• 1,148

Chương 29: Một trăm mà cũng không cho con



Sư phụ!
Sư phụ cứu khổ cứu nạn.

Khuôn mặt Ngọc Ngôn vẫn lạnh lùng, liếc qua cô một cái:
Trời sắp tới rồi.
Tay áo vung lên, không giải thích một lời nào, hắn xách đồ đệ nhà mình bay về đỉnh Ngọc Lâm, để lại một đám người còn chưa kịp phản ứng lại.

Tử Mộ nhìn về hướng hai người biến mất, mồ hôi lạnh nhỏ từng giọt, thái sư thúc, người lại làm theo sở thích như vậy, để lại cho ông ta một đống rắc rối, người thật sự là một người đàn ông sao? Thở dài một hơi, Tử Mộ lấy lại tinh thần, ai bảo ông ta là chưởng môn lau mông chuyên nghiệp chứ! Chuyên thu dọn hậu quả do người khác gây ra.


Khụ khụ! Cuộc tranh tài này, Tiêu Dật chiến thắng, cuộc tranh tài trong môn phái lần này, tổ Luyện Khí đứng đầu.
Lời này nói ra mới khiến cho những lời nghị luận trong sân dừng lại.

Tiêu Dật nín nhịn khí huyết đang quay cuồng trong ngực, miễn cưỡng đứng dậy làm lễ:
Cảm ơn chưởng môn.
Vương Từ Chi đứng lên rời khỏi sân, đây là kết quả đã được đoán trước, cuộc tranh tài này đúng là cậu nhóc đã thua, quả nhiên cậu còn chưa đủ mạnh.

Cậu ngẩng đầu nhìn về hướng Chúc Dao vừa đi khỏi, sự phiền muộn vô tình dâng lên.

Hồi tưởng lại cảnh tượng thanh kiểm kia rơi xuống, không khỏi khiến người ta nhíu mày.

Tử Mộ vừa định tuyên bố phần thưởng cho đối phương thì bị một tiếng chim hót ngăn lại.

Ngồi trên chim loan là vị nữ tôn giả Hóa Thần kỳ duy nhất, tôn giả Phượng Dịch, cô từ từ đứng lên, chỉ là một động tác đơn giản nhưng lại giống như tiên nữ, tay trái khẽ giơ lên, chỉ thấy Tiêu Dật đang ngồi dưới đất đột nhiên bay lên trời, bay về phía đài cao, đứng ở trên một khán đài cao không có người ngồi ở dưới.


Ngươi, là Tiêu Dật?
Âm thanh kỳ ảo như vọng về từ cõi tiên.

Tiêu Dật chỉ cảm thấy âm thanh ấy như bay tới từ nơi chân trời, bao nhiêu lời muốn nói khua loạn trong đầu, hắn quỳ xuống:
Đúng là...

đệ tử.
Mắt phượng của Phượng Dịch khẽ nheo lại, một lúc lâu mới tiếp tục nói:
Ngươi có muốn trở thành đồ đệ của ta không?


Tiêu Dật sững sờ, không chỉ hắn mà tất cả mọi người ở đây đều không thể tin vào tai mình, một tôn giả Hóa Thần kỳ muốn nhận đồ đệ.

Hơn nữa đó còn là nữ tôn giả duy nhất trong tất cả các tôn giả Hóa Thần kỳ, nghe nói cô chưa từng nhận đồ đệ.

Thấy hắn mãi không trả lời, Phượng Dịch khẽ nhíu mày:
Ngươi không muốn sao?



Không, đệ tử đồng ý.
Tiêu Dật bị sự ngạc nhiên này làm cho cảm động vô cùng, chỉ có thể cắn chặt môi để ngăn nước mắt rơi xuống, vốn dĩ tưởng rằng cho dù mình lấy được vị trí thứ nhất cũng chỉ có thể quay lại làm đệ tử nội môn, không ngờ lại có được một cơ hội như vậy, quả nhiên là trên thế giới này vẫn có người đối xử tốt với hắn như thế.

Hắn từ từ cúi người xuống, hành lễ một cách thành kính nhất:
Đồ đệ, bái kiến sư phụ.


