• 1,148

Chương 25: Ai chẳng biết bắt nạt người khác


Cô nhanh chóng lấy ra xem, nan quạt không biết làm từ vật gì, lúc cầm trên tay thì thấy hơi ấm.

Mặt quạt có màu đỏ gạch, không có hoa văn gì, nhưng lại có hương thơm thoang thoảng, trông rất đẹp.

Chúc Dao loay hoay một lúc, thật sự có thể thu gọn lại, có thể tấn công được phòng thủ được đúng như yêu cầu của cô, chỉ một xíu đã yêu thích chiếc quạt này.


Chiếc quạt này sau khi xoè ra có thể làm vũ khí phi hành, tốc độ không thua kém ngự kiếm.
Hắn hoàn toàn thất vọng với thuật ngự kiếm của cô rồi, đồ đệ của Ngọc Ngôn hắn mà rơi từ trên kiểm xuống ngã chết thì sẽ mất mặt lă
[email protected]
Chúc Dao gật đầu như bổ củi, lại càng thêm yêu thích chiếc quạt hơn.

Cô sờ mặt quạt, bỗng nghĩ đến mấy ngày nay hắn mất tích:
Sư phụ, chắc không phải cả tháng nay người đi làm chiếc quạt này cho con đấy chứ?
Ngọc Ngôn khẽ gật đầu, giống như việc dùng thời gian một tháng chỉ để làm cho đồ đệ một binh khí phù hợp không phải là chuyện gì to tát vậy.

Chúc Dao nắm chặt chiếc quạt trong tay, cảm động đến mụ mị đầu óc:
Sư phụ người thật tốt! Đồ đệ nhất định sẽ ngoan ngoãn nghe lời, cố gắng tu luyện, phụng dưỡng người khi về già!
Khoé mắt Ngọc Ngôn giật giật, đồ đệ lại bắt đầu trở nên ngu ngốc rồi:
Không phải muốn ra ngoài sao? Con mau đi thay quần áo, theo ta đến diễn võ đài ở chủ phong.

Vâng thưa đại vương, không vấn đề thưa đại vương.
Chúc Dao lập tức xoay người chạy vào phòng.

Ngọc Ngôn nhìn theo hướng cô vừa rời đi, nặng nề thở dài một hơi.

Tính cách của đồ đệ nhà hắn không biết là tốt hay xấu, cái gì cũng viết rõ ràng lên mặt, đối với người khác lại quá mức nhiệt tình, thiếu đi sự cẩn thận mà người tu tiên nên có, chỉ sợ sau này gặp phải kẻ xấu sẽ phải chịu cực khổ.

Về đến phòng, Chúc Dao vội vàng lôi hết tất cả mọi thứ trong ngọc bài ra, mấy quyển công pháp cô đã sớm học xong rồi, cô nhìn nhìn rồi nhét trở lại.

Mấy bộ quần áo đều mặc được, là quần áo trắng đồng phục của môn phái, rất trắng, nhìn kỹ lại phát hiện bên trên có thêu mấy đoá tường vân..

Mấy năm nay, bởi vì không mở được ngọc bài này, quần áo cô mặc đều là sư phụ đưa cho.

Kiểu dáng đẹp hơn mấy bộ đồ trắng này nhiều, ai bảo sư phụ cô khéo tay quá làm gì! Nhưng hôm nay là đại hội môn phái, cô cảm thấy vẫn nên mặc bộ đồng phục màu trắng này thì hơn.

Trường người ta có lãnh đạo đi kiểm tra, đều phải mặc đồng phục đấy, cô cũng không muốn làm một học sinh cá biệt.

Cô vội vàng thay quần áo, cùng sự phụ ra ngoài.

Đến khi đứng trên chiếc quạt, cô mới cảm nhận được cái tốt của vũ khí này, sau khi được truyền linh khí, chiếc quạt lớn hơn gấp nhiều lần, mười người đứng trên đó cũng không thành vấn đề, quan trọng là vẫn giống như ngự kiếm bình thường.

Trên chiếc quạt còn có trận pháp phòng ngự, lúc bay trên không trung đến một tí ti gió cũng không lọt vào được.

Chúc Dao âm thầm tặng cho sự phụ vài chục like.

Sân diễn võ của đại hội môn phái đặt ở bên cạnh chủ phong.

Chúc Dao tưởng sẽ chỉ dựng một cái đài đơn giản, giống như lôi đài tỉ võ kén rể thời cổ đại thôi, ai ngờ chỗ đó có một quả núi đang nổi lềnh phềnh.

Nói là núi thì hơi phóng đại, nhưng cũng phải bằng ba cái sân vận động lớn nhỏ ghép lại.

Đài cao được xây thành một vòng xung quanh, mà phía đối diện với sân thi đấu là một cái đài cực cao, bên trên có mấy chiếc ghế, lác đác có mấy người ngồi, mặc trang phục khác nhau, năm người mặc quần áo trắng thì không cần nói nữa, nhất định là phong chủ các phong của phái Khâu Cổ.

Bên cạnh chắc là chưởng môn của các môn phái khác đưa đế tử đến thi đấu.

Ngọc Ngôn không chớp mắt, đưa đệ tử bay thẳng đến nơi cao nhất.

Tử Mộ là người đầu tiên phát hiện ra Ngọc Ngôn, trong lòng thầm kinh ngạc, lập tức đứng dậy nghênh tiếp:
Bái kiến thái sư thúc.
Vị đại thần này mấy ngàn năm qua chưa từng tham gia đại hội môn phái, sao hôm nay lại có hứng thú đến vậy.


