• 1,148

Chương 317: Tới đây, tới đây nào, mọi người mở cuộc họp


Chúc Dao duỗi tay ra:
...


Cô còn chưa kịp phản ứng đã có một cánh tay siết chặt lấy hông, sau đó bị kéo vào trong lồng ngực ám mùi chá8y khét lẹt. Ngọc Ngôn nghiêm túc thi triển Khí Trần Quyết cho cổ đồ đệ ngốc nghếch của mình, sau đó

bình tĩnh, thản nhiên bố trí trận p3háp mới. Sắc mặt hắn không chút thay đổi, điềm tĩnh giống như người vừa phá hủy trận pháp không phải mình vậy.
vào tay đối phương, bên trong có vô số vật báu, e rằng sẽ bị tà tu lợi dụng để phát triển lớn mạnh hơn. Hiện giờ bọn chúng dám công khai đối phó với tiên môn, nếu như sau này có thành tựu...

Hắn ta nói không hết câu, nhưng sắc mặt những người còn lại đều thay đổi. Đúng là như vậy! Hiện giờ kẻ địch có thêm nhiều tài nguyên như vậy, nếu như lớn mạnh hơn nữa thì sẽ đáng sợ đến mức nào, các tu sĩ chủ
hòa lập tức bị dao động.
Mọi người câm lặng mất hai giây,lúc này mới có một tu sĩ Nguyễn Anh đứng ra nói:
Không bàn tới việc là ai gây ra, tóm lại tà tu trong thiên hạ đều không phải hạng tốt lành gì cả, cần phải mau chóng diệt trừ chúng.

Khóe miệng Chúc Dao giật giật, tư duy logic này đáng sợ quá:
Vậy ngươi định tìm kiếm tà tu bằng cách nào?

Hắn ta lập tức câm nín.

Ta không có gì để giải thích cả!
Chúc Dao nhận tất cả những kẻ có mặt ở đó, bỗng cảm thấy tinh thần uể oải. Hóa ra đòi lại lẽ phải, chinh phạt tà tu đều là giả, chung quy vẫn không bằng hai chữ lợi ích:
Ta nói đốt
Thiên Tề Phong nghĩa là đốt rồi.

Mọi người càng nghi ngờ hơn.

Bọn ta không thèm những thứ trong đó!
Dạ Kình Thương lập tức phản bác.
Ngô Phù hừ lạnh, không nói gì thêm. Nhưng khi nghe hắn ta nói như vậy, trong ánh mắt những người khác nhìn về phía Chúc Dao đều mang theo sự nghi ngờ.
Tiểu bá vương và Dạ Kình Thương đang định mở miệng thì Chúc Dao cản hai người lại.

Hiện giờ chúng ta không biết rõ tình hình của kẻ địch, liều lĩnh ra tay là điều tối kỵ
Lại có người đứng ra phản đối.
Cứ nhìn tình trạng của phái Quan Nguyên là biết, bọn chúng có thể an toàn rút khỏi trước khi
chúng ta chạy đến, có thể thấy rằng không thể khinh thường thực lực của tà tu được.


Nói rất có lý.
Lại có người lên tiếng:
Tên đệ tử báo tin khi đó cũng nói trong đám tà tu có tu sĩ Hóa Thần, vả lại khi chúng ta chạy đến không lần theo được dấu vết của tên tà tu nào, ai biết được rốt cục có mấy tên tà
uống, cảm xúc thay đổi liên tục, thoải mái quá đi ha?!

Sư muội khẳng định là Thiên Tề Phong bị đốt chứ không phải là biến mất với nguyên nhân khác?
Ngô Phù đột nhiên hỏi một câu rất thâm thúy.
Chúc Dao nhíu mày:
Nguyên nhân khác?
Hắn ta có ý gì?
nhân cơ hội này, mau chóng giải quyết tà tu, như vậy mới có thể yên tâm tu tiên. Còn phe kia thì lại cho rằng lần này chịu tổn thất quá lớn, cứ tiếp tục đánh nhau sẽ không có kết cục gì tốt cả, chờ sau khi bù đắp tổn
thất mới tấn công cũng không muộn.
Nói tóm lại, phe chủ chiến là những phải chịu nhiều mất mát, tỷ như Quan Nguyên và Húc Nghiêu, phe chủ hòa thì là những môn phái không tổn thất gì cả.
Chúc Dao nói tiếp:
Nhưng quả thực là ta không lấy đồ trong đó, cũng không hề giấu đi. Nếu như các ngươi muốn ta giải thích...
Cô nhìn đám người đang có mặt nói:
Vậy ta sẽ phân tích cho các ngươi hiểu!
.

