Chương 341: Cảnh báo thức tỉnh
-
Đồ Đệ Nhà Ta Lại Tèo Rồi
- Vưu Tiền
- 1550 chữ
- 2022-02-04 04:38:08
Cơ thể nhẹ bẫng, cả người cô bay lên không trung. Cô chỉ kịp hô một tiếng
Hạt Vừng
, để nó quay về thần thức của mình, ngay sau đ8ó liền bay thẳng đến chỗ đường ranh giới. Nhưng trong một khắc cô băng qua đó,
bóng đêm quen thuộc lại xuất hiện lần nữa,3 cô đã quay về không gian kia.
Đết! Thì ra cô không thể thông qua cách thức thông thường để thành tiên đúng không!
Một khung đối thoại QQ nhảy ra như thường lệ, pháo hoa nổ vang kín màn hình, bắn thành một hình hoa cúc.
Giới Linh: Thể...
Thế nhưng... Có lẽ cô ấy là một anh hùng tốt, là một tấm gương tốt, thậm chí miễn cưỡng có thể xem như một người tình tốt. Nhưng tôi lại không tài nào xem cô ấy là bạn bè như Anh Lạc.
Cô lắc đầu:
Ngay từ đầu cô
ấy chưa từng thẳng thắn với tôi, có lẽ cô ấy có đủ loại lý do, nhưng những lý do này đều không thể thay đổi sự thật cô ấy đã dối gạt tôi.
Bớt nói nhảm đi, rốt cuộc lần này là chuyện gì nữa? Mở đầu không thể hiểu nổi, kết thúc càng không thể hiểu nổi? Rốt cuộc Pháp Vũ và Linh Thiên bị sao thế?
Thôi bỏ qua Linh Thiên, ấy vậy mà Pháp Vũ cũng thành
ma rồi, người thường có thể thành ma được sao?
Giới Linh: Gái à, tôi vô tội! Vốn thế giới đó đã gần sụp đổ toàn bộ rồi, vì thế nó rất không ổn định. Cô không đến được vỏ bọc chính xác cũng là có nguyên do đấy. Tôi không thể khống chế được!
Thế còn Phàn Chỉ San đâu rồi?
Chúc Dao tiếp tục hỏi, cô cứ cảm thấy cô ta không đơn giản:
Cô ta không thể chỉ đơn thuần là một người bình thường thức tỉnh thiên phú tiềm ẩn được.
Giới Linh: Gái thông minh thật! Thực ra cô ta cũng là ngoại lệ.
Là sao?
Giới Linh: Ừ, nói một cách đơn giản, cô ta tưởng rằng bản thân đã sống lại.
Fuck! Hóa ra lại là sống lại. Chẳng trách tu vi của cô ta tăng nhanh như thế. Biến dị kia chắc là cô ta có thể thấy được số mệnh rồi.
Chúc Dao ngẩng đầu, nhìn khung thoại của Giới Linh, không biết vì sao đáy lòng dâng lên một cảm xúc quái dị. Số mệnh, linh hồn, oán khí. Những cái này đối với tu sĩ, thậm chí với tiên nhân mà nói, đều là những vật
Giới Linh: Chà6o mừng cô gái quay lại, chúc mừng cô lại xuất sắc sửa chữa xong một BUG. Tôi sắp thành người hâm mộ cuồng nhiệt của cô luôn rồi. 5
Chúc Dao liếc xéo anh ta, mắng:
Cút!
Giới Linh: Oái... Gái á, cô lạnh lùng quá, quá vô tình, vô cớ gây sự hết sức hà.
...
Chẳng lẽ Ma tộc còn phân thành ma tộc thượng cổ và ma tộc bản địa, có thể nói đây là phân biệt chủng tộc không? Có điều nghĩ kỹ lại, mặc dù Pháp Vũ cũng có ma khí, nhưng so với ma tộc cô trông thấy trước đây
thì đúng là yếu đi không ít. Chẳng trách vì nguyên nhân này nên hắn ta mới không đối kháng chính diện với mình chăng?
Bỏ đi, nếu Giới Linh đã nói hắn ta không phải BUG, cô hà tất lo lắng làm gì.
(---) Gương mặt đầy hoài nghi.
Giới Linh: Thật mà, thật mà. Gái à, đây cũng là nguyên nhân tại sao tôi gấp gáp để cô đi.
Thế Linh Thiên...
Chúc Dao hít sâu một hơi, vẫn cảm thấy có chút bức bối:
Thực sự cô ấy cần phải...
Chết sao?
Giới Linh: Vốn dĩ cô ta là một linh hồn khiếm khuyết bị oán khí gặm nhấm đầu thai, vốn phải trải qua mấy kiếp thì linh hồn mới sửa chữa hoàn chỉnh được. Song, oán khí đã được giải trừ bỗng bất ngờ trở lại thế gian,
bủa vây lấy cô ta, đồng thời khiến thời gian hỗn loạn, xuất hiện những mảnh ký ức không nên tồn tại, cùng lúc đó gây ra sự biến dị ở một mức độ nhất định.
Khóe môi Chúc Dao méo xệch:
Có thể nói tiếng phổ thông không?
Mẹ nó, chẳng hiểu gì cả.
Giới Linh: Gái à... Sao cô có thể nghi ngờ tấm chân tình của người ta... Tấm chân tình... chân tình... tình!
Trách tôi sao?
Cô trợn mắt liếc anh ta:
Anh nói xem có lần nào anh đáng tin chưa?
