• 1,148

Chương 293: Cuộc tình tay ba nhà người ta


Gì vậy?!

Chúc Dao nhíu mày, bà đây còn chưa tính sổ với người về chuyện của Dạ Kinh Thương, ngươi lại bày ra ánh mắt lên án nà8y là sao?

Cô liền lập tức truyền âm tới.
cho ta biết? Chưởng môn bảo huynh ấy đã một đêm chưa về rồi, nhỡ đâu xảy ra chuyện gì làm sao bây giờ?


Huynh ấy thì xảy ra chuyện gì được cơ chứ?
Khúc Nghệ nhếch khóe miệng:
Mặc dù Tĩnh sư thúc là sư phụ của huynh ấy, nhưng vẫn luôn bế quan, Tiểu Bạch sư huynh mới chỉ gặp ông ấy một lần, để yên tâm đi,
huynh ấy sẽ không yếu đuối thế đâu, còn lâu huynh ấy mới nghĩ quẩn vì chuyện của Tỉnh sư thúc.

chính là vị sư phụ bế quan nhiều năm của tiểu bá vương.

Không ngờ Khúc Tĩnh sư huynh cuối cùng cũng không thể đột phá Hóa Thần thành công.
Mặt Khúc Giang đầy vẻ phức tạp lắc đầu, có hơi phiền muộn, khiến tất cả mọi người ở đây đều cảm thấy hơi hả hê. Thiếu đi
một vị Nguyên Anh chân nhân, thực lực phái Húc Nghiêu đương nhiên là giảm đi rồi, đây chính là điều mà bọn họ muốn thấy đấy. Đáng tiếc bọn họ còn chưa vui mừng được bao lâu, Khúc Giang lại đổi giọng:
Phái ta

Hå?


Người cũng là Lão Lão tốt nhất.


... Hå.

Mãi sau, cô mới nghe thấy tiếng cậu ta tiến lại, một mái tóc mềm mại nhích lại gần, bả vai cô dần bị ướt đẫm.
Ài!
Chúc Dao thở dài một cái, khóc lên là ổn rồi. Cái thằng bé ngốc này, rõ ràng rất đau buồn, còn bảo cái gì mà không thương tâm. Sư phụ của cậu ta tuy rằng bế quan quanh năm, nhưng lại đối xử với cậu ta vô cùng tốt,
từ bên trong bí cảnh, cậu ta và Bạch sư huynh cũng coi như cùng trải qua hoạn nạn, đến cậu ta còn có thể nhìn ra Bạch sư huynh là một người trọng tình trọng nghĩa, tại sao Khúc sư tỷ lại nói như vậy chứ?
Vành mắt Khúc Nghệ ửng đỏ, hơi ấm ức nhìn Dạ Kình Thương:
Dạ sư đệ, ta... Ý ta không phải như vậy, ta thấy để tìm đã gần nửa ngày rồi, ta lo lắng cho đệ nên mới...

Dạ Kình Thương sững sờ, vẻ mặt lúc này mới hòa nhã lại, có hơi áy náy nói:
Sư tỷ... Thực xin lỗi, là ta không đúng, ta không nên giận lây sang tỷ.

Càng nói, giọng cậu càng nhỏ đi, câu cuối không nói được hết.
Chúc Dao cũng không vạch trần cậu ta, cô giơ tay thiết lập trận pháp ẩn núp ở bốn phía:
Yên tâm đi, hiện tại không ai nhìn thấy nhóc, nếu đau buồn thì Lão Lão tạm thời cho nhóc mượn vai này.
Nói xong, cô cũng
quay lưng lại, không nhìn cậu ta nữa.
Chúc Dao nhíu mày, lập tức nhở ra cô ta là ai, bèn quay đầu nhìn về phía tiểu bá vương sau lưng Khúc Giang, quả nhiên thấy cậu ta đang u buồn nhìn chằm chằm vào cô ta.
Ha, hóa ra cô gái này chính là nữ chính, Khúc Nghệ.
Sao lại có xu hướng trở thành chuyện tình tay ba máu chó ấy nhỉ? Hóa ra là tiểu bá vương nhặt phải kịch bản của nam phụ sao?
Chúc Dao nhíu mày, quay đầu nhìn tiểu bá vương, quả nhiên vẻ mặt cậu ta đang rất khó coi, tựa hồ còn hơi thất vọng.