Trên Thiên Tề Phong có mấy thứ như đan dược, pháp phù, công pháp và pháp khí. Hiện giờ ta đã là Hóa Thần, trừ khi có loại đan dược có thể khiến ta lập tức phi thăng, nếu không ta giữ lại số đan dược kia làm quái
gì, làm đồ ăn vặt ư?

Ngọc Ngôn thấy cô đồ đệ 9nào đó vẫn đờ đẫn, cánh tay còn đang giữ nguyên tư thể duỗi ra nửa chừng nhìn chằm chằm vào Dạ Kình Thương. Hẳn nhíu chặt mày, đưa tay lên giữ 6cằm Chúc Dao, kéo mặt cô quay lại, cho
tới khi trong mắt cô chỉ có duy nhất hình bóng của mình mới cảm thấy thỏa mãn.
Sau đó hắ5n lại quay đầu liếc nhìn vật thể không xác định ở bên cạnh, hơi lạnh tỏa ra xung quanh.
Nhưng không chỉ có vậy, khi mọi người di chuyển tới phái Húc Nghiêu, nơi này đã bị phá hủy hoàn toàn, biến thành một vùng đất bằng phẳng, rất may là đệ tử của môn phái không bị tổn thất quá nghiêm trọng. Điều
buồn cười nhất chính là người ra tay cứu giúp mọi người trong tình cảnh nguy nan lại chính là hai người bị trục xuất khỏi phái Húc Nghiêu năm xưa, điều này khiến mọi người của phái Húc Nghiêu đều cảm thấy vô
cùng khó chịu.
Chúc Dao càng nghe càng thấy rối rắm, cứ ầm ĩ như vậy thì bao giờ mới có kết quả?!

Này...
Cô không kìm được lên tiếng, mọi người đang ầm ĩ lập tức im lặng, đưa mắt nhìn về phía cô, bọn họ khá tín nhiệm và bội phục vị tôn giả vừa cứu được đệ tử các môn phái này:
Này, ta chỉ muốn hỏi một câu...
Rốt cục đám tà tu đánh úp phái Quan Nguyên là ai?


Về phần pháp phù, chắc mọi người đều biết ta mang ngũ linh căn, kích hoạt pháp phù còn chậm hơn là tự mình thi triển pháp thuật. Trừ khi ta đã chán sống, lúc đối chiến với kẻ địch bỏ cách nhanh nhất mà đổi sang
dùng cách chậm thì mới dùng pháp phù để ngăn kẻ địch, làm vậy khác nào tự tìm đường chết.


Đương nhiên trên đó còn có công pháp! Nhưng ta không biết phải ngu xuẩn đến mức nào thì mới đi phế bỏ tu vi hiện có của mình, chọn một bộ công pháp mới, chẳng lẽ rảnh rỗi quá nên tu luyện lại cho vui ư?

Thật ra tà tu chỉ là một danh từ, ý nghĩa của nó bao hàm rất rộng, dùng để chỉ những tu sĩ đầu cơ trục lợi, không dựa theo phương thức tu luyện thông thường, vô tổ chức vô kỷ luật hơn cả đám tán tu. Nếu như không
có một mục tiêu chính xác, chỉ dựa vào danh từ này thì phải tìm kiếm bằng cách nào? Trên mặt bọn chúng đều có viết sẵn
ta là tà tu
cơ chứ.

Chúc sự muội nói rất có lý..
Ngô Phù tôn giả ngồi phía trên đột nhiên lên tiếng, mỉm cười nhìn cô:
Đúng là phải làm rõ đối tượng rồi hãy hành động. Có điều... hiện giờ Thiên Tề Phong của phái Húc Nghiêu ta đã rơi

Ai... Thôi được rồi!
Khúc Giang là người lấy lại tinh thần đầu tiên, thở dài một tiếng. Cho dù trong lòng ông ta đang xót của đến mức rỉ máu nhưng vẫn tự nói ra những câu an ủi bản thân:
Dù sao cũng tốt hơn là rơi
vào tay đám tà tu.

