• 1,148

Chương 356: Chữa chứng hoang tưởng thế nào


ta cả đời, ta cũng không thể nào tin tưởng để được nữa. Bởi vì ta sợ, lần này tha thứ cho đệ rồi, lần sau để lại tiếp tục làm ra những v8iệc khiến ta phải đau lòng hơn.



Dao tỷ tỷ... đệ... đệ sai rồi.
Cậu ta ngẩng đầu lên, trong mắt có hốt hoảng, có hối hận, và 3cả nỗi tuyệt vọng khôn cùng, muốn nắm lấy góc áo của cô, nhưng lại sợ càng làm cô tức giận.


Ta không muốn nghe điều này.
Chúc9 Dao lắc đầu:
Ta đã không còn phân biệt được câu nào của đệ là thật, câu nào là giả nữa rồi. Nhưng mà Nguyệt Ánh.
Vẻ mặt cô nghiêm lạ6i, bất chợt tỏa ra luồng sát ý mà trước

Giống như tu vi trong thanh kiếm đã truyền vào người con!
Chúc Dao tự động tiếp lời.
Cả hai cùng sửng sốt.
Chúc Dao đen mặt đặt thanh kiếm xuống. Không sai, cuối cùng cô cũng biết tu vi của mình là từ đâu ra, tại sao lại đột nhiên biến thành Huyền Tiên rồi. Hoá ra tất cả là do thanh kiếm kỳ lạ này truyền cho, bởi vì trên
Ngọc Ngôn:
...

Ngọc Cẩm:
...

Khoé môi Chúc Dao khẽ giật giật, tên này không biết là sau khi đi vào, trận pháp sẽ tự động đóng lại à?
thở phào yên tâm.

Nhìn xem, ta đã nói rồi mà, tiểu tiểu đồ tôn sẽ không sao đâu.
Ngọc Cẩm phẩy phẩy cây quạt trong tay, cong mắt cười:
Trên người nó có thuật theo dõi của ta, làm sao mà lạc mất được. Trông con lo lắng đến mức
nào kìa, lại còn kéo ta hộc tốc qua đây tìm. Cho dù không tới, vài ngày nữa tự nó cũng sẽ... Này, hai con có nghe ta nói không đó.
Có cần phải ôm chặt như thế không hả? Không thấy còn hai kẻ độc thân đang đứng đây

Tiểu tiểu đồ tôn, tu vi của con tới Kim Tiên rồi.
Ngọc Cẩm thốt lên đầy kinh ngạc. Vừa rồi xảy ra chuyện gì vậy, tại sao cô ngồi không mà tu vi lại đột nhiên tăng vọt?
Chúc Dao lặng lẽ nhìn thanh kiếm, quả nhiên dòng chữ đã thay đổi: Đang truyền dữ liệu, xin đợi... (80%)
Hóa ra vẫn còn đang truyền! Này, đủ rồi nhé, đây là kết nối bluetooth à?

Rốt cuộc mấy ngày vừa qua đã xảy ra chuyện gì?
Ngọc Ngôn hỏi, ánh mắt lơ đãng liếc Nguyệt Ảnh như vô hình ở phía sau:
Trước đó nàng rời khỏi Lôi Thần điện như thế nào?


Ta tới đại lục Yêu Tiên.
Chúc Dao kể lại một lượt những chuyện xảy ra trong mấy ngày lang thang ở đại lục Yêu Tiên, đương nhiên kèm theo suy đoán về việc mình đột nhiên có tu vi, và cả chuyện con thú Hạt Vừng
ăn cháo đá bát kia.
giờ cậu chưa từng thấy:
Nếu có một ngày, để lại làm những việc tương tự như thế. Ta sẽ5 không ngại tự tay giết đệ đầu!

Cơ thể cậu ta run lên, dường như đứng không vững, nhưng cũng chẳng thể ngăn được những lời nói càng lúc càng tuyệt tình của Chúc Dao.

Bởi thể từ giờ trở đi, có lẽ ta sẽ suy đoán những hành vi của cậu theo chiều hướng xấu nhất. Cậu không còn là đệ đệ của ta nữa, ta cũng không muốn làm tỷ tỷ của cậu.

