• 1,148

Chương 235: Tình hữu nghị chủng tộc sắt son



Linh giới chết tiệt kia rốt cuộc ở đâu chứ?
Cô chỉ biết sau khi có được thực thể sẽ tiến vào Linh giới, thế nhưng có trời mới biết 8làm cách nào để tới nơi đó.

Hiện giờ cô là người, có thể tới đó hay không vẫn còn là một ấn số.

Cô nhất định phải tìm người họ Vương, tên Từ Chi à?
Một vị tu sĩ bán lá bùa xác nhận lại.

Đúng vậy, đạo hữu từng gặp người này chưa?
Hai mắt Chúc Dao sáng lên.

Tới phái Thanh Cổ nào.
Ngọc Ngôn đứng lên.

Được.
Chúc Dao gật đầu, đi tới, thử dò xét sự phụ ở bên cạnh, hơi thở quanh người càng thêm thuần túy.
Bọn họ tìm một nơi yên tĩnh, bày trận pháp ra, sau đó Chúc Dao ngồi yên ở một bên nhìn sư phụ nhà mình giải trừ áp chế.
Vì phòng ngừa giải trừ quá giới hạn, lập tức phi thăng, Ngọc Ngôn từng bước tăng cao tu vi, đầu tiên là đến Huyền Tiên, Kim Tiên, sau đó khi tăng lên tới Mặc Tiên thì hắn ngừng lại, giải thích:
Ta mơ hồ cảm nhận được sự chùng xuống của thiên đạo, sợ rằng nếu tiếp tục tăng lên nữa chỉ e sẽ dẫn tới lối kiếp phi thăng.
Xem ra tu vi cực hạn ở thế giới này là Mặc Tiên.
Chúc Dao nhanh chóng nghe ngóng được tin tức của phái Thanh Cổ, tùy tiện hỏi đại một người đã hỏi được vị trí cụ thể.
Cô không trì hoãn thêm nữa, lập tức bay về với sự phụ, sau đó kể lại chuyện kỳ lạ khi nãy cho hắn nghe, thoáng có chút lo lắng, có phải là thằng nhóc Vương Từ Chi kia đã đắc tội với ai ở Linh giới rồi không?
Chúc Dao há miệng phun ra một ngụm bùn đen:
Phụt, sư phụ...
Ta có thể làm một đồ đệ bình thường, đừng có suốt ngày bị sư phụ mình chơi xỏ thể không? Chẳng phải huynh đã nói có huynh ở đây rồi sao? Huynh là đô lừa đảo!
Ngọc Ngôn bình tĩnh thị triển Khí Trần Quyết cho cô, trong nháy mắt đã trả lại một cô đồ đệ ngốc sạch bong kin kít, sau đó hắn nghiêm túc nói:
Đừng nên cách ta quá xa.

Cút đi, đừng ảnh hưởng tới việc làm ăn của ông.

...
Sao trở mặt nhanh vậy hả? Chúc Dao nhếch miệng, đành phải quay người rời đi.
Chỉ là dù như nào cũng đã thu được một ít tin tức, bất kể như nào thì cứ tới phái Thanh Cổ thăm dò thử một phen.
Ngọc Ngôn nhíu mày, tên quỷ sai kia không nói dối, khi nãy hắn tỏa thần thức ra đúng là đã cảm nhận được ở trên bầu trời có một tầng kết giới yếu ớt.
Thế là hắn ôm đồ đệ nhà mình, bay lên trên, hướng về phía ranh giới bầu trời.
Ngưng Vân ở bên cạnh3 đó sững sờ, chỉ lên phía trên:
Linh giới đương nhiên là ở trên trời.


Hả?
Khóe miệng Chúc Dao giật giật, ngẩng đầu lên n9hìn bầu trời cực quang:
Trên trời trong ý ngươi không phải là chỉ phía trên đó chứ?