Khúc Nghệ sư tỷ!
Dạ Kình Thương cũng nhíu mày, có hơi tức giận lườm Khúc Nghệ:
Sao tỷ lại có thể nói như vậy? Tỷ và Bạch sư huynh lớn lên từ nhỏ với nhau, huynh ấy là người thế nào chắc hẳn tỷ biết rõ nhất.
Khúc Tình chân nhân dù sao cũng là sư phụ của Bạch sư huynh, đối với người tu tiên mà nói, sư phụ quan trọng như thế nào mà tỷ không biết à? Bạch sư huynh sao có thể không quan tâm chứ?
Từ sau lần trước đi ra
Chúc Dao thở dài, không thể không tiến lên một bước, xoay người cậu lại.

Lão Lão?
Cậu ta tựa như lúc này mới nhìn thấy cô, thì thào gọi một tiếng, sắc mặt không phân biệt được là đau khổ, thương tâm hay là mờ mịt trống rỗng.
Cô không nhịn được đưa tay xoa đầu cậu ta:
Muốn khóc thì cứ khóc đi.

Sắc mặt tiểu bá vương lập tức tái nhợt:
Sư phụ...
Cậu quay người chạy thục mạng ra ngoài.
Hiện trường trong nháy mắt liền yên tĩnh trở lại.
Đèn hồn là chiếc đèn mà mỗi đệ tử sau khi nhập môn dùng máu để thắp lên, nếu sinh mệnh vẫn còn thì đèn hồn không tắt, nếu mà tắt, dĩ nhiên nghĩa là chủ nhân chiếc đèn đã chết rồi. Mà Khúc Tĩnh chân nhân...
Dường như cảm nhận được tầm mắt của cô, Dạ Kình Thương ngẩng đầu nhìn lên, khẽ cười một cái với cô, gật đầu chào hỏi, Chúc Dao theo phản xạ cười đáp lại nhưng lại nhận được ánh mắt thăm dò của cô gái mặc áo
trắng.
Cô gái này...
mức nào?
Càng nghĩ cô lại càng lo lắng, chờ mọi người về hết, cô cất tiếng chào Khúc Giang, cũng không trở về Thiên Tề Phong mà thả ra thần thức tìm một vòng bên trong phái Húc Nghiêu, mới tìm được tiểu bá vương ở cửa
một động phủ tại Phù Linh Phong.

... Được rồi, bây giờ trời rất sớm, buổi sáng nhiều sương sớm, chúng ta đi về trước đi.
Cô thi triển Khử Trần Quyết, hong khô toàn bộ sương sớm trên cơ thể hai người, vỗ vai cậu ta:
Đừng suy nghĩ nhiều quá, nhóc trở
về ngủ một giấc thật ngon, tỉnh dậy mọi chuyện sẽ tốt thôi.

Cậu ta ngoan ngoãn gật nhẹ đầu:
Yên tâm đi, Lão Lão... bây giờ ta đã ổn rồi.

Gương mặt của Khúc Nghệ cứng đờ, cô ta nhíu mày:
Liên quan gì đến Tiểu Bạch sư huynh chứ?


Tỷ Tỷ và huynh ấy không phải?
Vẻ mặt Dạ Kình Thương kinh ngạc.

Bọn ta chỉ là cùng nhau lớn lên từ nhỏ mà thôi.
Trên mặt Khúc Nghệ thoáng hiện lên nét gì đó, cô ta cũng không giải thích, trái lại hai mắt đẫm lệ nhìn Dạ Kình Thương:
Dạ sư đệ, đệ ghét ta sao?