Phượng Dịch gật đầu một cái, tay kết ấn, một luồng sáng bắn thẳng đến giữa hai đầu lông mày của Tiêu Dật, lưu lại một con dấu hình chim loan.

Là đệ tử thần truyền, xung quanh liên tục vang lên tiếng than thở trầm trồ.

Mà tất cả những thứ này, Chúc Dao đang bị sư phụ xách về như xách một con chó nhỏ không hề biết gì.

Mới đến đỉnh núi, cô lập tức làm ra nét mặt vô tội, làm ra vẻ đáng thương nhìn sư phụ nhà mình:
Sư phụ...

Con thật sự không cố ý ra tay, lúc ấy con cũng không biết thế nào nữa!

Thật, con thề!
Chúc Dao giơ tay lên, dù cô có ngốc đi chăng nữa thì cũng biết đó là cuộc thi một chọi một.


Nhất định là thanh kiếm Đại Linh kia có vấn đề.

Con vừa nhìn thấy thanh kiếm kia liền thấy cả người khác.



Con làm không sai!
Cuối cùng Ngọc Ngôn đáp lời.


Đúng, không phải lỗi của con.

Hả? Sư phụ người nói gì?
Sư phụ lạnh tanh liếc cô một cái, mặt đầy khinh bỉ: Thứ người nọ ngưng tụ lại không phải là linh kiếm.



A?
Không phải là linh kiếm, chẳng lẽ là đạo sao? Sư phụ người đừng kể chuyện cười.


Đó là kiếm ý.
Ngọc Ngôn thản nhiên nói.


Kiểm ý!
Chúc Dao kinh ngạc:
Kiểm ý không phải là Kiếm tu Kim Đan kỳ trở lên mới có thể tu luyện được sao?

Trên lý thuyết là vậy.
Ngọc Ngôn nhíu mày một cái, kiếm ý kia ẩn dấu cực sâu, cho dù là tu sĩ Hóa Thần kỳ cũng khó có thể nhận ra:
Cậu nhóc có thể tu được kiếm ý, nhất định là thân có dị bảo.
Đây là câu khẳng định mà không phải là câu nghi vấn.


Thảo nào, thằng nhóc nhanh như vậy đã luyện đến Luyện Khí đại viên mãn rồi.

Không phải là Luyện Khí!
Ngọc Ngôn lại lần nữa nhìn cô bằng ánh mắt ngu ngốc:
Dị bảo kia của thằng nhóc không chỉ có thể ẩn chứa kiểm khí, cũng có thể che giấu được tu vi, tu vi trước mắt của thằng nhóc là Trúc Cơ trung kỳ.
Chúc Dao trợn to hai mắt, Trúc Cơ trung kỳ! Trời ạ, đây không đơn giản chỉ là khác với bình thường, đây hoàn toàn chính là đoạn nhạc đệm bước lên đỉnh cao loài người.

Trong đầu chợt lóe lên luồng sáng, rốt cuộc cô đã hiểu vì sao cứ cảm thấy nhìn nhóc đó có gì kỳ lạ, rõ ràng là vòng hào quang của nam chính trong tiểu thuyết!
Sư phụ có biết đó là dị bảo gì không?
Nam chính từ nhỏ bị người ta bắt nạt, vô tình có duyên lấy được dị bảo, sau đó đánh quái thăng cấp, từ đây đi lên đỉnh cao của đời người.

Chúc Dao càng nghĩ càng thấy Tiêu Dật giống hệt như vậy.


Tuy rằng không biết là dị bảo gì, nhưng nhất định là có trợ giúp lớn với linh căn của thằng nhóc đó, cho nên tu vi mới tăng nhanh như vậy, hơn nữa còn có thể lĩnh ngộ được kiếm ý.
Đôi mày kiếm của Ngọc Ngôn hơi nhíu, quay đầu nhìn đồ đệ ngốc nghếch của mình một cái:
Kiếm ý không thể so với linh kiểm, thuật pháp bình thường căn bản không thể chống đỡ được nó.

