Chương 354: Thần khí hiện thế
-
Đồ Đệ Nhà Ta Lại Tèo Rồi
- Vưu Tiền
- 1555 chữ
- 2022-02-04 04:38:15
phải trái lúc này lại nhìn nó bằng ánh mắt khinh bỉ. Cô liếc nó chằm chằm một lúc lâu thật lâu, khiến nó cũng phải dựng đứng hết lôn8g mao lên. Sau đó chủ nhân mới như cười như không ha ha một tiếng, ra sức vỗ
bồm bộp lên đầu nó, trầm giọng nói:
Hạt Vừng,3 mắc bệnh gia trưởng là phải chữa đi!
Bệnh gia trưởng là cái quái gì vậy? Tại sao chủ nhân lại nói ẩn ý thế, nghe chẳng hi9ểu gì cả!
Chúc Dao lại thở dài, leo lên lưng nó. Hạt Vừng lập tức bay vút lên, cơ mà rõ ràng lần trở về này nó hơi không yên lòng, tuy rằng tốc độ không giảm là bao, nhưng nó lại đi quá cả hệ thống hướng dẫn.
Hạt Vừng, phía trước là vách đá, còn bay nữa là đâm trúng đấy.
Hạt Vừng, phía trước là mây sét, ngươi muốn biến thành món nướng hả?
ban nãy chỉ dài tầm cánh tay đột nhiên bắt đầu biến hình kéo dài ra, chẳng bao lâu đã bao chặt lấy người Hạt Vừng.
Hạt Vừng!
Chúc Dao càng thêm hoảng sợ.
Không sao đâu.
Nó lên tiếng, lại cách cách vài tiếng, tấm màng bọc màu đen kia đã biến trở về hình trụ:
Chủ nhân, có thứ này có thể ngăn được lưỡi dao gió của vùng ranh giới, quay về đại lục tu tiên được.
đâu, cả người chỗ nào cũng là vết thương do cô ấy đánh. Sau này vất vả lắm mới phi thăng, ta lỡ phạm sai lầm, cô ấy còn đập ta. Ỷ vào tu vi của mình cao, cậy mình giỏi, hừ! Ta không thèm yêu con thú cái như vậy!
Khóe miệng Chúc Dao giật giật, ngay cả con gái mà ngươi cũng không địch lại nổi, còn lý lẽ biện hộ gì chứ.
Vậy cô ấy chẳng tốt chút nào à?
Chúc Dao hoài nghi:
Trước giờ chưa từng giúp người việc gì luôn hả?
Cô không biết tâm tư của Hạt Vừng ra sao, nhưng em gái ngầu ngầu ban nãy kia thì không giống một con yêu thú tùy tiện trong chuyện tình cảm. Đoán chừng cô ấy thực sự thích Hạt Vừng, cho nên mới muốn gả cho
nó. Chỉ hiềm nỗi nó đã lặp đi lặp lại rất nhiều lần hành vi ( chối hôn lễ, e rằng đã khiến cô ấy tổn thương. Bỏ lỡ lần này, về sau nó có muốn quay đầu lại, phỏng chừng đã không kịp nữa rồi.
Hạt Vừng trầm mặc hồi lâu, nó hơi né tránh híp mắt lại:
Chuyện của chủ nhân quan trọng hơn, chúng ta đi về phía nam đi.
Vừa nói xong nó đã hiện ra nguyên hình, hạ một bên cánh xuống, ý bảo cô leo lên lưng nó.
Chúc Dao thở dài, nhìn nó vẫn còn gãi gãi đầu chưa thông thấu ra điều gì, cô mới nói:
Nói thế này đi, tại sao ng6ười lại không muốn cưới cô ấy?
Đương nhiên là vì chủng tộc bất đồng, sao có thể...
Nói thật đi xem nào!
Chúc D5ao cắt ngang lời nó, đừng có lối chuyện loài hai chân với loài bốn chân ra gạt cô, mấy lời đó đến Yêu Vương cũng không tin đâu nhé?
Bốn phía là núi xanh sông biếc, tiên khi lững lờ, hoàn cảnh cũng rất tốt.
Hạt Vừng đáp xuống đất là biển về hình người, nó đẩy thẳng cửa bước vào, Chúc Dao đuổi theo, trong nhà lại trống trơn chẳng có lấy một bóng người.
Cậu ấy không ở đây.
Hạt Vừng xem xét xung quanh, nó hơi thất vọng, ngoảnh đầu lại chợt thấy một chiếc gậy màu đen đặt trên bàn:
A, đây là... Chủ nhân chủ nhân, mau tới xem này.
Đột nhiên nó trở nên vô cùng
Người khác? Có ý gì thế?
Có kịch hay rồi, bắc ghế ra thôi.
Dù sao thì... Dù sao thì cô ấy không chỉ đánh có mình ta, mà còn đánh yêu thứ khác nữa. Còn không cho phép mấy con yêu thú khác tìm ta gây chuyện.
Nó nhíu nhíu mày nói:
Khiến tất cả mọi người đều sợ cô ấy,
làm ta dù ở hạ giới hay thượng giới, chẳng có lấy một người bạn. Đều là lỗi của cô ấy.
Hạt Vừng, phía trước có mấy con yêu tiên, mi muốn đụng trúng hả?
Hạt Vừng...