Chúc Dao bế quan năm năm, các câu chuyện đồn thổi về truyền nhân của Thiên Tề Phong liền được lưu truyền tròn năm năm, vô số người của các môn phái khác ngấp nghé kho báu ở bên trong. Nhưng truyền nhân
của Thiên Tề Phong mãi vẫn không lộ diện nên bắt đầu có những lời đồn thổi nổi lên, khiến người ta hoài nghi căn bản truyền nhân Thiên Tề Phong không tồn tại, kho báu đã bị phái Húc Nghiêu độc chiếm rồi. Khúc
Giang lần này để Chúc Dao xuất hiện khoe khoang, kỳ thật cũng là để ngăn chặn miệng lưỡi thế gian. Lúc trước bởi vì sợ tu vi Trúc Cơ của cô quá thấp không an toàn, hiện tại cô đã bất ngờ Kết Đan rồi, hơn nữa còn có

Sư phụ... Là sư phụ tốt nhất.


Ta tin nhóc.


Lão Lão.

Cậu ta lo lắng an ủi, càng an ủi, Khúc Nghệ càng thêm ấm ức, nước mắt lập tức chảy ra, xoay người nhào vào lòng cậu ta khóc lớn.
Chúc Dao giật giật khóe miệng, quay đầu nhìn Tiểu Bạch, lại nhìn hai người phía trước, sao cứ cảm thấy bầu không khí là lạ, cứ như đi bắt gian ấy. Giờ gỡ bỏ trận pháp không xong mà không gỡ thì cũng không xong.

Sư... Sư tỷ!
Dạ Kình Thương lễ phép đẩy Khúc Nghệ ra:
Chúng ta như thế... Không ổn. Nếu để Bạch sư huynh thấy sẽ bị hiểu lầm mất.


Ta giao cho ngươi bao giờ?


Năm năm trước!
Hắn khăng khăng nói:
Trước khi muội bể quan không phải đã nhờ ta chăm sóc cho nó à?


A...
Hình như đúng là cô từng nói như vậy thật, nhưng chẳng qua lúc ấy cô chỉ vì muốn phòng ngừa việc thằng bé đó ở lại ngoại môn bị bắt nạt rồi trở nên xấu xa mà thôi. Chứ không bảo người thu thằng nhóc làm
Tiểu Bạch nghiêm mặt, nhếch khóe miệng lên tựa như muốn cười, nhưng lại không có chút ý vui nào, giấu đầu hở đuôi nói:
Lão Lão, người nói gì vậy? Ta đã không còn là trẻ con nữa rồi, sao lại phải khóc? Sư phụ đến
lúc phải đi đương nhiên sẽ đi, không việc gì phải đau lòng cả. Vả lại... Vả lại mặc dù là ta là đệ tử của ông ấy nhưng mới chỉ gặp ông ấy một lần mà thôi, ông ấy bế quan nhiều năm như vậy... Chưa từng ra ngoài, ta...
Làm sao có thể... Khóc? Nếu như vậy, chẳng phải sẽ làm cho người ta... Chê cười hay sao?


Chuyện gì mà gấp gáp như vậy?
Khúc Giang hóa thân thành một ông chú thích khoe khoang, bất mãn cau mày lại, ông ta còn chưa đắc chí xong đâu.

Đèn... Đèn hồn...
Sắc mặt của tên đệ tử càng thêm trắng bệch:
Đèn hồn của Khúc Tĩnh chân nhân... Đã tắt rồi!

Khúc Giang sững sờ, vẻ mặt kinh ngạc, lập tức quay đầu nhìn về phía Bạch Chỉ Viễn đằng sau.
nếu không thì Khúc Giang cũng sẽ không thường xuyên mang theo cậu ta bên người. Cậu ta tuy rằng tiếc nuối, nhưng vẫn cực kỳ kính trọng vị sư phụ không thể gặp mặt kia đấy, nếu không thì mỗi lần nhắc đến sự
phụ cũng sẽ không vui vẻ như vậy.
Hồi lâu sau...
đau buồn mất đi một vị tu sĩ Nguyễn Anh quả thực là bất hạnh, không thể tiếp đón các vị chân nhân chu đáo được rồi, chờ một thời gian sau ăn mừng năm vị tu sĩ phái ta Kết Anh, kính xin các vị đến chung vui.