Đúng vậy!
Ngưng Vẫn gật đầu khẳng định.
6
Vậy có phải quá tùy tiện rồi không? Dù gì cũng là hai thế giới, cách nhau gần như vậy có ổn không vậy? Khó trách nhóc thối không5 để lại câu nào cho cô đã quay về Linh giới, hóa ra Linh giới ở ngay sát vách.
Đôi mắt Chúc Dao mở trừng trừng, cô không nghe nhẩm đó chứ? Nguyên Anh? Đậu xanh rau má, có Nguyên Anh nhà ai bày bán lá bùa, trứng linh thú ở trên đất không? Giá trị quan của cô chịu đả kích mạnh mẽ trước nay chưa từng có.

Linh khí ở đây nồng nặc như vậy, tiến giai nhanh cũng rất bình thường.
Nhưng nhanh một cách quá đáng rồi!
Vả lại.
Ngọc Ngôn tiếp tục nói:
Ta phát hiện ra bên trong khu chợ có một người tu luyện vượt qua Hóa Thần kỳ.

Vượt qua Hóa Thần kỳ?
Chúc Dao giật mình:
Địa Tiên hả?

Khu chợ này không lớn, hoàn toàn khác so với những khu chợ tu sĩ mà trước đây Chúc Dao từng gặp.
Nơi này không được bố trí bất kỳ trận pháp ẩn giấu nào, giống như không hề lo lắng người bình thường vô tình đi vào.
Cô đành phải nửa đường tiếp quản mới miễn cưỡng hạ xuống được, sau đó khẩn trương ôm lấy, đón được...
một đứa nhóc choai choai, đây là sư phụ à? Đây không phải tiên pháp! Ặc, sao sư phụ lại biến thành một đứa bé vậy!
Dù sao phần lớn yêu thú đều không có linh trí, sợ sẽ tạo thành xung đột không cần thiết.
Nhưng dường như người ở nơi này sớm đã quen với việc đó, phần lớn đều làm như không thấy linh thú ở bên cạnh người tu luyện.
Cũng may trước đó hắn đã thi triển pháp thuật phòng ngự cho cô nên mới không bị tổn thương gì, ừm, ngoại trừ...
bị bẩn!
Chúc Dao dò xét tin tức của nhóc thổi ở xung quanh, điều kỳ lạ chính là khi cô nói ra ba chữ Vương Từ Chi, ánh mắt của đám tu sĩ kia nhìn cô đều trở nên vô cùng quái lạ.
Cô mơ hồ cảm thấy có gì đó khác thường, thế nhưng liên tiếp hỏi mấy người đều không có kết quả gì.
Vì sao trên bầu trời lại có nước, hơn nữa còn đang treo ngược.

Chắc là sau khi xuyên qua sẽ đi tới Linh giới.
Ngọc Ngôn nghiêm túc nói.
Chúc Dao lại cảm thấy có gì đó không đúng, phía chân trời đang dần tối lại, mặt trời lặn về phía Tây.
Tốc độ ngự kiếm của Ngọc Ngôn đột nhiên chậm lại, bóng dáng cao lớn trước mặt bắt đầu thu nhỏ với tốc độ dùng mắt thường cũng có thể thấy được.
Mà phần lớn đám yêu thú cũng ngoan ngoãn ở bên cạnh chủ nhân, không hề gây ra bất kỳ xung đột gì cả.
Phần lớn tu sĩ trên đường đang bán trứng yêu thú chưa nhận chủ, xem ra yêu thú ở Linh giới vô cùng thịnh hành.
Vị trí hiện giờ của hai người là một bãi cỏ, cho dù diện tích rất rộng nhưng điều may mắn chính là cách đó mấy chục dặm có một khu chợ tu tiên.
Ngọc Ngôn tỏa thần thức ra quét, tìm được vị trí cụ thể, mang đồ đệ theo, bay thẳng tới đó.
Hắn phất tay gọi tiện kiểm của mình ra, khi quay người lại mái tóc đen như mực phất qua mặt Chúc Dao, cảm giác quái dị sinh ra trong lòng cô:
Sư phụ, tại sao ta cảm thấy...
huynh bị lùn đi rồi?