Giới Linh: Lần này là thật mà, mở ra liền đi!
Nói tiếng người đi.
Giới Linh: Sặc... Thật ra tất cả những ma tộc thượng cổ mà cô đối phó trước kia là BUG, bởi vì bọn chúng vốn đã thoát ly khỏi tam giới, nhưng Pháp Vũ không giống vậy. Hắn ta vốn là người của tam giới, cho dù thành
ma cũng ở trong tam giới.
Giới Linh: Vốn Linh Thiên là mảnh vá của thế giới kia, sớm muộn sẽ phải bổ sung cho thế giới ấy. Cũng bởi vì nguyên nhân này, sau khi cô ấy đầu thai, tư chất và năng lực càng ngày càng kém. Theo lý mà nói, cô ấy
không nên sinh ra thất tình của con người mới phải. Nhưng bởi vì cô ấy chuyển kiếp nên mới bất ngờ nảy sinh tình cảm, hơn nữa còn vì thế sinh ra dục vọng thế nên mới dẫn đến tai kiếp một đời này của cô ấy, qua đời
sớm hơn bình thường nhưng lại không có khả năng trở lại vòng luân hồi.
Mẹ kiếp! Thể há chẳng phải có BUG sửa không xong ư?
Chúc Dao muốn chửi thề. Trong mấy BUG cô sửa, mười lỗi hết tám, chín lỗi đều có liên quan với ma tộc.
Chờ đã... Rõ ràng Pháp Vũ đã thành ma, anh lại kéo tôi
quay về, chẳng lẽ hắn ta không phải BUG?
Giới Linh: Chúc mừng chỉ số thông minh của cô đã online rồi!
Màn hình nhấp nháy, hồi lâu sau mới xuất hiện một dòng chữ.
Giới Linh: Đáng ghét hứ, đương nhiên người ta là bạn của cô rồi! Đúng rồi, bởi vì lần này tăng ca, thưởng cho cô nghỉ phép một lần đó. Gái muốn mở ra không?
Nghỉ phép?
Trước mắt Chúc Dao sáng rực:
Thật là nghỉ á? Không cần sửa BUG nữa?
Giới Linh: Dao Dao... cái chết của cô ấy, khiến cô tan nát cõi lòng lắm sao?
Không đến mức tan nát cõi lòng, có buồn bã và đồng cảm.
Chúc Dao hít sâu một hơi:
Không thể phủ nhận Linh Thiên là một vị Chúa cứu thể đúng chuẩn, cô ấy đã cứu cả thế gian, thậm chí hy sinh tình cảm bạn
thân quý trọng nhất. Tôi thương cảm cô ấy, cũng cảm thấy buồn trước cái chết của cô ấy. Đây là tình cảm bình thường của con người, nhưng không đến mức tan nát cõi lòng.
Thay vì nói là tín nhiệm, không bằng nói... đang tuân theo mệnh lệnh của anh ta.
Chúc Dao thất kinh, hít ngược một hơi, đột nhiên trong đầu hiện lên một suy nghĩ không thể tưởng tượng được.
Giới Linh... Rốt cuộc anh là ai?
Ý của anh là, vốn cô ấy không phải là người?
Chúc Dao nhíu mày hỏi.
Giới Linh: Vốn dĩ là vậy, nhưng... từ lần trước đã bắt đầu là người.
Nếu như vậy, còn không bằng lúc bắt đầu không nảy sinh tình cảm, cũng sẽ không đến mức cuối cùng...
không đau lòng như khi nhìn thấy Anh Lạc chết lần trước.
Đúng rồi, Pháp Vũ sao lại thế này?
Đột nhiên Chúc Dao nhớ ra:
Rõ ràng hơn ta đã nhập ma, người thường cũng có thể nhập ma sao?
Giới Linh: Haiz... Gái à, vạn vật đều có mặt trái. Khác biệt chỉ ở chỗ có buông bỏ hay không mà thôi.
mơ hồ, nhưng Giới Linh lại có thể nhắc đến một cách rất bình thường.
Hơn nữa, cho dù là Linh Thiên hay là Vong Xuyên cũng thế. Bản thân những người đó nói ra đều khó bể tưởng tượng, nhưng họ lại có sự tín nhiệm đặc biệt đối với anh ta.
Không, không đúng!
Giới Linh: ...
Tình cảm là có qua có lại! Có lẽ thời gian qua lại của chúng tôi dài hơn một chút, cô ấy sẽ kể cho tôi sự thật, xem chừng tôi cũng sẽ phẫn nộ như Pháp Vũ.
Cô thở dài một tiếng, hoặc giả là vì lý do Linh Thiên cưỡng chế
cô ở lại trong cơ thể cô ấy, trong lòng cô đã có vướng mắc suốt từ đầu đến cuối, chỉ có điều người chết như đèn tắt, cô hà tất phải nghĩ nhiều. Vì thế mặc dù lần này cô cũng đồng cảm với cảnh ngộ của cô ấy, nhưng lại
Đột nhiên trước mắt lại xuất hiện giao diện thanh tiến trình quen thuộc, chạy nhanh vun vút. Thân hình Chúc Dao lóe lên, lập tức biến mất giữa màn đêm tối đen.
Thật lâu sau...
Từng hàng chữ màu đỏ nhảy ra.
Kiểm tra đo lường thấy đối tượng có khả năng thức tỉnh!
Có tự động mở ra hay không?
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.