Chương 35: Bắt cóc trẻ em
-
Đồ Đệ Nhà Ta Lại Tèo Rồi
- Vưu Tiền
- 1772 chữ
- 2021-12-31 05:29:29
Còn cả bảng thông báo đột nhiên hiện lên trước mắt cô là thứ quái quỷ gì? Thứ này giống hệt như bảng thông báo trên máy vi tính vậy, bỗng dưng xuất hiện trước mặt cô, bên trên viết:
Bạn đã chết, có muốn quay về điểm hồi sinh không?
Phía dưới là hai nút chọn, Yes or Yes.
Mấy thứ này giống hệt như đang chơi game online vậy, chẳng phải đây là thế giới tiên hiệp sao? Còn cả hai lựa chọn bên dưới nữa, phải chọn cái nào đây? Chọn lựa mấy cái này có ý nghĩa gì sao? Chúc Dao đang ở trạng thái linh hồn gào thét.
Nhưng những người khác có mặt ở đây dường như không nhìn thấy tình huống của Chúc Dao hiện giờ, cũng không thể nhìn thấy chữ viết trên thi thể của cô.
Yêu hồ đã chết, còn Vương Từ Chi thì đang ôm thi thể của cô, điên cuồng truyền linh khí vào vị trí miệng vết thương, muốn chữa trị cho cô.
Đáng tiếc hiện giờ Chúc Dao đã chết, chữa trị còn tác dụng gì nữa? Linh khí truyền vào căn bản không thể ngưng đọng ở miệng vết thương, trong nháy mắt đã tiêu tan vào không khí.
Không sao đâu, Chúc Dao tỷ, tỷ sẽ không có chuyện gì đâu.
Vương Từ Chi máy móc lặp đi lặp lại một động tác, lẩm bẩm mấy câu này, dường như không hề có ý định dừng lại.
Ngoài những việc này, cậu không nghĩ ra biện pháp nào khác.
Thế nhưng cơ thể trong tay cậu ngày càng lạnh đi.
Cho tới khi cậu không phóng linh khí ra được nữa, lúc này cảm xúc của cậu sụp đổ:
Chúc Dao tỷ,tỷ đã nói là sẽ vĩnh viễn bảo vệ đệ rồi mà, tỷ đã hứa rồi mà! Sao tỷ lại...
Đây là lần đầu tiên Chúc Dao thấy Vương Từ Chi khóc lóc như vậy.
Bất kể là thời trẻ trâu thường nghịch ngợm, gây chuyện trước kia hay là cậu thiếu niên ngượng ngùng, trầm ổn hiện giờ thì cậu cũng chưa từng chảy một giọt nước mắt trước mặt cô, nhưng hiện giờ cậu lại đang khóc tu tu như một đứa trẻ.
Chúc Dao đi lại gần, muốn xoa đầu cậu, nhưng bảng thông báo vừa bị cô ngó lơ bắt đầu liên tiếp hiện ra thêm, giống như hệ thống đang rơi vào một vòng lặp vô hạn vậy, ngày càng có nhiều bảng thông báo giống nhau như đúc xuất hiện.
Chỉ trong phút chốc, tầm mắt của cô đã bị tầng tầng lớp lớp bảng thông báo che kín.
Này, cho dù tìm cảm giác tồn tại cũng không cần phải làm vậy chứ, đây là hệ thống chết bầm gì vậy! Chúc Dao theo phản xạ có điều kiện, phất tay muốn đẩy bảng thông báo trước mặt ra.
Một tiếng
ting
đột ngột vang lên, lựa chọn
yes
trên một bảng thông báo lõm xuống.
Chúc Dao cảm thấy trái tim run lên, không phải chứ, chẳng phải là cô chọn yes hay sao, đây là thao tác lối, có kịp đổi ý không?
Hiển nhiên là không còn kịp nữa, bởi vì ngay sau đó, cảnh vật trước mắt cô đã thay đổi.
Không chỉ là bảng thông báo, ngay cả đám người Vương Từ Chi cũng không thấy đâu, xung quanh toàn là một màu đen kịt.
Chỉ
có ở dưới tầm mắt có gì đó đang chạy...