Năm vị! Mọi người ở đây đều cảm thấy sợ hãi.
Kết Anh vốn không dễ, Khúc Giang vì sao lại có thể khẳng định sẽ có năm vị đồng thời Kết Anh như vậy? Chẳng lẽ là có Kết Anh Đan?!

Người có thể ở lại với Tiểu Bạch hay không?


Được.

Tiểu Bạch buồn rầu suốt cả một buổi tối, Chúc Dao là một vị bề trên tốt nên chỉ đành phải ở bên cạnh bầu bạn cả đêm, đến khi trời bắt đầu rạng sáng, Chúc Dao đã bị đông lạnh từ lâu rồi.

Ngươi làm sao thế?
Nhìn như vậy rất ớn người đó có được không?
Khú3c Khuất sửng sốt một lúc, lát sau mới truyền âm lại:
Em vợ... sao lại biến thành như vậy?


Ta biến thành như nào?

Đến khi Chúc Dao cảm thấy bả vai có hơi tế, cậu ta mới hít mũi một cái, nghẹn ngào nói:

Lão Lão...


Hả?

Ai là em vợ của ngươi chứ!
Chúc Dao trừng mắt với hắn, lười để ý đến cái thẩm mỹ kỳ cục không thể chịu nổi này,nói sang chuyện khác:
Thực ra thì vì sao ngươi lại nhận Dạ Kinh Thương làm đồ đệ vậy?


Thương nhi?
Hắn khó hiểu, hỏi ngược lại cô:
Không phải muội giao cho ta đấy sao?

đồ đệ, người chăm sóc như vậy có hơi thái quá không hả?
Hóa ra là cô bé đá đập chân mình, híc!
Ngẩng đầu nhìn về phía sau lưng hắn, Dạ Kình Thương đang đứng nói chuyện cùng một cô gái mặc váy dài màu trắng bên cạnh. Hình như đang nói tới chuyện gì đó rất vui vẻ, cô gái kia thỉnh thoảng lại cười một cái, trái lại thì vẻ mặt Dạ Kình Thương lại rất nghiêm túc.
Chúc Dao dừng tay, cẩn thận nhìn lại, bước vội ở phía trước hóa ra lại là Dạ Kình Thương.

Dạ sư đệ... Dạ sư đệ!
Khúc Nghệ thở hồng hộc níu tay Dạ Kình Thương, ấm ức nói:
Đệ bước nhanh như vậy để làm gì?


Sao ta có thể không chạy nhanh cơ chứ?
Dạ Kình Thương chau mày, cuối cùng cũng không đành lòng đỡ Khúc Nghệ:
Khúc sư tỷ, chuyện Khúc Tĩnh chân nhân là sư phụ của Bạch sư huynh, sao bây giờ tỷ mới nói
Các phái khác cho dù trong lòng có ghen tị đến mức nào đi chăng nữa cũng vẫn phải tỏ vẻ hòa nhã mà chúc mừng.
Tình cảnh
hài hòa
ngoài mặt này cuối cùng cũng bị phá vỡ khi một đệ tử ở Dẫn Hồn Đường vội vã xông tới.

Chưởng... Chưởng môn...
Tên đệ tử cuống cuồng chạy tới, sắc mặt tái nhợt, còn chưa đứng lại đã
bịch
một tiếng quỳ xuống,
Ài, quả nhiên được yêu thích quá cũng không phải là một chuyện tốt. May mà tâm tình Tiểu Bạch đã bình ổn rồi, đến sáng hôm sau cậu ta lại tươi cười trở lại.
Chúc Dao còn định cổ vũ thêm vài câu nữa, cơ mà trên không lại xuất hiện một con tiên hạc, nó kêu cạc cạc cạc như con vịt:
Ăn cơm... Cạc cạc... Về nhà... Cạc... Về nhà.