Chúc Dao giận tới độ muốn cho khuôn mặt đẹp đẽ của cậu ta ra, đuổi không đi, mắng chửi cũng không cãi, đánh thì... cô đánh không lại. Chíp hồi sức chiến đấu kém cỏi chẳng nhằm nhò gì với cậu ta.
Cô đi rất lâu, mãi khi mặt trời lên tới đỉnh mới dừng lại. Mặc dù giờ cô cũng là một Huyền Tiên, việc đi bộ hoàn toàn không áp lực gì, nhưng không mệt thì cũng chán. Đi cả nửa ngày như cỗ máy thế này, cô lười đến
mức chẳng muốn động đậy nữa, bèn nghĩ phải đi đâu để tìm được một tiên hữu hoặc yêu quái đi nhờ.
Ngọc Cẩm thở dài một hơi, đành ôm một bụng tức tối đi theo.
Một khắc sau, bóng dáng Nguyệt Ảnh cũng biến mất tại chỗ.
Có phương tiện giao thông bản VIP sang chảnh của sư phụ, chưa tới nửa khắc đồng hồ cô đã về tới Lôi Thần điện. Cách đó không xa, Nguyệt Ảnh vẫn lặng lẽ đi theo. Chúc Dao cũng chẳng hơi đâu mà quan tâm tới cậu
Ngọc Ngôn trầm ngâm hồi lâu rồi vung tay lên, một thanh kiếm tiên xuất hiện trên bàn, trên thanh kiếm có rất nhiều hoa văn kỳ quái, chỉ có điều thần kiếm bị nứt ngang nứt dọc, tiên khí tiêu tán, trông có vẻ rất
quen:
Đây... đây chẳng phải là thanh kiếm tiền mà ta bám vào ư? Sao lại bị tụt cấp rồi?
Cô nhớ trước đây nó là một kiếm tiền nhị phẩm, nhưng giờ còn không đạt nổi nhất phẩm, chẳng bao lâu nữa sẽ trở thành một
đống sắt vụn mà thôi.
điện khi nãy.
Chúc Dao giật mình, khi định thần lại thì tên trộm kiểm đã bay đi xa, quan trọng hơn là bóng người đó trông rất quen,

Đợi đã, Huyết Di, bên đó có trận...

Ngọc Ngôn cũng chú ý tới Nguyệt Ảnh đang đứng phía sau, bất giác ôm Chúc Dao chặt hơn, sắc mặt lạnh xuống. Cậu ta lên đây từ lúc nào?
Nguyệt Ảnh vẫn đứng ngẩn người tại chỗ, không trả lời cũng không động đậy, chỉ nhìn chằm chằm vào Chúc Dao.

Sư phụ...
Chúc Dao kéo hẳn ra, không giải thích mà nói:
Chúng ta về thôi.

ta, cùng sư phụ đi vào ngồi xuống ghế đá trong viện.
Ngọc Ngôn vươn tay kiểm tra mạch của cô một cách cẩn thận, còn hỏi một loạt những cầu kỳ quái, đến cả Ngọc Cẩm cũng quay sang bắt mạch cho cô một lúc lâu.

Sao thế?
Chúc Dao khó hiểu.
nhỏ. Cô chăm chú nhìn kỹ hơn, khoé miệng bỗng giật giật.

Đâu chỉ không sao.
Ngọc Cẩm tiếp lời:
Trước đây tiểu tiểu đồ tôn chỉ là một người phàm, nhưng giờ đã là Huyền Tiên đại viên mãn, không thể nói là không kỳ quái. Còn thanh kiểm này thì ngược lại, trông như sắp
hỏng đến nơi, giống như là...


Ngày đó, sau khi ta lấy thanh kiếm này từ trong pháp khí chứa đồ ra, nó đã dần thay đổi. Đầu tiên là xuất hiện những hoa văn kỳ quái, sau đó tiến khí tiêu tán, dần mất sạch...
Ngọc Ngôn nhíu chặt mày, trầm giọng
nói:
Vốn dĩ hồn phách của nàng chính là kiểm linh của thanh kiểm này. Sư phụ cho rằng... nếu kiểm có hiện tượng gì tức là nàng xảy ra chuyện, nhưng giờ xem ra nàng không sao cả.


À.
Chẳng trách hai người họ lại căng thẳng như thế. Chúc Dao quan sát kỹ thân xác cũ đã sắp thành đống sắt vụn kia, lật thanh kiếm lên nhìn, thấy hoa văn một bên rất chỉnh tề, tụ lại ở giữa, tạo thành một ký hiệu
Cô còn chưa nói xong, mấy chục tia sấm nổ ầm ầm đã thi nhau giáng xuống, đánh hắn ta bay ngược trở lại.
Không khí đầy mùi thịt nướng... Ừm, lại còn hơi khét.
Chúc Dao:
...

Chúc Dao lắc đầu:
Nếu như cậu thật sự biết lỗi thì sẽ không cầu xin ta tin cậu, mà là làm cho ta tin cậu.

Sau khi nói rõ ràng với Nguyệt Ánh, Chúc Dao không để ý tới cậu ta nữa. Cũng không biết cậu ta nghĩ thế nào, chỉ đi theo cô như một u linh yên lặng, không một tiếng động. Có điều giờ cậu ta không còn trong hình
dáng của đứa trẻ gầy gò yếu đuối nữa, mà đã khôi phục lại dung mạo nghịch thiên của Thiều Bạch trước kia.
Ngọc Ngôn chau mày, cũng không hỏi nhiều, gật đầu bay lên, đưa đồ đệ của mình về.