Nhưng vượt qua Linh giới và Minh giới lại quá mức dễ dàng, ngoài bị trì hoãn một chút ra thì quả thực giống như đi du lịch vậy, ngồi một chuyến xe lửa là tới nơi.

Ta cũng không biết.
Ngọc Ngôn thở dài nói:
Chắc hẳn là thế giới này có liên hệ chặt chẽ với Minh giới, có cùng chung một nhịp thở, có lẽ vốn là chung một thể.
Cùng một thể? Thế nhưng rõ ràng là hai thế giới hoàn toàn khác nhau mà.
Hắn ta đánh giá cô một chút, sau đó dò hỏi:
Ý cô không phải là vị kia của phái Thanh Cổ đó chứ?

Phái...
phái Thanh Cổ?
Môn phái của nhóc thối ở Linh giới à?
Ta cũng không rõ.

Không rõ...

.
Vì cái quái gì mà sư phụ lại mang lược theo bên người vậy? Chẳng lẽ huynh mang đủ hết tất cả các món đồ thiết yếu cần dùng cho cuộc sống ư? Là cao thủ cuộc sống hàng ngày, kỹ thuật quả nhiên rất giỏi, mái tóc vừa mới như ổ gà dưới bàn tay của sư phụ đã được kết búi chỉ trong nháy mắt.
Chúc Dao đưa tay lay thử, rất chặt.
Ví dụ muốn từ phàm giới đi tiên giới thì phải trải qua vô số kiếp nạn, chín chết một sống mới có thể thông qua ánh sáng tiếp dẫn đi tới tiên giới.
Mà khi trước cô lấy thân phận Huyền Vũ của Thần tộc cũng phải tốn hết thần lực một giới, trả giá cả mạng sống mới cưỡng ép mở được cảnh của thời không.
Chúc Dao:
...
Sau khi bắt mạch cho hắn, mạch tượng bình thường, hít thở ổn định, ngoài việc thân thể bị thu nhỏ thì không có bất cứ điều gì kỳ lạ cả.
Hắn chỉ đơn giản là đang...

Sư phụ, sư phụ!!!
Trái tim Chúc Dao bị bóp nghẹt, lo lắng gọi vài tiếng.
Đáp lại cô là từng đợt ngáy nhẹ nhàng, chậm rãi.
Chúc Dao chỉ cảm thấy dường như có thứ gì đó xuất hiện ở trên người, thân thể như được thứ gì đó dẫn dắt, không tự chủ được bay về phía trước, bốn phía có thứ gì đó giống như ánh sáng lấp lánh không ngừng bay ngược về sau.
Nhoáng một cái, cảnh vật trước mặt thay đổi, linh khí xung quanh cũng đột nhiên trở nên nồng nặc, toàn thân cảm thấy thoải mái, trên đỉnh đầu của hai người xuất hiện một lục địa bao la rộng lớn, xanh um tươi tốt, xung quanh còn có rất nhiều tiên sơn đang lơ lửng, treo ngược.

Tùm
, cô đâm đầu vào trong một đầm bùn nhão, hơn nữa còn dùng mặt tiếp đất.
Vị sư phụ nào đó tới chậm một bước:
...
Trời ơi, làm cách nào cũng không thể ngăn cản được bước chân tìm đường chết của đồ đệ, phải làm sao bây giờ? Ngọc Ngôn hít một hơi, tay bấm pháp quyết, biến ra một luồng tiên khí, kéo đồ đệ dính đầy bùn đất ra bên ngoài.

Thế nhưng.


Đừng sợ.
Ngọc Ngôn đưa tay xoa đầu đồ đệ:
Có ta ở đây rồi.