Cô cứ thể nhắc nhở suốt cả chặng đường, cũng chẳng thể đỡ nổi ý chí tìm đường chết của nó. May thay trên người cô có một hệ thống hỗ trợ ẩn thân, tránh không bị đám yêu tiên phát hiện, bằng không không biết đã
Hạt Vừng, ta thấy hay là chúng ta giải trừ khế ước đi! Có yêu thú như nhà ngươi, ta sợ ảnh hưởng tới chỉ số thông minh của ta.
Chủ nhân...
Hạt Vừng buồn rười rượi:
Người ta thật sự đáng thương lắm rồi đấy.
Phắn đi.
Tên đàn ông nhẫn tâm, đừng có lây bệnh cho sự phụ của ta:
Không phải ngươi muốn đến phía nam tìm bạn của ngươi à?
Cô đổi đề tài nói sang chuyện khác.
Ừ.
Nó bất lực cất tiếng.
Chuyện của người, trong chốc lát không thể hiểu rõ hết được. Đã là chuyện tình cảm thì người khác cũng chẳng thể nhúng tay vào. Chi bằng chúng ta vừa đi vừa nghĩ ngợi xem sao.
Chúc Dao nhìn nó:
Nhưng bản
thân người phải suy nghĩ cho thật kỹ, là mình thật sự ghét Cung Lan, từ nay về sau không muốn muốn cô ấy tới đây nữa hả? Ngươi phải biết rằng... Có vài việc mà bỏ lỡ, thì có không giữ mất không tìm lại được đâu.
bị bắt lại bao nhiêu lần rồi. Hạt Vừng cứ lơ ngơ đi mất tập trung cả một đoạn đường, nó bay chao đảo ngả nghiêng không có đích đến.
Cô còn tưởng nó có bạn bè giỏi giang oai vệ thế nào, kết quả cả hai lại đi tới một cái nhà tranh ngay gần đó. Phía trước có một khoảnh sân, bên trong trống rỗng, ngay cả cỏ dại cũng chẳng có. Cửa nhà tranh mở toang
hoác đón gió, còn kêu lạch xạch lạch xạch, nơi nơi đều được chủ đề
nghèo
bủa vây.
Chúc Dao quan sát Hạt Vừng, dường như đây là lần đầu tiên cô thấy được cốt cách hiếm có đáng kinh ngạc của nó.
Hạt Vừng...
A?
Có đâu!
Nó thở phì phì:
Cô ấy chỉ mách tội ta trước mặt người lớn, cấu kết với người lớn đánh ta. Hết lần này tới lần khác, cha mẹ ta đều thích cô ấy, coi trọng cô ấy hơn ta, quả là đồ âm hiểm, giả dối, vô sỉ...
Ngươi chắc chứ?
Chắc chắn!
Hạt Vừng nghiến răng, rồi chợt nhớ ra điều gì đó, hồi lâu nó mới lầm bầm khẽ nói:
Nếu như... Cô ấy không để người khác đánh ta, thì cũng coi như là chuyện tốt.
Hạt Vừng cúi đầu, mãi một lúc lâu sau mới rầu rĩ nói:
Ta... Ta có hơi... Sợ cô ấy.
Sợ?
Chuyện này mới mẻ phết.
Cô không biết cô ấy đáng sợ thế nào đâu.
Hạt Vừng tỏ ra mất khống chế, nói:
Lúc mẹ ta nhặt cô ấy về, cô ấy đã cào xước mặt ta. Ỷ vào chuyện tu vi cao hơn ta một cấp, từ nhỏ đã bắt nạt ta rồi. Lúc ta còn bé dại biết gì
hưng phấn:
Có thứ này, chúng ta có thể vượt qua vùng ranh giới, trở về đại lục tu tiên.
Đây là cái gì?
Chúc Dao săm soi thứ trong tay nó, thứ hình trụ đó làm bằng kim loại, không có tiền khí luân chuyển, không giống tiên khí, nhìn thường thường chẳng thấy có gì đặc biệt cả.
Đây là công cụ dùng trong pháp trận thời thượng cổ.
Hạt Vừng cầm gậy nhìn qua nhìn lại, nó thử dò xét vặn một cái, nghe thấy vài tiếng cạch cạch, như tiếng của thứ gì đó khởi động. Rắc rắc vài cái nữa, thứ hình trụ
Đầu óc mi phát triển chưa vậy?
Chuyện này rõ ràng là hành động bảo vệ mà? Thế giới yêu thủ ở hạ giới tàn khốc thế nào, nó không biết chắc? Bởi vì vấn đề linh trí, các loài thú thường bất hòa mà cướp đoạt địa bàn
của nhau, một tiếng bất hòa chính là người chết ta sống đẩy, thể được chưa? Còn muốn làm bạn với loài thú khác, đầu óc nhà mi để trồng cây à?
Em gái tốt luôn bảo vệ mi, mi lại có mặt mũi nào ghét bỏ người ta thể
Sao ngươi biết thế này có ích
Chúc Dao tỉ mẩn quan sát cây gậy hồi lâu, thứ này có hơi na ná máy móc kỹ thuật, không giống do tiên pháp tạo ra, thảo nào không có tiền khí.
Ta đã từng thấy bạn ta dùng thứ này.
Hạt Vừng giải thích:
Thứ này rất cứng, lưỡi dao gió căn bản không ăn thua, hơn nữa nó không phải tiến khí, sẽ không bị lưỡi dao gió của sông Vô Tức hóa giải.
Nghe ra có vẻ rất lợi hại:
Vậy còn chờ gì nữa, đi thôi!
Chúc Dao kéo Hạt Vừng bước ra khỏi cửa.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.