Này, đợi ta với chứ!
Ngọc Cẩm khẽ nhếch khoé miệng, rốt cuộc là chuyện gì đây? Sao đột nhiên lại đi như thế? Hắn ta liếc nhìn người đàn ông áo đen kia lần nữa, giải thích một câu thì chết à, tại sao hai người họ lại
không đếm xỉa đến cậu ta.
thân kiếm còn hiện một hàng chữ rất rõ ràng: Đang truyền dữ liệu, xin chờ... (70%)
Thế quái nào mà tu vi cũng truyền được, lại còn truyền kiểu không dây. Rõ ràng khi ở đại lục Yêu Tiên cô không hề bắt được tín hiệu chuyển vùng mà, thế quái nào mà lại bắt được sóng cơ chứ.
Đột nhiên cô cảm thấy cơ thể nhẹ bẫng, trong đầu có âm thanh như thứ gì đó bị phá vỡ. Chỉ một khắc sau, tiên khí toàn thân không chỉ tăng lên gấp đôi, mà đan điền cũng được lấp đầy.

Tỷ tỷ...
Tiếng gọi của cậu ta vô cùng tuyệt vọng, dường như chỉ thổi nhẹ một cái là tan biến vào hư không.
Chúc Dao hít sâu một hơi:
Nguyệt Ánh, cậu khiến ta quá thất vọng, thất vọng tới mức tuyệt vọng.


Đệ... đệ thật sự biết lỗi rồi... Dao tỷ tỷ, tỷ tin đệ đi...

à?
Ý, đợi đã, hai kẻ!

Vị này là?
Ngọc Cẩm nhìn người đàn ông áo đen cách đó không xa, bỗng giật mình kinh ngạc. Vừa rồi hắn ta hoàn toàn không phát hiện ra sự tồn tại của đối phương.
vẫn cần mang theo vài vật trấn hồn.


Có lý.
Cô không muốn phải thay thể xác mãi nữa.
Chúc Dao đang định bóc lột vài món tiên khí thì đột nhiên một bóng người vọt ra, lướt qua bên cạnh cô cầm lấy thanh kiểm trên bàn. Hắn ta không hề dừng lại mà phóng người bay về hướng bọn họ đi vào Lôi Thần
Nghe xong, hai người đều kinh ngạc. Mới từng nghe tới giữa người với người, tiên với tiên, hoặc là người và tiên có thể hỗ trợ tu vi cho nhau, chứ chưa bao giờ nghe nói người và kiểm cũng có thể truyền tu vi.
Rốt cuộc cô gái này được cấu tạo kiểu gì vậy?

Việc này quá kỳ lạ, có điều nếu như tiểu tiểu đồ tôn đã có tu vi thì chắc hồn phách cũng ổn định rồi.
Ngọc Cẩm trầm giọng nói:
Sau này hồn sẽ không bị lìa khỏi xác một cách đột ngột nữa, nhưng để phòng ngộ nhỡ,
Thế nhưng xe đi nhờ không đến, xe cấp cứu lại đến. Chúc Dao thấy hai bóng người một đỏ, một trắng từ chân trời bay tới, chợt cảm thấy cả người tràn đầy năng lượng.

Sư phụ...
Cuối cùng huynh cũng tới nhặt ta rồi.
Ngọc Ngôn vừa đáp xuống đất đã lập tức nhận được một cái ôm thật chặt:
Ngọc Dao
Hắn quan sát đồ đệ ngốc của mình từ trên xuống dưới, phát hiện chẳng những cô không sao mà tu vi còn tăng thêm, bấy giờ mới
Cô bước nhanh về hướng thịt nướng rơi xuống, nhưng còn chưa tới gần, Huyết Di đã tỉnh lại. Bóng hắn ta loé lên, tóc trên đầu khét lẹt, nhìn bọn họ đầy cảnh giác.

Một tay Huyết Di nắm chặt thanh kiếm tiền, nói với vẻ hoảng loạn:
Kiểm Tiên muội đừng sợ! Ta sẽ đưa muội trốn ra ngoài, tu vi của ông đây cũng lợi hại lắm rồi. Thượng Tiên thôi mà, ta sẽ đánh cho bọn chúng phải

bò ra đất!


Chúc Dao:
...
Ngươi thành thịt nướng rồi kìa, không hiểu là lấy đâu ra sự tự tin ấy nữa?


Kiếm Tiền muội, muội trả lời ta đi chứ? Sao không trả lời?
Huyết Di hoảng hốt, không quan tâm đến ba người trước mặt nữa, ra sức lắc lắc thanh kiếm trong tay:
Muội sao thế, Kiếm Tiên muội? Đừng dọa ta chứ!

Tỉnh lại đi...
Hắn ta lắc rất lâu nhưng thanh kiếm vẫn chẳng có phản ứng gì, hốc mắt dần đỏ ửng, vẻ mặt trở nên bị thương, bắt đầu la hét ầm ĩ:
Kiếm Tiền muội! Muội làm sao thế? Muội không được chết, chẳng phải

chúng ta đã hẹn đợi muội trở về hình người, sẽ cùng nhau tự do ngao du hồng trần, cưỡi ngựa đi thăm thú khắp chốn phồn hoa tiên giới sao?

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Đồ Đệ Nhà Ta Lại Tèo Rồi.