Cái đệch, sao lại có một thanh loading thế này?! Sau khi xuyên không đến thế giới này, Chúc Dao cảm thấy đường giới hạn của mình liên tục bị phá vỡ, hơn nữa cũng không hề có dấu hiệu dừng lại.
Mệt tim quá đi mà! Thanh loading chạy rất nhanh, một lúc sau, cô thấy có ánh sáng trắng lóe lên, một bức tường trắng đột nhiên xuất hiện trước mặt, một vầng mặt trời chiếm nửa bức tường đang hiền lành nhìn cô.
Cô tò mò đưa tay muốn sờ gương mặt kia nhưng cánh tay lại đánh lên trên bức tường.
Bức tường kia lõm vào, sau đó một lượng lớn chất lỏng tràn vào trong miệng cô.
Chúc Dao bị sặc, muốn hỏi có chuyện gì xảy ra nhưng lại phát ra tiếng khóc oe oe yếu ớt của trẻ sơ sinh.
3
Ngoan nào, ngoan nào, đừng khóc nữa.
Con bé này, không ai tranh giành với con, cần gì phải vội chứ?
Người phụ nữ dịu dàng lau khóe môi của cô, nhẹ nhàng dỗ dành.
Lúc này Chúc Dao mới nhận ra tình hình, hiện giờ cô đã biến thành một đứa bé rồi! Bức tường khi nãy cố và phải chính là bầu vú của người phụ nữ kia, vậy miệng đang ngậm...
Chúc Dao phun hết sạch những thứ trong miệng ra, ngay lúc này cô cảm thấy mình đang trêu ghẹo gái nhà lành!
Chẳng phải bảng thông báo ghi là trở về điểm phục sinh sao? Điểm phục sinh của cô là thôn nhỏ bên núi kia mà? Hiện giờ xem ra hệ thống đã thay đổi cài đặt, chuyển từ người xuyên không thành linh hồn xuyên không, như vậy liệu có được không?
Hả, sao lại không ăn rồi?
Người phụ nữ kia thấy cô né tránh, cố chấp nhét
hung khí
vào trong miệng cô.
Chúc Dao nào có chịu, không ngừng trốn tránh.
Người phụ nữ kia thấy vậy, cho rằng cô đã ăn no rồi, lúc này mới mặc lại quần áo cho cô.
Người phụ nữ kia chỉnh trang quần áo cho bé yêu Chúc Dao xong mới đặt cô vào trong nôi.
Chúc Dao tò mò quan sát cảnh vật xung quanh, phát hiện mình vẫn đang ở thời cổ đại.
Căn phòng mang phong cách xưa cũ này đẹp hơn ngôi nhà ở sơn thôn trước đó gấp nhiều lần, bởi vì chỉ riêng cái nôi cô đang nằm cũng được chế tạo rất tinh xảo.
Người đâu!
Nhân vật hình như là mẫu thân của cô gọi vọng về phía cửa, có bốn năm người nhìn giống nha hoàn đi tới, hành lễ với người phụ nữ đó.
Xem ra nhà cô rất giàu có đây.
Các ngươi bể tiểu thư ra sân đi, chút nữa ta sẽ ra.
Người phụ nữ kia ra lệnh, sau đó dẫn theo một nha hoàn đi vào căn phòng bên trong, xem ra là đi thay quần áo.
Năng lực thích ứng với hoàn cảnh của Chúc Dao rất mạnh.
Theo tình hình trước mắt thì cô chỉ là một đứa bé, không thể phản kháng, chính vì vậy cô bình tĩnh lựa chọn thích ứng.
Cho dù thường xuyên nhớ đến sự phụ và Vương Từ Chi, nhưng có thể cô và họ không cùng chung một thế giới.
Tình hình hiện giờ của cô cũng rất tốt, là thiên kim của một gia đình giàu có.
Chúc Dao được cha mẹ cưng như cưng trứng, hứng như hứng hoa, ngay cả chuyện cho bú cũng không mượn nhờ người khác.
Tương lai sau khi lớn lên cô có thể đi hoành hành ngang ngược rồi.