...
Thôi được rồi! Nhằm đề phòng có chuyện bất ngờ nào đó xảy ra, Ngọc Ngôn thi triển kết giới phòng ngự xung quanh hai người, sau đó bay lên trên.
Sau khi biết quy tắc của thế giới này đặc cách cho tu vị của tu sĩ, sư phụ nói sẽ mở áp chế tu vị của mình ra.
Chúc Dao đương nhiên đồng ý cả hai tay, hắn vốn là Thượng Tiên, thế nhưng vì phòng ngừa ánh sáng tiếp dẫn hạ xuống cho nên mới áp chế tu vi xuống Hóa Thần.
Rõ ràng là huynh dịch chuyển không gian chậm trễ mà?! Ngọc Ngôn thấy tóc cô hơi rối thì nhíu chặt mày lại, không nhịn được cởi dây buộc tóc của cô ra.

Lại đây ngồi nào.
Hắn lui lại mấy bước, trên tay đột nhiên xuất hiện một chiếc lược gỗ, vẫy tay với cô, xem ra là muốn chải tóc cho cô.
Ngọc Ngôn quay đầu nhìn cô, đưa tay lên xoa xoa đầu:
Đừng nghịch nữa.

.
Ảo giác hả? Thế nhưng vốn sư phụ cao hơn cô một cái đầu, rõ ràng là tóc không chạm được vào cô mà.
Ngọc Ngôn ngự kiếm bay lên, hướng về phía phái Thanh Cổ hỏi thăm được.
Đột nhiên...
LOW Gràooooo...
Khu chợ đang rất náo nhiệt, tu sĩ bay tới bay lui đông như mắc cửi, bên người mang theo đủ các loại linh thú.
Chúc Dao cảm thấy nơi này rất kỳ lạ, tu sĩ nuôi linh thú là một chuyện bình thường thể nhưng công khai mang theo chạy khắp nơi thì rất hiếm gặp.
Chúc Dao:
...
Tốt xấu gì cũng là cửa vượt giới, tùy tiện treo ở trên trời như vậy sao? Điều này khiến cô cảm thấy không đáng tin cho lắm.

Đi vào nào.
Ngọc Ngôn nói.
Chúc Dao xạm mặt lại, chẳng lẽ đây là di chứng khi giải trừ áp chế tu vi hay sao? Xem ra trong thời gian ngắn không thể gọi sư phụ tỉnh lại rồi.
Hiện giờ chỉ có cách tới phái Thanh Cổ rồi tính tiếp.

Sư phụ?
Hiện giờ họ đang đứng giữa không trung, Chúc Dao ngẩng đầu lên nhìn bầu trời bao la rộng lớn ở trước mặt, không hiểu sao hai người dừng lại đây.

Chính là nơi này.
Ngọc Ngôn ý bảo ranh giới phân chia hai giới ở ngay trên đỉnh đầu.

Sư phụ!
Chúc Dao giật mình, kéo người đang đứng phía trước.
Cơ thể hắn lắc lư, giống như một quả khí cầu bị đâm thủng, lảo đảo, lúc cao lúc thấp.

Vả lại ta không nhìn thấu tu vi của những tu sĩ kia, chắc hẳn đều trên Trúc Cơ.
Cô ngày càng lo lắng cho nhóc thối.

Không phải.
Ngọc Ngôn đột nhiên phản bác.

Hả?
Cái gì không phải?
Hắn lắc đầu, chân thành nói:
Ngọc Dao, đám tu sĩ trong khu chợ kia đều mang tu vi Nguyên Anh trở lên.

Hå? Á!

Hiện giờ thế giới này lại khoan dung với hạn mức tu vi cao nhất, hắn không cần phải lo lắng nữa.
Đồng đội phe mình đẳng cấp càng cao thì phần thắng khi đánh quái của Chúc Dao càng lớn.
Cho dù đã tới Linh giới nhưng muốn tìm một người ở trong một phương thế giới không phải chuyện dễ dàng gì.
Sau khi thương lượng, hai người quyết định đi tới chợ tu tiên gần đây nhất để tìm hiểu tin tức.
Hắn là gì của cô?
Tu sĩ kia hỏi.

Con ta...
Cô vừa định nói là con nhưng suy nghĩ một chút, đổi thành:
Hắn là đệ đệ của ta.
Tu sĩ kia nghe xong đột nhiên nổi giận, ghét bỏ phất phất tay với cô, nói:
Biến, biến mau, một con nhóc tu vi Trúc Cơ cũng dám lôi ông đây ra làm trò cười.