Cả đám người đều mang vẻ mặt khóc không ra nước mắt, vốn dĩ bọn họ tới tham gia thi đấu là vì muốn được chia một chén canh, ai ngờ rằng chén canh lại bị người khác lấy trộm, sau đó bị đốt sạch, chẳng ai được
Vật thể không xác định, bạn Tiểu Thương cảm thấy cơ thể mình run lên, mồ hôi lạnh tủa ra. Cho dù cậu ta không biết mình đã làm sai điều gì nhưng dường như trực giác đang mách bảo một điều rằng cậu ta nên
tránh xa ra một chút thì phải?
Chỉ một giây sau, cậu ta đã không còn thời gian để nghĩ tới nguyên nhân nữa, bởi vì có một tia sét vừa bổ xuống, mà cậu lại không hề ở trong phạm vi trận pháp mới được bố trí!
Ngô Phù cười lớn:
Tại hạ chỉ cảm thấy hiếu kỳ vì một ngọn núi lớn như vậy mà có thể bị đốt thành tro thôi.


Ông có ý gì vậy?
Tiểu bá vương lập tức nổi giận:
Ý ông là Lão Lão chiếm đoạt Thiên Tề Phong làm của riêng ư?


Ta không hề nói như vậy.
Ngô Phù tiếp tục cười nói:
Ta chỉ đưa ra nghi vấn mà thôi, ngày đó chỉ có sư muội và hai tên đệ tử đuổi theo tà tu, mà hai người này...
Hắn ta nhìn tiểu bá vương và Dạ Kình Thương:
Quan

Chỉ trong thời gian một ngày, phe tiên môn chính phái đã tổn thất hai môn phái, đệ tử phái Quan Nguyên gần như bị giết sạch, khi đội ngũ cứu viện của các phái khác tới nơi, toàn bộ phái Quan Nguyên đã biến thành
một biển máu. Đa phần những đệ tử còn sống sót đều không còn đủ tỉnh táo, dường như chịu đả kích nặng nề, đoán chừng không thể hỏi được tin tức gì chứ đừng nói đến việc tìm ra đầu mối về gã tà tu Hóa Thần kia.
Khi Chúc Dao đi tới tập trung với các phái khác, lại kinh ngạc phát hiện ra trong số những người đi đón cô ngoài Khúc Giang còn có cả Khúc Nghênh. Có điều hiện giờ vẻ mặt hắn ta rất kỳ lạ, lúc trắng lúc xanh, dường như không biết phải đối mặt với vị tiểu sư thúc năm xưa như thế nào, nên sắc mặt liên tục thay đổi. Chúc Dao không kìm được, nhìn hắn ta thêm mấy lần.

Cảm ơn tiểu sư thúc đã giúp đỡ.
Khúc Giang hành lễ với Chúc Dao.

Ông cứ gọi ta là Chúc Dao đi.
Cô không thèm quan tâm tới, nói:
Ta đã không còn là sự thúc của các ông nữa rồi, gọi vậy nghe mất tự nhiên lắm.

tu Hóa Thần chứ?


Nhưng nếu bây giờ bỏ mặc không quan tâm tới, chỉ e sau này sẽ thành họa lớn.

Mọi người có mặt tranh luận ầm ĩ, Chúc Dao nhíu mày, cuối cùng cũng hiểu rõ nguyên nhân bọn họ tập trung ở đây suốt mấy ngày nay. Đơn giản là một phe chủ hòa, một phe chủ chiến. Phe chủ chiến cho rằng nên
Khúc Giang không khách sáo thêm nữa, dẫn Chúc Dao đi vào nội điện. Thật ra ông ta cố tình đi ra đón là vì muốn xóa bỏ hiềm khích trước đây, muốn mời cố và Bạch Trí Viễn trở lại phái Húc Nghiêu. Phái Húc Nghiêu
vừa bị người khác cướp mất hang ổ, đang rất cần một người có đủ thực lực để che chở. Thế nhưng những lời Chúc Dao nói khi nãy đã tỏ rõ rằng cô không hề có ý định quay trở về, đương nhiên là ông ta phải từ bỏ ý
định này.
tổn thất, sách lược hiện giờ là nên nghỉ ngơi dưỡng sức, khôi phục nguyên khí thì tốt hơn.