Hi, ông già!
Chúc Dao ló ra từ sau lưng Ngọc Ngôn, vẫy vẫy tay với Tử Mộ.

Năm năm qua lần đầu tiên gặp được người quen, quả thật là có hơi kích động.

Tử Mộ sững sờ, hắng giọng một cái, lập tức hiểu ra:
Bái kiển tiểu sư thúc.
Hoá ra là vì đệ tử nên mới đến làm khán giả, Tử Mộ lại nhìn kỹ lần nữa, phát hiện tiểu sư thúc chưa biết dẫn khí nhập thể của năm năm trước, nay đã Trúc Cơ rồi, hơn nữa còn là đại viên mãn! Tốc độ tu luyện khủng khiếp này, đúng là thầy nào trò đấy.

Khó trách năm đó thái sư thúc khăng khăng phải nhận cô ấy làm đồ đệ.

Những người khác cũng đã chú ý đến tình huống bên này, hai mắt sáng lên, lần lượt đứng dậy hành lễ:
Bái kiển Ngọc Ngôn tôn thượng.
Trên khuôn mặt ít nhiều đều có chút kích động, đây là Ngọc Ngôn tổn thương, người đứng đầu trong giới tu tiên đấy, truyền thuyết rằng vạn năm nay hắn chưa từng xuất hiện trước mặt người khác, ấy thế mà hôm nay bọn họ lại được diện kiến.

Ngọc Ngôn gật đầu, không chút khách sáo đi thẳng về chiếc ghế ở giữa ngồi xuống.

Những người khác thấy hắn không có ý muốn nói chuyện, chỉ biết sờ mũi rồi ngồi vào chỗ cũ.

Lại âm thầm hạ thấp ghế xuống, để lại vị trí cao nhất cho Ngọc Ngôn.

Tử Mộ bị tranh mất ghế:
...
Âm thầm lệnh cho đệ tử đem thêm một chiếc ghế nữa lên.

Chúc Dao lấy quạt ra, bay đến phía sau sư phụ, đứng thẳng ở đó.

Sư phụ nhà ta bá đạo ngầu lòi chói mắt như vậy đấy, còn ta chính là version 2.0 đây.

Chúc Dao chợt lạnh sống lưng, một ánh mắt lạnh như băng đang bắn về phía cô.

Nhìn bốn phía xung quanh, cô rơi vào đôi mắt của một cô gái mặt lạnh.

Ờ, hơi quen mắt.

Chẳng phải đây là phong chủ Dược Phong mà cô đã đắc tội khi mới nhập môn sao? Hình như tên là Hồng Trù thì phải.

Nhớ lại năm đó cô ta còn mắng mình, Chúc Dao nhếch mép cười, cất giọng châm biếm:
Yo, tiểu sư điệt.
Cô gái lập tức buồn bực, hung hăng trừng mắt với Chúc Dao, hừ lạnh một tiếng rồi quay đầu đi chỗ khác.

Ẽ, kiêu ngạo sẽ không đáng yêu đâu.

Cô gái tên Hồng Trù này thù dai thật, chuyện cũng từ mấy năm trước rồi, đến giờ vẫn còn khó chịu với cô.

Nhưng mà ai bảo cô là sự thúc của người ta làm gì, cô khoan dung độ lượng không chấp nhặt tiểu bối.

Chúc Dao đang dự định yên lặng xem kịch hay thì bất ngờ nghe thấy một tiếng chim thánh thót kêu lên.

Không biết ai đã nói một tiếng:
Ba vị tôn giả đến rồi.
Mọi người đang có mặt lũ lượt quay đầu lại, chỉ thấy ba người hai năm một nữ từ phía trên bay xuống.

Một người đứng trên một con chim loan bảy màu, một người đứng trên một con hổ trắng, người còn lại thì đứng trên một toà sen ngọc phát ra ánh sáng lấp lánh.

Ba người toàn thân mang đầy tiên khí, phảng phất như tiên nhân trên trời hạ phàm vậy.

Đặc biệt là vị nữ tu đó, xinh đẹp như trăng sáng, tao nhã thanh khiết, mà tiếng chim vừa rồi chính là tiếng kêu của con chim loan dưới chân cô ta.

Nhìn khí thế này, chắc chắn là ba vị tôn giả đã bước vào Hoá Thần kỳ của phái Khấu Cổ đến.

Chúc Dao còn chưa kịp kinh ngạc với khung cảnh giống như phim Hollywood này, thì bỗng một trận uy áp (áp lực mạnh) ùn ùn kéo đến.

Cô chỉ có Trúc Cơ tu vi, làm sao chịu nổi uy áp của hoá thần tôn giả.

Khí huyết lập tức cuộn trào, đan điền đau nhói như bị kim châm, cô cảm thấy tu vi sắp mất hết.

Một bàn tay ở bên cạnh đặt lên vai cô, áp lực trên người cô nhanh chóng biến mất.

Sắc mặt Ngọc Ngôn lạnh đi, một trận uy áp còn khủng khiếp hơn ban nãy,mang theo nồng nặc sát khí bật ngược trở lại chỉ trong nháy mắt.

Ba vị kia cũng cảm nhận được uy áp khủng khiếp đó, do không có chuẩn bị, chân của ba người lập tức mềm nhũn.

Nếu không phải chú ý đến thể diện, chắc chắn đã ngã từ trên linh thú xuống rồi.

Cả ba chỉ biết hoảng loạn vận công ngăn chặn, lúc này mới phát hiện ra trước mặt là Ngọc Ngôn đang lạnh lùng nhìn mình.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Đồ Đệ Nhà Ta Lại Tèo Rồi.