Con tiên hạc này thế mà lại biết nói ư?
Tiểu Bạch ngạc nhiên nhìn chằm chằm vào con chim kia:
Mà cũng không biết nó gọi ai về nhà ăn cơm nữa?

bình thuốc Kết Anh lúc trước, ông ta hoàn toàn tin tưởng mình có thể trợ giúp tiểu sư thúc Kết Anh, tự nhiên cũng không còn e ngại nữa.
Xem ai còn dám nói Thiên Tề Phong không phải là của phái Húc Nghiêu nữa đấy, vẻ mặt Khúc Giang tràn đầy ý cười, cả buổi đều vui tươi hớn hở, chỉ thiểu điều viết lên mặt hai chữ
khoe khoang
mà thôi, trò chuyện
cùng các môn phái khác đến là nhiệt tình, phái Húc Nghiêu bọn ta may mắn như vậy đấy, có giỏi thì đến đánh ta đi.
Chúc Dao lập tức ngự kiếm chạy tới, thấy tiểu bá vương đang đứng sững sờ ở cửa không nhúc nhích, ánh mắt trống rỗng mờ mịt.

Tiểu bá... Tiểu Bạch.
Chúc Dao sửa cách xưng hô, gọi cậu một tiếng.
Cậu cũng không phản ứng.
Mọi người nhìn nhau, từ ánh mắt của đối phương đoán được ý tứ trong lời nói của Khúc Giang, sắc mặt vừa nãy còn có chút hả hê, lại lập tức trở nên không vui.
Mãi mới mất đi một vị Nguyên Anh, lại có thêm năm vị, đùa bọn họ à? Ông trời cũng quá thiên vị phái Húc Nghiêu rồi đấy?
Chúc Dao cũng không thèm để ý đấu tranh gay gắt giữa bọn họ, chỉ là hơi lo lắng cho tiểu bá vương vừa mới lao ra bên ngoài. Cậu ta vừa thất tình lại còn mất đi sư phụ, cũng quá xui xẻo đi, không biết sẽ đau buồn đến

Ha ha a...
Chúc Dao đen mặt, sư phụ già, huynh có thể đổi công cụ truyền tin được không?

Ai biết được? Ờ mà... Thời gian cũng không còn sớm.


Bây giờ trời rất sáng.

9
Tấm lưng còng khêu gợi, những nếp nhăn tiêu hồn của muội đâu? Trước kia muội kiêu sa đài các biết bao nhiêu, người người nhớ thương,6 sao vừa Kết Đan lại biến thành như vậy?

Chúc Dao đen mặt:
Cút!
Thấy lạ thì mời đi ra ngoài.

À.
Bộ dạng hắn đau 5thương tan nát cõi lòng:
Ta cũng không thể thản nhiên gọi muội là em vợ nữa rồi.

Chúc Dao quan sát thằng bé thật kỹ, thấy cậu ta thật sự không có vấn đề gì mới yên lòng, đang định đưa cậu ta đến chỗ Khúc chưởng môn, vừa gỡ bỏ trận pháp ẩn núp xung quanh, lại thấy phía trước có hai người lần
lượt chạy tới.

Dạ sư đệ, đệ chờ ta một chút.
Cô gái đằng sau khẩn trương gọi, cư nhiên lại là Khúc Nghệ.

Đương nhiên là không phải!
Dạ Kình Thương lắc đầu liên tục, lập tức cảm thấy hơi khó xử.

Mắt thấy hai người còn muốn nói thêm, Tiểu Bạch vẫn luôn đứng ở bên cạnh đột nhiên kéo tay Chúc Dao một cái:
Lão Lão, chúng ta trở về đi.


Vẻ mặt cậu ta không rõ cảm xúc, ánh mắt thì vẫn luôn nhìn sang chỗ khác.

Chúc Dao thở dài một tiếng, gật đầu:
Ừ.


Cô giơ tay gỡ bỏ trận pháp ẩn núp, xuất hiện ở chỗ hai người Dạ - Khúc đang thổ lộ.

Đối diện đột nhiên xuất hiện hai người, khiến bọn họ giật mình.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Đồ Đệ Nhà Ta Lại Tèo Rồi.