Vị tu sĩ kia nghe vậy lập tức nổi điên:
Đợi, đợi, đợi! Rốt cục là phải đợi tới khi nào hả? Tất cả đệ tử phái Quan Nguyên bọn ta chết dưới tay tà tu, khi nào mới báo được mối thù này đây? Huống chi trải qua sự kiện này,
chắc chắn tà tu cũng bị tổn thất, giờ nên thừa thắng xông lên mới là phương án thích hợp.

Khúc Giang sững sờ, ngay cả Khúc Nghênh đứng bên cạnh cũng đờ người, hồi lâu sau ông ta mới sửa lại:
Tôn giả... Cảm ơn tôn giả giúp đỡ. Nếu không nhờ tôn giả che chở, không chỉ là phái Húc Nghiêu, e rằng toàn bộ
tiên môn cũng khó mà tránh được kiếp nạn này.


Ta chỉ tiện tay mà thôi, ông không cần phải khách sáo.
Chúc Dao cười đáp.

Muội nói gì?
Ngô Phù đứng bật dậy, những người xung quanh cũng nhao nhao quay sang nhìn với ánh mắt ngây ngốc:
Muội... muội muội đốt Thiên Tề Phong rồi?


ặc ặc... lỗi kỹ thuật, là lỗi kỹ thuật!
Khi nói câu này, cô cảm thấy chột dạ vì mình đã đốt nhà của người ta:
Chuyện này... ta nhìn thấy mấy tên tà tu định dời Thiên Tề Phong đi nên sốt ruột đuổi theo, thế nhưng một
mình ta không thể chuyển ngọn núi về được. Mọi người phải hiểu rằng ta chỉ là một cô gái yếu đuối... Cho nên... Ha ha, mọi người hiểu rồi đấy!

bên tay phải ra:
Này, sang chỗ khác ngồi đi.

Vị tu sĩ Hóa Thần kia sững sờ, dường như không ngờ rằng mình đường đường là một tu sĩ Hóa Thần lại bị người khác ghét bỏ một cách công khai như vậy, người đó giận tới mức mặt mũi tái mét cả đi. Hắn ta quay đầu
nhìn những vị tu sĩ Hóa Thần xung quanh, tất cả đều giả vờ như không thấy gì cả, đành hừ lạnh một tiếng, cực kỳ không cam lòng di chuyển sang chiếc ghế trống ở gần nhất.
Cô quay đầu nhìn về phía Ngô Phù, vui vẻ cười nói:
Ý Ngô Phù tôn giả là ta cất giấu Thiên Tề Phong, nhưng cố ý nói với mọi người là đã đốt sạch nhằm độc chiếm nó phải không?


Sư muội, đương nhiên là ta tin tưởng muội, nói ra những lời này chỉ mong muội giải thích rõ ràng mọi chuyện, để tất cả mọi người hiểu rõ mà thôi.
Ngô Phù nở nụ cười thân thiện, tỏ vẻ ta đang muốn tốt cho ngươi
thôi.

Hà, huynh đang nói đến Thiên Tề Phong à?
Chúc Dao thờ ơ nói:
Yên tâm đi, nó không nằm trong tay tà tu.


Không nằm trong tay tà tu?
Cả đám người sững sờ, hiển nhiên là không tin.
Chúc Dao cười nói với Khúc Giang:
Thật ngại quá, Khúc chưởng môn, ngọn núi ấy bị ta lỡ tay thiêu rụi mất rồi.

Khi Chúc Dao đi vào trong nội điện, các môn các phái đang thảo luận sôi nổi, thấy cô xuất hiện mọi người không nói gì nữa, vội vàng với chào cô. Chúc Dao gật đầu đáp lại, sau đó đi theo chỉ dẫn của Khúc Giang, hướng
về phía hàng ghế ở vị trí cao nhất, nhưng lần này cô không cần đứng nữa.
Hóa Lâm nhiệt tình vẫy tay với cô:
Lão... đạo hữu, bên này, bên này.
Ông ta vừa gọi vừa nhìn xung quanh, phát hiện quanh mình không còn vị trí nào trống, nên không khách sáo đẩy một tên tôn giả Hóa Thần sơ kỳ

Đám tà tu đó ngông cuồng quá rồi, hôm nay bọn chúng dám trắng trợn tấn công phái Quan Nguyên và phái Húc Nghiêu, sau này tất sẽ tấn công những tiên môn khác. Ngày nào chưa diệt trừ được mối họa này, e
rằng tiên môn chúng ta ăn không ngon ngủ không yên.
Một tu sĩ Nguyễn Anh tức giận vô cùng nói.

