống tay áo về nhưng mãi mà không được, thế nên cô càng giật mạnh hơn!
Chúc Dao tỷ..
Bỗng nhiên hắn rên lên, giọng nói mang theo sự kiềm chế và nghẹn ngào.

Cũng có nghĩa là bây giờ đệ đã bắt đầu tu tiên lại rồi?
Chúc Dao nhìn cậu ta một lượt từ trên xuống dưới, hài lòng gật đầu nói:
Cũng khá đấy nhóc con, đúng là con trai của ta.

Chúc Dao tỷ...
để không phải con trai tỷ.
Sắc mặt cậu nhóc đen lại, từ trước tới nay đều không phải.
vẫn nhầm!
Câu này còn sai hơn.

Đệ...
Ế? Cô em mới đến đâu rồi? Chắc không phải bị đem đi tính sổ rồi chứ? Trái tim của hắn ta bỗng cảm thấy bất an.
Đúng rồi...
Ngưng Vân tức đến mức sùi bọt mép nhưng lại không thể làm gì đối phương, bởi dù sao cầu dẫn độ đúng là địa bàn của bọn chúng.
Hai bên nhất thời giằng co không ai nhường ai.
đệ đừng quan tâm tại sao ta lại biết, sao để lại ở đây?
Cô nhớ rõ ban đầu khi Giới Linh cho cô xem khung cảnh đó, cậu ta đã đầu thai rồi, mà nhìn cậu ta lúc này vẫn giống y hệt lúc trước.
Cậu ta im lặng một lúc mới chậm rãi nói:
Đúng là đệ đã đi vào cõi luân hồi rồi, nhưng không biết tại sao sau khi chết để trở lại Minh giới thì lại trở về hình dáng của kiếp trước, sau đó đệ mở linh trí, nhớ đến Chúc Dao tỷ, vậy nên đã tụ thành linh thể, đi lên Linh giới.
Không phải bảo là nước sông Vong Xuyên sẽ tẩy sạch mọi thứ của kiếp trước sao? Tại sao cậu nhóc lại khôi phục lại ký ức được? Haizzz, kệ đi, có thể nhìn thấy cậu ta là cô mãn nguyện rồi.
Cậu nhóc, cậu nhóc của cô, nhóc con cô nhìn từ nhỏ đến lớn, vừa kiêu ngạo vừa kiên cường, luôn khiến cho cô lo lắng không thôi, lúc nào cũng phải trông chừng thật kỹ.
Cuối cùng cũng trở về rồi.
Cô kéo ống tay áo lau mặt cho cậu ta.

Không phải từ nhỏ đệ đã nói nam tử hán đại trượng phu, chỉ đổ máu chứ không rơi nước mắt à?


Nhưng mà...
đệ đau thật.
Được rồi, đúng là ta đá hơi nặng thật, ta xin lỗi vợ đệ!
Nhóc con xấu xa, đừng khóc nữa.

Đúng là đệ thật rồi!
Chúc Dao ngồi xổm xuống, vừa kéo người đang nằm dưới đất dậy, vừa nhìn kỹ gương mặt quen thuộc này.
Chuyện này không thể xảy ra được!
Sao đệ vẫn còn sống vậy...

Ngưng Vân, ngươi đi q6uá ranh giới rồi, đây không phải là địa bàn của các ngươi.
Người đó cười cực kỳ hống hách, tỏ vẻ không muốn cho các cô đi qua.

Lăng5 Lâm, mau gọi lão đại của các ngươi ra đây.

Lão đại của bọn ta không rảnh.
Người đó không đồng ý.
Giới Linh từng hứa sẽ cho cô gặp lại cậu nhóc, rốt cuộc thì anh ta cũng giữ lời hứa được một lần.
Chúc Dao cũng từng nghĩ, nếu gặp lại cậu nhóc sẽ ra sao? Nhưng tuyệt đối không phải là cô đạp cậu ta một cái như lúc này, ừ, lại còn trúng cái bộ phận không thể miêu tả nào đó.
hét gi?

Chúng ta không vào được, chỉ có thể gây chú ý cho vị đại nhân đó thôi.
Hắn vỗ vai cô:
Đừng sợ, ngươi chỉ cần hét thật to gọi ngài ấy ra đây, ta sẽ ghi công cho ngươi.
Hiểu rồi!

Được thôi!
Chúc Dao vỗ ngực, gọi người thôi mà, cứ giao cho cô.
Chúc Dao đoán chắc đó đều là hồn ma của người phàm, thường những hồn ma đã tới địa phủ, trừ khi oán khí lúc còn sống quá nặng, bằng không thì sẽ chẳng có lý trí gì đáng nói cả.
Mà thần hồn của tu sĩ thường khá mạnh mẽ, cho nên cho dù có xuống địa phủ thì cũng sẽ được giữ lại một chút linh tính và trí nhớ khi còn sống, tuy là không nhiều lắm.

Á! Hả?
Cô trở lại trạng thái bình thường, vẻ mặt mù mờ không hiểu.

Ngươi là con gái, giọng người vang nhất, nhiệm vụ này giao cho ngươi.
Ngưng Vân trịnh trọng nói.
Không biết là khóc có thể lây truyền sao, hại ta cũng muốn khóc luôn rồi đây này.
Chúc Dao cũng không nhịn được, nước mắt không nghe lời bắt đầu rơi xuống.
Tuyệt đối không phải do cô yếu đuối, đây là bị lây thôi, chắc chắn là như thế!
Vương Từ Chi ngẩn người, dường như lúc này mới nhớ ra chuyện này bèn vội vàng an ủi cô:
Chúc Dao tỷ, tỷ đừng đau lòng, chết cũng không sao cả, chúng ta có thể cùng nhau đến Linh giới bắt đầu lại từ đầu.

Được rồi.
Chúc Dao vỗ đầu cậu:
Có phải ta chưa chết bao giờ đâu.
Cô chết thành quen rồi đó? Cậu nhóc không nói gì nữa mà tỏ vẻ áy náy.

Chúc Dao cảm thấy có lỗi, sao lại nói chuyện thẳng thắn như thể chứ:
Nhóc con, xin lỗi!
Rõ ràng cô mới là người phải áy náy, rõ ràng cô đã hứa với Vương đại phu là sẽ chăm sóc tốt cho cậu nhóc nhưng cô lại không làm được.


Đó không phải lỗi của Chúc Dao tỷ.
Vương Từ Chi cười, một lúc sau mới nói:
Đệ chưa bao giờ trách tỷ.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Đồ Đệ Nhà Ta Lại Tèo Rồi.