Trong thế giới tiên hiệp trước đây, nguy hiểm tràn ngập khắp mọi nơi, bất cẩn một cái là bị yêu ma quỷ quái làm thịt! Nghĩ tới điểm này, cô cảm thấy an lòng hơn hẳn, Chúc Dao thoải mái lăn một vòng trên đồng cỏ, cô phải bắt đầu một cuộc sống mới.
Lúc này đây, cô cảm thấy hoa ngát hương, cỏ xanh tốt, mây trắng ngần, còn cả người đang bay trên bầu trời kia...
Ôi mẹ ơi, vì sao trên trời lại có người đang bay vậy? Chẳng phải là cô đã rời khỏi thế giới tiên hiệp rồi sao? Chờ đã, hình như bóng người kia đang xông thẳng về phía cô.
Không bao lâu sau đã đứng cách cổ chỉ chừng năm bước, người đó mặc đồ trắng quen thuộc, mặc dù đẹp tới độ quỷ khóc thần sầu nhưng lại mang vẻ mặt bằng giá lạnh lùng, không chút cảm xúc nào suốt năm suốt tháng.
Sư phụ...
(Cô muốn nói ra quá nhiều điều, không biết phải bắt đầu từ đâu) Ngọc Ngôn nhìn chằm chằm vào cố! Cô cũng nhìn chằm chằm vào sự phụ! Hai người nhìn nhau! Không có bất cứ ai lên tiếng cả!
Chúc Dao đột nhiên cảm thấy cứ nhìn nhau như vậy thật vô nghĩa.
Dù cô không hiểu sao sư phụ lại đột nhiên xuất hiện ở chỗ này, thế nhưng nhìn biểu cảm thì biết sư phụ cũng không nhận ra cô.
Hiện giờ cô chỉ là
một đứa bé chưa đầy một tuổi, bập bẹ nói còn không nổi huống chi là cất tiếng giải thích.
Con bị bỏ rơi à?
Cuối cùng Ngọc Ngôn cũng mở miệng.
Chúc Dao sững sờ, cái quái gì vậy? Sư phụ có ý gì?
Con là trẻ mồ côi đúng không?
Ngọc Ngôn tiếp tục hỏi.
...
Mặt Chúc Dao tối sầm, người có từng thấy đứa trẻ mồ côi nào trong sân nhà mình không?
Không sao, ta sẽ là người nhà của con!
ở Gì vậy cha nội? Mẹ ta đang ngồi ở ngay kia kìa.
Ta sẽ thu con làm đồ đệ.
Ngọc Ngôn hoàn toàn không có ý định chờ cô trả lời, đi thẳng về phía cô.
Cuối cùng Chúc Dao cũng hiểu sư phụ muốn làm gì, cặp chân ngắn đẹp bạch bạch muốn bỏ đi.
Mẹ ơi, ở đây có một ông chú muốn bắt cóc con gái của mẹ nè.
Thế nhưng tốc độ một đứa bé dùng tay chân bò sao sánh nổi với một vị tu sĩ đã tu luyện hàng vạn năm.
Ngay sau đó, cô bị ôm chặt lấy, vị sư phụ nào đó nghiêm túc tuyên bố.
Kể từ ngày hôm nay, ta chính là sư phụ của con.
Này, đừng có tự tiện quyết định một mình vậy nhá.
Tốt xấu gì thì người cũng phải hỏi ý kiến của mẹ con chứ.
Ừm, nếu con cũng đồng ý, vậy theo ta quay về Ngọc Lâm Phong nào.
Gì vậy trời? Ai đồng ý hả?! Xí...
Sư phụ, người to gan lớn mật thật, dám bắt cóc bé gái chưa thành niên giữa ban ngày ban mặt như vậy à? 2 Đáng tiếc là Ngọc Ngôn không thể nghe được tiếng gào thét trong lòng cô.
Hắn triệu hồi phi kiếm, thân người lóe lên, mang theo Chúc Dao trong hình hài một đứa trẻ biến mất ở phía chân trời.
Chúc Dao không hề có lực phản kháng, không nhịn được nữa, giơ chiếc chân ngắn ngủn lên, đạp thẳng vào gương mặt bằng giá, vạn năm không đổi của sư phụ! Ta không muốn tu tiên nữa đâu!