Chỉ có điều...
Ngọc Ngôn nói lái sang chuyện khác:
Linh khí nơi này rất đậm, nhưng lại phân bố rất đều, không có chỗ nào nhiều quá hoặc ít quá.
Nó hoàn toàn trái ngược với Minh giới, không có chút linh khí nào.
Linh khí nồng đậm có phải là đồng nghĩa với việc tu hành tăng cấp rất nhanh hay không? Không rõ tu vi của nhóc thối là gì rồi? Trước đó cô quên không hỏi cậu ta.

Chắc là không phải!
Ngọc Ngôn nhíu mày:
Không có tiền thân, thực lực không địch lại Địa Tiên, nhưng đúng là trên Hóa Thần.


Vậy sao hắn vẫn chưa phi thăng?
Chẳng phải sau khi vượt qua Hóa Thần là sẽ phi thăng hay sao?
Đây cũng là điều vị sư không hiểu.
Theo lý thuyết đúng là như vậy, nhưng khi thần thức của hắn thăm dò, trên người kẻ đó quả thực không hề có bất kỳ dấu hiệu ứng kiếp nào, nói cách khác thì không thể khiến ánh sáng tiếp dẫn giáng lâm, gây dựng lại tiên thể:
Dường như thiên đạo cho phép phương thế giới này có tồn tại cao hơn Hóa Thần kỳ.

...
Thiên đạo quá tùy tiện rồi thì phải? BUG nghịch thiên thì thôi, NPC hình người có cần cũng nghịch thiên như vậy không? Ở thế giới này Hóa Thần đi đầy đất, Nguyên Anh nhiều như chó, cô mới Trúc Cơ kỳ có tác dụng cái búa gì! Bây giờ hối hận có kịp không?
ngủ thiếp đi!
-_

Sư phụ, huynh sao vậy?
Đừng làm ta sợ mà.
Thanh kiếm lảo đảo hồi lâu, cuối cùng không bị khống chế nữa, rơi xuống.
Chúc Dao còn chưa nghĩ ra vì sao ngọn núi lại đang nằm ngược thì đột nhiên cảm thấy đầu nặng chân nhẹ, lao thẳng về phía lục địa kia.
Không đúng, là rơi xuống! Núi không hề bị ngược, cô mới ngược!
Sư phụ!
Chúc Dao hoảng hốt hét lớn một tiếng, nhưng không thể ngăn được thể rơi xuống.
Cô thở dài, cam chịu cõng sư phụ phiên bản mini lên.
Khi đang định đi tiếp...
Chúc Dao hiếu kỳ vươn tay ra, chỉ thấy bầu trời bao la rộng lớn giống như một mặt nước, tỏa ra sóng dao động, khuếch tán ra xung quanh, đầu ngón tay cô cũng cảm thấy lạnh như băng.
Đây là nước à?
Ngọc Ngôn đánh giá từ đầu tới chân cô một phen, cuối cùng mới cảm thấy hài lòng, chậm rãi nói:
Tốt rồi!
Chúc Dao đứng lên, ngẩng đầu nhìn, trên đỉnh đầu là bầu trời xanh lam quen thuộc, không có bất kỳ điều gì lạ thường, thế nhưng phía bên kia bầu trời lại chính là Minh giới:
Sư phụ, huynh nói xem rốt cục Linh giới đã xảy ra chuyện gì?

Theo lý thuyết, ngăn cách giữa ba ngàn thế giới rất chắc chắn, muốn vượt qua vô cùng khó khăn.
Cô theo thói quen muốn ngự kiếm bay lên, đột nhiên nhớ ra mình không hề có phương tiện giao thông.
Sau đó muốn sử dụng pháp thuật hệ Phong, đáng tiếc là quá chậm...
Một bóng đen chui ra khỏi rừng, một con yêu thú khổng lồ đột nhiên ngăn cản ở trước mặt cô.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Đồ Đệ Nhà Ta Lại Tèo Rồi.