Nhưng vừa rồi tia sét mà con dẫn xuống tuy không thể bằng Lối kiếp nhưng vẫn là lực lượng tinh khiết nhất thế giới, cho nên mới có thể đánh tan được kiếm ý.



Sư phụ, người nói là...
Chúc Dao cứng đờ.


Không có tia sét kia, người còn lại đã biến thành một thi thể.
Sắc mặt Chúc Dao lập tức tái nhợt, trong lòng dâng lên nỗi sợ hãi, sự sợ hãi đó nháy mắt lan tràn toàn thân.

Ma xui quỷ khiến cô lại cứu cậu nhóc kia một mạng.

Mặc dù biết sau mỗi một lần vùng lên của nam chính cũng sẽ có một con tốt thí năm xuống, nhưng cô không bao giờ nghĩ rằng, người bên cạnh mình cũng sẽ trở thành một trong những con tốt thí đó.
Thấy đồ đệ một lúc lâu không nói gì, Ngọc Ngôn giơ tay lên sờ đầu cô:
Không cần phải lo lắng, tuy thằng nhóc đó có cơ duyên gặp được dị bảo nhưng cơ duyên của con cũng không kém nó.
Suy nghĩ của Chúc Dao vẫn đang đắm chìm trong sự an toàn của đứa nhóc kia, gật đầu qua loa một cái, càng nghĩ càng không yên tâm, chẳng qua chỉ là một cuộc tranh tài lại suýt nữa thì xảy ra án mạng, sau này còn có thế:
Sư phụ, người nói cậu nhóc đó,ý con là Vương Từ Chi sẽ không có chuyện gì chứ?
Mày kiếm của Ngọc Ngôn nhíu vào thật sâu, sao cô lại quan tâm đến một người ngoài như vậy? Nhớ tới trước kia đồ đệ ngốc từng trò chuyện vui vẻ với tên nhóc kia, dáng vẻ vô cùng thân mật, thậm chí còn quên nhìn sư phụ trên đài cao, hắn dần cảm thấy khó chịu, có cảm giác như là mớ cải trắng nhà mình đột nhiên bị heo ăn mất.

+


Cậu nhóc là đồ đệ của Tử Mộ, có chuyện gì thì đã có sư phụ của cậu ta chịu trách nhiệm.
Lạnh lùng nhìn cô một cái, ánh mắt như muốn nói chớ có lo nghĩ bậy bạ.

Chúc Dao bĩu môi một cái, không phải là đứa trẻ nhà người, tất nhiên là người không quan tâm rồi.

Chỉ là một cuộc tranh tài mà thôi, người ta liền ra sát chiêu, ai biết sau này có làm ra chuyện gì không, nói lùi mười nghìn bước, đứng ngoài sáng không ngăn được dao đâm từ trong tối, cô luôn có ấn tượng sâu sắc với thằng nhóc Tiêu Dật có thế giới quan lệch lạc kia.


Sư phụ, người có các loại pháp bảo phòng ngự gì không, có thể cho con mượn dùng một chút được không?
Sắc mặt của Ngọc Ngôn hạ thấp xuống mức lạnh như băng, cô muốn mang pháp bảo của hắn cho tên nhóc kia sao? Tâm trạng lại càng khó chịu.


Không có!
Có cũng không cho, hắn không có hứng thú nuôi đồ đệ hộ người khác, đồ đệ nhà mình đã rất khó nuối rồi.


Hả, sư phụ, không phải người nói tu sĩ có tu vi càng cao thì càng nhiều bảo vật sao?
Sư phụ người trêu chọc con.


Những thứ này chỉ là vật ngoài thân, tu hành phải dựa vào bản thân.



Sư phụ!

Nghỉ sớm chút đi, mấy ngày nữa ta sẽ dạy con thuật pháp mới.
Nói xong bóng hình lóe lên, người đã biến mất rồi.


Keo kiệt, hẹp hòi, không có sự đồng cảm!
Chúc Dao đứng tại chỗ chửi thẩm, một trăm đồng tiền cũng không thèm cho mình, phì, một món pháp bảo cũng không cho mình nốt, thật quá hẹp hòi.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Đồ Đệ Nhà Ta Lại Tèo Rồi.