Tuy nói như vậy...
Lại có người phản đối:
Nhưng xưa nay tà tu phân tán ở khắp nơi, lại lẫn lộn với đám tin tu, muốn tìm được bọn chúng không phải là việc đơn giản. Vả lại trải qua sự kiện này, các phái đều chịu
Cả đám người: ...
Tất cả bọn họ đều không muốn hiểu có được không hả? Đấy là Thiên Tề Phong đó, là Thiên Tề Phong mà lão tử phi thăng để lại đó, bên trên có vô số báu vật, sao có thể đốt được cơ chứ?!
Tất cả những người có mặt hồi lâu vẫn chưa thể tỉnh táo lại sau đả kích nặng nề, ai nấy đều muốn cào tường để phát tiết!
một mình bà bà vào được Thiên Tề Phong, đã có thể muốn lấy gì thì lấy đó, cần gì phải đợi tới bây giờ. Vả lại bà bà đã đạt tới Hóa Thần từ lâu, những vật trên Thiên Tề Phong có tác dụng gì với bà bà?!


Vô dụng với muội ấy, nhưng với kẻ khác thì chưa chắc đâu.
Ánh mắt Ngô Phù cố ý đảo qua người tiểu bá vương và Dạ Kình Thương, sau đó tiếp tục nói:
Vả lại trên Thiên Tề Phong ngoài những thứ như đan dược,
pháp phù... còn có rất nhiều pháp khí, thậm chí có cả pháp khí cấp mười, có ai không động lòng cho được?

hệ giữa chúng và sư muội rất thân, những người khác không hề biết ngày hôm đó đã xảy ra chuyện gì

Hắn ta nói vậy khiến những kẻ khác cũng tỏ thái độ hoài nghi. Đúng là như vậy, trên Thiên Tề Phong có vô số báu vật, người bình thường sao cam lòng đốt sạch được chứ?

Lời này của tôn giả khiến người khác cảm thấy chạnh lòng rồi.
Dạ Kình Thương không nhịn được nữa, lên tiếng, giọng nói đầy tức giận:
Nếu bà bà thèm muốn những vật trên Thiên Tề Phong, thì năm đó, khi chỉ có
Cả đám người sững sờ, đưa mắt nhìn nhau.

Không ai biết hả?
Vậy các ngươi tranh cãi làm cái quần què gì vậy?!
Sắc mặt mọi người trắng bệch, dường như không có ai nghĩ đến vấn đề này.

Chỗ này không có ai ngồi cả, mau tới đây.
Hóa Lâm không thèm quan tâm tới thể diện, chỉ vào vị trí vừa mới trống, gọi Chúc Dao. Vị tu sĩ vừa rời khỏi khuỵu gối xuống, suýt nữa là ngã sấp mặt, cho dù là tán tu cũng
không thể trơ tráo như vậy chứ!
Khóe miệng Chúc Dao giật giật, làm lơ ánh mắt oán hận của vị tu sĩ kia, đi tới ngồi bên cạnh Hóa Lâm. Sao cô lại cảm thấy mình vừa vô tình gánh thêm một đống thù hận vậy nhỉ?!

Còn pháp khí thì sao?
Ngô Phù trầm giọng hỏi, nụ cười trên mặt vô cùng thâm thúy:
Ta nghĩ sư muội hiểu rất rõ về pháp khí trên Thiên Tề Phong, bên trên đó có cả pháp khí cấp mười. Hiện giờ số lượng pháp khí

cấp mười trong giới tu tiên rất hiếm!



Ta thêm vào.
Chúc Dao lườm hắn ta một cái, tiếp tục dìm Thiên Tề Phong tới mức thấp nhất:
Bản thân ta là luyện khí sư cấp mười, mấy pháp khí hàng kém chất lượng trên đó, bề ngoài thì xấu xí, chức năng thì kém

cỏi, mấy người nghĩ bà đây thèm để ý đến ư?



...
Tất cả mọi người câm nín.


Muội... muội là luyện khí sư cấp mười...
Ngô Phù sững sờ:
Chuyện này... không thể nào.
Cô ta sử dụng phi kiếm cấp hai, có vị luyện khí sư nào tiết kiệm tới mức vậy không?
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Đồ Đệ Nhà Ta Lại Tèo Rồi.